Chương 9
Sáu giờ rưỡi sáng, Lộ Lộ bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mắt nhắm mắt đem tóc buộc lại, ngái ngủ đi vào phòng vệ sinh.
Nước lạnh tạt vào mặt, Lộ Lộ cuối cùng cũng tỉnh, trở nên có tinh thần hơn.
Nặn kem đánh răng, đánh răng; cầm sửa rửa mặt, rửa mặt; mở cửa sổ, thông gió; xoay vặn eo, giãn gân cốt; nấu bột yến mạch, ăn sáng; mặc quần áo, ra ngoài; chen chúc trong giao thông công cộng, đi Thụy Phong.
Cuộc sống không bởi vì thiếu một người mà mất đi trật tự vốn có của nó.
Đau buồn xong rồi, tất cả lại trở về như cũ.
Giờ làm việc của Lăng Gia là chín giờ, lúc cô đến công ty thì đám người Lộ Lộ đã bận rộn được một tiếng rồi.
Việc vẽ tường này phải cố gắng tranh thủ ánh sáng tự nhiên của ban ngày mà vẽ, nếu vào buổi tối dùng ánh đèn nhân tạo thì pha màu sẽ không còn chính xác. Đây là một trong những nguyên nhân vì sao đám người Lộ Lộ phải đi làm sớm.
Trợ lý Tiểu Chu nhìn thấy Lăng Gia, hướng về phía cô chào hỏi. Tiểu Chu là nam, một chàng trai sáng sủa lịch sự. Một người đàn ông chấp nhận trở thành trợ lý cho sếp nữ đã hai ba năm cũng đủ biết Tiểu Chu đối với Lăng Gia có bao nhiêu thiện cảm. Đúng vậy, Tiểu Chu thầm mếm Lăng Gia, có điều là cũng chỉ là mức độ thầm mếm, không dám thổ lộ. Thứ nhất biết bạn trai của Lăng Gia là Hướng Vân Thiên to lớn mạnh mẽ đến thế nào, nếu so ra thì gầy yếu như Tiểu Chu nhất định không giành được phần hơn; Thứ hai là biết Lăng Gia đối với mình không có cảm giác, nếu tỏ tình, làm cho Lăng Gia không vui, dựa theo tính cách của Lăng Gia thì thế nào cũng sẽ đuổi việc mình.
Thích là việc của thích, cũng không thể vì tình cảm mà vứt bỏ công việc. Tiểu Chu vẫn còn rất lý trí.
Lăng Gia mỉm cười gật đầu chào hỏi, đẩy cửa phòng làm việc của mình ra. Lọt vào tầm mắt là sườn mặt của Lộ Lộ, cô đang cầm bút vẽ tranh lên tường. Mắt bị tóc mái nhè nhẹ che đi, sóng mũi cao thẳng biểu thị cho sự kiêu ngạo, khóe môi vểnh lên ngầm cho thấy sự quật cường, tóc dài tùy ý tung bay, quần bò vừa vặn bao bọc cặp chân thon dài. Lăng Gia đột nhiên khách quan phát hiện rằng nhìn từ sườn mặt thì Lộ Lộ càng xinh đẹp hơn khi nhìn trực diện, Lộ Lộ lúc không nói chuyện so với lúc nói chuyện cũng càng vừa mắt hơn nhiều.
Đáng tiếc, cái cảm giác vừa mắt của Lăng Gia không thể duy trì lâu dài.
Lộ Lộ vẽ rất chăm chú, căn bản không biết Lăng Gia tiến đến. Lăng Gia nhớ tới các loại chuyện hôm qua vừa xảy ra nên càng không muốn chào hỏi Lộ Lộ, xem Lộ Lộ như không khí, cởi áo khoác xuống đem treo lên giá áo. Đi đến ghế xoay ngồi xuống, khởi động máy chuẩn bị làm việc, ngẩng đầu nhìn lên tường thế nhưng lại không kiềm nổi khen ngợi. Tuy Lộ Lộ chỉ vừa mới vẽ không bao lâu nhưng phần lớn những đường nét cơ bản đã xuất hiện, nhìn Lộ Lộ thành thạo di chuyển bút không ngừng, Lăng Gia hoàn toàn tiêu tan nghi ngờ về khả năng của Lộ Lộ.
Cái ghế tổng biên tập của Lăng Gia không phải chỉ là hữu danh vô thực, nếu không năm đó Tưởng Kiến Quốc cũng sẽ không tốn hết tâm tư để lôi kéo cô về. Tưởng Kiến Quốc sở dĩ dồn hết tâm tư để lôi kéo Lăng Gia, thứ nhất vì thấy được năng lực của Lăng Gia, thứ hai vì thấy được gia thế của Lăng Gia. Từ xưa đến nay có quan hệ thì đồng nghĩa với có cơ hội vươn lên, có cơ hội vươn lên chẳng khác nào có giá trị rất lớn. Cha mẹ Lăng Gia danh tiếng tốt, giao thiệp rộng nên Lăng Gia sau khi lớn lên thì tự nhiên sẽ tiếp nhận được những gì cha mẹ đã đạt được. Từ trước đến nay, Tưởng Kiến quốc đều đi một bước tính mười bước, là người biết nhìn xa trông rộng, sao lại bỏ qua được cục thịt béo là Lăng Gia?
Nghề nghiệp của Lăng Gia yêu cầu cô phải có hiểu biết cơ bản với các nghành nghề khác nhau, đối với nghệ thuật tất nhiên cũng không xa lạ. Lại nói trong công ty cũng có nhân viên chuyên môn làm định dạng in ấn và thiết kế đồ họa, họ đều được lựa chọn từ những người xuất sắc, người nào trong số họ cũng có bằng cấp không đơn giản nên vô hình chung lại làm sâu sắc hơn vốn hiểu biết của Lăng Gia đối với nghệ thuật.
