Chương 89
Lộ Lộ không biết sợ cho nên cô có thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của người khác.
Lộ Lộ cũng là người bác ái, cô luôn sống với tinh thần “cho dân chúng phóng hỏa chứ không cho quan huyện đốt đèn”. Lộ Lộ lấy điện thoại ra, kéo Tang Du ngồi xuống một góc rồi gửi một tin nhắn ngắn cho Lăng Gia: “Đừng có cười với người yêu cũ như thế, khó coi chết đi được!”
Điện thoại trong ví rung lên, Lăng Gia lấy ra xem, nhìn thấy tin nhắn của Lộ Lộ, ý cười của Lăng Gia hiện rõ trên khuôn mặt. Cô ngẩng đầu nhìn xung quang để tìm kiếm bóng dáng của Lộ Lộ, đáng tiếc là nhiều người đứng cản tầm mắt, cô tìm mãi không ra.
Mặc dù Nghiêm Chấn Tùng và Lăng Gia sống cùng một thành phố nhưng rất hiếm khi gặp nhau. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta đến đây cùng với giám đốc của mình, nhìn thấy Lăng Gia vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí càng rạng rỡ hơn so với trước kia, anh ta bắt đầu hối hận vì lựa chọn năm đó của mình.
Từ khi kết hôn đến nay, cơ thể của Nghiêm Chấn Tùng có chút phát tướng, nhưng dáng người anh tuấn cao to vẫn như trước. Chỉ có điều là người thứ ba năm đó mà hiện là vợ của Nghiêm Chấn Tùng, cô ta qua kỳ sinh nở, cơ thể ngày càng đẫy đà. Đem so sánh cô ta với Lăng Gia, chẳng khác nào một ở trên trời còn một dưới vực sâu. Nhưng gặp lại người mình đã từng bỏ lỡ thì ngoài vài câu thăm hỏi khách sáo ra, còn có thể nói thêm được gì nữa? Huống hồ năm đó là anh ta sai trước, huống hồ anh ta đã lập gia đình và có con.
Gặp lại Nghiêm Chấn Tùng, lòng Lăng Gia không hề gợn sóng. Thấy ánh mắt ao ước Nghiêm Chấn Tùng dùng nhìn mình, thậm chí cô còn cảm thấy đáng thương cho vợ của anh ta, đã có gia đình rồi, tại sao vẫn cứ nhìn phụ nữ khác bằng ánh mắt như thế? Nhớ đến đôi mắt yêu thương của Lộ Lộ chỉ dùng riêng để nhìn mình, lòng Lăng Gia lại ngọt ngào ấm áp. Cô cảm thấy lựa chọn của mình không hề sai chút nào.
Hai người lâu ngày không gặp, sau chút sững sờ lúc ban đầu thì thái độ lại trở về bình thường. Nghiêm Chấn Tùng nhìn cái mỉm cười đầy ngọt ngào của Lăng Gia khi xem tin nhắn, anh ta hỏi: “Tin nhắn của người yêu à?”
“Đúng thế.”
“À, anh ta có… tốt với em không?”
“Anh nhìn em bây giờ thì biết.”
“Thấy em hạnh phúc, anh yên tâm.”
“Cảm ơn, Chấn Tùng, em hy vọng anh cũng được hạnh phúc.”
Nghiêm Chấn Tùng như đang đùa: “Hạnh phúc của anh đã kết thúc ở cái giây phút mà chúng ta chia tay.”
“Đừng nhớ về quá khứ mà quên người trước mắt, nếu không sau này hối hận cũng không kịp.” Cuối cùng Lăng Gia cũng nhìn thấy Lộ Lộ, cô nói với Nghiêm Chấn Tùng: “Em nhìn thấy người quen, qua đó bắt chuyện đây. Xin lỗi không tiếp chuyện với anh được nữa.”
“Không sao.”
Nhìn thấy Lăng Gia đi về phía mình, khóe môi Lộ Lộ cong lên. Lăng Gia kéo một cái ghế lại, ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Dạo hết câu lạc bộ rồi?”
“Đúng vậy, dạo khắp mọi nơi rồi, cũng khá đẹp.”
“Chẳng phải là không thích những bữa tiệc kiểu này à? Tại sao lại tới?”
Lộ Lộ ghé sát bên tai Lăng Gia, thầm thì: “Lại đây bắt gian.”
“À” Lăng Gia nhìn lộ Lộ, lại bất ngờ đảo mắt liếc về phía Lữ Nam và Tang Du, nhỏ giọng mắng trả: “Thế thì tôi đây phải bắt mỗi ngày rồi.”
Lộ Lộ bĩu mỗi, luồn tay xuống dưới bàn sờ soạng đùi của Lăng Gia. Lăng Gia giật bắt, đứng lên, cười quyến rũ nói: “Em về phòng trước đi, một tiếng sau tôi về.”
