Chương 88
Sắc trời dần tối, ánh đèn sáng lên, đỏ cam lục lam chàm tím đan xen vào nhau khiến người ta không phân biệt được rõ màu sắc.
Phòng nghỉ rất lớn lại chỉ có mười người, bốn người đàn ông lớn tuổi đang chơi mạt chược, bên cạnh mỗi người kèm theo một cô gái trẻ tuổi. Ngoài ra có ba người đàn ông trẻ tuổi đang chơi bài, hai người khác thì ngậm xì gà nói chuyện phiếm.
Vì chuyện làm ầm ĩ vừa rồi, nên trong một khoảng thời gian ngắn mọi người đã biết mặt Lộ Lộ và Tang Du. Thấy Lộ Lộ lại xuất hiện, khóe miệng của họ nhếch lên một cách đầy mỉa mai. Lộ Lộ làm như không thấy, Lăng Gia âm thầm nắm chặt tay. Đâu chỉ có mỗi Lộ Lộ là phải chịu đựng? Lăng Gia cũng là người đang cố chịu đựng.
Lộ Lộ cười với Lăng Gia, không để cho cô nổi giận. Viền mắt của Lăng Gia nóng lên, Lộ Lộ đã làm rất nhiều thứ vì mình. Lăng Gia nói với Lộ Lộ: “Đừng đi xin lỗi nữa, không cần thiết phải làm thế.”
Lộ Lộ lắc đầu “Vẫn nên đi xin lỗi, dù gì cũng đã đến rồi. Tôi không sao đâu, nhé?”
Lăng Gia chỉ cảm thấy lòng mình chua xót.
“Lăng Gia, chị đã xem ‘Huyền thoại về 1900′ chưa?” Lộ Lộ chuyển chủ đề.
“Xem rồi, sao vậy?”
“Chị thích nhất là {Cuốn theo chiều gió}’, tôi còn chưa nói cho chị biết tôi thích nhất {Huyền thoại về 1900}” Lộ Lộ kéo Lăng Gia ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “1900 được sinh ra, lớn lên ở trên thuyền và cũng chết theo con thuyền. Nhiều người không hiểu nổi lựa chọn cuối cùng của anh ta, bởi vì họ chỉ đứng trên góc độ của người xem mà không đặt mình vào nhân vật 1900. Trong thế giới của 1900 chỉ có âm nhạc, đại dương bao la và con thuyền Virginian nơi anh ta sống. Anh ta lén vào phòng ăn đánh đàn, thuyền trưởng nói rằng anh ta làm trái nội quy, 1900 chỉ trả lời một câu ‘fuck the regulations’. Tôi vẫn còn thuộc câu nói của anh ta trước khi chết. Anh ta sống kiêu ngạo vì nghệ thuật, mãi chỉ là một đứa trẻ lớn xác nhưng không trưởng thành. Lúc còn đi học, có một khoảng thời gian dài tôi lấy 1900 làm tấm gương để mà sống, cho tới bây giờ ở trong lòng tôi anh ta vẫn là một con người vô cùng thuần khiết. Nếu như tôi là anh ta, tôi cũng sẽ lựa chọn như thế, sống cùng thuyền lớn biển rộng, mặc kệ cho người khác cười bảo tôi ngây thơ. Đáng tiếc tôi không phải anh ta, tôi không phải thiên tài và tôi cũng không thể buông bỏ được người con gái mà mình yêu. Tôi tầm thường, tôi mong muốn mình kiếm được thật nhiều tiền để cuộc sống thoải mái hơn. Cho nên nếu thật sự tôi là anh ta, rất có thể tôi sẽ rời bỏ con thuyền, ở lại nước Mĩ hoa lệ. Đối với tôi mà nói, 1900 chỉ là truyền thuyết. Lăng Gia, tôi muốn con thuyền của mình, nhưng tôi lại càng muốn nắm lấy tay chị hơn, hiểu không?”
