Chương 87
Lăng Gia xã giao xong, thuê một căn phòng ở câu lạc bộ cho Hoàng Úy Nhiên nghỉ ngơi.
Ngoài mặt thì Hoàng Úy Nhiên tỏ vẻ như không sao cả, nhưng Lăng Gia biết trong lòng Hoàng Úy Nhiên đang tức giận đến mức nào. Trước tiên khoan hãy nói gì cả thì tốt hơn, để mặc cho Hoàng Úy Nhiên tỏ ra “khoan dung”. Thế rồi Lộ Lộ và Tang Du trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Dù là ai đi chăng nữa, cố làm ra vẻ khoan dung để hạ thấp người khác thì rõ ràng là chẳng còn gì để nói!
Sau khi đơn giản giải thích qua loa với mọi người “đây là hiểu lầm nhỏ nhỏ thôi” thì Lăng Gia, Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên vào phòng nghỉ. Những việc còn lại giao cho Chu Tĩnh xử lý.
Vào phòng, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Úy Nhiên lập tức tắt đi, ngược lại trở nên âm trầm. Hoàng Úy Nhiên ngậm chặt miệng không nói lời nào, ngày hôm nay xem như thể diện của cô đã mất sạch. Món nợ này, bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải tính sổ với Lộ Lộ và Tang Du.
Lăng Gia hiểu rõ Hoàng Úy Nhiên đang nghĩ gì, đợi cho Hoàng Úy Nhiên được yên tĩnh một lúc. Lăng Gia nháy mắt với Lữ Nam, cười nói: “Úy Nhiên, chuyện ngày hôm nay Lộ Lộ có chút sai. Mình thay mặt con bé xin lỗi cậu.”
Lữ Nam cũng vội vàng nói: “Tang Du cũng có chút sai, mình thay mặt Tang Du xin lỗi cậu.”
“Có chút sai?” Hoàng Úy Nhiên hừ một cái, hỏi Lữ Nam: “Con bé Lộ Lộ kia là người Lăng Gia bao nuôi, Lăng Gia giúp nó nói lời xin lỗi thì thôi đi. Nhưng còn cậu, cậu dựa vào đâu mà thay Tang Du nói lời xin lỗi?”
Lăng Gia nghe xong, nhíu mày lại.
Lữ Nam vỗ vỗ lên bàn tay của Lăng Gia, hoàn nhã nói với Hoàng Úy Nhiên: “Úy Nhiên, mình vẫn chưa nói với cậu là mình thích Tang Du, hoặc nói yêu cũng không có gì là quá. Lộ Lộ và Tang Du còn trẻ chưa hiểu chuyện, nể mặt mình, đừng chấp hai đứa nó nữa được không?”
“À, không ngờ rằng cậu cũng thay đổi sở thích. Thích với chả yêu, đây chẳng phải tính cách của cậu.” Hoàng Úy Nhiên cười lạnh, nói: “Còn trẻ không hiểu chuyện? Nếu như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà còn chưa hiểu chuyện thì đời này của hai đứa đấy xem như là vô dụng rồi. Các cậu đừng có khuyên can mình, người mình muốn tính sổ không phải là hai cậu. Tốt nhất các cậu cứ đứng ở một bên, đừng vì một món đồ chơi mà làm ảnh hưởng đến tình bạn lâu năm của chúng ta.”
Lăng Gia trở nên nghiêm túc: “Úy Nhiên, tôn trọng người khác khó đến như vậy à? Lộ Lộ và Tang Du là người, không phải đồ chơi!”
“Không phải đồ chơi? Lăng Gia, cậu mà thật sự yêu Lộ Lộ thì sao cậu không mua cho nó được một đôi giày? Sao cậu lại nhẫn tâm nhìn nó lúng túng và chịu đựng ở nơi đây? Còn cậu nữa, Nam Nam.” Hoàng Úy Nhiên nhìn về phía Lữ Nam “Đừng có nói với mình là cậu yêu với chả đương gì cả, từ yêu không hề hợp với cậu đâu. Cậu thấy Lăng Gia chơi bời với phụ nữ nên cũng muốn đổi gió phải không? Mình hiểu các cậu rất rõ, thế nên các cậu không cần thay hai đứa nó van xin hoặc nói đỡ với mình. Mình biết đánh chó phải nể mặt chủ, mình nói thẳng ra thế này là vì nể mặt hai cậu, mình sẽ không động đến hai đứa nó. Nhưng các cậu cũng phải nể mặt mình, khi mình dạy dỗ hai đứa nó thì tốt nhất là các cậu đừng nhúng tay vào!”