“Đừng có nói nhiều với anh ta!”
“Tôi cứ nói nhiều đấy, làm gì nhau!”
Lăng Gia nhanh chóng chạy mất, Lộ Lộ giận dỗi, lại lôi Tang Du đi. Lộ Lộ cười hì hì, nói: “Du, chắc chắn cậu đã động lòng với Lữ Nam, đúng không? Vừa nãy cậu cứ nhìn mãi về phía cô ấy.”
“Có à?” Tang Du mơ màng.
“Có. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Lộ Lộ vuốt cằm như cụ già “Tình cảm luôn nảy nở ở những lúc không hề để ý, trước kia chúng ta cũng như vậy mà? Lúc đó mình cứ luôn bất giác nhìn về phía cậu, cậu cũng nhìn chằm chằm vào mình như thế. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhìn ra tình yêu.”
“Ừ, nhưng đáng tiếc Lữ Nam không phải là cậu.”
“Đừng mãi chỉ nhớ đến cái bóng của mình, buông xuống đi, nhé?”
“Ừ.”
Đi vào phòng 512, Lộ Lộ mở cửa giúp Tang Du. Cô nói: “Vào đi thôi, chắc là lát nữa Lữ Nam sẽ trở lại. Hôm nay chúng ta gây chuyện, cô ấy giúp chúng ta, lát nữa hãy trò chuyện với cô ấy nhiều hơn.”
“Ừ, cậu thì sao?”
“Mình chờ Lăng Gia.”
“Được rồi, ngủ ngon. Mai gặp lại.”
“Ngủ ngon, mai gặp.”
Chờ cho Tang Du đóng cửa lại, Lộ Lộ lập tức gọi điện cho Lữ Nam, bảo cô xã giao ít thôi, dành nhiều thời gian ở cạnh bên Tang Du.
Lộ Lộ muốn tạo nhiều không gian riêng tư cho Lữ Nam và Tang Du. Tuy rằng chỉ nghĩ đến việc Tang Du ở cạnh bên người khác cũng đủ làm cho lòng cô khó chịu, nhưng cô không thể ích kỷ như thế. Đối với Lộ Lộ, hạnh phúc thực sự của cô là khi được nhìn thấy Tang Du hạnh phúc. Dù cho cô đã buông được Tang Du nhưng tận mắt nhìn thấy Tang Du hạnh phúc thực sự, cô mới có thể hoàn toàn buông bỏ tình cảm dành cho Tang Du.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Lộ Lộ vào phòng, bật đèn lên nhìn căn phòng xa hoa, lại thở dài.
Đi đến bên cửa sổ, kéo rèm che, Lộ Lộ nhìn ánh trăng mờ sáng rồi ngẩn người. Trên sườn núi nơi xa kia le lói lên vài ngọn đèn, giống như chúng được thắp lên để chỉ đường dẫn lối cho những con người mất phương hướng. Sao trên trời lấp lánh như đang cùng bạn bè chơi trốn tìm. Bỗng có một vài con chim nhỏ không biết tên bay qua, rất nhanh sau đó đã chìm vào màn đêm đen dài đặc.
Lộ Lộ cũng không biết là cô thích yên tĩnh hơn hay thích ồn ào náo nhiệt hơn. Cô chỉ biết là mình cần yên tĩnh để thả hồn vào những suy nghĩ xa xăm của bản thân, còn ồn ào mới là thế giới nơi mà cô sống.
Tấm lòng của Lộ Lộ rộng lớn, cô yêu tất cả những con người nhỏ bé. Cô muốn được câu cá như Khương Thượng, làm người chăn dê như Bách Lý Hề. Nhưng mà, người Trung có mấy tỉ, lại không tìm thấy được một Khương Thượng hoặc Bách Lý Hề. Chỉ có Trụ vương là đâu đâu cũng thấy, cô đau lòng thay cho đất nước lớn mà không mạnh của mình.
Đóng rèm cửa sổ lại, Lộ Lộ vào đi tắm rửa qua loa rồi quấn khăn tắm màu trắng nằm trên giường, nhắm mắt lại không muốn nhìn, cũng không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.
Trong phòng yên tĩnh, không liên quan gì đến sự ồn ào náo nhiệt của bên ngoài. Trong sự tĩnh lặng, Lộ Lộ bất giác thiếp đi.
Sau khi giao thiệp tới hơn một tiếng đồng hồ sau, Lăng Gia lập tức trở về phòng. Gõ của không ai lên tiếng, nghĩ rằng Lộ Lộ lại cùng Tang Du ra ngoài chơi, cô cũng không vội điện thoại dục Lộ Lộ trở về. Gọi nhân viên lên mở cửa, cửa vừa mở ra, đập vào mắt là mỹ nhân ngư đang nằm trên giường. Lăng Gia cười, cũng không gọi Lộ Lộ dậy mà lặng lẽ vào phòng tắm rửa.