“Hiểu, vẫn luôn hiểu.” Đôi mắt của Lăng Gia mờ đi, Lộ Lộ vì mình mà buông bỏ con thuyền của cô ấy-con thuyền là cả thế giới của Lộ Lộ. Không còn thuyền nữa, Lộ Lộ có còn là Lộ Lộ không? Lăng Gia nắm chặt lấy tay của Lộ Lộ, nói: “Em chỉ cần rời thuyền lúc này thôi. Sau này em cứ ở lại con thuyền của mình, tôi sẽ đi cùng em, nhé?”
“Ừ” Lộ Lộ dịu dàng cười, cô nhìn xung quanh, nhìn đến mấy người đang chơi bài vung tay chung cả cục tiền. Lộ Lộ trợn mắt, nhỏ giọng Lăng Gia: “Bọn họ đang đánh bài ăn tiền à?”
“Ừ, đúng.”
“Mẹ ơi! Đúng là biết cách đốt tiền!” Lộ Lộ lại hỏi: “Những cô gái ở bên cạnh… có phục vụ đặc biệt không?”
“Có” Lữ Nam đi đến, nói: “Khách sạn có cao cấp đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thiếu được dịch vụ này. Không biết à?”
Lộ Lộ líu lưỡi, cô xin thề rằng đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến loại dịch vụ công khai thế này. Nhớ đến đây là câu lạc bộ tư nhân, cũng không còn kinh ngạc nữa, cô hỏi Lữ Nam: “Trước kia chị có sử dụng loại dịch vụ đặc biệt này không?”
“Biến đi, cái quái gì cũng lôi bà đây vào là sao!” Lữ Nam liếc Tang Du, thấy cô không lộ vẻ gì mới thở phào.
Ai ngờ Lữ Nam mới thở phào xong, Tang Du lại nhàn nhạt nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, chị lo cái gì?”
Lữ Nam nghẹn họng, cái gì vậy! Sao không thể nghĩ tốt đẹp về tôi một chút!
Lữ Nam đang muốn phân bua cho mình thì Hoàng Úy Nhiên bước vào.
Thấy Lộ Lộ và Tang Du, Hoàng Úy Nhiễn sững sờ sau đó mới làm như không thấy, chỉ lên tiếng cười nhạt chào hỏi Lăng Gia và Lữ Nam.
Ở đây có nhiều người không tiện nói, Lăng Gia dẫn mọi người đến góc sân thượng vắng vẻ.
Lộ Lộ nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Úy Nhiên vẫn câng câng như con gà trống, thoáng cái lòng lại nổi giận. Nhưng cái gì nhịn được thì phải nhịn, cô im lặng.
Tang Du cũng không ưa vẻ mặt của Hoàng Úy Nhiên, cô nhịn xuống, kéo Lộ Lộ tiến lên. Tang Du nói: “Tôi đánh chị, nếu chị cảm thấy không chấp nhận được thì cứ tính sổ với riêng mình tôi, đừng làm liên lụy đến những người khác, được không? Chuyện mới nãy là tôi sai, xin lỗi, xin đừng để bụng được không?”
Lộ Lộ rất ít khi nói lời xin lỗi, cô chẳng có kinh nghiệm gì với việc nói xin lỗi. Trước đó cũng quên hỏi Lăng Gia nên mở miệng xin lỗi như thế nào, thấy Tang Du nói xong, Lộ Lộ cũng vội vàng nhắm mắt nói: “Chúng tôi sai, chúng tôi sai rồi, chúng tôi xin lỗi chị.”
Lữ Nam chỉ muốn đạp cho Lộ Lộ một cái, làm gì có ai lại xin lỗi theo kiểu cái đó!
Hoàng Úy Nhiên nghe lời xin lỗi chân thành của Tang Du xong, lòng khá thoải mái. Ai ngờ chỉ chốc lát sau lại gặp phải kẻ đáng ghét này, cô cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không nhận nổi lời xin lỗi của cô.”
