Chương 91
Lúc mọi người chuẩn bị về nhà đã là mười hai giờ trưa, mặt trời rực rỡ tỏa nắng sưởi ấm vạn vật.
Biêt Lữ Nam mệt nên Tang Du tự mình lái xe để cho cô nghỉ ngơi. Lăng Gia ghen tị đỏ mắt, xách lỗ tai đòi Lộ Lộ phải học lái xe cho bằng được. Lộ Lộ với tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục, bĩu môi nhất quyết không chịu. Học lái xe? Bớt đùa đi! Cô không bao giờ muốn làm bị thương bất cứ một chú cún con nào nữa, dù là chó thì nó vẫn là một cái mạng!
Lăng Gia cũng không thật sự muốn bắt Lộ Lộ phải học, Lộ Lộ không thích thì dĩ nhiên là cô sẽ chiều theo ý Lộ Lộ. Dựa theo tính cách của Lộ Lộ, nếu mà tăng động lên thì không lường được sẽ làm gì với cái xe. Lăng Gia cũng không muốn cả ngày phải lo lắng và đề phòng.
Tang Du đưa Lữ Nam về nhà, Lữ Nam nhìn Tang Du, thấp tha thấp thỏm hỏi: “Em chuyển đến ở với tôi, được không?”
Tang Du nghĩ đi nghĩ lại, do dự lúc lâu rồi cũng gật đầu. Nếu đã quyết định bên cạnh nhau rồi thì cũng nên làm những việc mà người yêu thường làm.
Lữ Nam mừng suýt ngất. Tang Du cười, áy náy hỏi: “Tôi… vẫn chưa hết yêu Lộ Lộ, chị… chị có thể hiểu và thông cảm được không?”
“Được chứ” Lữ Nam thở phào hạnh phúc “Yên tâm đi, nghe Lăng Gia nói cuộc tình của em và Lộ Lộ từng rất đậm sâu, cũng rất dài lâu. Lộ Lộ cũng khó khăn để hoàn toàn buông được em, nói chung là vẫn cần thêm thời gian. Tôi hiểu và thông cảm được, tôi cũng không đòi hiểu điều gì ở em. Chỉ cần em có thể nhìn thẳng vào mắt tôi là được, nhé?”
“Ừ” Tang Du ôm lấy Lữ Nam, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống. Người con gái này luôn làm cho mình cảm động, cô ấy xứng đáng nhận được yêu thương. Tang Du nói: “Ngày mai là mùng sáu, bọn tôi tổ chức họp lớp, chị có muốn đi cùng không?”
“Tất nhiên là có chứ” Lữ Nam đồng ý ngay lập tức “Em gặp bạn bè của tôi được thì tôi cũng phải gặp bạn bè của em chứ. Hơn nữa tôi cũng muốn biết bạn bè của em là người như thế nào.”
“Hoàn toàn khác với bạn bè của chị, không ai gây khó dễ với chị đâu. Ngày mai gặp rồi sẽ biết, sau mùng sáu tôi sẽ chuyển đến nhé?”
“Được, lát nữa ăn tối xong tôi đưa em về nhà lấy vài bộ quần áo đem đến đây. Chỉ cần vậy thôi, ở đây có đủ mọi thứ rồi, cả bàn chải tôi cũng đã chuẩn bị xong cho em.”
Tang Du rất ngạc nhiên “Có phải là chị đã âm mưu kéo tôi đến đây sống từ lâu rồi không?”
“Tất nhiên!” Lữ Nam cười rất đắc ý “Lữ Nam tôi nói một là một, hai là hai. Nếu tôi đã tuyên bố theo đuổi em thì tôi phải đuổi đến khi em chạy vào nhà tôi mới xong chứ.”
“Đồ tự mãn.”
“Ừ, chỉ cần em cảm nhận được tấm lòng của tôi là được rồi.”
Lữ Nam hôn Tang Du, lòng tràn ngập ngọt ngào.
…
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Lăng Gia làm là nhanh chóng cởi quần áo rồi quăng mình lên giường. Cả đêm qua và nguyên buổi sáng bị Lộ Lộ dày vò, cô mệt, cô mỏi, cô cần được ngủ!
Lộ Lộ cười ha hả rồi gác chân lên người Lăng Gia, hỏi: “Ngày mai tôi họp lớp, chị có muốn đi không?”
