Chương 95
Phòng làm việc của Lăng Gia rất rộng rãi, sopha thì êm ái, cứ mười lăm phút Lộ Lộ lại chụp ảnh Lăng Gia một lần. Mà Lăng Gia thì lúc nào cũng cái dáng vẻ nghiêm túc ấy, Lộ Lộ thấy không có gì vui thế là vứt máy ảnh lên sôpha rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộ Lộ muốn tìm chuyện gì đó để làm, nhưng làm cái gì đây? Hay là xem phim đi, xem xem phim ảnh gần đây có gì hay. Hình như phòng làm việc của Lăng Gia chẳng có gì ăn được cả, thôi thì đi ra ngoài mua ít đồ ăn vặt vậy.
Lộ Lộ đi xuống canteen mua hai gói khoai tây chiên, trên đường về gặp Tiểu Chu vẫn đang đứng chờ chực nghe lệnh sai bảo của Lăng Gia, anh chàng này vẫn luôn cần cù làm việc cho Lăng Gia. Xuất phát từ lòng tốt, Lộ Lộ tiến đến trò chuyện với Tiểu Chu, cô hỏi: “Công việc của mọi người bận rồi quá nhỉ?”
Tiểu Chu nói: “Sếp mới bận thôi, sao hôm nay em lại đến Thụy Phong vậy? Không phải đi vẽ nữa à?”
“Hôm nay gặp được Lăng Gia, thế là tiện đường đi cùng cô ấy quay lại thăm chốn xưa luôn. Còn vẽ tranh thì mười lăm bọn em mới trở lại làm.”
“Việc của em cũng hay nhỉ, tự tay xây dựng sự nghiệp, quản lý được thời gian làm việc của bản thân, không bị điều gì gò bó. Công việc của anh cũng chỉ thảnh thơi được một hai ngày này thôi, sau lại bận rộn như cũ.”
“Nói vậy thì… bây giờ anh không bận việc gì à?”
“Có việc gì đâu, dạo trước anh cũng chẳng có việc để làm.”
Lộ Lộ mừng rỡ “Đúng lúc em cũng rảnh, chúng ta tâm sự đi.”
Tiểu Chu cũng mừng quýnh: “Được, anh đang rảnh muốn chết đây. Cuối cùng cũng tìm được người để nói chuyện giết trời gian.”
Lộ Lộ chỉ về phía phòng làm việc của Lăng Gia than thở: “Sếp của anh đang làm việc thế nên chúng ta nói nhỏ thôi, đừng để cô ấy nghe thấy.”
“Được, được. Chúng ta nói khẽ thôi.”
Tiểu Chu biết buôn dưa lê, Lộ Lộ biết bán dưa chuột, hai người này đã không nói thì thôi chứ một khi đã nói thì thật kinh người. Càng nói càng hăng, còn thiếu nước đập bàn với rú lên mà thôi.
Lộ Lộ bóc hết cả hai gói khoai tây chiên ra, khá là hào phóng đưa cho Tiểu Chu một bao. Tiểu Chu rất thích sự thẳng thắn và thoải mái của Lộ Lộ, cảm thấy rằng người con gái này sống rất chân thành, thế là anh ta cũng chẳng khách sáo gì nữa mà cầm lấy ăn luôn. Hai người vừa nhai khoai tây chiên rôm rốp vừa tán chuyện trên trời dưới đất, nói đến nỗi chẳng thèm đoái hoài gì đến mọi thứ xung quang.
Lăng Gia đang làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại, gặp phải chuyện khó giải quyết, cô có hơi bực bội. Lên tiếng gọi Lộ Lộ nhưng không ai trả lời, ngẩng đầu lên thì chẳng thấy bóng dáng Lộ Lộ ở đâu cả. Lăng Gia nghĩ rằng Lộ Lộ vào phòng vệ sinh rồi nên cũng không để ý, tiếp tục phiền muộn về công việc của mình. Lăng Gia đi đến bên sô pha ngồi xuống, nhìn thấy màn hình laptop còn đang mở hai cái website nước ngoài. Lăng Gia nở nụ cười, người con gái này đúng thật là ăn cơm rau muống nói chuyện thế giới.
Có giọng nói ríu rít bên ngoài truyền vào cửa sổ chưa đóng chặt làm cho Lăng Gia vốn bực bội lại càng thêm bực hơn. Cô đứng lên, vô tình quay đầu nhìn ra thì thấy Tiểu Chu đang cực kỳ hăng hái nói chuyện cùng Lộ Lộ. Chẳng biết từ đâu mà Lộ Lộ lấy được một cái ghế xoay, trong tay cầm một gói khoai tây chiên, đối diện với Lộ Lộ là Tiểu Chu cũng đang ôm một gói tương tự, hai người nói chuyện trông vô cùng thân thiết.
