Chương 97 + 98a
Không biết xe buýt chạy được bao lâu, mãi đến khi trên xe chỉ còn lại một mình Lộ Lộ, cô mới kéo hành lý bước xuống xe.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, nhưng Lộ Lộ lại cảm thấy chói chang.
Đưa mắt nhìn bốn phía, Lộ Lộ nhận ra nơi xe buýt mang cô đến là ngọn núi gần đó mà cô thường tới.
Lộ Lộ kéo hành lý đi về phía ngọn núi, cô nhớ rõ rằng ở ngọn núi này cô đã từng vì Lăng Gia mà vẽ một bức tranh, càng nhớ rõ hang động trong ngọn núi, nơi cô và Lăng Gia từng cùng nhau trải qua một đêm giông tố.
Trong người chỉ có hơn hai trăm đồng, Lộ Lộ không dùng tiền để thuê phòng trọ. Cô cố gắng đi lên núi, hy vọng sẽ lên được hang động kia trước khi trời tối hẳn. Lộ Lộ dự định ở lại trong hang động một đêm bởi vì cô nhớ Lăng Gia, trong hang động kia chứng đựng những kỷ niệm của cô và Lăng Gia.
Lăng Gia chạy ra khỏi Thụy Phong, nhanh chóng đi đến ủy ban thành phố. May mắn lúc này không bị tắc đường, chỉ hai mươi lăm phút là đến được nơi, cũng đủ để thấy rằng Lăng Gia chạy nhanh đến mức nào.
Lúc Lăng Gia đến nơi, Hoàng Úy Nhiên vẫn đang cuống cuồng tìm kiếm Lộ Lộ trên đường. Cô gọi điện cho Lộ Lộ nhưng Lộ Lộ đã tắt nguồn từ trước đó, hết cách nên Hoàng Úy Nhiên chỉ còn biết tìm kiếm khắp phố, ôm hy vọng Lộ Lộ chưa đi quá xa.
Hoàng Úy Nhiên lại nghĩ đến việc tìm được Lộ Lộ rồi thì phải nói gì đó, ví dụ như Lộ Lộ không phải là nguyên nhân ngăn cách giữa cô và Lăng Gia và khoan hãy nói chuyện Lộ Lộ quỳ xuống cho Lăng Gia biết. Nếu không mối quan hệ giữa cô và Lăng Gia sẽ trở nên tồi tệ hơn, việc này chẳng tốt cho ai cả. Dù sao trong chuyện công việc hai người cũng có liên quan đến nhau, tình bạn và lợi ích hai người đem lại cho nhau là rất to lớn, mối quan hệ như thể răng với môi. Nếu căng thẳng thì cả hai bên cũng đều sẽ thiệt thòi, hơn nữa chẳng phải Lộ Lộ đến vì muốn xóa bỏ đi ngăn cách giữa mình và Lăng Gia? Hoàng Úy Nhiên tin rằng chắc chắn lần này Lộ Lộ sẽ nghe lời. Thế nhưng mọi việc không như mong muốn, Hoàng Úy Nhiên không tìm được Lộ Lộ, cô vì thế mà lo lắng đến nỗi đổ cả mồ hôi.
Lăng Gia đi vào văn phòng của Hoàng Úy Nhiên trước, nghe thấy vài người đang bàn tán về chuyện một cô gái trẻ quỳ xuống để xin xỏ điều gì đó. Lăng Gia vốn không để ý, nhưng nghe đến chỗ người mà cô gái trẻ quỳ chính là Hoàng úy Nhiên, trái tim của Lăng Gia nhảy dựng lên. Vừa lúc có một người quen đi ngang qua, nhìn thấy Lăng Gia nên lên tiếng chào. Lăng Gia vờ như vô tình hỏi: “Nghe nói có một cô gái trẻ vừa quỳ xuống trước mặt Úy Nhiên? Ai thế?”
