Chương 94
Cuộc sống không có bữa tiệc nào là không tàn.
Ba giờ năm mươi phút, mặt trời nằm trên đỉnh ngọn cây, biếng nhác rắc những tia nắng xuống mặt đất.
Mọi người vẫy tay chào tạm biệt. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mà thời gian được gặp nhau chỉ là một phần ba trăm sáu mươi lăm.
Lý Minh cùng ông của mình và vợ đưa mắt nhìn theo từng khuôn mặt trẻ tuổi ngậm ngùi ra về. Lý Minh không ngừng vẫy tay nói hẹn gặp lại, nụ cười hiện trên khuôn mặt nhưng đôi mắt lại thoáng ướt.
Đối với mọi người mà nói thì lần chia tay này chỉ có xúc động chứ không có buồn rầu. Họ vội vã đến đây chỉ vì thời khắc được tụ họp, mà sự chia ly là một phần của của sống.
Tựa như mọi người đều biết rằng lần chia xa này là để chuẩn bị cho lần tụ họp năm sau.
Không biết điện thoại của ai reo lên bài hát “Khởi Hành”. Đừng sợ lần chia xa này, mỉm cười vẫy tay hẹn gặp lại, chờ đón chúng ta vào ngày mai là một con đường mới, miền đất xa lạ ơi, chờ tôi tới.
Ngay thời khắc chia xa này, hãy để cho tôi vì cậu hát một bài, không biết sao này chúng ta còn có được gặp lại nhau hay không. Nếu được gặp lại, chúng ta sẽ một lần nữa hát lên bài này, giống như chúng ta chưa bao giờ từng chia xa…
Lăng Gia và Lữ Nam nghe bài hát này, xúc động không thôi.
Bốn Mắt âm thầm nhìn về phía Lộ Lộ, rồi không chút do dự xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lẻ loi cô độc. Đối với Bốn Mắt, chỉ cần mỗi năm được thấy Lộ Lộ một lần là đã đủ rồi, anh ta chưa bao giờ hy vọng xa vời điều gì cả.
Chàng trai năm xưa theo đuổi Tang Du cũng thở dài, ngậm ngùi nhớ về mối tình đầu của mình dành cho Tang Du rồi đi theo chân Bốn Mắt.
Có quá nhiều tình cảm sống lại ở khoảnh khắc phải chia lìa, chỉ là họ đã không còn trẻ, không thể vô ưu vô lo chạy theo những gì mình thích như trước đây.
Năm tháng trôi qua khiến chúng ta trưởng thành, nhưng năm tháng cũng để lại những vết sẹo trong lòng ta. Từ những kẻ ngang tàng của năm nào, chúng ta dần bị mài mòn góc cạnh đi theo tuổi tác.
Lữ Nam vừa mới mở cửa xe ra, bỗng nghe thấy “ụt ịt”. Chăm chú tìm kiếm, hóa ra là một con heo nhỏ màu trắng. Lữ Nam hưng phất kêo to: “Lăng Gia Lăng Gia! Bao lâu nay ăn thịt heo, cuối cùng cũng được thấy heo rồi!”
Ai nghe thấy cũng đều cười ha hả, Lăng Gia tò mò khom người tới gần xem rồi tò mò hỏi: “Con heo này dùng để làm heo sữa quay được không?”
Lộ Lộ đỡ trán, nói với Tang Du: “Thời đại này rồi mà còn tồn tại kẻ ăn thịt heo nhưng chưa bao giờ thấy heo sống! Mất mặt quá! Mình không quen biết hai người kia!”
Tang Du vốn đang có chút suy sụp, nghe Lộ Lộ nói thế, cô cũng cất tiếng cười to. Tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Lộ Lộ thấy Tang Du khôi phục lại tâm tình, cô thở dài nhẹ nhõm rồi nhỏ giọng nói với Tang Du: “Du, phấn chấn lên, nhìn về phía trước, nhé?”
“Ừ.”