Bỗng nhiên Lữ Nam đứng phắt dậy, cô trừng mắt nói với Hoàng Úy Nhiên: “Úy Nhiên, mình đã nói rồi, cậu nên sửa đổi thói hư tật xấu của bản thân đi. Cậu thử hỏi lại lương tâm của mình xem những vệc ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi của Lộ Lộ và Tang Du à? Hai đứa nó vốn đang ngồi trên ghế trò chuyện với nhau, không trêu cũng không chọc đến cậu, là cậu chủ động đi đến bắt chuyện, là cậu gây sự trước, sao cậu có thể đem hết tất cả mọi tội lỗi đổ lên đầu hai đứa nó? Tang Du đánh cậu là sau, nhưng cậu mới là người đem ly rượu đập lên đầu Lộ Lộ trước. Quân tử động khẩu không động thủ, nếu cậu đã động tay động chân trước thì cậu mới là người sai. Cộ tỏ ra khoan dung, cậu làm cho tất cả mọi người ở đây xem Lộ Lộ và Tang Du như cái gai trong mắt của họ, trả thù như thế còn chưa đủ à? Lúc nãy mình và Lăng Gia liên tục giải thích giúp cậu, thậm chí còn trái lương tâm mà chỉ trích Lộ Lộ và Tang Du vài câu, những gì mình và Lăng Gia làm cho cậu còn chưa đủ sao? Người cần thể diện, cây cần vỏ, thể diện của cậu được bảo vệ, Lộ Lộ và Tang Du đã bị mọi người xem là hai đứa hỗn láo không hiểu lễ độ rồi, cậu còn muốn dạy dỗ thế nào nữa? Cậu nghĩ gì đó là chuyện của cậu! Nhưng cậu không được động vào Tang Du! Đời này mình chưa từng yêu, vì đã yêu nên mình sẽ bảo vệ nó đến cùng, nếu cậu động đến một đầu ngón tay của Tang Du thì đừng trách mình không nhớ đến tình bạn của chúng ta mà trở mặt với cậu!”
Lăng Gia cũng đứng lên, nhưng giọng điệu của cô lại mềm nhẹ: “Ba người chúng ta làm bạn đã lâu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cãi vã nhau về bất cứ điều gì, cuối cùng thì hôm nay cũng có chút xích mích. Úy Nhiên, mình biết cậu rất giận nhưng tha thứ được thì nên tha thứ đi. Cậu nhớ lại thử xem trước đây mình và Nam Nam đã bao giờ sỉ nhục những người đàn ông mà cậu qua lại hay chưa? Chúng mình chưa bao giờ động chạm đến tình nhân của cậu, vậy sao lúc nào cậu cũng mỉa mai người yêu của bọn mình? Mình không mua giày cho Lộ Lộ là bởi vì nó không cho mình mua, từ trước đến nay chưa bao giờ Lộ Lộ muốn chạm đến một cắc tiền của người khác, ngược lại còn đem toàn bộ tiền đã kiếm được giao cho mình. Số tiền của Lộ Lộ dành dụm được đối với cậu mà nói là ít ỏi, con bé làm việc năm năm chỉ gom góp được chưa tới hai trăm ngàn, nhưng cậu có biết đối với một người bình thường thì hai trăm ngàn lớn đến mức nào không? Tính cách của Lộ Lộ mình hiểu rõ, chẳng có lý do gì để nó chịu ngồi cho cậu bắt nạt cả, đến mức bị cậu đập ly rượu lên đầu, Lộ Lộ cũng không đánh trả, chỉ nhếch miệng cười, cậu có biết vì sao không? Bởi vì cậu là bạn của mình, con bé vì mình nên mới nhịn cậu hết mức như thế, sao cậu không chịu hiểu điều này? Úy Nhiên, bạn bè cãi vã nhau là chuyện hết sức bình thường, mình và Nam Nam có nói câu nào khiến cậu khó chịu thì cậu hãy thông cảm. Nhưng mình cũng phải nói rõ với cậu, nếu cậu làm cho Lộ Lộ thiếu một cọng tóc hoặc công việc của con bé nát dưới tay cậu thì có phải liều mạng mình cũng sẽ đứng ra bảo vệ cho nó!”
Câu nói cuối cùng của Lăng Gia được nhấn mạnh rất rõ, đó rõ ràng là điệu bộ khẳng định chắc chắn. Hoàng Úy Nhiên choáng váng, cô vẫn chưa hiểu tại sao người chỉ luôn đứng về phía mình như Lăng Gia và Lữ Nam, bỗng dưng ngày hôm nay lại vì hai đứa ranh con mà trở mặt với mình. Lẽ nào hai người này đã thật sự yêu? Hai người con gái yêu nhau là chuyện vô cùng nực cười, nhưng nhìn Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên chẳng hề giống như đang nói đùa. Có lẽ là yêu thật, chuyện này chẳng hề tốt chút nào.