Lăng Gia vội tiến lên, nói: “Úy Nhiên, đừng chấp cô ấy. Tang Du và Lộ Lộ cũng có thoải mái gì đâu, lúc này chỉ mặc từng này quần áo mà chạy ra ngoài, tiền thì không mang trên người, chạy ra ngoài bị lạnh cho đông cứng. Lúc mình và Lữ Nam tìm được thì hai người đang ôm ngối run rẩy dưới chân núi, ông trời đã giúp cậu trừng phạt Lộ Lộ và Tang Du rồi. Cậu thấy đấy…”
Lữ Nam thấy Lăng Gia nói bậy, cô cũng hùa theo: “Đúng thế đấy Úy Nhiên, ngày hôm nay âm bảy-tám độ, hai đứa nó chỉ mặc có từng này, thông gió từ trên xuống dưới. Chịu lạnh bốn năm tiếng, đã bị trừng phạt cả về thể xác lẫn tinh thần rồi. Oan gia nên cởi không nên buộc, đừng chấp nhặt với hai đứa nó nhé?”
Lăng Gia bóp tay của Lộ Lộ, ý nói Lộ Lộ hãy biểu hiện cho giống chân thành một chút. Không muốn Lăng Gia rơi vào khó xử, Lộ Lộ chỉ còn cách vứt bỏ hết tất cả lòng tự trọng của mình sang một bên, ưỡn cổ nói: “Chị Hoàng, Tần Hạo thường gọi chị là chị Hoàng, vậy tôi cũng theo cậu ta gọi là chị Hoàng. Tôi và bọn Tần Hạo kiếm tiền rất khó khăn, mỗi đồng tiền kiếm được đều phải đánh đổi bằng cả mồ hôi và nước mắt. Nhưng dù kiếm tiền có khó khăn cách mấy thì vẫn phải giữ lại chút tự trọng để làm người. Vì thế nên kể từ đêm hôm đó Tần Hạo mới không liên lạc với chị nữa, có thể chị không hiểu nhưng tôi biết vì tôi là bạn của cậu ta. Vì cuộc sống người ta có thể làm tất cả vì miếng cơm, nhưng một khi lòng tự trọng đã mất thì rất khó để lấy lại. Chắc là chị không biết rằng trước đây bọn tôi đứa nào cũng biết ơn chị, ngay cả đến Mai Hinh cũng biết ơn chị. Bèo nước gặp nhau, chị giới thiệu khách hàng cho chúng tôi mà không lấy phí môi giới, chuyện này đối với chúng tôi mà nói chẳng khác nào là sự ban ơn. Uống nước thì phải nhớ nguồn, chúng tôi vẫn luôn biết ơn chị. Mãi đến khi Tần Hạo xảy ra chuyện làm cho cậu ta và Mai Hinh suýt nữa chia tay, tôi mới thật sự có thành kiến với chị. Việc của ngày hôm nay tôi cũng không ngờ được, vốn chỉ cần nhịn thêm chút nữa là mọi thứ vẫn êm đẹp, đáng tiếc tôi không làm được, thậm chí còn gây phiền phức cho Lăng Gia và Lữ Nam. Ai làm thì người đó chịu, ngày hôm nay người làm chị bực là tôi chứ không phải Tang Du. Chị còn tức, muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi, muốn đánh cứ đánh, nhưng đừng vì tôi mà căng thẳng với Lăng Gia và Lữ nam. Muốn trả thù thì cứ trả thù với mình tôi thôi, đừng làm liên lụy đến Tần Hạo và Mai Hinh, bọn họ vô tội. Cũng đừng làm liên lụy đến Tang Du và cha mẹ cô ấy, cơ thể của Tang Du rất yếu, không chịu nổi sự trả thù của chị. Tôi đứng ở đây, chị muốn làm gì cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả.”
Lữ Nam trợn to hai mắt, sao vừa nãy không nói mấy câu hay ho như vậy? Làm hại chị đây phải chết khiếp một hồi mới chịu nói tiếng người, đồ khốn!
Lăng Gia có chút xót xa, bất kể lúc nào Lộ Lộ cũng đứng ra che gió chắn mưa cho Tang Du. Đúng là đáng ghét!