Lòng Tang Du trở nên ấm áp, cô cất bước đi về phía trước. Dù sao vẫn còn cả một cuộc đời dài, Tang Du đi đến bên cạnh rồi lặng lẽ nắm lấy tay của Lữ Nam. Dịu dàng nói: “Về nhà.”
Lữ Nam thoáng ngẩn người, sau đó liền cười rạng rỡ. Về nhà thôi, cuối cùng cũng có một mái nhà để về.
Đường về nhà rất xa, nhưng có người lại cảm thấy thật gần.
…
Lộ Lộ và Lăng Gia sau khi về đến nhà, hai người cùng vào bồn tắm ngâm mình, tắm trôi một thân toàn mùi rượu.
Lăng Gia hỏi: “Em biết lời nói đùa của Bốn Mắt thật ra không phải là đùa đúng không?”
“Ừ, biết.”
“Biết lúc nào?”
Lộ Lộ khẽ cười: “Tang Du đi du học được một năm, tết đó họp lớp, Bốn Mắt để quên điện thoại trên bàn, tôi định đuổi theo trả điện thoại cho cậu ta. Thế rồi lỡ tay chạm phải một phím bấm làm cho màn hình điện thoại sáng lên, tôi thấy hình nền là ảnh của mình. À, trước đấy tôi cho rằng Bốn Mắt chỉ đùa thôi nhưng Tang Du vẫn ghen, mãi đến tận hôm đó mới hiểu được Bốn Mắt không phải đang đùa.”
“Cũng khổ cho cậu ta” Lăng Gia nghịch nước, hỏi: “Trong lúc nhảy, em và Tang Du có nói gì đó với nhau?”
“Ừ” Lộ Lộ gật đầu “Cô ấy nói nhớ tôi của trước kia… Tôi nói tôi cũng vậy. Cô ấy nói vẫn sẽ yêu tôi, chỉ mong kiếp sau đừng bỏ qua nhau lần nữa. Không biết sao, lúc đó bỗng nhiên lòng tôi rất đau, có lẽ vì tôi nhận ra cô ấy đã quyết định sẽ yêu Lữ Nam nên mới thế.”
“Sau khi nhảy xong, em cứ như người mất hồn” Lăng Gia cúi đầu suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Lúc Tang Du nói vậy, em cảm thấy thế nào?”
“Chúng ta luôn ước rằng có nếu như. Nếu như quả thật có kiếp sau, tôi ước rằng mình và Tang Du có thể mãi mãi trung thành với một mối tình.”
Lăng Gia đờ người ra, lại không chắc chắn: “Em lấy kiếp sau của mình để hứa hẹn với Tang Du?”
“Này, Tiểu Gia Gia lại ghen rồi” Lộ Lộ ôm Lăng Gia vào lòng, hôn lên mắt cô, hỏi ngược lại: “Lăng Gia, chị tin có kiếp sau à?”
“Không tin.”
Tôi cũng không tin, thế nên những giả thuyết kia chẳng là gì cả” Lộ Lộ thấm thía: “Có lúc tôi nghĩ rằng mình đã buông được, nhưng khi thật sự đối mặt rồi lại… cảm thấy vẫn chưa buông nổi. Có phải tôi rất khốn nạn không? Tôi và Tang Du chỉ xa nhau vài năm, rất nhiều kỉ niệm vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Sau lần họp lớp này, có lẽ tôi và Tang Du nên gặp nhau ít hơn. Tôi là người rất thực tế, tôi chỉ quan tâm đến kiếp này, mặc kệ kiếp sau có tồn tại hay không. So với mong ước kiếp sau cùng Tang Du, tôi càng hy vọng được ở bên chị đến đầu bạc răng long hơn. Chị mới là người mà cả bây giờ và lẫn tương lai, tôi trân trọng nhất, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn biết điều này.”
Lăng Gia than thở: “Lúc mà phải buông mối tình đầu, quãng thời gian đó của tôi cũng rất dài. Tôi hiểu tâm trạng của em.”