Hoàng Úy Nhiên không muốn trở mặt với Lăng Gia và Lữ Nam, nếu như thật sự trở mặt thì chẳng phải là chuyện tốt với ai cả. Đặc biệt, nếu thật sự làm căng thì Lữ Nam và Lăng Gia vẫn đứng về một phía, chỉ có mình là bị ném ra ngoài, mình sẽ là người bị bất lợi nhiều nhất. Mình ra tay trước là mình không đúng nên cái đấm kia của Tang Du cũng có thể cho qua, nhưng còn Lộ Lộ? Nếu không phải Lộ Lộ kích thích thì sao mình có thể bất chấp tất cả mà đập ly rượu lên đầu nó? Tang Du có thể tha nhưng Lộ Lộ thì không thể! Chỉ có điều là không nên để cho Lăng Gia biết. Hoàng Úy Nhiên lại lặng lẽ cúi đầu.
Lăng Gia và Lữ Nam nhìn nhau cười, biết những lời vừa rồi đã hiệu quả. Hai người hiểu rõ về Hoàng Úy Nhiên, biết rằng nói nhẹ không được mà nói nặng cũng không được, phải vừa mềm vừa cứng thì Hoàng Úy Nhiên mới chịu nghe. Những lời phân tích kiêm cả uy hiếp của Lăng Gia và Lữ Nam đã có hiệu quả, giờ là lúc phải xao dịu Hoàng Úy Nhiên.
Lữ Nam ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cổ của Hoàng Úy Nhiên, nũng nịu reo lên: “Úy Nhiên, mình chỉ có cậu và Lăng Gia là bạn thân. Cậu đừng chấp Lộ Lộ và Tang Du nữa mà, xem như là nể mặt mình đi nhé. Một tháng này cậu muốn ăn cái gì, mình mời hết!”
Lăng Gia cũng kéo tay Hoàng Úy Nhiên, nói: “Úy Nhiên, đồng ý với Nam Nam đi. Hai tháng kể từ hôm nay, cậu muốn mua cái gì, mình sẽ trả tiền cho cậu!”
Ánh của Hoàng Úy Nhiên trở nên quái đản “Mình muốn ăn lòng và phổi của Tang Du, muốn ăn đầu của Lộ Lộ. Hai cậu có mời, có trả tiền cho mình được không?”
Lăng Gia và Lữ Nam ngây ngẩn, cái này làm sao mà cho được.
“Yên tâm đi, mình còn chưa đến mức muốn giết người.” Hoàng Úy Nhiên khoát tay, nói: “Đêm nay mình ở lại đây, hai cậu ra ngoài trước đi, để cho mình được yên tĩnh mình lúc.”
Lăng Gia thấy thế, cũng không tiện khuyên can gì thêm nữa, chỉ nói: “Bọn mình cũng thuê thêm hai phòng, đêm nay ở đây cùng cậu. Buổi tối còn có dạ tiệc nữa, cậu nghỉ ngơi một chút đi, tối đến chúng ta cùng nhau dự tiệc. Cậu càng trốn tránh người khác càng cảm thấy cậu có vấn đề, cậu buông tha thì ngược lại chẳng ai còn dị nghị gì nữa. Yên tâm đi, đêm nay mình và Nam Nam sẽ giảng hòa giúp cậu.”
Hoàng Úy Nhiên gật đầu, Lăng Gia kéo Lữ Nam đi ra cửa. Lăng Gia lo lắng vì cô cảm nhận được nỗi căm hận sâu sắc mà Hoàng Úy Nhiên dành cho Lộ Lộ. Nếu cô là Hoàng Úy Nhiên thì chắc chắn rằng cô cũng sẽ như vậy, cảm thấy rằng sớm muộn gì Hoàng Úy Nhiên cũng sẽ động chút tay chân với Lộ Lộ, lòng Lăng Gia nặng nề.
Lữ Nam vừa ra khỏi cửa là tìm ngay đến dãy số của Lộ Lộ, vừa tìm vừa tức giận “Hai đứa đáng ghét kia chạy mất, để lại một mớ bòng bong cho chúng ta xử lý, đây gọi là có họa cùng chịu à? Lăng Gia, mình nhìn lầm Lộ Lộ rồi! Nó chỉ là một con thỏ đế mà thôi! May mắn là Lộ Lộ không làm chính trị, bằng không thì Trung Quốc loạn mất! Hại mình suốt ngày phải ăn cay còn chưa tính, hôm nay lại còn gây chuyện đến mức này! Đừng có cản! Mình phải mắng chết cái đồ yêu tinh hại người này!”