Tắm xong rồi, Lăng Gia rót nửa ly whiskey, cho thêm hai cục đá. Vừa uống, cô vừa ngồi xuống bên cạnh Lộ Lộ, ngắm nhìn dáng vẻ của Lộ Lộ lúc ngủ.
Lộ Lộ nằm nghiêng người, lông mi dài phủ trên mí mắt, khăn tắm nửa che nửa hở nơi bí ẩn, cặp chân thon thả lộ ra ngoài, tóc dài tán loạn trên gối trắng. Cực kỳ xinh đẹp, thanh khiết và điềm tĩnh đến vô cùng.
Lộ Lộ ngủ như một đứa trẻ, làn da căng bóng mịn màng tỏa ra một thứ ánh sáng nhu hòa. Chẳng ai nghĩ rằng chỉ ba năm nữa thôi, cô sẽ tiến vào hàng ngũ ba mươi, trở thành một bà cô trung niên.
Mùi thơm nhà nhạt của cơ thể Lộ Lộ lan tỏa trên trong không gian, đó là mùi thơm đặc trưng của riêng mình cô ấy. Lăng Gia cảm thấy mình chẳng khác gì nhặt được bảo bối, có được báu vật. Nhìn miệng vết thương vẫn còn đóng vảy trên trán Lộ Lộ, lòng Lăng Gia lại đau. Lăng Gia tự trách bản thân mình, trách mình vì đã bắt Lộ Lộ phải đến đây cúi đầu nói lời xin lỗi.
Vươn tay ra, khẽ vuốt ve cánh tay của Lộ Lộ từng chút từng chút một. Rồi Lăng Gia không cầm được lòng nữa mà hôn xuống, mùi vị ngọt lành này khiến cô chỉ muốn chìm đắm mãi, không nỡ rời.
Lăng Gia hôn rất nghiêm túc, như thể cô đã dồn tất cả tấm lòng của mình vào nụ hôn này. Cô yêu thương người con gái này đến mức tha thiết, yêu đến nỗi không muốn dời mắt khỏi người con gái này dù chỉ một phút một giây.
Lộ Lộ bị Lăng Gia hôn cho tỉnh lại, cô mỉm cười dịu dàng, lùi thân mình, cùng Lăng Gia mắt đối mắt.
“Tỉnh?” Lăng Gia hôn lên mũi Lộ Lộ, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.”
“Mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy chúng ta trở về thời Xuân Thu Chiến QUốc” Ôm lấy Lăng Gia, Lộ Lộ với tay đùa nghịch ngực của cô “Tôi đã nói với chị rằng triều đại tôi thích nhất không phải Tần Hán, cũng không phải Đường Tống mà là Xuân Thu Chiến Quốc chưa nhỉ?”
“Chưa, rất ít người thích Xuân Thu Chiến Quốc, thế vì sao em lại thích?”
“Bởi vì Xuân Thu Chiến Quốc khác biệt với những triều đại khác. Thời đó có rất nhiều danh sĩ, chư tử bách gia, bách gia tranh minh. Tư tưởng của mọi người được đổi mới, khắp nơi tràn ngập hoài bão xây dựng và phát triển đất nước. Khi đó các dũng sĩ của nước Tần mới là nam tử hán chân chính, khi lúc đó các thiêu kiều bá mị mới là những người phụ nữ thực sự. Và trên hết, khi đó Khổng Tử còn chưa làm nên trò trống gì, chẳng ai thèm mua sách ông ta viết, lúc đó hẳn là ông ta buồn như chó chết chủ.”
Lộ Lộ nói một câu là lại hôn lên ngực Lăng Gia một cái. Cô nói hết ý thì bộ ngực sữa của Lăng Gia cũng đã lặng lẽ đứng lên.
Lăng Gia không nóng vội, cô rất hưởng thụ từng nụ hôn của Lộ Lộ. Cầm ly rượu whiskey, uống một ngụm nhỏ rồi đưa đến bên miệng Lộ Lộ, biếng nhác hỏi: “Chư tử bách gia, em thích nhất thời kỳ nào?”
Lộ Lộ hôn từ môi Lăng Gia xuống dưới, hôn đến cằm. Cô nói: “Mỗi nhà một vẻ, thích hết.”
Lăng Gia vén tóc Lộ Lộ lên, hỏi: “Ví dụ như?”
Lộ Lộ cắn cổ của Lăng Gia, nói: “Ví dụ như nhà Nho thông minh và hiếu học, không thẹn hôn kẻ dưới mình.”