Chuyện ngày hôm nay chẳng liên quan chút gì đến Tần Hạo, nhưng Lộ Lộ đoán chắc rằng Hoàng Úy Nhiên vẫn còn chút tình cảm với Tần Hạo. Thế là Lộ Lộ rất không có đạo đức, trét mối quan hệ dùng cả đại bác bắn cũng không tới này lên người của Tần Hạo, với mục đích muốn chạm vào giây thần kinh trắc ẩn của Hoàng Úy Nhiên. Dù Hoàng Úy Nhiên có xem Tần Hạo là trai bao đi chăng nữa, nhưng vẫn có yêu, tuy bây giờ tình cảm đã phai nhạt ít nhiều nhưng vẫn là còn tình cảm.
Hoàng Úy Nhiên khá hài lòng với lời xin lỗi của Lộ Lộ, từ trong lời Lộ Lộ nói, cô cũng biết được chắc là Lăng Gia và Lữ Nam đã nói cái gì đó đe dọa để ép Lộ Lộ đến xin lỗi. Cô nhìn chăm chú vào Lăng Gia, rồi lại nhìn chăm chú vào Lữ Nam, Hoàng Úy Nhiên không hiểu nổi, nếu Lăng Gia và Lữ Nam thật sự yêu thì cần gì phải bắt Lộ Lộ và Tang Du đến xin lỗi mình? Lộ Lộ, Tang Du là đồ chơi của hai cậu, trước kia mình còn chẳng làm gì Tần Hạo thì bây giờ mình hơi đâu mà động vào hai đứa này? Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, trong mắt các cậu mình là loại rắn độc không trừ thủ đoạn để trả thù người khác sao? Tuy nhiên Hoàng Úy Nhiên vẫn hiểu được việc Lăng Gia và Lữ Nam bắt Tang Du, Lộ Lộ quay lại xin lỗi là vì muốn giữ thể diện cho mình, nghĩ theo một cách nào đó thì đây cũng là sự tôn trọng mà hai người bạn dành cho mình. Nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy mất mác.
Hoàng Úy Nhiên không vội đáp lời, cô khoanh hai tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Chắc vì sợ bất lợi cho công việc của bản thân và tình bạn nhiêu năm của cả ba, nên Lăng Gia và Lữ Nam mới không muốn làm căng với mình, hai người này ít nhiều gì cũng tính toán đến lợi ích riêng của bản thân cả rồi. Suốt ngày kêo gào là yêu để làm gì? Đến khi xảy ra chuyện lại không thể ghánh vác trách nhiệm cho người yêu của mình, vậy còn nói yêu để làm gì? Nếu thật sự yêu thì sẽ vì đối phương mà ghánh vác tất cả trách nhiệm, cho dù phải làm mích làm một người bạn thì cũng là cái quái gì đâu? Ở điểm này, hai người bạn của mình thậm chí còn chẳng bằng Lộ Lộ. Chí ít cũng phải như Tần Hạo hoặc Lộ Lộ, không sợ làm mình mích lòng, vì người yêu và bạn bè mà không thèm đếm xỉa đến mình, cho dù sự nghiệp có bị đe dọa cũng chẳng hề tiếc nuối. Hoàng Úy Nhiên thầm cảm thán trong lòng, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Lăng Gia ơi, Lữ Nam ơi cho dù các cậu có gào thét nói yêu bao nhiêu lần đi chăng nữa thì các cậu cũng giống như mình cả, bất cứ lúc nào cũng tính toán đến lợi ích của bản thân trước. Người trong cuộc mù quáng, người ngoài cuộc mới sáng tỏ. Đáng thương cho Lộ Lộ và Tang Du, người yêu của hai đứa không có yêu hai đứa như họ vẫn nói đâu, thế mà hai đứa còn không biết, đúng là quá non nớt. Tôi sẽ chờ xem mấy người ở cạnh bên nhau được bao lâu!
