Chương 90
Nhận được điện thoại, Lữ Nam vội về phòng còn trước cả Lăng Gia.
Lữ Nam cho rằng hôm nay mình thu hoạch được rất nhiều, chưa kể đến việc Tang Du cuối cùng cũng vì mình mà ghen, chỉ riêng bốn chữ “chị cũng thế nhé” của Tang Du đã đủ để Lữ Nam vui như mở cờ trong bụng. Sự cố gắng bền bỉ cuối cùng cũng đổi lại được một chút hy vọng, ai mà không vui cho được?
Khi Lữ Nam về đến phòng cũng vừa đúng lúc Tang Du mới tắm xong, hơi nước mơ hồ bao quanh dáng vẻ e thẹn yêu kiều. Lữ Nam nhìn chằm chằm vào Tang Du, liếc thấy Lữ Nam, Tang Du có chút ngại ngùng. Cô nắm chặt lấy khăn tắm, nói với Lữ Nam: “Hôm nay chị vất vả rồi, đi tắm đi.”
“Được” Lữ Nam hắng giọng, trêu đùa: “Hôm nay tôi thấy em cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Ôi, tôi đi tắm đây.”
Tang Du đỏ mặt, lúc nãy Lộ Lộ cũng nói như thế, chẳng lẽ mình thật sự đã nhìn chằm chằm vào Lữ Nam? Nhưng vì sao mình lại không phat hiện ra điều này?
Tang Du không muốn nghĩ đến cái vấn đề đau đầu này nữa, cô quyết định buông Lộ Lộ để cho mình và Lữ Nam một cơ hội. Dù sao những nỗ lực của Lữ Nam từ trước đến bây giờ, vẫn đều lọt vào trong đáy mắt của Tang Du.
Lữ Nam ra khỏi phòng tắm, Tang Du đang ngồi trên ghế salông xem TV. Lữ Nam bước đến đứng bên cạnh, cũng không nói gì. Tang Du ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi không dám nhìn tiếp, vội vã dời tầm mắt đi nơi khác.
Lữ Nam quấn hờ khăn tắm, mái tóc mềm mại còn đang ướt xõa trên vai trần, dáng người hoàn mỹ lả lướt, đôi mắt dịu dàng trong veo. Đây chắc chắn là đang cố tình dụ dỗ người khác phạm tội.
Mà Lữ Nam đúng thật là đang cố ý, cô cảm thấy một buổi tối đẹp như thế này phải có chút chuyện gì xảy ra thì mới hoàn hảo. Xưa nay chỉ có kẻ khác quấn lấy váy mình đã tạo thành cho Lữ Nam thói quen ăn sẵn, vì vậy chủ động quyến rũ người khác là một hành động rất lạ lẫm với cô. Tuy trong lòng có chút ngại ngùng nhưng ngoài mặt vẫn cứ tỏ ra bình thường.
“Quảng cáo, chuyển kênh khác đi” Lữ Nam cố ý ngồi sát bên cạnh Tang Du, đầu gối vô tình nhưng cố ý chạm vào chân của Tang Du, tiện tay cầm điều khiển lên đổi kênh.
Hai người ngồi rất gần nhau, mùi hương vờn quanh chóp mũi, tim của Tang Du không tự chủ được mà đập loạn lên. Cô giả vờ bình tĩnh, đứng lên nói: “Tôi đi kiếm đồ uống.”
“Ừ.”
“Chị muốn uống gì?”
“Nơi này, mỗi phòng khách đều được đặt một chai Scotch Whisky. Em tìm rồi rót cho tôi một ly.”
“Ừ.”
Tang Du tìm được rượu, vừa định rót vào ly thì tay lại bị tay của Lữ Nam nắm chặt lấy. Lữ Nam cười nói: “Không muốn uống quá nhiều, một phần ba ly là được rồi.”
Lữ Nam nắm tay của Tang Du, rót rượu rồi bỏ thêm vài cục đá. Cô nghiêng người dựa lên bàn, ánh mắt tha thiết dừng lại ở cái đầu đang cúi của Tang Du, dịu dàng hỏi: “Em có muốn uống một chút không?”
“Thôi, tôi không biết uống rượu.”