Lăng Gia nhắm mắt trả lời: “Muốn đi, cần mang quà cáp không?”
“Có, mang ít quà đến, lát nữa ta đi mua.”
“Được, khoảng bao nhiêu người tham gia? Địa điểm ở đâu?”
“Khoảng chừng hai mươi người, tất cả là bạn cùng lớp, họ thân thiện lắm, có thể thầy Đinh cũng đến. Họp lớp ở nhà ông nội của lớp trưởng, năm nào chúng tôi cũng tụ họp ở đó.”
“Đông người thế sao không đến khách sạn?”
“Mọi người không thích đến khách sạn.” Lộ Lộ cầm lấy tóc của mình quét lên mũi Lăng Gia “Sau khi về hưu, ông nội của lớp trưởng chuyển về sống ở vùng ngoại ô, nơi đó có một căn nhà nhỏ hai tầng, rộng rãi thoải mái. Ông mến chúng tôi, năm nào cũng cho chúng tôi uống rượu nho do chính tay ông ủ.”
Lăng Gia lười biếng duỗi người: “Em nói làm tôi tò mò ghê, chắc chắn ngày mai phải đi cùng em.”
Lộ Lộ vui vẻ “Mai đừng ăn mặc sang trọng quá, bình thường thôi là được rồi.”
“Ừ, thế ngày mai em chọn quần áo cho tôi.”
“Được” Lộ Lộ nhảy xuống giường “Chị ngủ một lát đi, tôi gọi điện cho Tần Hạo và Mai Hinh rồi đi mua quà. Còn định mua thức ăn nữa, tối nay muốn ăn gì?”
“Em làm cái gì thì tôi ăn cái nấy.”
“Ừ.”
Đầu tiên Lộ Lộ gọi điện cho Tần Hạo và Mai Hinh, hai người đó mới trở lại vào buổi sáng hôm nay. Lộ Lộ hẹn với hai người ngày mai cùng nhau tụ họp, cả hai đồng ý.
Sau khi gọi điện xong, Lộ Lộ đi đến siêu thị chọn quà rồi lại mua thêm một ít rau, thịt và đồ gia vị để làm cơm.
Từ siêu thị trở về, Lộ Lộ nhốt mình trong nhà bếp cặm cụi nấu ăn. Bất giác hai tiếng đồng hồ trôi qua, trời cũng dần trở nên tối. Lúc này Lộ Lộ đã làm xong món canh sườn, baba xào gừng, vải xào mướp và cháo thịt nạc.
Lộ Lộ đánh thức Lăng Gia để cho cô rời giường ăn tối. Lăng Gia lười biếng không muốn đứng dậy, Lộ Lộ không còn cách nào khác là phải bưng cơm vào phòng ngủ. Cô lấy một cái bàn nhỏ đặt trong phòng rồi trải khăn lên, dọn thức ăn ra. Mặc áo ngủ cho Lăng Gia, lại lấy khăn lông thấm nước nóng lau mặt và lau tay cho Lăng Gia, xong xuôi mọi việc cô mới đưa đũa cho Lăng Gia.
Lăng Gia cả ngày hôm nay chỉ ăn có vài miếng, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn nên thèm nhỏ dãi. Lộ Lộ hài lòng giới thiệu “Đây là canh xương sườn hấp cách thủy, ăn vào tóc sẽ đen hơn. Đây là baba xào gừng, giúp chị bổ thận. Vải xào mướp có tác dụng bổ não, còn cháo thịt nạc thì tốt cho sắc đẹp. Ăn đi, không cần khen đâu.”
Lăng Gia cảm động, không kìm được lòng mà khen ngợi: “Tôi đã tìm đúng người rồi, em đúng là nàng dâu đảm đang.”
Lộ Lộ trợn mắt: “Ăn đi, đã bảo không cần khen!”
Lăng Gia tay trái chống cằm, quan sát Lộ Lộ từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Em là T hay P?”
“Đạp chết giờ! Học ở đâu ra mấy từ này?”
“Trên mạng.”
Lộ Lộ nhét đầy đồ ăn vào miệng Lăng Gia, nói: “Không phải T cũng chẳng phải P, là phụ nữ, chỉ là phụ nữ thôi. Chị cũng là người phụ nữ của tôi.”
Câu trả lời của Lộ Lộ làm Lăng Gia rất hài lòng, cô nhai thức ăn cẩn thận. Lại hỏi: “Trên mạng nói còn có quán bar dành cho les, tôi chưa từng đến đó, em đi bao giờ chưa?”