Lộ Lộ niềm nở nói chuyện với Tiểu Chu làm cho Lăng Gia phát ghen. Tôi bảo em đến nơi này để em ở bên tôi chứ không phải để cho em trò chuyện với người khác, sao em lại dễ thân thiết với người lạ như thế!
Nhìn thấy Lộ Lộ mặt tươi như hoa, bỗng nhiên Lăng Gia muốn biết Lộ Lộ và Tiểu Chu đang nói về điều gì. Nhìn Lộ Lộ vui vẻ, bao nhiêu mệt mỏi lo âu của Lăng Gia cũng bay đi mất, thế là Lăng Gia tựa người vào ghế sôpha, chăm chú nghe ngóng.
Câu chuyện của Lộ Lộ và Tiểu Chu ngoại trừ một vài chuyện lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày thì đa số đều xoay quanh ngôi sao lớn Lăng Gia.
Tiểu Chu nói với Lộ Lộ “Em biết chưa, những người theo đuổi Lăng Gia ấy. Cao, thấp, mập, ốm, đẹp, xấu đều có cả. Xếp thành một hàng dài cơ, có khi còn đủ để đại diện cho tất cả khuôn mặt của người Trung Quốc.”
Lộ Lộ tự hào, xem ra Lăng Gia nhà mình lại hấp dẫn đến thế! Cô hỏi: “Cao nhất là bao nhiêu vậy?”
“Khoảng hai mét.”
“Mẹ ơi, hai mét! Dùng làm trụ chống nhà được rồi! Lùn thì sao? Lùn thì cao bao nhiêu?”
“Đừng nhắc đến nữa, lùn chỉ có một mét rưỡi!” Tiểu Chu dùng hai tay để ước lượng “Chắc là khoảng từng này.”
Lộ Lộ vui vẻ vỗ vào tường cười quang quác “Chỉ có một mét rưỡi? Lăng Gia cao đến hơn một mét bảy, tên kia đúng thật là dũng cảm ghê luôn!”
“Tên kia chỉ là thầm mến thôi. Bọn anh toàn trêu hắn ta là mày như thế thì chỉ có nước ôm chân Lăng Gia mà gọi mẹ thôi!”
Lăng Gia phát cáu, người theo đuổi cô làm gì có ai cao đến hai mét, thấp đến một mét rưỡi? Tiểu Chu là đàn ông đàn ang mà sao lại ăn không nói có như vậy! Lăng Gia giận Lộ Lộ, ai nói gì về mình cô không quan tâm nhưng tại sao người mình yêu cũng cùng với người khác đi đàm tiếu về mình!
Lăng Gia lại nghe thấy Lộ Lộ hỏi: “Mập thì mập đến cỡ nào?”
“Khoảng chừng này!” Tiểu Chu dùng tay ước lượng một khoảng trống rất to, rồi nói: “Còn tròn hơn cả là bóng! Anh đoán cũng phải một trăm kí là ít!”
Lộ Lộ và Tiểu Chu mải mê nói chuyên, thế nên đã quên mất việc quan trọng nhất là phải giảm âm lượng xuống. Lộ Lộ vừa cười vừa vỗ tường, cô nói: “Một trăm cân thì mập hơn anh bao nhiên lần? Anh ta lăn nhanh hơn đi ấy nhỉ, ai mà vô phúc bị đè thì chắc là dẹp lép luôn!”
“Em nói đúng rồi! Ai mà bị anh ta chạm phải thì còn thảm hơn bị xe tông!”
“Theo đuổi Lăng Gia không có ai đẹp trai à?”
“Nhiều chứ, rất đẹp trai là đằng khác… mà thôi không nói nữa đâu.” Tiểu Chu dường như có chút ngại ngùng.
Lộ Lộ lấy khoai tây chiên cho vào miệng “Sao thế?”
“À” Tiểu Chu có chút suy sụp: “Đẹp trai thì đương nhiên là có tư cách theo đuổi. Những anh chàng quá béo hoặc quá gầy kia, phần lớn chỉ là nhân viên thầm mến Lăng Gia mà thôi, chẳng ai dám bày tỏ cả. Đẹp trai thì khác, họ có tiền có quyền hoặc có một khuôn mặt đẹp trai, thế nên dám theo đuổi mà.”