[Câu gốc là “Mẫn nhi hiếu học, bất sỉ hạ vấn”(vấn = hỏi), Lộ Lộ sửa thành “bất sỉ hạ vẫn”(vẫn = hôn).]
“Là không thẹn hỏi kẻ dưới mình.”
“Tôi thấy tôi đối hay mà, chị thấy thế nào?”
“Tôi thấy em khá là dâm.”
“Đúng, dâm, nói thế cũng được.” Lộ Lộ hôn lên xương quai xanh của Lăng Gia, để lại một loại dấu vết màu hồng “Tôi còn thích tư tưởng kiêm ái, chủ công của Mặc gia.”
[ “Kiêm ái, phi công” là câu gốc, mang nghĩa hòa bình không chiến tranh. Bị Lộ Lộ chế thành “kiêm ái, chủ công” mang ý nghĩa nằm trên.]
“Là kiêm ái, phi công.”
“Không, là chủ công. Ai bảo chị cười với người yêu cũ ngọt ngào như thế?” Lộ Lộ bĩu môi, hôn lên ngực Lăng Gia. Hôn xong bên này lại chuyển sang bên kia “Tư tưởng chính trị của Pháp gia dùng đạo đức, mưu trí và cả sức mạnh. Tôi cũng thích Pháp gia.”
Hơi thở của Lăng Gia có chút loạn, cô biết Lộ Lộ bây giờ là đang ghen. Điều này làm cho Lăng Gi rất vui, cô khẽ cắn răng, hỏi: “Bây giờ em đang dùng đạo đức, mưu trí hay sức mạnh?”
“Dùng hết” Lộ Lộ tiếp tục hôn xuống dưới, hôn đến rốn của Lăng Gia, cô dùng đầu lưỡi vẽ vòng tròn “Âm Dương gia nói rằng phải nắm rõ quy luật tuần hoàn âm dương trong cơ thể mới chữa trị được cho bệnh nhân. Lăng Gia, tôi đang trị liệu cho chị, không ai hiểu cơ thể của chị rõ hơn tôi đâu.”
Lăng Gia trợn mắt nín giận, cô biếng nhác né người sang một bên, khống chế lại hơi thở của mình “Nói tiếp đi… Tung Hoành gia.”
“Được” Lộ Lộ ung dung dừng lại ở đám cây cỏ, rồi vùi đầu vào vào chốn bồng lai ấy “Tung Hoành gia nói muốn vào thì vào, muốn ra thì ra; muốn gần thì gần, muốn xa thì xa; muốn ao ước thì cứ ao ước, muốn nhớ mong thì cứ nhớ mong.”
Lộ Lộ nói ra một câu, cái lưỡi lại linh hoạt một cái. Cảm xúc thơm ngát, nước chảy qua cầu giống như khung cảnh Giang Nam ngày xuân.
Lăng Gia không thể khống chế nổi suy nghĩ của mình nữa, mái tóc dài đẹp đẽ hất ra phía sau, đầu cô bây giờ chỉ còn trống rỗng.
Cảm nhận được sự nồng nhiệt của Lăng Gia, Lộ Lộ ôm cô ngồi xếp bằng. Hai cơ thể dán lại vào nhau, hôn môi Lăng Gia, Lộ Lộ khẽ thì thầm “Tôi thích nhất là Đạo gia, nhu và nhu cùng tồn tại, lấy nhu khắc nhu.”
Lăng Gia cắn môi Lộ Lộ, trong lúc đầu óc hỗn độn cũng không quên chỉ ra sai lầm của Lộ Lộ: “Là cương nhu cùng tồn tại, lấy nhu thắng cương.”
“Đúng là cái đồ không biết lãng mạn, chỉ thích tranh luận!”
Lộ Lộ lại hôn Lăng Gia một lần nữa, cô quyết định rằng đêm này dù có phải dồn ra toàn bộ sức lực cũng nhất quyết làm cho Lăng Gia đắm chìm hoàn toàn. Ai bảo Lăng Gia chọc cho mình phát ghen?
Giường lớn như mặt biển gợn sóng, trên biển trắng đó nhấp nhô hai bông hồng kiêu hãnh nở rộ.
Trong phòng ngoại trừ âm thanh hoa nở thì không còn bất cứ chư tử bách gia gì cả.
Nhưng Chư Tử Bách Gia mà biết Lộ Lộ và Lăng Gia đem những học thuyết và danh ngôn của mình ra để áp dụng cho chuyện giường chiếu, thì ắt hẳn bọn họ sẽ không hẹn mà cùng đội mồ sống dậy để đánh cho Lộ Lộ một trận.
Hoặc là, Khổng Phu Tử được vạn người tôn sùng mà biết chuyện này thì ông ta cũng sẽ nắm râu mà than thở một câu, khó dạy nhất trên đời là bọn tiểu nhân và phụ nữ.
Có trời mới biết.