Chương 92
Qua mấy khúc cua, cuối cùng xe cũng đi đến một căn nhà nhỏ hai tầng. Ngôi nhà nhỏ có hình dáng bình thường như bao ngôi nhà khác, xi măng ngói đỏ không có gì đặc biệt nhưng sân vườn lại khá bắt mắt. Vườn không lớn cũng không nhỏ, đối diện cửa lớn là một bức tường làm bình phong được xây sau cổng, bức tường bình phong được Lý Minh vẽ trang trí. Sau cổng là hai hàng trúc giao nhau, trên cổng có quấn vài dây leo đã khô héo của cây nho và cây mây. Bên trái sân là một mảnh đất trống nhỏ được hàng rào tre vây lại, ông của Lý Minh thường trồng ít rau dưa ở đây, như là cà hay ớt xanh linh tinh. Bên hàng rào là một chuồng gà nhỏ, trong chuồng nuôi vài con gà mái và một con gà trống. Mỗi buổi sáng tinh mơ, mọi người có thể nghe được tiếng gáy của gà trống, lúc ấy những người nông dân vất vả phải rời giường để bắt đầu một ngày mới bận rộn vì miếng cơm manh áo. Bên phải sân là một cây liễu lớn, dưới hàng liễu rủ là một cái bàn đá nhỏ, trên bàn đó có khắc bàn cờ tướng, quanh bàn đặt bốn cái ghế đá vững chắc. Những lúc rảnh rỗi, ông của Lý Minh thường gọi vài người bạn già đến chơi cờ, thỏa sức bày mưu chém giết. Lối nhỏ từ cổng vào nhà được lát bằng gạch vuông màu xanh, đi trên đó thì dù có là giày mềm cũng phát ra tiếng, nghe rất vui tai. Cả cái sân luôn được ông quét dọn sạch sẽ, ai thấy cũng phải thích.
Lúc mà bọn Lộ Lộ đến là hơn mười một giờ, bấy giờ đã có khoảng mười một mười hai người có mặt. Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, thấy bọn Lộ Lộ đến, ai cũng ùa ra hò hét vui vẻ, ôm lấy nhau rồi lại đánh một cái. Ôm xong rồi, đánh xong rồi, mọi người mới chú ý đến sự có mặt của hai người lạ là Lăng Gia và Lữ Nam. Lộ Lộ giới thiệu hai người với bạn bè của mình xong, mọi người lại nối đuôi nhau vào nhà. Đi vào phòng khách, tìm chỗ ngồi xuống, lại tiếp tục trò chuyện, cùng nhau nói về những thành công và thất bại của mình trong một năm qua, rất thoải mái.
Lăng Gia và Lữ Nam quan sát phòng khách, cảm thấy lạ lẫm. Phòng khách lớn nhưng đồ đạc không nhiều, sàn nhà lót gạch màu xám giản dị, trên tường được phủ sơn trắng không có một vết bẩn. Kệ tủ ở góc tường có đặt vài tượng sứ hình con hổ và hình người, chắc những bức tượng sứ kia đều là tự tay ông của Lý Minh làm. Giữa gian nhà đặt hình của Mao chủ tịch lúc còn trẻ, bên cạnh tấm ảnh còn đặt một pho tượng Quan Âm, bên phải tượng Quan Âm là một tấm ảnh chụp cả gia đình trông rất hạnh phúc. Đối diện đó là một bức vẽ lớn, trong đó vẽ một cây tùng lâu năm, trên bức vẽ còn có viết bài thơ
“Tùng xanh cốt cách thật thanh tao
Nắng hạ, tuyết đông chẳng quản nào
Hổ phách nghìn năm giành thuốc quý
Bạn cùng hạc trắng với non cao”.
Phía dưới bức tranh là một cái bàn vuông cổ điển, trên đó đặt rất nhiều quà cáp các loại, trông như một ngọn núi nhỏ đủ màu sắc, bộ ghế của bàn đã được mọi người dọn sang chỗ khác. Trên cửa sổ dán hai tờ giấy màu đỏ vẽ hình lân ly quy phượng, trông vừa truyền thống lại vừa đáng yêu.