Người quen kia không muốn động chạm vào ai, trả lời: “Không biết, nhưng em nhìn thấy mặt cô gái kia rồi, xinh lắm. Trông còn trẻ, cũng không rõ nhà xảy ra chuyện gì mà để con gái phải đến đây quỳ, đây là nơi mà quỳ gối thôi là giải quyết được vấn đề chắc? Nếu như quỳ thôi mà giải quyết được mọi chuyện thì ai cũng quỳ rồi. Chậc, em thấy Úy Nhiên hình như có nỗi khổ riêng, chị an ủi Úy Nhiên đi, giúp được gì thì cứ giúp.”
“Ừ, cô gái kia mặc quần áo thế nào?”
“Cái này em cũng không để ý lắm, nếu nhớ không nhầm thì cô ta mặt một cái áo khoác màu trắng, tóc rất dài.”
Ngực Lăng Gia quặn đau, cô chắc chắn rằng người quỳ trước mặt Hoàng Úy Nhiên kia chính là Lộ Lộ. Ắt hẳn bởi vì những lời nói lúc sáng của mình nên Lộ Lộ mới đi tìm Hoàng Úy Nhiên để xin lỗi. Một người kiêu ngạo như Lộ Lộ thế nhưng lại vì vài câu nói trong lức giận dỗi của mình mà quỳ xuống trước mặt Hoàng Úy Nhiên, cô không dám tưởng tượng bây giờ Lộ Lộ đã trở nên như thế nào nữa.
Người quen thấy sắc mặt của Lăng Gia khác thường, vội hỏi cô sao vậy. Lăng Gia khách sáo vài câu rồi đi vào phòng làm việc của Hoàng Úy Nhiên, điện thoại bảo Hoàng Úy Nhiên trở về.
Lăng Gia gọi điện cho Hoàng Úy Nhiên xong, lại gọi cho Lộ Lộ nhưng điện thoại vẫn tắt máy, gọi về nhà cũng không có ai. Đoán chắc là Lộ Lộ vẫn chưa trở về nhà.
Lăng Gia suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tần Hạo, dặn cậu ta và Mai Hinh nếu thấy Lộ Lộ thì phải lập tức gọi báo cho cô, Tần Hạo đồng ý.
Sau khi nhận được điện thoại của Lăng Gia, Tần Hạo liên tiếp gọi cho Lộ Lộ năm , sáu cuộc. Đáng tiếc là vẫn không có ai bắt máy, Tần Hạo có dự cảm không hay, cậu ta nói với Mai Hinh rằng khả năng là Lộ Lộ xảy ra chuyện gì đó rồi. Mai Hinh suy xét, cũng cảm thấy chắc là Lộ Lộ gặp phải chuyện gì đó. Hai người hiểu rất rõ về Lộ Lộ, biết rằng dù cho có gặp phải vấn đề gì đi chăng nữa thì Lộ Lộ cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất, kể cả là có đi ra ngoài giải khuây cũng không bao giờ Lộ Lộ tắt nguồn. Tần Hạo và Mai Hinh tức tốc chạy đến văn phòng, chỉ mong cho thấy được Lộ Lộ xuất hiện ở đó.
Điện cho Tần Hạo xong, Lăng Gia lại gọi cho Tang Du và Viên Viên. Nội dung các cuôc điện thoại đều giống nhau, Lăng Gia gọi điện cho tất cả bạn thân của Lộ Lộ, xong xuôi mới cúp máy.
Vừa nghe thấy Lộ Lộ biến mất, Viên Viên vò đầu bứt tai. Cô mới từ quê trở về chưa bao lâu, gặp được mẹ của Lộ Lộ, bà khen cô giỏi giang có tương lai, còn tặng cho cô một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh gốc làm cho cô sung sướng vô cùng. Trước khi trở về, mẹ của Lộ Lộ dặn Viên Viên hãy nhắc nhở Lộ Lộ là đừng quá chú tâm vào việc kiếm tiền, sống như vậy rất mệt mỏi. Cũng dặn dò Viên Viên có rảnh thì đi thăm nom Lộ Lộ một chút. Ở thành phố này, Viên Viên chỉ có một đứa bạn học kiêm đồng hương là Lộ Lộ. Hai người lớn lên cùng nhau từ thuở bé, cha mẹ hai nhà cũng đều là giáo viên cấp ba trong một ngôi trường, sống cùng trong một khu chung cư. Cho dù mẹ của Lộ Lộ không nhờ thì Viên Viên cũng muốn chăm sóc cho Lộ Lộ, mặc dù bình thường toàn là Lộ Lộ chăm sóc Viên Viên. Giống như Lộ Lộ biết Viên Viên làm phiên dịch rất mệt não, thế nên cứ cách dăm bữa nửa tháng lại mua thực phẩm dinh dưỡng cho Viên Viên. Nhưng Viên Viên vẫn cảm thấy rằng mình hiểu chuyện hơn Lộ Lộ, vì nếu Lộ Lộ mà hiểu chuyện thì sao liên tiếp mấy năm trời rồi vẫn chưa chịu về nhà? Đúng là chẳng hiểu chuyện chút nào cả.