“Thế có bao nhiêu người như vậy?”
“Cái này anh cũng không biết, chắc có khoảng bốn, năm người như thế. Mà họ cũng không giống nhau, nghe nói cha mẹ của họ có quen biết với nhà Lăng Gia, mà bí mật lắm, anh cũng chỉ nghe đồn thôi. Em thân với Lăng Gia như thế, đi hỏi cô ấy là biết ngay mà.”
Lộ Lộ tự hào về sự hấp dẫn của Lăng Gia nhà cô, xem ra Lăng Gia được rất nhiều người yêu thích! Đáng tiếc, Lăng Gia không phải là báu vật của các anh mà là của tôi cơ! Lộ Lộ cười tít mắt, thuận miệng hỏi Tiểu Chu: “Anh thấy Lăng Gia đối xử với bọn họ có tốt không?”
Tiểu Chu gãi đầu, lại đem khoai tây chiên bỏ vào miệng rồi nói: “Có vẻ không thân thiết nhưng cũng không quá lạnh lùng. “
Câu mà Lộ Lộ thuận miệng hỏi Tiểu Chu “Anh thấy Lăng Gia đối xử với bọn họ có tốt không?” đã chạm tới giới hạn chịu đựng của Lăng Gia. Chẳng lẽ người mình yêu không có chút lòng tin nào vào mình? Lăng Gia không chịu đựng được sự nghi ngờ của Lộ Lộ, cô vốn đã mệt mỏi vì công việc, nay bực lại càng thêm bực. Lăng Gia không thể nghe thêm bất cứ một câu nào nữa.
Lăng Gia mở cửa, lạnh lùng nói: “Lộ Lộ, vào đây!”
Thấy Lăng Gia đột nhiên đứng ở cửa, Lộ Lộ và Tiểu Chu giật nảy mình. Hai người có tật giật mình nhìn nhau một cái, rồi một người nhanh chóng cúi đầu giả vờ bận rộn làm việc, người còn lại nhanh chóng cúi đầu đi vào làm như chuyện này không liên quan đến mình.
Lộ lộ muốn lấy lòng Lăng Gia, nhanh nhảu với tay lấy máy ảnh đặt trên ghế. Mở ra đem màn hình đưa tới trước mặt Lăng Gia, thế nhưng lại bị Lăng Gia giật lấy rồi đột nhiên ném mạnh về phía tường. Máy ảnh rơi xuống lưng ghế sô pha, tạo thành một góc ba mươi độ với mặt tường rồi nằm lăn trên đất.
Lộ Lộ ngẩn người, cô không hiểu vì sao bỗng dưng Lăng Gia lại tức giận đến như thế.
Lăng Gia khóa cửa chính, kéo cửa sổ, lại kéo cả rèm che lại. Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào Lộ Lộ, hỏi: “Em không tin tưởng tôi?”
“Không phải thế” Lộ Lộ ngẩn ngơ nhìn Lăng Gia, mình lúc nào mà không tin Lăng Gia?
Lăng Gia nóng giận: “Nếu em tin tôi thì sao phải dò hỏi Tiểu Chu như thế? Em muốn biết cái gì, sao không trực tiếp hỏi thẳng tôi? Em có biết là những người chức càng cao thì sau lưng họ càng có nhiều lời đơm đặt? Em có biết là những lời Tiểu Chu nói, bình thường tôi chẳng thèm quan tâm? Thế nhưng em không những nghe, mà còn cười ha hả, cười xong rồi còn tin đó là thật! Cuộc sống riêng của tôi mà em còn không biết sao? Tôi có lúc nào đi đâu mà chưa nói với em không? Có lần nào tôi đi chiêu đãi khách khứa mà không nói cho em biết tên tuổi của đối phương? Em kiêu ngạo, tôi che chở cho em… lòng tự ái của em lớn, tôi nhường nhịn em… nhưng em không thể đứng trên lập trường của tôi mà nghĩ cho tôi dù chỉ một chút thôi à? Lúc sáng tôi vừa mới nói với em rằng con đường sự nghiệp của phụ nữ rất trắc trở, chức càng cao thì danh tiếng càng dễ bị bóp méo. Em có biết để được như bây giờ, tôi đã phải trả giá bằng những gì không? Những kẻ kia không xứng đáng để tôi phải so bì tị nạnh, chỉ cần những người đứng cùng địa vị đáng giá về tôi thế nào vậy là đủ rồi. Tôi không hài lòng chuyện em để ý đến những lời nói hươu nói vượn đó! Em làm cho tôi quá thất vọng!”