Thế giới này xa lạ với Lăng Gia và Lữ Nam, nhưng cả hai người đều thích. Nơi này không có những kẻ thành đạt lọc lõi, cũng không có những con người luôn chực chờ để cắn xé lẫn nhau, hai người thích nơi giản dị bình yên này. Mà Lăng Gia và Lữ Nam cũng thích cả bạn bè của Lộ Lộ, họ nhiệt tình trò chuyện với Lữ Nam và Lăng Gia. Khi biết Lăng Gia và Lữ Nam chưa lập gia đình, các cô nàng nhiệt tình đòi giới thiệu bạn trai cho hai người. Còn các chàng trai thì thậm chí còn tự đề cử bản thân với Lăng Gia và Lữ Nam, làm cho mọi người được một trận cười vui vẻ, Lăng Gia và Lữ Nam cũng phải dở khóc dở cười. Khi biết được chức vụ của Lăng Gia và Lữ Nam, họ không hề che dấu sự kinh ngạc của mình mà thốt lên thành tiếng, các chàng trai lúc nãy tự đề cử bản thân thì ngại ngùng lùi lại phía sau rồi tiếp tục cười đùa, họ không hề đối xử với hai người theo kiểu xã giao.
Lộ Lộ và Tang Du vừa bước vào cửa đã bị bạn bè lôi kéo làm ầm ĩ lên. Trong đó người vui mừng nhất chính là nhà tạo mẫu tóc của bọn Lộ Lộ-Khổng Không. Cô ngồi trên đùi Lộ Lộ, véo mũi Tang Du reo lên: “Cá ơi là cá, lâu rồi không gặp sao cậu vẫn trẻ thế! Cậu nhìn đi, mình già đi rồi này! Lộ Lộ nó vẫn đeo bám lấy cậu à? Này Lộ kia, cậu đừng có làm lỡ chuyện hôn nhân đại sự của Tang Du chứ!”
Lộ Lộ pha trò: “Nếu cậu thật sự quan tâm đến Tang Du đến thế thì nhường Trình Tử của cậu lại cho Tang Du đi. Mình đánh giá Trình Tử nhà cậu cao lắm đấy, người tốt như thế mà lấy phải cậu thì phí lắm, đúng không Trình Tử?”
Trình Tử tỏ vẻ mừng rỡ, nói: “Mình tìm tri kỷ lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được một người! Lộ Lộ, cậu chính là tri kỷ của mình đó!”
Mọi người cười to, lúc này lại có vài người nữa lục tục kéo đến. Hai trong số đó vừa từ nước noài về nước, có một người từng theo đuổi Tang Du nhưng mà bây giờ đã có bạn gái. Hai người vừa bước vào cửa, nghe thấy câu chuyện cũng cười vang vui vẻ, mọi người ùa lên giả vờ như muốn cướp quà rồi chọc ghẹo lẫn nhau, cực vui.
Đến khoảng mười một giờ rưỡi, trong nhà đã có gần hai mươi người. Trong những người này, có người lương đã gần mấy trăm ngàn, cũng có người lương chỉ có vài ngàn. Có tiến sĩ, có người du học nhưng ai cũng mặc quần áo rất dản dị, không có ai là ngoại lệ cả. Bọn họ nói cười cởi mở, không hề tồn tại hai chữ khinh thường, không có khoảng cách, không có ngăn trở, y như khung cảnh mà người ta vẫn hay gọi là thế ngoại đào nguyên. Ở đây kể cả “hai người lạ” là Lăng Gia và Lữ Nam thì cũng chỉ có tám người phụ nữ, nam nhiều nữ ít nên đương nhiên phụ nữ sẽ trở thành bảo vật. Đám con gái sai hội con trai đi lấy hạt dưa thì phải đi lấy hạt dưa, sai gọt táo thì phải gọt táo, nói chung là sai cái gì thì làm cái đấy. Ai cũng vui vẻ chịu sự sai bảo, không hề có lời phàn nàn nào, giống như đây đó là việc đương nhiên mà đàn ông phải làm.
Lăng Gia và Lữ Nam cũng phải cảm thán. Sau khi tốt nghiệp đến bây giờ, hai người cũng mất liên lạc với bạn học từ đó. Đừng nói là họp lớp, ngay cả gặp gỡ cũng chẳng có mấy người đến.