Bây giờ thì hay rồi, Viên Viên còn chưa kịp chăm sóc thì cái kẻ nhăn nhở nói cười suốt ngày kia đột nhiên biến mất. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Viên Viên tìm danh thiếp của Mai Hinh, gọi điện đến. Mai Hinh trấn an Viên Viên đừng lo lắng, chắc là Lộ Lộ đi đâu đó một chút mà thôi, nói không chừng buổi tối sẽ trở về. Viên Viên không thể làm gì khác hơn là cố gắng yên tâm trước đã.
Mà Tang Du bên kia lại càng lo lắng hơn, từ khi quen biết Lộ Lộ đến nay, chưa bao giờ cô gặp tình huống Lộ Lộ đột nhiên mất tích như vậy. Tang Du đoán là Lộ Lộ và Lăng Gia đã cãi nhau, thế nhưng Lộ Lộ mà cũng cãi nhau với người yêu sao? Tang Du và Lộ Lộ đã từng yêu nhau trong nhiều năm như thế, những lúc không hài lòng, Lộ Lộ cũng sẽ bực bội nhưng chưa bao giờ từng cãi vã với cô. Vậy cho nên Tang Du không dám chắc rằng Lộ Lộ cãi nhau với Lăng Gia, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mí mắt của Tang Du giật liên tục, cô vô cùng lo lắng bất an.
Hoàng Úy Nhiên trở về, Lăng Gia thấy Hoàng Úy Nhiên, lập tức đóng cửa lại, nắm lấy cổ áo của Hoàng Úy Nhiên, lạnh lùng hỏi: “Cậu bắt Lộ Lộ quỳ xuống?”
Dáng vẻ của Lăng Gia làm cho Hoàng Úy Nhiên bị dọa đến run rẩy, lẽ nào mới đó thôi mà Lộ Lộ đã mách với Lăng Gia rồi? Mệt cho tôi còn nghĩ rằng cô đến xin lỗi thật lòng, thứ gì đâu! Hoàng Úy Nhiên gỡ tay Lăng Gia ra, ngồi xuống ghế salon, trầm giọng hỏi: “Là Lộ Lộ nói cho cậu?”
Lăng Gia lạnh giọng: “Nhiều người như thế thấy được cậu bắt Lộ Lộ quỳ, cần gì đến lượt Lộ Lộ nói cho mình biết?”
Tất cả là tại lúc đó không đóng cửa! Hoàng Úy Nhiên vô cùng hối hận vì sự lơ đãng lúc nãy, biết giấy không gói được lửa, cô chỉ còn cách thừa nhận nửa lỗi lầm: “Lúc đó mình vốn chỉ định đùa một chút thôi, ai ngờ nó lại tưởng thật, mình xin lỗi cậu Lăng Gia à. Mình chỉ đùa thôi, ai biết nó lại làm thật đâu! Sau này cậu phải bày nó cách đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt, lớn rồi mà ngây thơ như thế là không được. Lúc đó cửa thì không đóng mà nó quỳ xuống thế kia làm cho mình cũng bị vạ lây đây này, rồi đám đồng nghiệp lại bàn tán gì về mình nữa không chừng. Đây là ủy ban thành phố đấy, ai mà muốn bắt người khác quỳ xuống ngay trong phòng làm việc đâu? Cậu không thể trách mỗi mình được.”