“Ôi, đúng là bé ngoan.”
Lữ Nam uống một hớp nhỏ, từ từ nuốt rượu xuống. Cô bạo dạn áp sát đến bên người rồi nhẹ nhàng liếm môi của Tang Du, thấy Tang Du không né tránh, lại càng bạo dạn hơn nữa. Lữ Nam thả ly rượu xuống bàn, vòng tay ôm lấy hông của Tang Du, hồi hộp hôn xuống.
Tang Du căng thẳng đến nỗi cơ thể cứng đờ, cô không thể phủ nhận rằng nụ hôn của Lữ Nam có một loại ma lực làm cho cô không khống chế nổi bản thân mình.
Khăn tắm của hai người bất tri bất giác rơi xuống, cơ thể của hai người bất tri bất giác đi đến cạnh giường. Lữ Nam vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, Tang Du không từ chối nụ hôn của mình, điều này làm cho cô rất vui mừng; nhưng lại không biết lúc nào thì Tang Du sẽ đẩy mình ra nên Lữ Nam cũng hồi hộp. Điều cô có thể làm lúc này chỉ là hôn Tang Du thật nồng nhiệt, ôm chặt lấy Tang Du, cố gắng thân mật với Tang Du. Thông qua sự gần gũi của cơ thể để hy vọng rằng tái tim của hai người cũng được gần nhau hơn.
Tang Du rơi vào vòng xoáy của sự say đắm, nhưng rồi ngay ở cái khắc chính thức chìm đắm trong đó thì hình bóng của Lộ Lộ lại thoáng qua trong đầu cô. Tang Du lập tức tỉnh táo nhưng cô cũng không đẩy Lữ Nam ra, chỉ nắm lại bàn tay của Lữ Nam đang di chuyển trên người mình.
Nỗi lo của Lữ Nam đã thành hiện thực nhưng cô không vì thế mà chán nản, bởi vì Tang Du không đẩy cô ra, ở một góc độ nào đó thì đây là một sự tiến bộ rất lớn.
Tang Du ổn định lại hơi thở của mình, nhìn Lữ Nam nói: “Lữ Nam, tôi không muốn xem chị như người thay thế cho Lộ Lộ, không muốn làm chị tổn thương.”
Lữ Nam mỉm cười: “Em chưa từng xem tôi như người thay thế cho Lộ Lộ, tôi cũng không tổn thương đâu bởi vì bây giờ em đã hiểu rõ người vừa hôn em là tôi, chứ không phải Lộ Lộ.”
“Nhưng tôi… vẫn chưa yêu chị.”
Lữ Nam hỏi: “Em có ghét tôi không?”
Tang Du lắc đầu.
Lữ Nam lại hỏi: “Em có thích tôi dù chỉ một chút thôi không?”
Thích sao? Rõ ràng là có, Tang Du gật đầu.
“Ừ, vậy là được rồi. Em không những không ghét mà còn rất thích tôi nữa, rồi sẽ có một ngày em yêu tôi mà thôi.” Lữ Nam tuyên bố dõng dạc.
Tang Du phì cười, cô thầm nghĩ da mặt của người này dày ghê. Rõ dàng là hỏi mình có thích một chút nào thôi không, rồi lại tự sửa câu trả lời của mình thành rất thích, đúng là làm cho người khác bó tay.
Ửng đỏ còn chưa bay hết thì khuôn mặt Tang Du lại hiện nụ cười thật lòng, Lữ Nam nhìn mà ngây ngẩn. Lữ Nam tự hỏi, khuynh quốc khuynh thành bất quá cũng chỉ như vậy thôi nhỉ?
Tang Du nhìn bộ dạng ngây ngẩn của Lữ Nam lại càng buồn cười hơn, đã rất lâu rồi cô chưa cười như thế, thật sự đã lâu lắm rồi.
“Cười cái gì mà cười?” Lữ Nam bĩu môi, bất mãn đè lên người Tang Du “Mặt tôi ngu lắm à?”
“Ừ, đúng là rất ngu!”
“Chậc, ngu si hưởng thái bình, kẻ đần độn như tôi đây có được thưởng cho cái gì không?”
“Chị muốn cái gì?”