“Chị càng hiểu cho tôi thì tôi lại càng cảm thấy mình khốn nạn. Có được chị là phúc của tổ tiên để lại cho tôi” Lộ Lộ lắc lư cánh tay của Lăng Gia, tha thiết nói: “Lăng Gia, tôi thật sự rất yêu chị. Có một số việc nếu chị không thích thì hãy đánh tôi, mắng tôi, trừng phạt tôi. Nhưng đừng bao giờ nói ra lời chia tay, được không? Tôi không chịu được thêm bất cứ một lần chia tay nào nữa đâu, nếu như chị mệt mỏi thì chúng ta có thể xa nhau một thời gian. Đừng bao giờ muốn chia tay, được không?”
“Được, vĩnh viễn không bao giờ chia tay. Để thời gian chứng minh cho tình cảm của chúng ta, nhé?”
“Ừ, Lăng Gia. Tôi muốn mua một chiếc xe đạp.”
“Mua xe đạp làm gì?”
“Vài ngày nữa lại phải đi làm rồi, bây giờ tắc đường kinh lắm, tắc đến đau cả dạ dày. Đạp xe tiện hơn, với cả có xe đạp rồi thì mới chở chị đi chơi được.”
“Được rồi, vậy thì mua đi.”
Lộ Lộ ấp úng: “Khổ nỗi tiền của tôi đưa cho chị hết rồi, tôi không có tiền…”
Lăng Gia bật cười: “Lát nữa tôi đưa cho em, muốn bao nhiêu?”
“Ba trăm là đủ rồi.”
“Rẻ thế à?”
“Mua đồ cũ mà. Ba trăm là mua được xe tốt rồi, tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu” Lộ Lộ nghĩ nghĩ rồi lấy lòng nịnh hót Lăng Gia: “Tiết kiệm tiền mua quần áo cho chị.”
“Hả” Lăng Gia đưa tay lên sờ trán Lộ Lộ “Có sốt đâu nhỉ! Không phải là em cấm tôi mua quần áo linh tinh à? Sao lại bỗng nhiên thoáng thế? Có phải ăn nhầm cái gì nên não tàn rồi không? Hay va đầu vào đâu rồi?”
Lộ Lộ vuốt ve tay của Lăng Gia, lại tiếp tục nói những điều trái với lương tâm: “Nhà toàn móc treo quần áo xịn, để không thì đáng tiếc lắm.”
“Được thôi, vài ngày nữa chúng ta đi dạo phố mua quần áo tiếp.”
“Chị đi mua thật à?” Lộ Lộ nhớ đến Lăng Gia lúc quẹt thẻ, trán bắt đầu nổi gân, bắt đầu hối hận vì đã nịnh bợ linh tinh.
“Đương nhiên!” Chẳng mấy khi Lộ Lộ hào phóng như thế, Lăng Gia chẳng thèm khách khí làm gì “Tôi đã quay lại video lúc em và Tang Du nhảy, muốn xem không?”
“Có.”
“Chờ chút, tôi đi lấy điện thoại.”
Lăng Gia đứng lên, bọt trắng bám trên cơ thể càng làm cô trở nên quyến rũ động lòng người. Lăng Gia vừa mới bước ra một chân đã chọc cho lòng Lộ Lộ rung động. Lộ Lộ thoát cái nhổm dậy níu chân còn lại đang trong bồn tắm của Lăng Gia, rồi ngẩng đầu lên bắt đầu thăm dò ở khu vườn thần bí.
Lăng Gia bị Lộ Lộ quậy cho suýt nữa thì ngã lăn xuống đất, chỉ còn cách tìm kiếm nơi để dựa vào. Ôm lấy đầu của Lộ Lộ, Lăng Gia hít sâu một hơi muốn chạy nhưng chân đã bị Lộ Lộ giữ chặt cứng. Lăng Gia không còn muốn nhìn thêm nữa bởi vì tư thế hiện giờ của cô vô cùng đáng xấu hổ, Lăng Gia cắn răng, nhắm chặt hai mắt. Thôi thì cái gì không nên làm cũng đã làm cả rồi, còn có gì nữa mà phải xấu hổ? Lộ Lộ dạo này đúng là to gan, đợi lát nữa chắc chắn phải trả lại đầy đủ!