Cuối cùng Lăng Gia cũng hoàn toàn hiểu được, tại sao hôm đó Lộ Lộ lại không khống chế nổi nữa mà mắng Hoàng Úy Nhiên, tại sao Tang Du lại mất kiểm soát mà đạp cho Hoàng Úy Nhiên một cái. Buồn cười là mình lại vì sự rạn nứt với Hoàng Úy Nhiên mà đi trách Lộ Lộ, thì ra người ấu trĩ không phải là Lộ Lộ, mà là chính mình.
Lăng Gia kiềm chế cơn kích động muốn đánh người, mắng người của mình lại, đỏ mắt nghiêm giọng nói: “Cậu có biết Lộ Lộ từ nhỏ đến lớn đã nhận được số học bổng và giấy khen nhiều hơn cậu gấp mấy lần! Cậu có biết Lộ Lộ từ nhỏ đến lớn giúp đỡ người khác nhiều hợn cậu gấp mấy lần! Cậu có biết Lộ Lộ là con gái một, từ nhỏ đến lớn được cha mẹ bao bọc trong vòng tay! Cậu có biết Lộ Lộ xem danh dự còn quan trọng hơn cả tính mạng! Cậu có biết nếu so với cậu thì Lộ Lộ còn lương thiện hơn nhiều lần! Cậu có biết lúc Tần Hạo thiếu tiều mua căn hộ, Lộ Lộ đã từng đem tất cả tiền dành dụm của mình cho cậu ta! Cậu có biết như thế mới gọi là bạn bè hay không! Cậu sinh ra trong gia đình giàu có, đó là may mắn của cậu, nhưng cậu không thể dựa vào sự may mắn của bản thân mà đi khinh thường người khác! Cậu có tư cách gì bắt Lộ Lộ quỳ xuống! Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần là mình yêu Lộ Lộ, vì sao cậu không nể mặt mình chút nào hết vậy? Mình cảnh cáo cậu Hoàng Úy Nhiên, nếu Lộ Lộ không có việc gì thì thôi, nhưng nếu nó xảy ra chuyện gì, mình có liền mạng cũng phải tìm cậu tính sổ!”
Lăng Gia nói xong liền bỏ đi, cô chạy về nhà nhìn thử xem Lộ Lộ có ở nhà hay không.
Hoàng Úy Nhiên bị thái độ như muốn giết người của Lăng Gia dọa cho sợ, cô thề với trời rằng từ lúc quen biết Lăng Gia đến nay thì đây là lần đầu tiên cô thấy Lăng Gia tức giận đến như thế. Bây giờ cô cần một cứu tinh để cứu vãn lại tình thế này, mà người thích hợp nhất ngoại trừ Lữ Nam ra thì cũng chỉ còn có Lữ Nam mà thôi.
Hoàng Úy Nhiên gọi cho Lữ Nam, kể lại đại khái câu chuyện lúc nãy. Lữ Nam vừa nghe đến đoạn Lộ Lộ quỳ xuống trước mặt Lữ Nam, cô từ trên ghế bật dậy. Cúp máy xong, Lữ Nam lập tức đi đến nhà của Lăng Gia, cầu mong Lộ Lộ ngàn vạn lần đừng gặp phải điều gì không may, nếu không dựa vào tính tình của Lăng Gia thì kiểu gì cũng có chuyện lớn!
Lăng Gia về nhà, liếc mắt nhìn thấy chìa khóa trên bàn trà, cô vội vàng chạy vào phòng ngủ xem quần áo của Lộ Lộ có còn hay không. Nhưng lại nhìn thấy điều mà cô không muốn thấy nhất, tất cả quần áo của Lộ Lộ đã không còn, chỉ còn lại một cây đàn ghi ta.
Lăng Gia chán nản ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, nhìn căn nhà buổi sáng còn ngập tràn ấm áp, nhưng bây giờ lại vô cùng lạnh lẽo và trống trải. Lòng cô đau đớn, Lộ Lộ chỉ vì vài câu nói trong lúc giận hờn của mình mà bỏ đi? Sao lại có thể nói đi là đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không có?