Lộ Lộ cảm thấy rất oan ức, cô chỉ nói chuyện phiếm với Tiểu Chu thôi mà. Trước kia Mai Hinh, Tần Hạo và Tang Du cũng thường bàn tán về những người từng theo đuổi mình, chẳng lẽ không được lấy chuyện này ra đùa giỡn? Huống gì cô vẫn luôn tin tưởng Lăng Gia, chưa từng bao giờ nghi ngờ điều gì cả. Giờ đây bị hiểu nhầm như vậy, còn nói là rất thất vọng về mình, Lộ Lộ chỉ muốn rơi nước mắt.
Nhưng Lộ Lộ là người mạnh mẽ, bởi vì cô cảm thấy mình không có lỗi lầm gì lớn, chẳng qua chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi. Từ trước đến giờ, cô và Tiểu Chu chưa từng nói bậy một câu về Lăng Gia, Lộ Lộ cho rằng mình trong sạch. Cô hiểu tính cách của Lăng Gia, lúc Lăng Gia đang giận đến nỗi mất hết tình cảm thế này, Lộ Lộ quyết định không chọc ngoáy vào miệng núi lửa nữa. Chờ cho Lăng Gia bớt giận rồi hẵng giải thích rõ ràng sau, nhưng Tiểu Chu thì vô tội, không thể để cho Tiểu Chu bị đuổi việc chỉ vì một cuộc nói chuyện phiếm. Công việc bây giờ rất khó tìm, cô không thể gây rắc rối lớn như thế cho Tiểu Chu.
Lộ Lộ bình tĩnh lại, muốn nắm lấy tay của Lăng Gia, thế nhưng vừa mới chạm tới đã bị Lăng Gia hất tay đi. Lộ Lộ lại tủi thân, cô gạt bỏ nỗi oan ức sang một bên, nhẹ nhàng hỏi: “Chị sẽ đuổi viễc Tiểu Chu à?”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ không chịu kiểm điểm bản thân, lại còn quan tâm đến chuyện công việc của Tiểu Chu. Lăng Gia mình là loại người vì vài lời nói nhảm mà đuổi việc cấp dưới sao? Rốt cuộc Lộ Lộ có hiểu gì về mình không? Đến cuối cùng thì Lộ Lộ có tin tưởng mình hay không?
Cơn nóng giận của Lăng Gia lại bốc lên đầu, cô tức giận quát Lộ Lộ một hơi: “Lúc nãy tôi hỏi có phải em không tin tưởng tôi hay không, em còn dám nói không à. Tin tôi mà ngay cả cách sống của tôi cũng không biết! Trong mắt em thì tôi là người thâm độc nhỏ nhen đến vậy sao? Từ lần gặp đầu tiên tôi nhìn thoáng qua cũng đã biết được em thù giàu, cứ giàu có một tí thì trong mắt em sẽ biết thành xấu xa, cuối cùng thì người giàu đã gây thù chuốc oán gì với em? Có phải là ngay đến cả tôi em cũng thù? Tại câu lạc bộ, em chẳng quan tâm đến điều gì cả mà làm ầm ĩ với Hoàng Úy Nhiên một trận, em cho rằng những điều em chỉ trích Hoàng Úy Nhiên đều là đúng hết hả? Làm người ai chẳng có khuyết điểm, Úy Nhiên không tốt với người khác nhưng cô ấy tốt với tôi và Lữ Nam. Ít nhất nếu như chúng tôi cần thì cô ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ mà không hề tính toán thiệt hơn điều gì! Lúc đó ai cũng biết tôi và Lữ Nam là bạn thân của Úy Nhiên, em có biết là em mạt sát cô ấy như vậy cũng chẳng khác nào em đang mạt sát tôi và Lữ Nam! Chia rẽ tôi và Úy Nhiên như vậy khiến em vui vẻ lắm à? Em cho rằng bản thân em rất thông minh sao? Thật ra em chỉ gây ra những chuyện vô cùng ấu trĩ mà thôi!”
Lộ Lộ cắn chặt môi, mãi lâu sau đó cô mới hỏi: “Tại sao lúc đó chị không nói vậy với tôi?”
Lăng Gia nóng giận khua tay “Cô thù giàu mà Lộ Lộ! Tôi biết cô thù giàu, biết cô giàu lòng bác ái, tôi biết cô yêu thương những người nông dân chân lấm tay bùn. Tôi không muốn vì tôi mà cô thay đổi bản chất của mình! Vậy nhưng việc tôi luôn luôn che chở và bảo vệ cho tôi, cô không thấy được à? Tôi không mong cô che chở lại cho tôi, chỉ cầu xin cô tin tưởng tôi thôi mà cũng không thể sao?”