“Tôi cũng chưa từng tới, trước kia lúc ở bên cạnh tôi thì Tang Du cũng không tới. Sau khi chia tay với tôi, cô ấy đến bar rồi quen biết Tần Di, từ đó mọi thứ trở nên rối tinh rối mù.” Lộ Lộ nghiêm túc, nói: “Tôi với chị, chỉ cần hai người hiểu nhau và yêu nhau là đủ rồi, chúng ta quen biết càng ít đồng loại càng an toàn, cũng càng duy trì được tình cảm bền vững. Huống gì chị cũng được xem như là người nổi tiếng, phải kín tiếng mới đúng. Súng bắn chim đầu đàn mà, đừng nói với tôi là ngay cả điều này chị cũng không hiểu.”
Lăng Gia cảm thấy ngạc nhiên “Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, sao em lại phải ứng dữ dội thế?”
Lộ Lộ nhìn Lăng Gia bằng ánh mắt khinh bỉ “Lúc ấy chị bởi vì tò tò nên hôn tôi, cuối cùng phải lấy thân ra để trả giá. Nếu chị còn làm ra những chuyện phóng đáng khác bởi vì tò mò thì tôi sẽ xử đẹp chị luôn! Vừa nghĩ đến sự hiếu kỳ của chị tôi đã sợ đến phát run, sau này chỉ được tò mò một mình tôi thôi, những thứ khác cấm được tò mò.”
Lăng Gia cười khanh khách “Thế nhưng mà phải cảm ơn cái tật tò mò của tôi đấy, trước kia nếu không phải vì nó thì sao tôi lại tóm được em?”
“Chị đúng là tự trát vàng lên mặt mình!”
“Vàng quý mà, trát càng nhiều càng tốt!”
Ăn cơm xong, Lộ Lộ vừa định đứng dậy dọn dẹp bát đĩa thì lại bị Lăng Gia kéo vào lòng. Lăng Gia ôm lấy, tựa má vào vai cô, thì thầm: “Lộ Lộ, có được em thật tốt quá. Không ai có tư cách phát xét em, trừ tôi ra, không ai khác được quyền nói gì em. Em là Lộ Lộ của tôi, dù cho em có đúng hay sai đi chăng nữa thì tôi vẫn mãi luôn yêu em. Cuộc đời tôi biết ơn nhất chính là việc Tưởng Kiến Quốc gọi các em đến Thụy Phong vẽ tranh tường, từ đó mà tôi mới biết em, mới yêu em.”
“Ừ, tôi cũng thế” Lộ Lộ nghiêng đầu hôn lên má Lăng Gia, nói: “Để tôi dọn dẹp bát đữa trước cái đã, lát nữa lại đến với chị, nhé?”
“Tôi còn không quan trọng bằng bát đũa?”
“Quan trọng như nhau.” Lộ Lộ khuyên răn “Bây giờ mà cứ để bát đũa như vậy thì lát nữa rất khó rửa. Chị cũng thế, giờ mà không ngăn chặn sự tò mò của chị lại thì sau này tôi cũng mệt lắm!”
Lăng Gia bĩu môi “Tôi nào có tò mò?”
“Ờ, chị nghĩ là tôi không hiểu chị à?” Lộ Lộ vuốt ve môi của Lăng Gia rồi lại vuốt nó thẳng lên, cúi mặt nói “Các chị sống trên thương trường, cứ thấy cái gì mới là lại muốn thử một chút. Hai người nắm tay nhau không phải là thương trường, càng không phải là chiến trường, không cần dồn hết tâm trí để tìm cơ hội làm ăn hoặc thời cơ chiến đấu, cuộc sống gia đình có quỹ đạo cố định của chính nó, chỉ cần chúng ta chạy theo quỹ đạo của riêng mình là được rồi. Còn những cám dỗ ở nơi phồn hoa này, chúng ta chỉ được phép nhìn chứ không được tham gia. Trên thương trường tôi không thể nào so với chị, cách đôi nhân xử thế tôi cũng không thể so được với chị, nhưng ở một vài chuyện lặt vặt trong đời sống thì chị cần phải nghe tôi nhiều hơn. Dù sao tôi cũng từng có kinh nghiệm trên con đường của hai người phụ nữ, ít nhiều gì cũng hơn chị ở mặt này. Tôi thường đùa giỡn rất nhiều nhưng tôi không biết đùa cợt trong chuyện tình cảm. Cuộc sống thường xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù cho mai sau có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì Lăng Gia à, đừng bao giờ nói lời chia tay, chúng ta ở bên nhau đến già được không? Tôi có khuyết điểm, tôi sẽ cố gắng sửa, chị cũng không cần yêu chiều kể cả lúc tôi sai. Nếu tôi mắc sai lầm dù lớn hoặc nhỏ, chị cũng phải chỉ ra cho tôi biết nhé?”