Hoàng Úy Nhiên sống trong chốn quan trường, đương nhiên không phải là con ngốc. Cô giỏi trong việc suy xét tâm tư của người khác dựa vào lời mà họ nói ra, nhưng cô lại không để ý rằng Lăng Gia và Lữ Nam quan tâm Lộ Lộ, Tang Du nhiều đến mức nào. Lộ Lộ và Tang Du nói lời xin lỗi cũng chẳng khác nào Lữ Nam và Lăng Gia khom lưng với cô, đã bao giờ Lăng Gia và Lữ Nam phải hạ thấp bản thân mình đến như vậy? Lữ Nam và Lăng Gia nhìn vẻ mặt khinh thường của Hoàng Úy Nhiên mà lòng lạnh lẽo. Lăng Gia thầm nghĩ rằng sau này chỉ cần giả vờ ngoài mặt là được, không cần đối xử với nhau bằng tấm lòng nữa. Lữ Nam thì tức giận, thậm chí cô còn muốn đạp cho Hoàng Úy Nhiên hai cái.
Tự nhiên Lăng Gia và Lữ Nam hiểu được tâm trạng của Lộ Lộ, khuyên người khác thì dễ nhưng khuyên mình mới khó. Trò đời, chuyện không rơi vào bản thân thì ngồi đó nói như thánh, thật ra nếu mà phải chịu chuyện tương tự thì còn luẩn quẩn hơn người ta nhiều lần. Nghĩ đến đây, Lăng Gia quặn lòng thương xót Lộ Lộ, Lữ Nam đau đớn thay cho Tang Du, nhưng không thể để sự xúc động khống chế bản thân. Lăng Gia và Lữ Nam ăn ý với nhau, cả hai người ngoài cười nhưng trong không cười, đứng một bên chờ Hoàng Úy Nhiên mở miệng nói chuyện.
Hoàng Úy Nhiên lại không chú ý đến biểu cảm của Lăng Gia và Lữ Nam, cô nhún vai, ẩn ý liếc nhìn Lăng Gia và Lữ Nam rồi nói với Tang Du, Lộ Lộ: “Thôi bỏ đi, trước kia tôi không làm gì Tần Hạo nên hôm này cũng không làm gì hai đứa. Xem như là trò đùa đi.”
Lời của Hoàng Úy Nhiên tất nhiên là đang nhắc nhở Lăng Gia và Lữ Nam rằng trước kia mình không làm gì Tần Hạo vì có các cậu ở bên cạnh khuyên bảo, sau này mình không làm gì Lộ Lộ và Tang Du cũng là do nể mặt hai cậu mà thôi. Bởi vì mình chỉ có hai cậu là bạn bè thật sự, chứ mình chẳng thèm vào lời xin lỗi của Tang Du và Lô Lộ! Hoàng Úy Nhiên luôn phân biệt rõ ràng mọi chuyện, căn bản là cô không xem Lộ Lộ và Lăng Gia là một.
Nghe được ẩn ý trong lời Hoàng Úy Nhiên nói, Lăng Gia và Lữ Nam cùng nhau tỏ ra khó chịu. Ép Lộ Lộ và Tang Du đến nói lời xin lỗi, thế mà Úy Nhiên không hề đón nhận tấm lòng, đúng là mình đã làm việc không cần thiết rồi.
Lăng Gia quyết định từ giờ trở đi phải giữ khoảng cách với Hoàng Úy Nhiên, nhưng sự tồn tại của khoảng cách chỉ cần tự giữ trong lòng là được, không thể để cho Hoàng Úy Nhiên biết nếu không thì những lần xin lỗi như thế này sẽ trở nên thường nhật như cơm bữa.
Lăng Gia giả vờ tỏ ra nhiệt tình, trông như rất vui vẻ. Cô bước đến kéo tay Hoàng Úy Nhiên, nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau đi dự tiệc nhé.”
“Được.”