Lộ Lộ cúi đầu lặng yên vài giây, thời gian dần trôi, cô mới u oán nói: “Tại sao chị cứ nói đến việc tôi thù giàu! Cái sự thù giàu của tôi chẳng qua cũng chỉ là nói ra miệng vài câu cho vui mà thôi, việc tôi lo nước thương dân đó là lỗi sao? Thấy việc bất bình thì oán thán vài câu, cũng là có lỗi sao? Cuộc sống của tôi đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt, tôi hiểu người bình thường kiếm tiền khó khăn thế nào, tôi biết áp lực cuộc sống có thể đè ép con người ta ra sao. Chị có biết ở làng của ông Lý Minh, một người nông dân đi kiện trưởng thôn cũng bị phạt năm ngàn? Người nghèo không có chỗ dựa, không tiền bạc, không có cống hiến gì cho xã hội, vậy nên họ chỉ có thể dùng miệng để giải tỏa nỗi cơ cực của mình với bạn bè, điều này cũng là lỗi sao? Hôm đó Hoàng Úy Nhiên châm chọc tôi… tôi và Tang Du cứ nhẫn nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa mới mắng và động tay động chân với chị ta. Được thôi, trong chuyện đó có phần lỗi ở tôi, đáng ra lúc đó tôi phải tiếp tục nhịn nhục như rùa rụt cổ mới phải, tôi xin lỗi. Nếu như chị thấy vẫn chưa đủ, tôi sẽ đi xin lỗi Hoàng Úy Nhiên thêm một lần nữa. Tôi biết chị không thích những lời than thở, thế nên trừ lúc chúng ta đối đầu với nhau thuở mới gặp, thì sau đó rất ít khi tôi nói lên sự bất mãn xã hội của mình với chị mà. Những bất mãn đó tôi nén lại trong lòng, hoặc chỉ nói với Tần Hạo và Mai Hinh mà thôi. Trong buổi họp lớp, chị thấy tôi có oán thán câu nào không? Lăng Gia, đã bao giờ chị tự hỏi chính mình rằng rốt cuộc là tôi thù giàu hay ý thức giai cấp của chị mạnh? Ngày mùng bốn đó, lúc chúng ta đến đón Lữ Nam và Tang Du, chị cố ý để cho tôi và Tang Du ngồi cùng một chỗ, đó là chị muốn kiểm tra. Tôi và Tang Du đến suối nước nóng, chị đến đón tôi với ánh mắt dò xét giống như đang đến bắt gian… Lăng Gia, rốt cuộc là tôi không tin chị, hay trong tiềm thức chị vẫn luôn không yên lòng về tôi? Thời gian tôi và Tang Du chia tay nhau chưa thể xem là lâu, thế nên tôi hiểu, nếu là chị tôi cũng sẽ làm thế. Bân giờ chị đang nóng giận, tôi không buồn, nhưng phải nói rõ ràng. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tin tưởng chị, cách mà chị làm việc thì đúng thật là tôi không biết, bởi vì tôi chưa bao giờ làm việc cùng chị, tôi không biết bình thường chị sẽ xử lý những cấp dưới phạm lỗi với mình như thế nào. Nhưng chẳng lẽ ngay cả việc hỏi anh ta có bị cho thôi việc hay không cũng làm cho chị tức giận đến thế? Tôi sai rồi, tôi sẽ sửa. Chị đừng giận nữa có được không?”