“Muốn được em hôn.”
Tang Du ngẩn người chốc lát rồi cười, đặt xuống môi Lữ Nam một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lữ Nam nhíu mày “Vậy mà cũng gọi là hôn à? Phải như thế này mới đúng.”
Lữ Nam nói rồi cúi đầu hôn xuống, trong chốc lát Tang Du đã bị Lữ Nam hôn cho đầu óc trống rỗng.
“Tang Du, tôi biết em vẫn chưa yêu tôi, nhưng mà tôi sẽ làm cho em yêu tôi.” Môi Lữ Nam kề sát bên tai Tang Du, bất ngờ cắn nhẹ vành tai cô. Dịu dàng nắm lấy tay Tang Du, dẫn bàn tay Tang Du đi vào giữa hai chân của mình, giọng Lữ Nam khàn đi: “Chỉ cần yêu là làm được. Từ cái ngày tôi nói rằng tôi sẽ theo đuổi em đến bây giờ, tôi đã vô số lần tự thề với bản thân rằng em là một người con gái tốt, vậy nên cánh cửa của tôi mãi mãi chỉ rộng mở vì một mình em.”
Tang Du cảm động, cô hiểu rằng nếu mối quan hệ của mình và Lữ Nam không có đột phá thì sẽ rất khó để buông được Lộ Lộ. Nếu đã biết được người đang đứng trước mắt mình là ai, nếu chỉ cần yêu là làm được. Vậy thì hãy cho phép bản thân “làm” đi, nhưng mà Lữ Nam à, xin tha thứ cho tôi vì đã lợi dụng chị, xin tha thứ cho sự ích kỷ của bản thân tôi.
Tang Du cởi bỏ hết tất cả những thứ còn lại trên người Lữ Nam, lần đầu tiên cô chủ động trao cho Lữ Nam một nụ hôn sâu đậm đến thế, tay cũng theo nụ hôn đi vào nơi mà trước kia trong cơn say cô đã từng vào thăm.
Cơ thể của Lữ Nam không ngừng bốc cháy, cô không ngừng hôn Tang Du, tay cũng lần mò tìm đến thánh địa cô đã khát vọng từ lâu. Khoảnh khắc mà Lữ Nam tiến vào, động tác của Tang Du thoáng dừng lại trong chốc lát.
Cõ lẽ là như thế, có lẽ ngoài Lộ Lộ ra mình thật sự yêu được người con gái này. Tang Du dựa sát vào Lữ Nam, cảm nhận cơ thể nóng bỏng của nhau, dũ bỏ hết mọi gông cùm xiềng xích để cùng hòa mình vào thế giới của riêng hai người.
Bỗng nhiên Lữ Nam xúc động muốn khóc, bởi vì đây là lần đầu tiên cô biết được sự rung động thật sự khi quấn quít với người mình yêu.
Nhưng một giờ sau, Lữ Nam lại càng muốn khóc hơn nữa, bởi vì mặc dù kinh nghiệm của cô rất phong phú nhưng còn kém xa người có kinh nghiệm thực chiến là Tang Du. Sau một tiếng đồng hồ hạnh phúc ban đầu, thì tất cả thời gian về sau Lữ Nam chỉ còn biết trơ mắt giơ tay chịu trói, cô hoàn toàn không có sức để đánh trả.
Ở cái khắc sắp chết vì mệt kia, Lữ Nam đã thề với mình rằng chắc chắn ngày mai phải xin Lăng Gia dạy bảo chút kinh nghiệm, Hỏi Lăng Gia thu phục Lộ Lộ bằng cách nào. Những thứ sản phẩm trên mạng chỉ là hư cấu, uổng công chị đây nghiên cứu hết lần này đến lần khác, cuối cùng chẳng dùng được. Thật chán nản!
Tám giờ sáng Lộ Lộ mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Gia còn nằm ngủ bên cạnh. Cô cười thầm, chắc chắn là tối qua mệt lắm đây, đáng đời! Xem sau này chị còn dám cười nhăn nhở với người yêu cũ nữa hay không!