Hoàng Úy Nhiên gật đầu đồng ý, cô nhìn Lộ Lộ, muốn hỏi thăm xem dạo này Tần Hạo thế nào. Nhưng mà có nhiều người ở đây nên cũng không tiện hỏi, lại nhớ đến hành động sỉ nhục của Lộ Lộ đối với mình, Hoàng Úy Nhiên cũng chẳng buồn hỏi nữa. Cô nhìn Lộ Lộ và Tang Du, nhíu mày, ngày hôm nay mất mặt như thế, làm sao nói tha là tha được? Nể mặt Lữ Nam và Lăng Gia nhưng dù sao cũng phải dạy dỗ hai đứa này một chút mới hả giận. Nhưng dạy dỗ thế nào thì phải tính đã, đương nhiên là không thể làm quá mức, nếu không Lăng Gia và Lữ Nam tức giận thì mình cũng phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
Quyết định xong, Hoàng Úy Niên kéo Lữ Nam qua, nói “Buổi tối chúng ta đi cùng nhau.”
“Được” Lữ Nam cũng vờ tỏ ra vui vẻ, mặt ngây thơ: “Ba đứa mình là tam giác sắt, làm gì có ai tách chúng ta ra được nhỉ?”
Nói xong, Lữ Nam lại thầm bổ sung thêm một câu trong lòng, có rời nhau ra thì trái đất vẫn quay như thường thôi!
Hoàng Úy Nhiên nghe xong rất cảm động, cô cảm thấy tình bạn giữa ba người là không gì phá vỡ nổi, và càng khẳng định rằng Lộ Lộ và Tang Du chỉ là đồ chơi mà thôi.
Trước khi đi, Lữ Nam nói với Lộ Lộ và Tang Du: “Hai đứa không thích những buổi tiệc thế này nên đừng đi. Tôi và Lăng Gia thuê phòng rồi, tối nay ở lại đây, hai đứa cứ dạo chơi xung quanh nơi này. Ở đây có nhiều hình thức giải trí lắm, có phòng tập thể hình, bể bơi trong nhà và vân vân… cứ ở trong này mà chơi, đừng có chạy ra ngoài! Tang Du, thẻ phòng đây này, phòng 512, nhớ đấy, đừng đi nhầm phòng.”
Lăng Gia mở ví da lấy ra hai tấm thẻ đưa cho Lộ Lộ: “Đây là một tấm thẻ phòng và một tấm thẻ hội viên vàng. Muốn ăn gì thì cứ gọi, dự tiệc xong chúng tôi sẽ về phòng. Tôi đặt phòng 513, sát bên phòng Lữ Nam.”
Lộ Lộ nhận lấy rồi nhìn chăm chú vào tấm thẻ màu vàng, giống như thể muốn nhìn xem tấm thẻ này có phải được làm từ vàng thật hay không. Lăng Gia thấy Lộ Lộ đáng yêu như thế, chỉ muốn ôm ngay vào lòng hôn cho hai cái.
Hoàng Úy Nhiên thấy bộ dạng của Lộ Lộ, khinh thường hừ một tiếng, đúng là đồ nhà quê chân đất mắt toét. Thật không hiểu nổi Lăng Gia thích con bé này ở điểm nào, nó đứng bên cạnh chỉ làm mất mặt Lăng Gia mà thôi! Chút thương hại lúc nãy Hoàng Úy Nhiên dành cho Lộ Lộ đã bị quẳng lên chín tầng mây, cô là người đầu tiên bước đi ra ngoài. Lăng Gia và Lữ Nam ăn ý nở nụ cười, sau đó đi theo.
Tang Du hỏi Lộ Lộ: “Cậu nhìn gì tấm thẻ hội viên thế?”
Lộ Lộ liếc mắt đến bóng lưng của Hoàng Úy Nhiên, cười nói: “Nhìn vẻ mặt của Hoàng Úy Nhiên, mình đoán cô ta nhất định là đang nghĩ rằng chấp nhặt với loại nhà quê nhìn mình thì hạ thấp giá trị của bản thân quá.”
“Cậu đang lùi một biếc để tiến hai bước đấy hả.”
“Chỉ mong là có hiệu quả. Sống trong chốn quan trường tất nhiên là phải xảo quyệt, nhưng trình độ của của Hoàng Úy Nhiên còn chưa đến mức tài giỏi, nếu không thì cô ta sẽ không thể hiện sự khinh thường đối với mình một cách rõ ràng như thế. Đương nhiên, ngay cả trình độ của cô ta mình cũng chưa đạt tới.” Lộ Lộ thở dài, nói: “Du, thật ra chúng ta cũng không nhất định phải đến xin lỗi, những lời Lăng Gia và Lữ Nam nói rất có lý, nhưng mình cứ cảm thấy là lạ…”
Tang Du không hiểu, cô hỏi: “Lạ cái gì?”