“À!” Lộ Lộ dùng khuôn mặt oan ức để nhẹ nhàng giải thích lại càng làm cho Lăng Gia thêm giận, nói ngược nói xuôi thì cuối cùng cũng là mình sai? Lăng Gia cười lạnh lùng “Cô dùng mồ hôi nước mắt để sống còn tôi thì không à? Người nghèo có nỗi khổ còn người giàu thì không? Cô cho mình là Lỗ Tấn à? Cô bất quá chỉ là một thợ vẽ thôi, lời cô nói ra có mấy người quan tâm! Cô nhìn gì cũng thấy ngứa mắt đúng không? Ông trời rất công bằng, kẻ nào tồi tệ thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo, cô ấu trĩ đến nỗi ngay cả điều đó cũng không hiểu à! Vơ vào người rồi bất bình chỉ làm cho chính bản thân cô thêm mệt mỏi mà thôi! Miệng thì nói tin tôi, nhưng nếu tin thì đã không dò hỏi những thứ nhảm nhí kia thì miệng Tiểu Chu. Nếu cô là tôi, khi nghe được người mình yêu cùng với cấp dưới của mình bôi nhọ cuộc sống riêng tư của mình như thế, thì cô cảm thấy thế nào? Ở Thụy Phong này, đã bao giờ cô thấy được ai cao hơn hai mét thấp hơn một mét rưỡi chưa? Nếu tin tôi, cô cũng sẽ không cho rằng tôi muốn đuổi việc Tiểu Chu, cho dù cô chưa bao giờ làm việc với tôi nhưng cách tôi làm người cô không biết sao? Những biểu hiện đó mà gọi là tin tôi? Việc cô và Tang Du cứ dính líu mãi thế tôi có thể nhịn, cô sỉ nhục Hoàng Úy Nhiên tôi cũng không trách, cô không cho tôi mua quần áo tôi cũng có thể giải thích được, thế nhưng ngay cả lòng tin cô cũng không trao cho tôi! Cô làm cho tôi thất vọng bởi vì sau khi biết được tôi có nhiều người theo đuổi, cô đã hỏi Tiểu Chu rằng “Anh thấy Lăng Gia đối xử với bọn họ có tốt không?”. Nếu thật sự tin tưởng tôi, sao cô lại hỏi một câu khiến lòng tôi tổn thương như thế! Cô thà tin tưởng một người đàn ông xa lạ, cũng không chịu tin vào tôi, cô nói làm sao tôi còn ở cạnh bên cô được nữa? Chúng ta tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì không! Không phải là cô thấy cuộc sống riêng tư của tôi rất hủ bại à? Không phải là cô cảm thấy tôi là kẻ mà ai cũng thân mật được à? Vậy cô đi đi! Chia tay đi! Chia tay, rời khỏi tôi đi, đi thật xa vào, đi sâu vào núi mà sống cuộc sống trong sạch đến hết đời, có như thế thì mới không ai vấy bẩn được cô!”
Cuộc cãi vã giữa các cặp tình nhân thường bắt đầu bằng những điều nhỏ nhặt không đáng kể. Càng quan tâm, sẽ càng dễ nắm được điểm yếu của đối phương. Cuộc sống thường ngày là ngòi lửa của chiến tranh, mà cuộc chiến tranh này chỉ cần dùng vài câu hờn dỗi thôi cũng đủ để làm người khác tổn thương sâu sắc.
Đầu của Lộ Lộ ong ong, không còn đủ lý trí để phân tích câu nói của Lăng Gia nữa, bây giờ đầu cô chỉ vang lên câu nói của Lăng Gia “Chia tay, rời khỏi tôi đi, đi thật xa vào”. Chỉ vừa mới đây thôi chị còn hứa với tôi rằng sẽ không bao giờ nói ra lời chia tay, sao chỉ trong chớp mắt, chị lại phản bội lại chính lời hứa của mình?
Cuối cùng vẫn muốn chia tay phải không? Lộ Lộ không muốn giải thích gì thêm nữa, đã hiểu lầm rồi thì cứ hiểu lầm đi, không tha thứ thì cứ ghét bỏ đi. Dù sao chị cũng đã nói ra lời chia tay rồi, mà đã chia tay thì tất cả những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lộ Lộ tiến lên phía trước, cô muốn kéo lấy tay của Lăng Gia, muốn hỏi lại một câu “Chị thật sự muốn chia tay à”. Nhưng chỉ vừa mới chạm vào đã bị Lăng Gia hất tay ra. Lăng Gia bây giờ không thể nào bình tĩnh lại, công việc đã khiến cho cô bực bội lại còn cả Lộ lộ thêm dầu vào lửa, tất cả mọi thứ làm cho Lăng Gia bấy giờ như một ngọn núi lửa đang trào sôi, thế nên cô phát cáu với Lộ Lộ. Lộ Lộ là người mà cô quan tâm nhất, người ta thường hay giận cá chém thớt và nói những lời cay đắng với người mà mình thân thiết nhất. Thế nên Lăng Gia đột nhiên nổi nóng với Lộ Lộ, cũng là điều dễ hiểu.
Nếu như Lộ Lộ tỉnh táo hơn một chút để suy nghĩ lại, sẽ thấy rằng thật ra ý của Lăng Gia không phải là muốn chia tay, chẳng qua là cô tự cắt câu lấy nghĩa mà thôi.
Cắt câu lấy nghĩa là một sai lầm, bởi vậy nên từ hiểu lầm này lại sinh ra hiểu lầm khác.