Lăng Gia không tin rằng Lộ Lộ đã bỏ mình mà đi, cô lại một lần nữa gọi cho Lộ Lộ nhưng tiếng trả lời vẫn mãi chỉ là âm thanh thông báo tắt máy. Lăng Gia buông di động, cầm lấy chìa khóa để trên bàn trà áp vào ngực, giống như chiếc chìa khóa lạnh lẽo kia chính là đôi bàn tay ấm áp của Lộ Lộ.
Lăng Gia cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, cô không tin Lộ Lộ thật sự chia tay với mình bởi vì điều Lộ Lộ sợ nhất chính là chia tay. Bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải bình tĩnh trở lại, nếu không sẽ không thể suy xét mọi việc một cách toàn diện.
Lăng Gia hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy cẩn thận quan sát căn nhà. Cô phát hiện ra rằng Lộ Lộ đã cẩn thận quét dọn mọi thứ, bởi vì căn nhà giờ đây gọn gàng hơn lúc sáng rất nhiều lần. Trên ban công còn có vài bộ quần áo chưa khô, Lăng Gia với tay kiểm tra, đoán chắc là Lộ Lộ đã giặt chúng vào buổi trưa. Rồi quay về phòng khách, Lăng Gia nhìn thấy ba cục giấy trong thùng đựng rác. Cô ngồi xổm xuống lấy những cục giấy bị vo tròn ra, tổng cộng có ba cục giấy như thế. Mở ra nhìn , trong đó có viết “Tôi yêu chị”, lại mở cái tiếp theo “Tôi vẫn luôn tin chị mà” và cái cuối cùng thì viết “Chú ý giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp lại”.
Lăng Gia ném mạnh ba từ giấy xuống đất, đây là cách mà Lộ Lộ đối xử với tình yêu sao? Mới gặp chút chuyện khó khăn thôi là đã chạy trốn, tại sao ngay cả một chút trách nhiệm em cũng không có! Em chạy mất, em bảo tôi phải làm sao bây giờ!
Lăng Gia điều chỉnh lại hô hấp, lại cúi xuống nhặt ba tờ giấy lên, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Lữ Nam đến, Lăng Gia mệt mỏi đi ra mở cửa. Lữ Nam cau mày, nhặt lên chiếc túi xách của Lăng Gia đang bị vứt dưới sàn nhà, máy ảnh từ trong túi lăn ra ngoài, Lữ Nam lại nhặt máy ảnh bỏ lên bàn trà. Vứt túi xuống salon, Lữ Nam cũng ngồi xuống theo, cô nói: “Chuyện của Lộ Lộ mình đã biết rồi, Úy Nhiên nói cô ấy tưởng hai người chia tay thật nên mới đùa Lộ Lộ như thế, ai ngờ Lộ Lộ lại tưởng thật.”
Lăng Gia hừ lạnh “Úy Nhiên nói mà cậu cũng tin?”
“Không tin, nếu tin thì mình đến tìm cậu làm gì. Chuyện thành ra như vậy, cậu đừng trách Lộ Lộ, nếu mình là nó thì mình cũng sẽ trốn đến một nơi nào đó yên tĩnh một chút.”
“Thế nhưng Lộ Lộ cũng không nên nói với Úy Nhiên là bọn mình chia tay, mình chia tay với nó lúc nào? Sao lại nói không thành có như thế!”
“Chuyện chia tay hình như không phải Lộ Lộ tự bịa đâu, Tang Du nói với mình là Lộ Lộ sợ nhất chuyện chia tay. Lộ Lộ yêu cậu nhiều đến mức nào thì chính lòng cậu hiểu rõ nhất mà.” Lữ Nam nhắc nhở: “Cậu nhớ lại xem, có phải cậu đã nói gì đó đả kích đến nó hay không?”