Lăng Gia nín cười nghe Lữ Nam la oai oái. Việc đến như ngày hôm nay cô cũng không thấy ngạc nhiên, cô chỉ bận lòng cho vết xước trên trán Lộ Lộ, nhìn thấy Lộ Lộ chảy máu, lòng cô đau.
Lữ Nam gọi điện mắng Lộ Lộ một lúc rồi mới hỏi hai người đang ở đâu. Lộ Lộ nói đang ở suối nước nóng cách đó tám cây số, nhờ Lữ Nam đi đến đón mình và Tang Du. Sau khi cúp máy, Lữ Nam lại than thở, cô bàn bạc với Lăng Gia: “Chọc giận Hoàng Úy Nhiên cũng ảnh hưởng đến công việc sau này của chúng ta. Cậu thấy có cần bảo Tang Du và Lộ Lộ quay lại đây nói lời xin lỗi vân vân không?”
“Phải thế thôi” Lăng Gia trầm tư trong chốc lát “Xin lỗi là điều cần thiết, tiên lễ hậu binh mà. Úy Nhiên bên này nguoi ngoai, thêm cả Tang Du và Lộ Lộ lại nói lời xin lỗi thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cũng tốt. Ngày hôm nay chúng ta phải giải quyết rõ ràng mọi chuyện. Lộ Lộ và Tang Du xin lỗi cũng giống như mình và cậu cúi đầu trước cậu ấy, nếu Úy Nhiên biết điều thì sẽ tha thứ thôi. Nhưng mà thế này thì oan ức cho Lộ Lộ và Tang Du rồi, còn có cái tính của Lộ Lộ… thuyết phục con bé xin lỗi là hơi khó.”
Khuôn mặt của Lữ nam đau khổ, hậm hực nói: “Đừng nói là Lộ Lộ, mình thấy Tang Du cũng khó. Hai đứa này là cục đá trong hầm phân, vừa thối vừa cứng! Chẳng trách trước đây lại thành một đôi. Ôi, lát nữa chúng ta phải vừa đe dọa và dụ dỗ. Mẹ ơi hôm nay là ngày gì không biết nữa!”
“Đúng thế, đau hết cả đầu. Sự nhẫn nhịn của Lộ Lộ như thế nào mình hiểu rõ nhất, chắc là lần này không nhịn được nữa nên mới bùng nổ” Lăng Gia suy xét, hỏi: “Nam Nam, nếu cậu là Lộ Lộ thì cậu có chịu đựng được Úy Nhiên không?”
“Không chịu được cũng phải cố mà chịu, Úy Nhiên là ai chứ? Ngay cả mình và cậu cũng không dám chọc vào, đâu phải là người để cho hai đứa nó chọc giận?” Lữ Nam thả điện thoại vào túi xách, oán trách “Chúng ta ở đây đỡ đạn, còn hai đứa nó thì đang rất vui vẻ, chạy đến suối nước nóng tắm uyên ương đây này! Chuyện gì vậy! Còn đi suối nước nóng được nữa chứ!”
“Hả?” Lăng Gia hoảng sợ “Hai đứa đi đến suối nước nóng?”
“Ừ đấy, ở đây vừa có phòng tắm hơn vừa có bể nước nóng, làm gì mà phải chạy xa như thế? Đúng là làm cho người khác lo lắng!”
“Đừng lảm nhảm nữa, mau dẫn mình đi tìm hai đứa nó.”
Lữ Nam cười nhạo nhạo “Đang lo lắng Lộ lộ nhà cậu làm ra chuyện gì à?”
Lăng Gia lườm Lữ Nam một cái, nói: “Lộ Lộ nhà mình đã cắt đứt tư tưởng rồi, mình lo làm gì? Chỉ lo Tang Du nhà cậu làm ra chuyện gì mà thôi.”
Một câu nói của Lăng Gia làm cho Lữ Nam giật mình, cô kéo Lăng Gia chạy, vừa chạy vừa cầu nguyện. Vất vả lắm mới nhìn thấy Tang Du vì mình mà ghen, ông trời đừng để cho Tang Du làm ra chuyện gì với Lộ Lộ!
Lúc Lăng Gia và Lữ Nam chạy đến đã là hơn ba giờ chiều, Lộ Lộ và Tang Du mới đi ra từ trong suối nước nóng. Đang ngồi nhàn nhã ăn vặt, hai mái tóc ướt sũng còn tỏa ra hơi nước. Dáng điệu yêu kiều động lòng người, Lăng Gia và Lữ Nam nhìn nhau, không khỏi nghi hoặc rằng hai người này mới xong việc? Không có chuyện gì xảy ra chứ?