Hiện tại đầu của Lộ Lộ chỉ có chia tay, hoàn toàn chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Lộ Lộ quên mất rằng Lăng Gia bây giờ đang nóng giận, mà quan trọng nhất là không nên xem lời nói của những người đang nóng giận là thật.
Lộ Lộ có thể đem bất cứ điều gì ra để đùa giỡn, duy nhất chỉ có tình cảm là cô không hề đùa. Vì tình cảm, cô kiên quyết rời khỏi cha mẹ, sau khi đi khỏi nhà rồi lại nhận được hai chữ “chia tay” của Tang Du. Đó mãi mãi làm nỗi đau lớn nhất của Lộ Lộ, cô không hề yêu cầu nhiều ở tình yêu, chỉ cần không đề cập đến hai chữ chia tay thì tất cả mọi thứ vẫn còn cứu vãn được. Đã chỉ có mỗi một yêu cầu đó, thế nhưng đối phương lại chẳng thể làm.
Tang Du nói ra lời chia tay với cô lúc mà tình cảm vẫn còn tồn tại, bây giờ đến cả Lăng Gia cũng như vậy, chẳng lẽ mọi người xem chia tay như là nước cần phải uống mỗi ngày? Lộ Lộ luôn cho rằng dù có bực bội đến đâu, cũng không thể dễ dàng nói ra lời chia tay đến thế. Vậy nên nếu Lăng Gia đã nói ra được, chứng tỏ rằng Lăng Gia cũng bắt đầu giống như Tang Du trước kia-đã bắt đầu chán ngán mình. Chắc đúng là như vậy rồi.
Câu trách móc Hai Minh đã nói với cô trước đây, nay bỗng không lý do mà vang vọng trong tâm trí “Cậu hiểu Lăng Gia không? Chị ta có thể cùng cậu đi đến cuối cuộc đời không? Cậu biết Lăng Gia và cậu chẳng khác nào một người trên trời, một người dưới đất, căn bản là người của hai thế giới?”
Cho tới nay Lộ Lộ vẫn luôn giữ quan niệm rằng “Người có thể chia ra ba bảy loại, nhưng nhân cách thì luôn ngang hàng”. Thế nhưng hôm nay Lăng Gia lại nói ba lần liên tiếp rằng cô ấu trĩ, vậy nên giờ đây Lộ Lộ cũng nghỉ rằng có lẽ mình chỉ là một thợ vẽ quèn mà thôi, ấu trĩ như mình thì làm sao có thể ở cạnh bên người chính chắn như Lăng Gia?
Người luôn không hề biết đến tự ti như Lộ Lộ, nay đứng bên cạnh Lăng Gia lại cảm thấy mình thua kém vài phần. Lộ Lộ không còn bất cứ can đảm và sức lực nào khác để làm chuyện gì nữa. Cô chán nản xoay người, lặng lẽ đi ra ngoài, tiện tay nhẹ nhàng gài cửa lại.
Tiểu Chu vừa nãy thấy sắc mặt của Lăng Gia, chỉ biết là những lời nhảm nhí mình nói với Lộ Lộ đều đã bị Lăng Gia nghe được.
Tiểu Chu vẫn muốn nghe ngóng chút động tĩnh trong phòng Lăng Gia. Lăng Gia là người phụ nữ mạnh mẽ, nói một là một nói hai là hai, nhìn thoáng qua thì có vẻ hòa nhã dễ gần như thật ra thì lòng dạ rất khó lường. Tiểu Chu cũng sợ mình sẽ bị đuổi việc, nhưng mà phòng làm việc cách âm quá tốt, ngay cả một chút động tĩnh cũng không truyền được ra bên ngoài. Thấy Lộ Lộ đi ra, Tiểu Chu vội vàng vẫy tay, muốn gọi Lộ Lộ lại để thăm hỏi chút tình hình. Nhưng Lộ Lộ không hề phát hiện ra động tác của Tiểu Chu, Tiểu Chu bất đắc dĩ, liếc nhìn phòng làm việc của Lăng Gia một cái rồi vội vã cất bước đuổi theo Lộ Lộ, vỗ vai cô: “Em làm sao thế? Như người mất hồn, có phải Lăng Gia…”
“Không phải, là nhà em có chút chuyện” Lộ Lộ xoa đi những giọt nước mắt đang chảy trên mặt, nói với Tiểu Chu: “Tiểu Chu, anh không sao đâu, đừng lo lắng. Lăng Gia… là người tốt, sau này chúng ta đừng bàn tán về cô ấy nữa, được không?”