Và rồi Lăng Gia cũng thực hiện được lời hứa của mình. Buổi tối hôm đó, sau khi ăn tối và nghỉ ngơi xong. Lấy lại được tinh thần rồi, Lăng Gia hành cho Lộ Lộ chết đi sống lại. Hành cho đến nỗi ngay trước khi ngủ mất, điều duy nhất Lộ Lộ còn có thể nghĩ được chính là: Phụ nữ ba mươi thật là đáng sợ!
Người lao động cật lực là Lăng Gi dĩ nhiên cũng không hề khỏe hơn chút nào, cô nằm nhoài trên người Lộ Lộ thở hồng hộc. Hai người nằm chồng chéo lên nhau, nhắm mắt ngủ.
Hôm sau, Lăng Gia dậy sớm đến công ty. Lộ Lộ ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa vẫn chưa hết mệt. Ngay cả ông trời cũng phải ngáp thay cho cô một cái, Lộ Lộ xoa eo mà than thở. Gặp phải Lăng Gia là kiếp nạn lớn nhất của cuộc đời mình!
Kỳ nghỉ tết qua đi, mọi người lại trở về với công việc. Sau buổi họp lớp vào mùng sáu đó, Tang Du bắt đầu chuyển đến nơi ở của Lữ Nam, hai người xây dựng cuộc sống gia đình ổn định. Lữ Nam và cả Tang Du đều đang cố gắng thấu hiểu lẫn nhau. Trong những ngày chung sống vừa qua, sự ăn ý đã dần được hình thành, Lữ Nam cảm thấy đây mà một sự khởi đầu tươi đẹp.
Thông thường, phòng làm việc của Lộ Lộ chờ đến ngày mười lăm tháng giêng mới bắt đầu mở cửa trở lại. Trước ngày mười lăm thì chỉ cần vẽ ít bản thảo là được. Trời đất bắt đầu bước vào mùa xuân, không khí vì thế mà dần trở nên ấm áp, vậy nên việc điều chỉnh màu và vẽ tranh tường cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh làm việc rất rỗi việc, bản phác thảo đã được Lộ Lộ chẩn bị gần xong, bây giờ chỉ còn chờ đến ngày mười lăm là bắt tay vào làm việc. Lộ Lộ bỗng chốc trở nên lười biếng vì sau ngày mười lăm phải trở về với nhịp làm việc bận rộn, mà công việc của cô cũng chẳng có chủ nhật, mỗi năm chỉ có một kỳ nghỉ vào ngày tết. Phòng làm việc có Tần Hạo và Mai Hinh trực, Tiểu Ngưu cũng đã về từ sớm, Lộ Lộ chẳng có việc gì để mà làm, chỉ biết quanh quẩn ở nhà, hết đọc sách lại nghe nhạc rồi đi nấu cơm. Cuộc sống nhẹ nhàng như tiên.
Lăng Gia sợ Lộ Lộ ở nhà một mình buồn cho nên bảo Lộ Lộ cùng mình đến Thụy Phong. Tất nhiên là Lộ Lộ vui vẻ đồng ý, đối với người đang rơi vào vòng xoáy tình yêu mà nói thì chỉ cần một phút không thấy thôi cũng dài đằng đẵng như trải qua ba mùa thu. Lộ Lộ ở nhà cả ngày như hòn vọng phu chờ đến lúc Lăng Gia tan tầm, thật sự cảm thấy rất buồn chán.
Hai người chuẩn bị xong xuôi, nắm tay nhau cùng đi. Thấy Lăng Gia mặc một cái áo khoác lông màu trắng, vì để cho giống áo đôi tình nhân, Lộ Lộ cũng chọn ngay cho mình một cái áo lông màu trắng mặc vào. Nhưng áo của Lộ Lộ lại in hình chuột Mickey, kết quả là chẳng những không giống áo đôi của tình nhân mà lại thành ra với chị gái đang nắm tay sợ em mình đi lạc.