“Mình đã quên rồi” Lăng Gia cáu kỉnh bóp trán “Sáng nay mình và Lộ Lộ cãi nhau ầm ĩ một trận, mình toàn phun ra những lời nóng nảy, nhưng nó cũng đâu thể chỉ vì mấy lời trong lúc giận hờn đấy mà đi luôn! Người yêu thì không phải cãi nhau là chuyện thường thôi à? Lộ Lộ đã mang đi tất cả mọi thứ, chỉ để lại một cây đàn ghi ta, mình tức chết mất!”
“Lúc cãi vã thường vô tình nói ra những lời làm người khác tổn thương, hai người cãi nhau chuyện gì thế?”
“Quên rồi!”
“Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi, mình ở lại đây với cậu đợi Lộ Lộ trở về.”
Yên lặng ngồi với Lăng Gia hơn một tiếng, sau đó Lữ Nam tự rót cho mình một ly nước, uống chán chê rồi lại cầm máy ảnh lên nghịch. Lữ Nam nghĩ, ồ máy ảnh này, có lẽ dùng để lưu giữ lại những khoảnh sắc sinh hoạt hàng ngày nhỉ, có khi nào còn quay lại cả “nội dung nóng” hay không nhỉ? Dù sao bây giờ Lăng Gia cũng không để ý đâu, bây giờ mà không tranh thủ xem thì còn chờ đến lúc nào nữa? Lữ Nam có tinh thần tự giác soi mói và rình trộm rất mạnh mẽ. Nhưng táy máy mãi vẫn không mở lên được, sau rồi mới nhận ra máy ảnh đã hết pin. Lữ Nam hỏi Lăng Gia: “Nhà cậu có pin dự phòng không?”
“Có trong ngăn kéo đầu giường ngủ, Lộ Lộ để vài cái ở đó.”
Lữ Nam tự đi tìm, thay pin vào, cuối cùng cũng mở được máy ảnh lên. Thế là trận gây gổ của Lăng Gia và Lộ Lộ cũng được chiếu lại.
Lăng Gia nghe thấy tiếng động, cô đi đến bên cạnh Lữ Nam, nhìn thấy đoạn video trong máy ảnh mà choáng váng. Nghĩ lại, đoán chắc là do mình ném máy ảnh xuống, va đập vào đâu đó nên mới vô tình mở chế độ quay. Toàn bộ cuộc vãi vã đã được máy ảnh quay lại, mặc dù chất lượng hình ảnh thì không dám khen nhưng khuôn mặt oan ức kia của Lộ Lộ vẫn hiển hiện rất rõ ràng.
Lữ Nam trêu ghẹo: “Đừng nói với mình là hai người cãi nhau cũng phải lấy máy ảnh ra quay lại mới chịu.”
Lăng Gia lắc đầu: “Là Lộ Lộ mở máy ảnh ra đúng lúc bọn mình cãi nhau, mình ném nó đi nên vô tình quay lại.”
Lữ Nam nhìn Lăng Gia, kéo cô ngồi xuống ghế salon: “Cùng xem đi, một lần nữa nghe lại xem lúc đó cậu đã nói những gì.”
Lăng Gia một lần nữa chứng kiến lại cuộc cãi vã ban sáng, khi mà nghe được chính mình nói với Lộ Lộ rằng “Chia tay đi! Chia tay, rời khỏi tôi đi, đi thật xa vào”. Rốt cuộc Lăng Gia cũng hối hận đến tím tái ruột gan, chắc là lúc đó mình đã bị cơn giận làm cho điên mất rồi, nếu không thì sao lại có thể nói ra lời chia tay? Thảo nào Lộ Lộ lại bỏ đi, thì ra chính là mình đã đuổi cô ấy đi.