Lộ Lộ nhìn thấy Lữ Nam và Lăng Gia, ngả tay chào đón, ý nói hai người lại đây ngồi xuống, tư thế kia chẳng khác nào thái thượng hoàng.
Lăng Gia và Lữ Nam tức giận ngồi xuống bàn tròn, tỉ mỉ quan sát Tang Du và Lộ Lộ. Từ xương quai xanh, cổ rồi đến cánh tay, may là không có dấu hiệu khác thường nào cả, chắc là không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Bị Lữ Nam nhìn chằm chằm, Tang Du đỏ cả mặt, cô sờ sờ mặt mình rồi lại sờ sờ cánh tay, có chút lúng túng.
Ngược lại Lộ Lộ thì thoải mái để cho Lăng Gia và Lữ Nam quan sát, còn đặc biệt vén váy lên, lộ ra cặp đùi bóng loáng. Lộ Lộ hỏi: “Có muốn tôi và Tang Du cởi hết quần áo ra cho hai người kiểm tra hay không?”
Lăng Gia nghiến răng véo một cái lên đùi Lộ Lộ, tiện tay đem váy của Lộ Lộ kéo xuống. Hỏi: “Sao lúc nãy hai người lại tranh cãi với Úy Nhiên?”
Lộ Lộ và Tang Du đem câu chuyện kể lại từng chút từng chút một, Lăng Gia nghe xong đen cả mặt. Cô thấy rằng để Lộ Lộ và Tang Du đi xin là quá uất ức
Lữ Nam nghe xong, than thở: “Việc này là Úy Nhiên sai, nhưng gút mắc thì dù sao cũng phải gỡ… Lát nữa hai đứa quay lại nói nói với Hoàng Úy Nhiên lời xin lỗi, mọi chuyện xem như xong.”
Lộ Lộ dẩu môi: “Chúng tôi có sai đâu, sao lại phải xin lỗi cô ta?”
“Oan gia nên cởi không nên buộc, em có biết hay không!” Lữ Nam vỗ một cái lên đầu Lộ Lộ, căm giận nói: “Tôi và Lăng Gia đã khuyên nhủ Úy Nhiên. Cởi chuông phải do người buộc chuông, hai đứa đi xin lỗi còn chúng tôi thì tận tình khuyên nhủ. Làm căng lên chẳng tốt với ai cả đâu.”
“Đúng thế đấy, nhất định phải đi xin lỗi.” Chờ cho Lữ Nam nói xong, Lăng Gia mới nói: “Chúng tôi hiểu rõ tính cách của Úy Nhiên, cô ấy có chút thói hư thật xấu, có điều là không đến nỗi quá tồi tệ. Hai đứa làm cô ấy mất mặt như thế, đi nói lời xin lỗi cũng là hợp tình hợp lý đúng không? Để cho cô ấy thấy được thành ý của hai đứa, một nụ cười xóa hết thù hận là điều tốt nhất. Nếu không xin lỗi, dựa theo tính cách của Úy Nhiên thì cho dù có tôi và Nam Nam ở bên cạnh, cô ấy cũng sẽ tuyệt đối không tha mà sẽ động chút tay chân gì đó.”
Tang Du không thèm quan tâm: “Chúng tôi làm thì chúng tôi tự chịu, cùng lắm thì ăn một trận đòn là xong thôi.”
“Con bé này, suy nghi như trẻ con ấy!” Lữ Nam véo má Tang Du, vừa đe dọa và khuyên răn: “Ai nói cứ trả thù là phải đánh người? Đánh người là sự trả thù đơn giản nhất. Lộ Lộ, công việc của em được như hiện tại chắc không hề dễ dàng, Úy Nhiên lại đang làm việc cho chính phủ, dòng họ quyền cao thế lớn, quen biết rất nhiều. Cô ấy chỉ cần tìm đại một lý do cũng có thể chặt đứt con đường sự nghiệp của em. Còn em nữa, Tang Du à, em thì không sao, Úy Nhiên không thể đuổi em ra khỏi ST ngay được, nhưng đừng quên còn có cha mẹ của em. Cha mẹ em là cấp dưới của cha mẹ Úy Nhiên, nếu cô ấy thật sự muốn trả thù em thì chẳng còn gì dễ bằng.”
Lời đe dọa của Lữ Nam rất có hiệu quả, Lộ Lộ và Tang Du vốn đã chuẩn bị tinh thần chịu trách nhiệm cho những gì mình làm. Vừa nghe Lữ Nam nói xong, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lộ Lộ nghi ngờ hỏi: “Hoàng Úy Nhiên hèn hạ đến như vậy?”
Lăng Gia biết Lộ Lộ quật cường đến mức nào, cứng rắn khuyên bảo sẽ chẳng có tác dụng gì. Để cho Lộ Lộ đi nói lời xin lỗi là thiệt thòi cho cô, nhưng còn hơn là phải làm căng.