“Được, nghe lời em, bây giờ em có thể đi rửa bát được rồi!” Lăng Gia cười véo má Lộ Lộ, lại hôn một cái rõ kêu. Cô thật sự rất yêu rất yêu người con gái thẳng thắn có tâm tư tinh tế này.
Bảy giờ sáng ngày mùng sáu, Lộ Lộ thức dậy từ sớm, đầu tiên là chọn giúp Lăng Gia một cái quần bò và một cái áo lông cao cổ màu đen, cùng với áo khoác lông màu trắng. Đưa vào phòng ngủ chờ Lăng Gia mặc xong, Lộ Lộ nhìn ngược nhìn xuôi một lát, cuối cùng mới nói: “Mặc đồ bình thường cũng đẹp như thế này, thật đúng là làm người ta tức chết!”
Lăng Gia vênh váo “Người đẹp thì mặc gì mà chả đẹp, ôi, tôi cũng không thể làm gì khác!”
Lộ Lộ vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, cô sợ màng nhĩ bị lời nói của Lăng Gia làm rách.
Lăng Gia và Lộ Lộ chuẩn bị xong xuôi, hai người ăn sáng đơn giản bằng bánh ngọt sau đó lái xe đi đón Tang Du. Thấy Tang Du và Lữ Nam cùng sóng vai nhau đi ra khỏi cửa, biết là Lữ Nam cũng sẽ đi, Lộ Lộ có chút bối rối vì xe của Lăng Gia chỉ đủ chỗ cho bốn đến năm người mà lát nữa còn phải đón thêm Tần Hạo và Mai Hinh. Phải làm sao bây giờ?
Lăng Gia thì ngược lại, không hề bối rối chút nào cả. Cô nói với Lữ Nam “Lấy cái xe việt dã kia của cậu ra đi, lát nữa còn phải đón Tần Hạo và Mai Hinh, xe kia mới đủ chỗ.”
Lữ Nam không ý kiến, nhanh chóng lên nhà lấy chìa khóa, đem một chiếc Land Rover màu đen lái ra. Lộ Lộ nhìn thấy xe, hai mắt tỏa sáng, cô nói với Lăng Gia “Chiếc xe này đẹp trai ghê! Mạnh mẽ như hổ!”
Lăng Gia cười nói “Không chịu học lái xe mà lại mê xe à.”
Lộ Lộ thuận miệng nói “Chỉ thích ngắm xe thôi, giống như thích ngắm gái đẹp ấy.”
Lăng Gia ghé sát vào tai Lộ Lộ, nheo mắt hỏi: “Em thấy ai đẹp?”
Lộ Lộ vội vàng nói: “Chị đẹp, chị đẹp nhất! Cực kỳ xinh đẹp!”
Bốn người lên xe, đón Tần Hạo và Mai Hinh xong, chiếc xe nhằm về hướng ngoại thành mà chạy.
Trải qua một năm thử thách, lại lớn hơn một tuổi, trông Tần Hai có vẻ chín chắn và chững chạc hơn trước đây.
Lăng Gia hỏi Tần Hạo: “Em và Mai Hinh đã quyết định thời gian tổ chức đám cưới chưa?”
“Chọn xong rồi ạ, mùng một tháng năm ăn hỏi, đầu tháng tám tổ chức đám cưới.”
Tang Du hỏi: “Còn nhà cửa?”
Mai Hinh nói: “Hai ngày nữa đi xem lại một lần, tranh thủ quyết định trong tháng này luôn.”
Lộ Lộ quay đầu hỏi Tần Hạo: “Đủ tiền chưa?”