Lăng Gia ngủ ngon như thế, nếu mình không làm chút gì đó thì có phải là lãng phí lắm hay không? Mắt Lộ Lộ đảo như lạc rang, rồi không chút suy nghĩ chui thẳng vào trong chăn, lại bắt đầu giày vò Lăng Gia.
Lăng Gia vẫn ngủ say sưa, bỗng thấy mình mơ một giấc mộng xuân. Dần dần thấy giấc mơ này có gì đó sai sai, làm sao mơ lại có cảm giác chân thật như vậy?
Lăng Gia mơ màng mở mắt, cử động một cái mới phát hiện ra đây đâu phải là mơ? Lăng Gia chỉ muốn đạp Lộ Lộ bay xuống giường nhưng cơ thể không nghe theo, mà ngược lại còn ôm chặt lấy Lộ Lộ.
Lăng Gia cam chịu số phận, cắn răng ôm hận, chờ đấy! Đáng ghét! Sớm muộn gì tôi cũng phải tính sổ!
Mãi đến mười giờ, mặt trời đã leo lên sườn núi, lúc này Lăng Gia mới lười biếng rời giường đi tắm. Nhìn cơ thể mình trong gương lại thở than đau khổ, bây giờ thì không thể nào mặc váy nữa rồi, xem ra phải nhanh chóng về nhà thôi.
Mười giờ rưỡi, Hoàng Úy Nhiên đã về từ sớm. Lăng Gia và Lộ Lộ đến phòng khách thì thấy Lữ Nam và Tang Du ngồi đó đợi mình.
Tối hôm qua Lữ Nam quá mệt mỏi nên điều bây giờ cô muốn làm nhất là về nhà ngủ một giấc thật ngon. Lữ Nam cũng giống Lăng Gia, hai người mặc áo quần kín bưng, không dám hở ra một chút da thịt nào cả.
Thấy Lăng Gia và Lộ Lộ đi đến, Lữ Nam nói: “Ăn chút gì rồi về.”
“Được” Lăng Gia gật đầu rồi nói: “Gọi vài món thôi là được.”
Bốn người ai cũng muốn về sớm, vừa ăn vừa nói chuyện. Lăng Gia thấy Lữ Nam mặc quần áo tầng trong lớp ngoài thì biết ngay là tối hôm qua đã xảy ra chuyện. Lăng Gia cười gian manh, thì ra Tang Du còn trâu bò hơn so với mình tưởng tượng.
Thấy Lăng Gia cười giả dối, Lữ Nam bực bội cho cô một đá. Nghĩ thầm rằng cười cái gì mà cười? Chẳng phải nhà ngươi cũng chịu chung số phận với chị đây à!
Lộ Lộ ăn xong muốn đi vào nhà vệ sinh, Tang Du cũng muốn đi, vậy là hai người dắt nhau cùng đi.
Trên đường, Lộ Lộ cười hì hì hỏi Tang Du: “Tối hôm qua cậu giày vò Lữ Nam kinh lắm hả? Mình thấy cô ấy mệt mỏi đến thế kia cơ mà.”
Tang Du không nói lời nào, mặt đỏ bừng. Không biết tại sao, đối mặt với Lộ Lộ khiến cô có cảm giác chột dạ như kẻ trộm.
Lộ Lộ cầm tay của Tang Du, chân thành nói: “Du, mình hy vọng được thấy cậu yêu một lần nữa, Lữ Nam đáng để cho cậu yêu.”
“Ừ, mình biết, mình sẽ cố gắng.”
“Này, đừng có cố gắng, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, thuận theo trái tim của cậu í.”
“Lộ” Tang Du lay ống tay áo của Lộ Lộ, bộ dạng như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, giọng điệu xót xa: “Sáng này vừa tỉnh dậy mình đã cảm thấy đây giống như một giấc mơ, mình cứ ngỡ người bên cạnh… nếu là cậu thì tốt biết bao. Có phải mình rất đáng ăn đòn hay không?”
“Đần quá” Lộ Lộ đau lòng vỗ nhẹ lên mặt Tang Du: “Dần dần rồi sẽ khác, hết yêu một người luôn cần chút thời gian, đừng tự làm khổ bản thân, cũng đừng cảm thấy có lỗi với Lữ Nam, chắc cô ấy có thể hiểu được mà.”