Lăng Gia nghiêm mặt, khuyên nhủ theo kiểu đe dọa: “Có đôi lúc phụ nữ rất vị tha nhưng có đôi lúc cũng rất nhỏ mọn. Lữ Nam đã trả thù Tần Di như thế nào, hai đữa còn chưa quên chứ? Chuyện gì cũng thế, đều phải tính đến trường hợp xấu nhất. Con người giống nhau cả thôi, dù là tiểu nhân hay quân tử cũng vậy cả. Em nói lời xin lỗi xong sẽ xóa bỏ được nỗi lo về sau này, cũng bớt được rất nhiều phiền phức cho tôi và Lữ Nam, thế thì sao lại không làm? Nghe lời, tối chúng ta quay lại gặp Úy Nhiên, nói một câu xin lỗi. Kệ Úy Nhiên thích nói gì thì nói, hai đứa cũng phải nhẫn nhịn, được chứ?”
Lời đe dọa của Lữ Nam đã rất hiệu quả, Lăng Gia thêm vào nữa lại càng làm cho Lộ Lộ và Tang Du sợ hãi hơn. Lúc trước Tần Di động vào Lữ Nam, Lữ Nam đã chơi nguyên cả cái công ty nhà người ta. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc chắn rằng Hoàng Úy Nhiên cũng chẳng hiền lành gì. Nghĩ đến đây, tóc gáy của Lộ lộ và Tang Du đều dựng đứng hết lên, lời đe dọa đã khắc sâu vào lòng hai người.
“Lăng Gia, nếu như tôi là chị, tôi sẽ không bao giờ để cho Lộ Lộ phải đi nói lời xin lỗi” Tang Du bình tĩnh nhìn về phía Lăng Gia, cô rất muốn hỏi Lăng Gia rằng chị thật sự yêu Lộ Lộ à? Nếu như yêu, sao chị lại nhẫn tâm bắt cô ấy đi xin lỗi?
Lăng Gia đón lấy ánh mắt của Tang Du, cười nói: “Tang Du, em không phải là tôi, em không biết được các mối quan hệ của tôi có bao nhiêu phức tạp. Nếu nói một câu mà giải quyết được mọi việc thì tôi sẽ không tốn công đến mức này. Huống hồ nói nhiều quá sẽ mang đến hiệu quả ngược, để cho hai đứa đi xin lỗi cũng là sự bất đắc dĩ của tôi và Lữ Nam mà.”
Tang Du suy xét một lúc lâu, cuối cùng cũng nhẫn nhịn thở dài: “Được rồi, chúng tôi xin lỗi.”
Lộ Lộ không nói lời này, Tang Du lay tay của cô, nói: “Chỉ là xin lỗi thôi mà, đi cùng mình nhé, đâu có mất đi miếng thịt nào.”
Lộ Lộ vẫn không nói lời nào, trong lòng cô khó chịu. Rõ ràng là mình không sai, tại sao phải đi xin lỗi Hoàng Úy Nhiên? Những lời Lăng Gia và Lữ Nam nói cô đều hiểu, nhưng hiểu và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau, ai lại muốn chìa mặt ra cho người khác đánh?
Lăng Gia thấy Lộ Lộ còn cố chấp, cũng không thèm khuyên nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Em không đi xin lỗi cũng được. Ba tháng về sau kể từ bây giờ, đừng nghĩ đến chuyện lên giường! Và cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào người tôi…”
“Aaaa tôi đi xin lỗi, tôi đi xin lôi!” Mặt Lộ Lộ đỏ đến mang tai, cô vội vàng che miệng Lăng Gia lại. Chuyện này sao lại có thể nói ra trước mặt người khác? Thật là!
Lữ Nam cười to, Tang Du cũng không nhịn được. Lăng Gia lè lưỡi liếm một cái trên lòng bàn tay Lộ Lộ, Lộ Lộ sợ đến mức rụt tay trở về. Người phụ nữ này, sao lúc nào cũng cứ giở trò thế! Muốn chết!
Lộ Lộ hỏi: “Tang Du không làm gì sai cả, một mình tôi đi xin lỗi được không?”
“Không được.” Tang Du quả quyết từ chối, ngoài Lộ Lộ ra không có ai khác luôn suy nghĩ cho mình như vậy. Đôi mắt Tang Du phiếm hồng “Chúng ta cùng làm thì cùng chịu trách nhiệm.”
Lăng Gia và Lữ Nam nhìn nhau, cùng im lặng.
Bốn người ngồi thêm một lát nữa rồi mới trở về câu lạc bộ.