“Đủ rồi” Tần Hạo gãi đầu, có chút ngượng ngùng “Cha mẹ của mình và Mai Hinh cũng cho chúng mình một ít tiền, vậy nên dư dả hơn chút rồi. Lớn rồi còn phải ngửa tay xin tiền, thật sự là…”
“Ơ, nghĩ nhiều làm gì, ai mà chẳng phải ngửa tay xin tiền” Lăng Gia khuyên “Con cái lập gia đình thì cha mẹ nào mà chẳng vui mừng, ai cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ con mình thôi. Khi nào hai đứa có con, sẽ hiểu được nỗi lòng của cha mẹ.”
“Đúng thế” Lữ Nam tiếp lời “Sau này gọi điện thoại về thường xuyên hơn, thăm nom cha mẹ nhiều hơn một chút, đây là niềm an ủi lớn lao nhất dành cho cha mẹ.”
Lăng Gia ghé sát vào tai của Lữ Nam, nhỏ giọng châm chọc “Nói người khác thì hay lắm mà chẳng nghĩ đến bản thân. Bao lâu rồi cậu chưa gọi điện thoại về cho cha mẹ của cậu?”
Lữ Nam lườm Lăng Gia một cái, nhỏ giọng đáp trả: “Cậu cũng đừng nói mình, bao lâu rồi cậu chưa gọi về cho hai vị môn thần nhà cậu?”
“Nhà mình mới gặp nhau vào mùng một xong.”
Lữ Nam nhe răng, nói: “Ngại quá, mình cũng vừa ở nhà với cha mẹ xong.”
Lăng Gia cười giả tạo “Có ăn bạt tai không?”
Lữ Nam trợn mắt “Đồ khốn! Quay về chỗ ngồi của cậu đi! Đừng có nhiều chuyện!”
Lăng Gia chọc ghẹo Lữ Nam thành công, hài lòng trở về chỗ ngồi của mình.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặc dù chỉ có sáu-bảy độ nhưng trời trong nắng ấm, không quá lạnh.
Nơi đám người Lộ Lộ muốn đến là nhà của ông nội lớp trưởng, cả đoạn đường đi hết hai tiếng rưỡi.
Lớp trưởng họ Lý, gọi là Lý Minh, mọi người quen gọi anh ta là lớp trưởng cho nên đến bây giờ vẫn xưng hô theo cách đó, mà cũng có lẽ là cũng sẽ gọi như vậy đến nhà.
Lý Minh là một tên con trai rất khỏe mạnh, mắt một mí, không cao cũng không thấp. Sau khi tốt nghiệp, trải qua mấy lần chìm nổi thì cũng ổn định được ở một công ty chế tạo trang sức. Ban đầu lương thử việc là một ngàn tám, đến bây giờ đã hơn tám ngàn, nếu tháng nào đơn đặt hàng nhiều, tiền thưởng cũng nhiều thì có khi còn lên đến mười ngàn. Năm trước cậu ta kết hôn, vợ là do cha mẹ giới thiệu, hai người cùng họ Lý với nhau và cũng cùng làm trong một công ty. Lương của vợ Lý Minh chưa tới ba ngàn nhưng công việc ổn định, cô cư xử lễ độ, tính nết dịu dàng, được bọn Lộ Lộ gọi thân mật là Lý tẩu.
Ông nội của Lý Minh đã gần bảy mươi chín nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh. Ông sinh ra và lớn lên ở xí nghiệp quốc doanh, cả đời làm việc trong đó nhưng không phải cán bộ mà chỉ là công nhân bình thường. Đồng thời ông cũng là nghệ nhân thủ công dân gian, những sản phẩm ông làm ra rất được ưa chuộng, ngay đến cả giáo sư Đinh cũng từng tham khảo ý kiến chuyên môn của ông.
Ông nội của Lý Minh nguyên quán ở Thiểm Tây nhưng ông chưa bao giờ sống ở Thiểm Tây, lúc ấy bởi vì chiến tranh, ông lại còn đang ở trong bụng mẹ, gia đình đã chuyển đến thành phố này sinh sống. Thời đó cuộc sống gian nan, rất nhiều người bữa no bữa đói, nhịn ăn là chuyện cơm bữa. Mẹ của ông chỉ bởi vì trộm một ít gạo mà bị người Nhật giết hại, bọn giặc một khi đã giết thì phải giết luôn những người liên quan, thế là cha dẫn ông chạy ra vùng ngoại thành trốn. Một tay cha nuôi nấng ông trưởng thành, không hề tái hôn. Có thể nói rằng ông đã sống qua những thăng trầm của lịch sử, ôm mối hận sâu sắc với người Nhật, ông chôn hận thù vào trong lòng rồi cố gắng học tập. Bởi vì nhà nghèo không đóng nổi tiền học, lúc còn nhỏ ông hay bám theo một vị thầy bói trong làng, rảnh rỗi lại đến nhà vị thầy bói để học hỏi kiến thức và con chữ, một lòng mong mình lớn thật nhanh để trả thù cho mẹ. Mỗi lúc nhìn thấy bát lộ quân, ông đều bất giác giơ tay lên kính lễ với họ, bởi vì ông biết nhưng người gầy gò còm cõi với bộ quần áo vá chằng vá đụp kia cũng giống như ông, cũng là những người nghèo khổ đang ôm trong lòng mối hận với giặc ngoại xâm.