Lữ Nam nói với Lăng Gia: “Cậu có nhận ra một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Lữ Nam chỉ vào đám người đang cười đùa, nói: “Bạn bè của Lộ Lộ và Tang Du, bất kể nam hay nữ cũng không có ai nhuộm tóc cả.”
“Ừ nhỉ” Lăng Gia nhìn một vòng, gật đầu đồng ý “May là chúng ta cũng không có sở thích nhuộm tóc, nếu không sẽ thành lạc loài mất, tóc đen vẫn là đẹp nhất.”
Lữ Nam than thở: “Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nhìn bọn họ là hiểu ngay được vì sao tính cách của Lộ Lộ và Tang Du lại như thế. Trong những người này, có một số cũng thuộc thành phần quyền cao chức trọng nhưng chẳng ai làm ra vẻ mình là người quyền thế cả, thật sự là rất kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt với bạn bè của chúng ta.”
Lăng Gia cười nói: “Cho nên mình đã nói đến đây là quyết định đúng đắn mà, hiểu rõ hơn về bạn bè của người yêu cũng tốt.”
Mười một giờ năm mươi, lớp trưởng Lý Minh và vợ của cậu ta trở về, cả ông của Lý Minh cũng xuất hiện. Ba người họ vừa đến nhà hàng đầu làng đặt đồ ăn. Nhiều người thế này, nếu chỉ tự nấu thì không thể kham nổi.
Không ngờ ba người vừa về thì giáo sư Đinh đáng kính cũng tới. Nhân vật chính xuất hiện, ân sư giá lâm, mọi người lại một lần nữa nhao nhao lên. Khổng Không nhào đến bên cạnh vợ của Lý Minh, hôn hai cái thật kêu, sau đó lại hôn gió với Lý Minh và ông của Lý Minh. Khổng Không trẻ không tha, già không nương làm cho mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Đầu tiên giáo sư trò chuyện vài câu với ông của Lý Minh, sau đó cởi áo khoác rồi nện cho mấy anh con trai vài đấm, gõ đầu các cô con gái vài cái, giáo sư cười đến nỗi không khép được miệng lại. Vào ngày mùng sáu mỗi năm, nếu không bận chuyện gì thì chắc chắn giáo sư sẽ đến đây tụ họp với đám học sinh của ông. Thân là bậc thầy, ông cũng muốn thân thiết với học trò của mình, huống gì tất cả mọi người ở đây cho dù là ngày lễ tết cũng không quên người thầy là ông, mỗi dịp sinh nhật của ông hoặc vợ thì chắc chắn rằng đám học trò này sẽ gửi quà đến chúc mừng. Điều này khiến cho giáo sư luôn cảm thấy tự hào, đúng vậy đấy, ở cái thời đại chỉ nặng về vật chất như ngày nay mà có được bọn học trò luôn nhớ tới thầy là một điều rất đáng để tự hào.
Thầy Đinh lần lượt đánh hết đám học trò của mình rồi lại trò chuyện cùng Lăng Gia và Lữ Nam. Thầy cười ha hả nói: “Hai đứa lần đầu đến đây, cứ xem nhau như người nhà, đừng khách sáo làm gì. Tự nhiên đi, đám học sinh này của tôi, ngoại trừ bọn Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh thì những đứa khác đều chuyển nghề cả tồi. Đứa thì làm thiết kế, đứa buôn bán, đứa học lên tiến sĩ hoặc đi du học, có vài đứa còn làm những nghành khác nữa, nhưng đứa nào cũng rất thiên thiện đấy!”
Lăng Gia khách sáo: “Đúng ạ, em và Nam Nam rất ít đến nông thôn, hôm này lần đầu đến đã được mở mang tầm mắt ngay. Học sinh của thầy làm cho hai đứa em rất cảm động, thật sự bọn họ rất vui vẻ và nhiệt tình ạ.”
Vợ của Lý Minh chu đáo rót trà cho Lăng Gia và Lữ Nam, cô nói: “Hai người là bạn của Lộ Lộ đúng không? Cứ xem như đây là nhà nhé, tất cả bạn bè ở đây cũng không phải là người ngoài.”