Tới hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên thủng tầng mây hắt vào mặt ngoài của tòa nhà làm cho nơi đây càng thêm vẻ thanh nhã cao quý.
Xuống xe, Lữ Nam và Tang Du đi ở phía trước, Lăng Gia và Lộ Lộ theo ở phía sau. Cả hai bên đều cố ý tạo ra một khoảng cách.
Lữ Nam nói với Tang Du: “Bắt em xin lỗi là rất oan ức phải không? Hôm nay tôi đã nói với Úy Nhiên là tôi yêu em… em chịu oan ức cũng chẳng khác nào tôi phải chịu oan ức, em nói câu xin lỗi cũng chẳng khác nào tôi nói xin lôi, chỉ mong Uy Nhiên có thể nghĩ được điều này. Tang Du, có nhiều lúc cần phải tỏ ra yếu thế chứ kiêu ngạo mãi cũng không được.”
“Tôi biết” Tang Du nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy là tốt rồi” Lữ Nam dắt tay Tang Du, nói dứt khoát: “Nếu như sau khi hai đứa xin lỗi, tôi và Lăng Gia giúp đỡ khuyên nhủ mà Úy Nhiên vẫn nhất định làm theo ý mình thì Lữ Nam tôi sẽ không có người bạn như cô ấy nữa.”
“Đừng bởi vì tôi mà trở mặt với nhau.”
“Ừ, tôi biết chứ.”
Bước chậm trên đường mòn, lá khô rơi xuống che khuất tầm mắt.
Lăng Gia khẽ khẽ vỗ về vết xước trên trán Lộ Lộ, hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau” Lộ Lộ tự trách bản thân “Lăng Gia, chúng ta phải đi xin lỗi Hoàng Úy Nhiên. Tôi lại rước thêm phiền phức cho chị, chị trách tôi không?”
“Không trách, tôi tình nguyện để em gây phiền phức cho tôi, đừng nghĩ nhiều.” Lăng Gia lắc lư tay của Lộ Lộ, nói: “Để em đi xin lỗi là không công bằng với em nhưng lại bớt được phiền phức cho bản thân. Tôi rất ích kỷ khi để em phải chịu đựng oan ức, em có trách tôi không?”
“Trách cái gì? Chỉ cần chị và Hoàng Úy Nhiên đừng trở mặt với nhau vì tôi là tốt rồi.” Lộ Lộ dừng lại, nhìn vào đôi mắt rầu rĩ của Lăng Gia, đùa giỡn: “Hoàng Úy Nhiên rèn luyện ý chí cho tôi, giúp tôi hoàn thiện nhân cách, làm cuộc sống của tôi thêm phong phú, tôi còn phải cảm ơn cô ta ấy chứ! Này, Lăng Gia, tôi chỉ biết yêu chị thôi chứ không biết trách chị, chị cũng đừng nghĩ nhiều, nhé?”
Lăng Gia cảm động, nắm chặt lấy tay Lộ Lộ, không nói gì nữa.
Lăng Gia và Lữ Nam dẫn Lộ Lộ, Tang Du đi đến trước cửa phòng Hoàng Úy Nhiên. Gõ cửa không ai trả lời, gọi điện hỏi thì biết được Hoàng Úy Nhiên đang đi mát xa.
Lộ Lộ hỏi Lăng Gia: “Chị cũng hay đi mát xa à?”
“Thỉnh thoảng thôi.”
“Sau này đừng đi nữa.”
“Được.”
Lăng Gia cười, tham muốn chiếm hữu của Lộ Lộ không nhỏ chút nào. Tính toán chi ly đến cả chuyện mát xa, có điều Lăng Gia thích Lộ Lộ như thế.
Lữ Nam ai oán trơ mắt nhìn Tang Du, nghĩ thầm sao con bé này không học được cái dẻo mỏ của Lộ Lộ? Lẽ nào sự nỗ lực của mình còn chưa đủ? Nhưng rốt cuộc mình phải nỗ lực đến bao giờ nữa thì mới thấy ánh mặt trời bình mình đây?
Nếu đã quyết định buông, vậy thì hãy bắt đầu từ ngay bây giờ đi. Tang Du hiểu ý, cô nở nụ cười rồi cúi đầu dịu dàng nói bên tai Lữ Nam: “Chị cũng thế nhé.”
Lữ Nam ngạc nhiên rồi tâm tình lập tức trở nên rạng rỡ.
Lăng Gia đề nghị: “Chúng ta về phòng mình ngồi chờ Úy Nhiên đi, chờ cô ấy về rồi nói lời xin lỗi. Cái gì hòa giải được thì nên hòa giải.”