“Mình cũng không biết, nhưng mình thấy được rằng Lăng Gia và Lữ Nam bắt đầu có thành kiến với Hoàng Úy Nhiên rồi. Mình không hy vọng họ trở mặt với nhau” Lộ Lộ suy nghĩ một lát, tạm thời vứt bỏ hết mọi lo lắng “Sau này gặp Hoàng Úy Nhiên, cậu phải cẩn thận một chút, tránh được thì cứ tránh đi. Cậu khuyên nhủ Lữ Nam đừng căng thẳng với Hoàng Úy nhiên, nếu không thì lãng phí cái cúi đầu của chúng ta quá. Nhưng mà mình nghĩ Lữ Nam đã cân nhắc hết rồi, cô ấy còn khéo léo hơn chúng ta gấp mấy lần.”
“Ừ. Lộ, sau này chúng ta đừng đi đến những nơi thế này nữa.” Tang Du cười bất đắc dĩ “Hôm nay mới hiểu được gieo nhân nào thì gặp quả đấy, mà có khi còn làm liên lụy đến những người xung quang nữa. Rõ ràng là không sai nhưng vẫn phải xin lỗi, làm người khó qúa Lộ à.”
“Đừng bi quan” Lộ Lộ an ủi “Cậu học quá nhiều, mới ra trường chưa tới hai năm, những chuyện thế này khả năng sẽ còn gặp lại, cứ xem như đây là rèn luyện. Muốn xả giận thì cứ tìm mình mà xả giận, nhé?”
“Ừ, trước đây cậu gặp phải rất nhiều chuyện giống thế này à? Mình đã nghe Mai Hinh nói rằng lúc ban đầu đi làm, các cậu đã gặp phải một số chuyện, có vẻ nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào so với lần này.” Tang Du nhớ đến một số chuyện cũ mà Mai Hinh kể, nhớ đến những chuyện gian nan khổ sở mà Lộ Lộ đã trải qua trong lời kể của Mai Hinh. Tang Du đau lòng, những chuyện cũ kia, chắc chắn là Lộ Lộ sẽ không kể với mình.
“À, làm người mà, được sống khỏe mạnh mới quan trọng nhất, chịu chút oan ức thì đã là gì. Có một số chuyện mình chưa từng kể với cậu, cũng chưa từng kể với Lăng Gia, không phải là mình không muốn kể mà là không kể ra được. Mình nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng thật ra cũng không như vẻ bề ngoài, chẳng qua là cố tỏ ra kiêu ngạo để che đậy những vết sẹo của bản thân. Chỉ có như vậy, mình mới cảm thấy sống lưng của bản thân vẫn thẳng, mới cảm thấy xứng đáng với sự dạy dỗ của cha mẹ. Thật ra chỉ là tự bịt tai trộm chuông mà thôi, Mai Hinh và Tần Hạo cũng phải chịu những chuyện giống mình mà. Những chuyện cũ kia, hai đứa nó cũng chỉ kể qua loa cho cậu mà thôi, với người khác thì bọn nó còn chẳng kể, tự nhiên nói ra để nhận lòng thương hại của người khác làm gì? Bọn mình không cần thương hại. Chúng ta đều là những con người nhỏ bé, dù vẻ ngoài có cứng rắn đến đâu thì lòng cũng rất dễ tổn thương. Những chuyện đã qua, chẳng ai muốn nhớ lại, nếu không sẽ rất ngột ngạt.” Lộ Lộ kéo tay của Tang Du, nói: “Đi thôi, khó khăn lắm mới quay lại, đã quay lại rồi thì phải thăm thú một chút. Mình không biết đường, cậu dẫn mình đi.”
“Mình cũng không biết đường.”
“Vậy chúng ta đi đến đâu thì xem đến đấy.”