“Tất nhiên rồi.” Lữ Nam cầm cốc trà lên uống một hớp “Nghe nói hai người đã có con rồi, cháu bây giờ đang ở đâu vậy?”
“Nó ở nhà ông bà nội rồi” Vợ của Lý Minh đùa giỡn “Ở đây vốn đã toàn bọn trẻ con lớn xác, lại thêm một đứa con nít nữa thì loạn mất.”
Lăng Gia nín cười, nói: “Chị so sánh chuẩn ghê, đúng là rất giống bọn trẻ con.”
“Đúng thế còn gì, đám kia mỗi người một chỗ thì thôi cứ tụ tập nhau lại là bầy khỉ, chẳng hề giống người lớn chút nào. Mà vậy cũng tốt, cuộc sống nhiều áp lực, một năm có được một ngày vui vẻ thế này cũng mừng.” Vợ của Lý Minh nâng bình trà lên, nói “Hết nước rồi, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, mình đi lấy thêm nước.”
Lăng Gia và Lữ Nam cười gật đầu, vợ của Lý Minh không xem là đẹp nhưng lại hiền lành đảm đang, làm cho Lăng Gia và Lữ Nam rất có cảm tình.
Ông của Lý Minh thấy Tang Du, đầu tiên là ngạc nhiên một lúc sau đó mới ngẫm nghĩ. Nghĩ mãi cuối cùng mới nhớ ra: “Tôi còn nhớ con bé này, tên là Tiểu Tang! Phải đến mấy năm rồi không gặp đấy.”
Tang Du nói: “Đúng thế ạ, ông, trí nhớ của ông tốt thật. Trước kia cháu du học ở nước ngoài.”
Ông cười vang “Được, du học là có tương lai lắm đấy! Về rồi thì trò chuyện với bạn bè nhiều vào, lát nữa ông lấy rượu nho ra, sẽ cho cháu phần nhiều hơn mấy đứa kia.”
“Vâng, cháu lúc nào cũng nhớ đến rượu nho của ông. Mấy năm trời rồi chưa được uống, nhớ chết luôn.”
“Ha ha, thế thì lát nữa uống nhiều vào đấy” Ông của Lý Mình nhìn Lăng Gia và Lữ Nam, nói: “Này, trước đây ông chưa từng thấy hai đứa.”
Lộ Lộ bước đến nói: “Ông à, đây là bạn của cháu và Tang Du. Ở nhà một mình buồn chán nên chúng cháu dẫn hai người đến đây cho vui ạ.”
“Được, được, càng đông càng vui.”
Đầu tiên, Lộ Lộ giới thiệu về Lữ Nam: “Họ của cô ấy là Lữ, ông cứ gọi Tiểu Lư là được.”
[Lư: con lừa. Lư đọc giống Lữ.]
Ông cười ha hả, gật đầu: “Chào Tiểu Lư, chào Tiểu Lư.”
Suýt nữa Lữ Nam bị Lộ Lộ làm cho bùng cháy, còn dám trưng ra cái mặt niềm nở như thế. Lăng Gia và Tang Du thấy thế, cả hai đầu che miệng cười.
Lộ Lộ cố nín cười, lại giới thiệu Lăng Gia: “Đây là Lăng Gia, ông gọi Tiểu Lăng là được.”
“Được, được. Tiểu Lư, Tiểu Lăng, ông biết rồi. Năm sau hai đứa lại đến nữa nhé, để mà xem, nhất định ông sẽ nhớ được hai đứa. Hai đứa cứ chơi thoải mái, người trẻ tuổi nói chuyện với nhau dễ dàng hơn.” Ông quay qua nói với Lý Minh: “Minh này, lát nữa đồ ăn sẽ được đem đến, cháu lên tầng đưa cái bàn dài xuống đây và cả mấy chai rượu đế nữa. Đưa bàn dài xuống ghép với cái bài vuông kia là đủ chỗ cho tất cả mọi người, ông xuống hầm lấy rượu nho, lát nữa trở lại.”
Ông đi rồi, Lữ Nam lườm Lộ Lộ một cái, nhỏ giọng tức giận: “Có ý gì vậy? Lăng Gia thì giới thiệu bình thường, còn tôi thì lại giới thiệu là Tiểu Lư?”