Lộ lộ và Tang Du lặng im gật đầu đồng ý, Lộ Lộ nghĩ rằng lại phải quỳ thêm một lần nữa trước cuộc đời, không biết là nên khóc hay nên cười đây.
Lúc đi xuông, bốn người gặp phải Chu Tĩnh. Chu Tĩnh nhìn chằm chằm vết xước trên trán Lộ Lộ, hỏi: “Em không sao chứ?”
Lộ Lộ cười đáp “Vẫn ổn ạ.”
Chu Tĩnh lại hỏi Lữ Nam: “Mấy đứa định làm gì vậy?”
Lữ Nam thở dài trả lời: “Đi xin lỗi, tìm Hoàng Úy Nhiên để xin lỗi.”
Chu Tĩnh ngạc nhiên: “Để Lộ Lộ và Tang Du đi xin lỗi?”
Lăng Gia gật đầu.
Chu Tình càng ngạc nhiên hơn nữa, cô nhìn khuôn mặt bất lực của Lộ Lộ mà bất bình thay. Mặc dù cô chẳng biết rõ chuyện của Hoàng Úy Nhiên và Lộ Lộ là thế nào nhưng cô biết rằng chắc chắn Lộ Lộ có nỗi khổ riêng trong lòng. Hoàng Úy Nhiên đập ly rượu lên đầu Lộ Lộ, nếu cô là Lộ Lộ thì cô sẽ nhào tới đánh trả như Tang Du, nhưng Lộ Lộ ngoại trừ nhếch khóe miệng thì căn bản là không hề động tới một đầu ngón tay của Hoàng Úy Nhiên. Đủ để thấy rằng Lộ Lộ nhẫn nhịn đến mức nào, đã như vậy rồi thì sao còn phải đi xin lỗi? Đến cả thời xưa còn có Tắc Hạ Học Cung là nơi để tranh luận với nhau, cớ sao thời nay ngay cả đến tự do ngôn luận cũng bị tước đoạt? Rốt cuộc thì Lữ Nam và Lăng Gia xem Lộ Lộ, Tang Du là gì? Dựa vào khả năng của Lữ Nam và Lăng Gia thì sao lại phải sợ mỗi một Hoàng Úy Nhiên? Có cần phải để cho Lộ Lộ và Tang Du đi xin lỗi cái sai không thuộc về mình? Lộ Lộ và Tang Du đã phải chịu biết bao khinh bỉ và chỉ trích ở nơi này còn chưa đủ ? Vì một người bạn quyền lực mà để lòng tự trọng của người khác bị dẫm nát? Sao lại nhẫn tâm như thế!
Không phải cá sao biết cá vui? Không phải dân sao biết dân khổ? Bỗng nhiên Chu Tĩnh cảm thấy Lộ Lộ rất cô đơn, người con gái này vốn dĩ không thuộc về nơi đây. Khi có chuyện xảy ra, mỗi người ở đây đều tự tính toán tỉ mỉ đến lợi ích của bản thân mình mình, không một ai đứng ở vị trí trung lập mà nghĩ cho Lộ Lộ dù chỉ một chút. Chu Tĩnh nhìn dáng người ưỡn ngực thẳng lưng cao ngạo của Lộ Lộ, cô cảm thấy khó chịu, đây là một người kiêu ngạo lắm cơ mà, thế nhưng bây giờ phải ghánh chịu một lỗi lầm không thuộc về bản thân.
Chu Tĩnh kéo lấy tay của Lộ Lộ và Tang Du, nói với hai người: “Cuộc sống có nhiều lúc bất đắc dĩ như vậy, khổ cho hai em. Sau này đừng đến những nơi như thế này nữa, không có ai đáng để hai em phải khom lưng quỳ gối cả. Con người cuối cùng rồi cũng trở về với cát bụi thôi, chỉ cần sống một cuộc sống không thẹn với lương tâm, có chính kiến của riêng mình là đã đủ rồi.”
“Vâng” Lộ Lộ và Tang Du cảm thấy ấm áp, hai người chân thành nói “Cảm ơn.”
“Chậc, đừng khách khí” Chu Tĩnh nhẹ nhàng cười: “Sau này rảnh rỗi, chị mời hai đứa đi uống cà phê. Không bận gì thì đến vẽ giúp chị vài bức tranh, chị thích tranh của mấy đứa lắm.”
“Được ạ.”
Chu Tĩnh không nói gì nữa, liếc nhìn Lăng Gia và Lữ Nam một cái rồi chào tạm biệt. Chu Tĩnh vẫy tay rồi đi lên lầu. Bóng dáng cao thẳng nhưng bước chân lại có chút nặng nề.
Trong lòng Lăng Gia và Lữ Nam không hẹn mà cùng cảm thấy khó chịu.