Lữ Nam xem xong, thở dài: “Lăng Gia, cậu bị cái gì vậy? Thế này mà gọi là cãi nhau à? Rõ ràng chỉ có một mình cậu trút cơn giận lên Lộ Lộ mà thôi, từ đầu tới cuối nó vẫn mang khuôn mặt oan ức, không hề có chút ý định gây sự nào với cậu. Có phải là dạo này cuộc sống của cậu bình yên quá nên muốn đổi gió? Cậu nghe những câu cậu nói với Lộ Lộ này, quả thật làm người khác tổn thương hết sức. Nó chỉ đang tán ngẫu với cấp dưới của cậu về chuyện những người yêu thầm cậu thôi mà? Tự nhiên cậu phải chuyện bé xé ra to để làm gì? Việc Lộ Lộ hỏi cậu đối xử thế nào với những người yêu thầm cũng chỉ bởi vì nó muốn hiểu rõ hơn về cậu mà thôi. Cậu nghĩ kỹ lại xem, lúc còn mặn nồng với Nghiêm Chấn Tùng, cậu cũng từng hỏi mình là Nghiêm Chấn Tùng đối xử như thế nào với những cô gái thích anh ta còn gì? Cậu thật là, suốt ngày lăn lộn trên thương trường, gặp gỡ toàn các nhân vật tai to mặt lớn cho nên quên mất cách mà người mình thường tán ngẫu rồi. Thật ra mình giống như cậu, mình cũng đã quên mất rồi, xem ra sau này chúng ta phải chú ý hơn.”
“Mình muốn đi tìm Lộ Lộ!” Lăng Gia bật dậy, mặc áo khoác vào rồi chạy thẳng ra ngoài.
Lữ Nam giữ chặt cô lại: “Cậu biết tìm ở đâu? Cho Lộ Lộ chút thời gian, để nó yên tĩnh một chút.”
Lăng Gia sốt ruột: “Mình đã nói ra lời chia tay rồi, con bé đần độn này chắc chắn cho rằng mình muốn chia tay với nó. Cả người không còn nổi ba trăm đồng, ở nhà nghỉ cũng chẳng được, làm sao mà mình yên tâm cho nổi!”
“Cậu đã gọi điện cho bạn bè của nó chưa?”
“Gọi rồi.”
“Gọi hết tất cả rồi?”
“Vài người thôi, những hôm họp lớp ngày mùng sáu, phần lớn mình không quen biết. Mình hiểu Lộ Lộ, với tính cách ngang ngược như thế, chắc chắn bây giờ nó không muốn gặp ai cũng chẳng muốn nhìn thấy ai. Mình vừa mới nói chia tay, Úy Nhiên lại bắt nó quỳ xuống, bây giờ mình cũng không biết Lộ Lộ thành ra như thế nào, không dám tưởng tượng tiếp.”
“Lộ Lộ chỉ có ba trăm, nếu nó không đến chỗ của bạn bè thì chỉ còn có thể đến phòng làm việc. Như vậy đi, mình và cậu đến phòng làm việc tìm xem thế nào.”
“Ừ, đi thôi.”
Lộ Lộ trèo hơn một giờ, cuối cùng cũng tìm được hang núi kia. Cô lau mồ hôi trên trán, đem toàn bộ đồ đạc bỏ vào hang, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Lộ Lộ đi tìm chút củi khô để ban đêm sưởi ấm. Cũng may đang là mùa đông, tìm cành khô rất dễ, chỉ cần đi loanh quanh gần đó cũng đã kiếm được một đống lớn.
Lộ Lộ lại tìm một cành cây cứng cáp chừng gần một mét rưỡi đặt bên người. Lộ Lộ là phụ nữ, một mình qua đêm ở vùng rừng núi hoang vắng này, dù sao cũng cần thứ gì đó để phòng thân. Dù rằng nếu thật sự gặp phải bọn yêu râu xanh, cành cây này cũng không chắc sẽ có ích nhưng thêm thứ phòng thân để yên tâm cũng tốt.
Trời đã đen kịt, Lộ Lộ bắt đầu khát nước. Cả một ngày không ăn cơm, cô cũng không thấy đói bụng, nhưng cô rất khát. Lộ lộ lấy một cái chén từ trong balô ra, lần mò đi ra ngoài hang, dựa vào trí nhớ cô tìm được khe suối nhỏ. Nước trong khe suối đều đã đóng băng, Lộ Lộ tìm một cục đá đập nhỏ băng ra, rồi dùng chén múc băng vào, sau đó dùng đá đập lấy một khối băng lớn hơn rồi bê tất cả về.