Trước khi đi, Lộ Lộ cầm theo máy ảnh bỏ vào túi xách. Cô quyết định phải chụp trộm được dáng vẻ của Lăng Gia trong lúc làm việc để về ngắm cho thỏa thích.
Lăng Gia dẫn Lộ Lộ vào phòng làm việc của mình, vừa bước vào cửa không bao lâu, Lăng Gia đã nhận được hai bó hoa hồng mân côi. Một bó của của Hướng Vân Thiên gửi tới, bó khác là của một chàng trai trẻ họ Phòng.
Lộ Lộ có chút ghen, Lăng Gia liếc Lộ Lộ một cái rồi cười, thẳng tay ném hai bó hai vào thùng rác. Lộ Lộ vui vẻ đến suýt chút nữa ôm cho lấy cổ của Lăng Gia mà hôn.
Lăng Gia bận làm việc, cô đưa laptop của mình cho Lộ Lộ chơi. Nhưng Lộ Lộ không bao giờ chơi game trên máy tính, cô chỉ chơi những trò như cờ tỷ phú, cờ cá ngựa hoặc những trò chơi mà trẻ con ngày nay chẳng thèm màng đến. Đối với Lộ Lộ, Internet chỉ là thứ để cô tìm kiếm tài liệu hoặc cập nhật tin tức, chứ Lộ Lộ không dùng để chơi. Và hơn nữa suốt ngày được ở cạnh Lăng Gia rồi, internet chẳng hề có chút hấp dẫn nào đối với Lộ Lộ.
Lăng Gia xoay nhẹ, nửa thân trên là dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn, thành đạt và không kém phần xinh đẹp. Cô liếc mắt về phía Lộ Lộ đang ôm laptop, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc, khóe miệng giương lên rực rỡ như ánh mặt trời.
Lộ Lộ lướt qua mấy trang mạng đọc tin tức xong, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Gia. Chỉ thấy Lăng Gia đang chăm chú làm việc với máy tính, ngón tay nhịp nhàng gõ bàn phím, đây là dáng vẻ của Lăng Gia trong lúc nghiêm túc làm việc. Lúc còn vẽ tranh tường ở nơi đây, Lộ Lộ cũng đã từng thấy Lăng Gia như vậy, cô không dám quấy rầy. Trong lòng thầm oán trách, vừa mới đi làm đã phải bận đến thế rồi, Thụy Phong này đúng là bóc lột sức lao động. Chậc, đâu phải ai cũng ghánh chịu được công việc có mức lương cao như vậy đâu. Lương cao chỉ dành cho người tài giỏi mà, Lăng Gia nhà mình là thiên tài! Một người phụ nữ rất giỏi!
Nhân lúc Lăng Gia đang bận rộn làm việc, Lộ Lộ cầm máy ảnh lên, yên lặng chụp hình Lăng Gia. Vừa chụp vừa cười trộm, Lăng Gia lúc làm việc thật sự rất đẹp!
Lộ Lộ lại bắt đầu đen tối, phân vân không biết rằng phụ nữ xinh đẹp nhất trong lúc làm việc, hay lúc ở trên giường?
Phân vân mãi không ra đáp án, cuối cùng đành thỏa mãn với với suy nghĩ rằng lúc nào cũng đẹp, rồi lại tủm tỉm cười với câu trả lời của mình.
Nghiêng đầu ngắm nhìn Lăng Gia, vẻ đẹp của Lăng Gia đều lọt hết vào mắt Lộ Lộ. Lộ Lộ lại bị rung động, xinh đẹp quá đáng như vậy để làm gì? Gà tây cũng bị chị đè cho thành chim cút!
Thế rồi Lộ Lộ lại xoa bụng cảm thán, lòng vèo kiểu gì mà cứ bị rung động liên tục thế này!