Nhưng việc gì ra việc nấy, hôm qua những lời nói của Lộ Lộ linh nghiệm từng cái từng cái, Lăng Gia cũng không quên. Những người quen biết Lăng Gia đều biết rằng người phụ nữ khẩu phật tâm xà này có thù thì tất sẽ báo.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lộ Lộ đã vẽ xong sườn chính của bức tranh, buông bảng phối màu xuống, lui về phía sau vài bước để nhìn từ xa xem nên chỉnh màu thế nào là tốt nhất. Có lẽ bước lui quá lớn nên lùi về trúng Lăng Gia đang ngồi trên ghế xoay, bánh xe ghế xoay bị Lộ Lộ dùng lực đẩy, ngoan ngoãn mang theo Lăng Gia chạy về phía tây.
Giờ phút này Lăng Gia đang mải mê làm việc, gần như đem sức nặng toàn thân thả trên ghế xoay. Ghế xoay vừa chuyển, đầu tiên là cảm thấy hoảng sợ, đến khi kịp phản ứng muốn dừng lại ghế thì đã muộn. Ghế xoay mang theo Lăng Gia chạy thẳng đến bức tường phía Tây, “phịch” một tiếng, tay vịn ghế xoay và đầu Lăng Gia đều đồng thời va vào tường, lúc này mới dừng hẳn.
Mà lúc này Lộ Lộ bởi vì quán tính mà lùi về phía sau làm cho cả người ngã xuống, cô vội vàng đưa tay vịn vào cái bàn. Mượn cái bàn để ổn định lại thân thể, ai biết mặt bàn quá trơn. Tay Lộ Lộ bởi vì vẽ mà dính lại ít nước, lực ma sát không đủ, thân thểkhông ổn định, sau đó lảo đảo lùi về phía sau, tay trái nhanh nhẹn bắt lấy tay vịn ghế xoay, tiếp đó xoay người lại. Cả người đều quỳ úp sấp trên người Lăng Gia, thật vừa đúng lúc tay phải của Lộ Lộ chụp vào ngực trái của Lăng Gia, mà mặt của Lộ Lộ lại dán đúng vào giữa hai chân của Lăng Gia. Cái cảm giác xấu hổ vì bộ vị nhạy cảm dán đúng vào mặt Lộ Lộ làm cho Lăng Gia nổi hết da gà.
Lộ Lộ vốn tập trung tinh thần cao độ để vẽ tranh, Lăng Gia cũng vốn tập trung tinh thần cao độ để suy nghĩ. Hai người bỗng nhiên bị loại tình huống này làm cho choáng váng nhất thời không thể hoàn hồn. Gặp phải người xui xẻo thì uống nước cũng sẽ bị dắt răng. Lúc này trợ lý Tiểu Cho gõ cửa đi vào, bị một pha kích thích như vậy làm cho choáng váng đầu óc, nhưng Lăng Gia là ai? Lăng Gia có thể bước lên đến vị trí tổng biên tập cũng không phải do may mắn, tạo ra cơ hội để đưa bản thân thoát khỏi hiểm cảnh là một trong những tố chất cơ bản của cô.
Để trả thù, Lăng Gia làm một động tác nhỏ, đem đế giày cao gót dẫm lên bàn chân của Lộ Lộ, còn dùng sức xoay một cái rồi ra vẻ đau đớn hướng Tiểu Chu vẫy tay, “ Tiểu Chu mau tới đây giúp tôi đỡ Lộ Lộ dậy, cô ấy từ trên thang gấp ngã xuống, ngã ngay trên người tôi.”
Sếp đã lên tiếng thì nhân viên không thể chậm trễ, Tiểu Chu vội vàng thả văn kiện xuống. Đầu tiên chạy tới đỡ Lộ Lộ dậy, Lộ Lộ lúc này mới kịp phản ứng dùng lực rút chân ra, bất chấp đau đớn tranh thủ phối hợp diễn kịch cùng Lăng Gia. Bĩu môi xoa lưng giả vờ giả vịt, “Mẹ ơi, ngã chết tôi rồi!”
Tiểu Chu thấy cảnh này thì còn nghĩ được gì khác? Thấy thang gấp kia cao như vậy nên bắt đầu thương cảm cho Lộ Lộ, một người con gái chân yeus tay mềm làm sao chịu được cú ngã từ trên cao như vậy.
Lăng Gia vốn một bụng tức giận, nhưng nhìn thấy màn kịch của Lộ Lộ, không hiểu sao tức cũng không nổi nữa, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Vì Tiểu Chu ở đây nên không thể đem cảm xúc biểu hiện ra mặt, trước tiên chỉ có thể giả vờ an ủi Lộ Lộ vài câu, sau đó hỏi Tiểu Chu có chuyện gì. Tiểu Chu đem văn kiện giao ra cho cô ký tên. Sau khi Lăng Gia ký xong, Tiểu Chu rời đi, trước khi đi còn dặn dò Lộ Lộ về sau khi đứng trên thang phải cẩn thận hơn, khiến cho Lộ Lộ rất cảm động.
Lúc này, Lăng Gia cuối cùng cũng hiểu rõ một việc: cô từ lúc gặp Lộ Lộ đến bây giờ thì toàn gặp những chuyện xui xẻo!
Không bị nguyền rủa cũng bị sàm sỡ, ai mà chịu nổi?
Cuối cùng, Lăng Gia lần thứ tư thề rằng: thù này nhất định phải báo!