Tiểu Chu thấy Lộ Lộ dường như sắp ngất đi, chạy nhanh lại đỡ cô, vội vàng gật đầu nói: “Được, nhưng mà chúng ta có nói Lăng Gia là người xấu đâu? Cuối cùng thì em bị sao vậy? Anh đưa em về nhé.”
“Không sao, nhà của em xảy ra chút chuyện, hơi choáng. Em về đây” Lộ Lộ gắng gượng bản thân, dùng sức véo mình một cái nhưng lại không cảm thấy đau, bởi vì nỗi đâu đã chạy hết vào tim cô rồi. Lộ Lộ cố gắng duy trì bình tĩnh, nói: “Không cần tiễn, em tự về được. Tiểu Chụ, anh trở lại làm việc đi, gần trưa rồi, anh đừng quên đem đồ ăn trưa đến cho Lăng Gia. Em đi đây, hẹn gặp lại.”
Lộ Lộ từ từ nói xong, cơ thể cô như một nhánh cỏ dại không có rễ, bước lảo đảo ra hành lang.
Tiểu Chu vẫn đứng đó, cậu ta không hiểu nhà Lộ Lộ đã xảy ra chuyện gì mà làm cho cô gái lúc nãy còn nhảy nhót vui tươi bỗng trở nên buồn đau đến vậy. Chẳng lẽ nhà có người thân qua đời? Chắc là thế, Tiểu Chu thở dài, cô bé này làm cho người khác đau lòng quá.
Lộ Lộ ra khỏi Thụy Phong, lập tức lấy ra mười đồng mua một bình rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu. Mở nắp ra, ngửa đầu uống ừng ực hai ngụm lớn, rượu chảy vào dạ dày, khuôn mặt yêu kiều cũng vì thế nên đỏ lên. Bỗng nhiên cô cảm thấy tự làm đau bản thân như vậy rất thoải mái, không khống chế được mà ngửa đầu nhìn trời hét to “Xúc phạm người Hán, xa đâu cũng giết! Xúc phạm Lộ Lộ, dù đau vẫn yêu!”
Người đi đường nhìn chằm chằm vào cô, Lộ Lộ quay lại hét to về phía những người hiếu kỳ: “Nhìn cái đé*! Chưa thấy người thất tình say rượu bao giờ à!”
Mọi người lắc đầu, đã từng gặp người say rượu nhưng chưa từng gặp ai sai đến mức điên như vậy. Một cô gái xinh đẹp cầm bình rượu Nhị Oa Đầu dốc vào miệng từng ngụm lớn, xem ra xã hội ngày nay phát triển chóng mặt thật!
Đúng lúc đó, Chu Tĩnh và bạn bè cũng đi trên đường, họ đang muốn đến nơi hẹn để bàn bạc công việc. Chu Tĩnh nhìn ra cửa kính thấy khuôn mặt đau buồn của Lộ Lộ, vì đang lái xe nên không tiện dừng lại. Cô cau mày, chỉ muốn đi đến hỏi Lộ Lộ gặp phải chuyện gì nhưng bạn bè cứ thúc giục cô đi nhanh lên. Chu Tĩnh thấy đã gần đến giờ hẹn, không thể làm gì khác hơn là dẹp Lộ Lộ sang một bên, đi làm chuyện quan trọng của mình.
Lộ Lộ xưa này chưa từng say, cô không biết đời này mình có được say một lần hay không. Nhưng cô biết rõ rằng bây giờ mình có uống bao nhiêu đi nữa cũng không say nổi. Bởi vì lúc chia tay cùng Tang Du, cô cũng đã thử say một lần, nhưng uống càng nhiều thì chỉ có dạ dày là khó chịu mà đầu óc lại càng tỉnh ra. Như vậy thì còn đau đớn hơn cả lúc chưa uống.
Nỗi buồn như bông tuyết,
Rót rượu vào, lập tức tan ra.
Đối với Lộ Lộ thì câu thơ này chỉ là chuyện cổ tích.
Lộ Lộ đem nửa chai rượu còn lại ném vào thùng rác, đi thẳng về phía ngã tư. Nhìn đèn xanh đèn đỏ liên tục lóe sáng, nước mắt cứ dâng lên nhòe cả đôi mắt.
Có câu nói rằng “già néo đứt dây, vui quá hóa buồn”, giờ đây lộ Lộ đã được trải nghiệm không sót một chứ. Dù sao cũng phải cảm thán rằng, ông bà ta nói cấm có sai.