[Bát lộ quân là tiền thân của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.]
Đáng tiếc, lúc mà ông đã tự cảm thấy mình có thể đóng góp công sức để trả thù nhà nợ nước thì quân Nhật lại đầu hàng. Không thể cầm dao giết giặc, giặc đã đầu hàng rồi, ông khóc đến đau thấu tim gan. Ông khóc vì nỗi đau mất mẹ, cũng khóc vì cuộc kháng chiến gian nan đã thành công. Thắng lợi này là do những người nông dân chân lấm tay bùn làm nên, thắng lợi này không hề dễ dàng một chút nào cả. Vô số bách tính lương thiện phải bỏ mạng, để lại rất nhiều cô nhi quả mẫu. Ông khóc thương cho những con người đã bỏ mạng vì chiến tranh và vui mừng cho thắng lợi của dân tộc. Ngờ đâu vui còn chưa đủ thì nội chiến lại nổ ra, lúc đó ông không thể nào hiểu nổi sao vừa bị người khác bắt nạt xong, thì anh hem trong nhà lại quay ra bắt nạt nhau? Họ còn muốn để cho dân chúng sống nữa không? Dân đen không đòi hỏi nhiều, chỉ cần có miếng đất để kiếm cơm ăn, có một căn nhà nhỏ là đã thỏa mãn rồi. Nhưng sao yêu cầu giản đơn này cũng không được thực hiện.
Sau khi giải phóng, ông trở thành công nhân, thời đó công nhân có địa vị cao hơn nông dân rất nhiều, nói theo cách khác thì bấy giờ ông cũng được xem như là có tương lai rộng mở. Từ lúc sinh ra đã có được giọng nói cao vút của người Thiểm Bắc, ông hát Tần Xoang rất hay, lại học được từ cha cách chơi đàn tam huyền, còn biết cả thổi kèn xô na. Những nhạc cụ trên phối với giọng hát mạnh mẽ và cao vút làm cho hàng xóm mê mẩn đến nỗi cứ rảnh là lại chạy sang đòi ông hát Tần Xoang cho nghe.
Cũng bởi vì có một người ông đa tài như thế nên mới sinh ra được một Lý Minh đa nghệ. Lý Minh mặc dù chỉ học ở trong nước nhưng những sản phẩm cậu ta làm ra đều không thể xem thường, điều này cũng là nhờ công lao dạy dỗ của ông nội cậu ta. Sau khi về hưu, ông bà nội của Lý Minh quay trở về ngoại thành, xây một căn nhà nhỏ hai tầng, vợ chồng già muốn thảnh thơi hưởng thụ tuổi già nhưng trời không chiều lòng người. Cụ bà qua đời sau hai năm sau khi chuyển về đây, từ đó một mình ông cô đơn lủi thủi nơi này. Lý Minh không đành lòng để cho ông sống một thân một mình nên từ lúc lên năm hai đại học, cứ mùng sáu tết là cậu ta lại dẫn bạn bè về họp lớp tại nhà của ông, muốn cho căn nhà của ông vui vẻ rộn ràng hơn một chút. Giáo sư Đinh nếu rảnh cũng sẽ tới đây, năm nào cũng như thế, nhà của ông đã trở thành địa điểm họp lớp hàng năm của mọi người.