“Được.”
Lộ Lộ và Tang Du vừa dò dẫm đường đi vừa ngắm khung cảnh hai bên đường, thỉnh thoảng lấy bút và giấy ra vẽ tốc ký làm lưu niệm. Lúc vẽ, hai người so bì mình vẽ đẹp hơn cậu, cậu vẽ xấu hơn mình. Hai người vui vẻ đùa nghịch, giống như những việc không vui kia chưa từng tồn tại.
Vẽ xong, Tang Du nói: “Lộ, cậu biết không, lúc còn ở nước ngoài mình và bạn bè cũng đến một khách sạn bốn sao. Khách sạn đó rất xa hoa, nhưng so ra còn kém hơn đây một chút.”
“À, ý cậu đang nói là cuối cùng thì Trung Quốc cũng lớn mạnh rồi?” Lộ Lộ cất bút vào túi của Tang Du, ngắm nghía bức vẽ của mình, cảm thấy hài lòng.
“Không, ý mình là nơi đây xây dựng lên để cho một số ít người hưởng thụ, nhưng lại phung phí nhiều tiền như vậy. Người bình thường làm sao đến được nơi đây?”
“Đúng, người bình thường ngay cả đến năm, sáu mươi tuổi cũng không mua nổi nhà, thế thì làm sao đặt chân được đến nơi đây. Thôi không nói nữa, chúng ta tìm Lăng Gia và Lữ Nam đi, nghe nói đang ở tầng ba?”
“Ừ, hình như vậy.”
Lộ Lộ và Tang Du mò mẫm được đến tầng ba, đi loanh quanh thêm hai vòng nữa mới thấy được nơi tổ chức bữa dạ tiệc xa. Nhìn mãi, cuối cùng mới thấy được Lăng Gia đáng đứng trong một nhóm nhỏ. Lăng Gia búi tóc lên cao, lộ ra cần cổ thanh nhã và vai trần, mái tóc che khuất nửa bên khóe mắt làm tăng gấp bội sự gợi cảm. Cô đang nói cười với một người đàn ông điển trai phong độ, Lộ Lộ thấy người này khá là quen mắt, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra đó là mối tình đầu của Lăng Gia. Cô đã từng thấy qua người này ở trong ảnh, Lăng Gia nói với Lộ Lộ mối tình đầu của cô tên là Nghiêm Chấn Tùng. Bỗng nhiên Lộ Lộ cảm thấy nụ cười của Lăng Gia có chút gai mắt, cô thừa nhận rằng bản thân đang ghen.
Cùng lúc này, Tang Du đã vô thức tìm kiếm bóng dáng của Lữ Nam trong đám đông. Thấy Lữ nam như hồ ly tinh đang lượn lờ bên cạnh đám đàn ông, lòng Tang Du dâng lên một cảm giác không thể nói rõ. Lữ Nam đang giao tiếp xã giao nhưng Tang Du lại cảm thấy khá khó chịu.
Lộ lộ ngơ ngác nhì Lăng Gia, thì ra cảm giác thấy người mình yêu và người yêu cũ của người mình yêu đang trò chuyện vui vẻ là thế này. Khi nhìn thấy mình và Tang Du ở cạnh nhau, có lẽ Lăng Gia cũng cảm giác vậy vậy? Lộ lộ tự suy ngẫm rồi đưa ra quyết định phải bù đắp cho Lăng Gia thật tốt. Nhưng bây giờ, cô thật sự không thích Lăng Gia tươi cười như thế.
Trong bữa tiệc có người nhận ra Tang Du và Lộ Lộ, họ đưa cặp mắt khinh bỉ như có như không để nhìn hai người. Giống như đang hỏi rằng sao hai cô lại không biết ngại mà mò mặt đến nơi này?
Tang Du bối rối, Lộ Lộ nở với Tang Du một nụ cười trấn an “Nơi này không quý ta, khắc có chỗ khác quý trọng ta. Sao phải ngại?”
Tang Du gật đầu, theo Lộ Lộ, cùng nhau thẳng lưng.