Lộ Lộ có vẻ oan uổng: “Đừng trách tôi chứ, chị họ Lữ mà. Ông của Lý Minh thích gọi người khác là tiểu này tiểu kia, chị không nghe thấy ông cũng gọi tôi là Tiểu Lộ à? Không tin chị hỏi Tang Du mà xem.”
Tang Du gật đầu, nói: “Ông cũng gọi tôi là Tiểu Tang, chị tập cách quen đi.”
Lữ Nam bất mãn than thở: “Tôi chỉ nhầm con lừa thành con ngựa thôi mà, có cần phải chịu quả báo như thế không! Sao mình lại họ Lữ cơ chứ! Tiểu Tang nghe thật đáng yêu, Tiểu Lư khó nghe chết đi được! Xinh đẹp thế này mà bị gọi là Tiểu Lư à! Tang Lữ… Tang Lư… Tang Lư… Khó nghe chết mất!”
Lăng Gia và Lộ Lộ không nhịn nổi nữa, cả hai ôm bụng cười gập cả người.
Mọi người chuyển bàn dài từ trên tầng xuống, ghép nó lại với bàn vuông, cuối cùng được một cái bàn rất dài. Lý Minh dẫn theo mấy chàng trai sang nhà hàm xóm mượn ghế, mọi người vây lấy bàn, lần lượt ngồi xuống. Lộ Lộ ngồi bên trái Lăng Gia, bên phải cô là Tang Du, bên cạnh Tang Du là Lữ Nam. Lữ Nam hỏi Tang Du: “Ông của Lý Minh và giáo sư Đinh ngồi chỗ nào?”
Ngồi trên cùng, đó là nơi mà hai người họ thường ngồi. Thật ra cũng không có chỗ ngồi cố định, lát nữa qua vài chén rượu là sẽ ngồi lộn xộn cả thôi.”
Lữ Nam hiểu, gật đầu.
Không lâu sau, thức ăn nóng hổi đã đặt trước được đem ra. Chưa đầy hai mươi phút, bát đũa xếp đầy cả một bàn dài.
Lộ Lộ nói với Lăng Gia: “Đồ ăn phần lớn được chế biến theo kiểu dân dã, lát nữa chị nếm thử cho biết.”
“Ừ.”
Ôm một thùng rượu nho vào, ông của Lý Minh quệt mồ hôi trên trán rồi nói với Lý Minh: “Minh à, còn một thùng nữa, ông đặt trước cửa, cháu bưng vào đây đi.”
Lý Minh vâng một tiếng rồi đi.
Khi mọi người ngồi vào chỗ của mình xong rồi, Lý Minh đứng lên nâng ly rượu, nói: “Rượu đế vẫn là truyền thống nhất, đầu tiên cạn chén này trước, một hơi uống cạn!”
Ly rượu chạm vào nhau, mọi người cùng cụng ly, một hơi uống cạn.
Chén thứ nhất của mọi người thường là rượu đế, dù cho có biết uống hay không thì cũng phải uống hết. Bởi vì ai ở đây cũng cảm thấy, chỉ có rượu đế mới mở được đầu câu chuyện. Trên đất Trung Hoa này, cả tình lẫn nghĩa đều ẩn chức trong ly rượu đế, các loại rượu khác mãi mãi không bao giờ có thể thay thế được.
Lăng Gia và Lữ Nam cũng uống một ly, uống xong hay người đều cau mày. Bình thường hai người rất hiếm khi uống rượu đế, cho dù uống thì cũng chỉ uống rượu Ngũ Lương dùng trong các bữa tiệc. Nhưng Lộ Lộ và những người ở đây lại thường uống Tiểu Hồ Đồ Tiên, thế nên sức chịu đựng về độ rượu đương nhiên cũng sẽ khác xa nhau.
Sau một chén vào bụng, mọi người lại mở máy hát liên hồi. Đến lúc có đề nghị rằng một người phải kể một câu chuyện hài bậy, nếu ai không kể được sẽ bị phạt hai ly rượu. Bắt đầu Từ giáo sư Đinh, rồi cứ thế từng người từng người một làm cho tất cả mọi người cười sặc sụa. Lăng Gia và Lữ Nam có đôi lúc không hiểu ẩn ý của câu chuyện, thế là chỉ còn cách nhờ Lộ Lộ và Tang Du giải thích. Khi được nghe giải thích xong, hai người vừa che miệng cười vừa đỏ mặt, một câu chuyện bậy như thế nhưng lại được kể bằng những từ ngữ rất văn minh, thật sự đây là lần đầu tiên hai người được nghe.