“Ừ.”
Nhân lúc Tang Du và Lộ Lộ không có mặt, Lữ Nam tranh thủ hỏi Lăng Gia: “Bình thường cậu và Lộ Lộ như thế nào?”
Lăng Gia giả ngu: “Như thế nào cái gì cơ?”
Lữ Nam phát điên: “Đừng có giả vờ!”
“Vậy cậu kể trước đi, tối hôm qua hai người làm sao vậy?”
Lữ Nam bất đắc dĩ, vì để lấy kinh nghiệm nên đành phải kể giản lược lại chuyện bất lực ngày hôm qua của mình. Lăng Gia nghe xong cười ha hả, cô vỗ vai Lữ Nam, chế nhạo: “Ai mà ngờ được cậu lại có ngày hôm nay nhỉ!”
“Mình cũng thấy lạ, ai mà biết Tang Du lại trâu bò như thế.” Lữ Nam với vẻ mặt ai oán, giống như oán phụ.
“Có gì mà lạ?” Lăng Gia ngồi ngay ngắn lại, giống y như một vị giáo viên đang giảng bài vô cùng nghiêm túc “Tang Du và Lộ Lộ đã yêu nhau từ năm thứ hai của đại học, mình nghe Lộ Lộ nói hai đứa nó lúc đó ngoại trừ học hành thì cũng chỉ còn yêu đương. Không có việc gì là lại lấy cơ thể đối phương ra nghiên cứu, chương trình học của đại học thì ít, nghỉ đông và nghỉ hè nếu không vạn bất đắc dĩ thì không trở về nhà. Sống chung lâu như thế, cậu nghĩ hai đứa nó dùng bao nhiêu thời gian vào học hành? Trong chuyện đó thì Tang Du là ông tổ của cậu, à không đúng, là bà tổ mới phải. Có một người thầy kinh nghiệm phong phú như thế, sau này hãy siêng năng mà học hỏi!”
Lữ Nam với vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu cũng học tập ở chỗ Lộ Lộ?”
“Ừ” Lăng Gia thừa nhận một cách thoải mái.
“Mình thấy Tang Du và Lộ Lộ… đều là bọn trâu bò không đấy! Lăng Gia, cậu thử nói xem hai đứa nó cùng nhau… thì ai nắm quyền chủ động hơn ai?”Lữ Nam mở to hai mắt, trông giống như một bạn nhỏ hiếu học.
Trán của Lăng Gia lập tức nổi gân “Muốn ăn đòn à! Dám hỏi mình chuyện này! Mình không phải thánh, chưa rộng lượng đến mức không để ý đến chuyện quá khứ của Lộ Lộ!”
“Mình cũng rất để ý mà! Được rồi, không hỏi cái này nữa… mình cũng chỉ tò mò mà thôi.” Lữ Nam hạ giọng, tiếp tục hỏi: “Chuyện kia của hai người phụ nữ, cậu có lên mạng tham khảo không?”
“Có tham khảo một chút nhưng không hữu dụng lắm” Lăng Gia dựa người vào ghế “Ai cũng biết chuyện này là thuốc độc, người bình thường chẳng dại gì nếm thử, chỉ có người đã từng nếm rồi, mới hiểu được vì sao lại gọi nó là thuốc độc.”
“Thuốc độc…” Lữ Nam tỏ vẻ lúng túng “Mình đã uống phải thuốc độc rồi, đang chết dần chết mòn đây, cậu phải cứu lấy mình chứ!”
“Sao lại đòi mình cứu, đi mà tìm Tang Du ấy! Cậu đó, trước tiên là hãy ngoan ngoãn mà học tập đi, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ lúc học hết ở chỗ Tang Du rồi thì tha hồ mà trở mình!” Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ và Tang Du đang đi về, vội vàng ngồi thẳng người lại, chớp mắt đã trở về với hình dáng một người phụ nữ đoan trang, chín chắn “Hai đứa về rồi, đừng có nói chuyện này nữa!”
Lữ Nam ai oán, không thỉnh được kinh về mà ngược lại còn bị Lăng Gia chế giễu cho muối mặt. Việc này chẳng phù hợp với tác phong làm việc của bà đây chút nào cả!