Ông nội của Lý Minh thích thanh niên, thích nghe những người trẻ tuổi cười đùa vui vẻ. Với nhiều người lớn tuổi thì tuổi càng lớn lại càng thích bọn trẻ vây quanh mình. Lúc bọn Lộ Lộ tụ tập đến, ông thường không nói nhiều, chỉ để họ tùy ý vui đùa, ông cũng không lấy thân phận của trưởng bối ra để giáo dục bọn họ phải sống như thế nào hoặc không nên như thế nào. Hễ quen biết lớp trưởng, hễ yêu mến lớp trưởng thì không một ai không thích ông nội của cậu ta. Bọn họ thường gọi ông là ông nội, hoặc đơn giản gọi là ông, ông cũng rất thích cách xưng hô như thế.
Dọc trên đường đi, bốn người kể về ông của Lý Minh cho Lăng Gia và Lữ Nam nghe. Hai người nghe chuyện, lúc thì thương cảm, lúc thì vui vẻ, lúc lại cảm thán rằng cuộc sống bây giờ của mình hạnh phúc biết nhường nào.
Qua hơn hai giờ lộ trình, cuối cùng thì sáu người cũng đến được cổng làng. Lăng Gia và Lữ Nam chưa bao giờ đi đến nông thôn, cho nên lần này cảm thấy rất tò mò, giảm tốc độ xe để nhìn ngược ngó xuôi, hai người cảm thấy cực kỳ thích thú.
Đi qua chỗ rẽ, bỗng nhiên Lữ Nam chỉ vào một con la, hét lên “Đó là ngựa phải không?”
Lăng Gia cũng quay đầu lại nhìn, do dự trả lời: “Chắc là thế.”
Tang Du bật cười, Tần Hạo và Mai Hinh thì trợn mắt há mồm, đánh chết họ cũng không tin được khôn ranh như Lữ Nam và Lăng Gia mà lại không phân biệt được la với ngựa.
Lộ Lộ che miệng cười, cười đến chán rồi cô mới nói: “Hai người đúng được một nửa, đó là con la.”
Lăng Gia khiêm tốn hỏi: “Con la là con gì?”
Lữ Nam trợn mắt: “Con gì là con la?”
Ai mà nghĩ được người thông minh, hiểu biết, xinh đẹp, giỏi giang như Lăng Gia và Lữ Nam mà lại không biết được con la là con gì? Lộ Lộ cười cong cả mắt “Nói đơn giản thì người ta lai nó từ ngựa cái và lừa đực. Có câu rằng ‘là la hay là ngựa, dắt đi rồi mới biết’. Nhìn qua thì la và ngựa khá giống nhau, lát nữa rồi tôi sẽ nói cho hai người điểm khác nhau giữa chúng.”
[Đại khái là giữa con la và con ngựa, muốn biết con nào tốt hơn thì phải để nó đi thử rồi biết. La ăn ít, đi chậm nhưng kéo được hàng hóa nặng. Ngựa ăn nhiều, kéo hàng thua la nhưng chạy đường dài, chạy nhanh. Ý câu này là mỗi người mỗi vẻ, muốn biết năng lực người ta như thế nào, phải để người ta trổ tài cái đã.]
Xe chạy thêm vài bước nữa lại xuất hiện một con lừa, Lữ Nam la lên: “Tôi lại vừa nhìn thấy một con ngựa con! Hay vẫn là con la?”
Lần này Lộ Lộ không nhịn nổi cười nữa, ngay cả Tần Hạo, Mai Hinh và Tang Du cũng không nhịn được, cả bốn cười ha hả.
Lăng Gia nhìn kỹ hơn, hỏi: “Đó là con lừa phải không?”
“Con lừa?” Lữ Nam lắc lắc đầu, nói: “Sao nó giống ngựa con thế!”
Lăng Gia sợ lại trở thành trò cười nên quyết định không bình luận gì thêm. Những loại động vậy thế này cô và Lữ Nam chỉ nhìn thấy trong tranh ảnh, những nơi như sở thú cũng không nuôi la hay lừa bao giờ, vậy nên khó trách hai người không nhận biết được.
So với Lăng Gia và Lữ Nam thì bốn người kia biết nhiều hơn, từ năm thứ nhất của đại học bốn người đã đến nông thôn vẽ cây cối. Cho nên hiểu biết về cây cối và động vật dĩ nhiên nhiều hơn Lăng Gia và Lữ Nam, thậm chí còn phân biệt được rau dại và cây thuốc. Đối với chuyện này, cũng chỉ có thể cảm thán rằng học tập và hoàn cảnh sống khác biệt sẽ khiến cho nhận thức của chúng ta khác biệt với nhau. Chẳng thể trách được ai.