Đến lượt Lộ Lộ, cô liếc Lăng Gia về phía Lăng Gia đang nhìn mình chằm chằm, hắng giọng một cái, bắt đầu tán dóc: “Chuyện mọi người kể chán quá, để mình kể một câu chuyện nhẹ nhàng. Chuyện mình kể có liên quan đến chuyên nghành của chúng ra, cho nên rất là nghiêm túc đấy! Chuyện là chàng trai nọ ở học viện mỹ thuật làm cho một cô người mẫu vẽ mang thai, trường học muốn đuổi anh ta nhưng khổ nỗi không tìm được tội để đuổi. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng tìm được tội danh: Chiếm dụng và làm biến dạng nghiêm trọng đồ dùng dạy học khi chưa có sự cho phép! Thế rồi chàng trai bị đuổi học ngay lập tức.”
“Lộ Lộ, sao lại kể chuyện nhạt nhẽo thế. Chuyện này lúc còn ở trường mọi người đã được nghe đến chán ngấy rồi, không thể chấp nhận được.” Trình Tử không hài lòng “Phạt rượu, phạt rượu!”
Giáo sư Đinh cũng cười lớn, tự mình rót rượu cho Lộ Lộ, nói: “Phạt rượu! Lộ Lộ uống nhanh!”
Lộ Lộ chấp nhận uống rượu phạt, cô vì dè chừng Lăng Gia nên đâu dám trắng trợn kể chuyện bậy? Lăng Gia vừa mới bước vào hàng lang sói, Lộ Lộ không muốn buổi tối bị xé xác chút nào, đau lưng lắm, đau muốn chết luôn!
[Nhu cầu của phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.]
Lăng Gia liếc Lộ Lộ, cô biết trong bụng Lộ Lộ có giấu hàng, chẳng qua là dè chừng không dám nói trước mặt mình mà thôi. Dám ở trước mặt chị đây mà giả bộ trong sáng, lấy vải thưa che mắt thánh! Nghĩ đến công phu trên giường của Lộ Lộ, lập tức Lăng Gia quyết định luôn rằng sớm muộn gì cũng phải móc hết hàng giấu trong bụng của Lộ Lộ ra, xem Lộ Lộ đen tối đến mức nào.
Đến lượt của Lăng Gia và Lữ Nam, hai người không kể được thể loại chuyện cười thế này, vậy là cũng chỉ còn cách nhận phạt hai ly rượu. Tiếp đó là Tang Du, Tang Du uống rượu kém, vì không muốn uống rượu nên quyết tâm đánh liều đến cùng. Cô đỏ mặt, nhắm hai mắt rồi bắt đầu đọc một bài vè: “Cán bộ già, năm mươi có hơn bắt đầu học thói hư tật xấu, đi khiêu vũ để tìm vợ bé; Cán bộ già, khỏe như trâu, con đàn cháu đống không cần lo chuyện nhang khói; Cán bộ già, vào phòng khiêu vũ, đầu tiên là đóng cửa, sau đó tắt đèn, trước sờ khúc áo sau đó sờ vào lỗ, rồi tập chống đẩy-hít đất!”
Bài vè này đa số mọi người đều đã biết từ lâu, nhưng nó lại được đọc bởi Tang Du với khuôn mặt thẹn thùng và đôi mắt nhắm chặn, cho nên ai cũng thấy hài. Mọi người cười ồ lên, thế là Tang Du tránh được một kiếp.
Lữ Nam nuốt nước bọt xuống nghe cái “ực”. Ong bướm công chúa thừa nhận rằng Tang Du lại làm cho mình phải nhìn bằng ánh mắt khác! Lữ Nam quyết định phải cố gắng nghiên cứu về Tang Du, để nhìn xem trong đầu Tang Du có chứa những thứu gì! Hết lần này đến lượt khác làm cho chị đây bất ngờ, đúng là hết nói nổi!