Trở lại hang, Lộ Lộ lấy từ trong balô ra một chiếc hộp sắt hình trái tim. Đây là hộp socola Lăng Gia mua cho cô, Lộ Lộ đổ mấy viên socola ra, bỏ khối băng lớn vào rồi yên lặng chờ đợi băng tan thành nước.
Nghĩ đến Khổng Tử, Lộ Lộ tự nhủ rằng ngay đến cả lão Khổng cũng có lúc phải than thở buồn bã như chó nhà có tang thì chút khó khăn của mình đây đã là gì? Lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước. Núi là bảo vật mà, cứ ở đây hai ngày làm ẩn sĩ đã, cứ ở đây hai ngày tu hành khổ hạnh rồi sau đó lại trở về với cuộc sống trần gian.
Lộ Lộ không muốn biết bây giờ là mấy giờ, cô muốn tạm thời quên đi thế giới này, thế nhưng cô lại không quên nổi Lăng Gia. Mỗi phút, mỗi giây Lộ Lộ lại nhớ đến Lăng Gia, bây giờ Lăng Gia đang làm gì, giờ này ngày hôm qua cả hai đang làm gì.
Lộ Lộ cầm lấy cục vôi, vẽ một bức chân dung to của Lăng Gia trên vách hang. Cô tự đùa một mình, chắp tay nói với bức chân dung: “Các hạ nói ra lời chia tay trong lúc tức giận, lời nói trong lúc giận cũng như lời nói trong lúc say, đều là tự bộc phát, tuy không thể tin hoàn toàn nhưng cũng có một phần phải tin. Được quen biết với các hạ là điều vô cùng may mắn của tại hạ. Từ lúc quen biết với các hạ tới nay, tại hạ đã phạm sai lầm nhiều vô số kể, toàn là những chuyện mà trước đây chưa bao giờ có, làm cho các hạ phiền lòng. Tại hạ cực kỳ xấu hổ, mong rằng đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân. Nước của thế gian rất đục nên tại hạ ở đây thanh tịnh hai ngày, học Đào Uyên Minh
‘Ngâm nga thư thái bờ đông. Lại qua bên suối viết dòng thơ quê.
Thuận theo lẽ đạo mà về, Vui theo thiên mệnh chớ hề ngờ nghi!’
Tại hạ muốn tạm thoát khỏi những bộn bề, cũng để điều chỉnh lại cảm xúc, các hạ đừng nhớ đến tại hạ làm gì. Thật ra tại hạ còn có điều muốn hỏi, tại sao lần nào tại hạ nói xấu sau lưng các hạ cũng đều bị các hạ tóm được? Ôi thương thay!”
Lộ Lộ đùa chán chê rồi, bắt đầu chạy quanh hang hai ba vòng, vì lạnh nên cô phải chạy cho ấm. Chạy mệt, cô dựng giá vẽ, kẹp một tờ giấy lên, lấy bút ra rồi lại vẽ. Cô vẽ Lăng Gia, vẽ Lăng Gia lúc cười, vẽ Lăng Gia lúc tức giận, vẽ tất cả các trạng trái khuôn mặt của Lăng Gia. Vẽ mệt, Lộ Lộ uống một ngụm nước từ băng tan, cầm lấy cành cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Làm việc gì đó, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn, chớp mắt, đó đã là lúc nửa đêm.
Đêm khuya trên núi, trời rất lạnh, kèm theo cả tiếng kêu của chim cú mèo, làm cho ai cũng phải sởn tóc gáy.
Để giữ ấm, Lộ Lộ mặc gần như toàn bộ quần áo cô đem theo, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cô tới gần đống lửa, hai hàm răng không ngừng đánh lập cập vào nhau. Trong lòng thầm gọi tên Lăng Gia, rồi lại một lần nữa tự nhủ rằng chỉ là chim hót mà thôi, chỉ là chi hót mà thôi. Thì ra cuộc sống của ẩn sĩ cũng chẳng lấy gì làm thoải mái.
Lộ Lộ không hề buồn ngủ chút nào, cô muốn cầm lấy bút muốn vẽ gì đó nhưng ngón tay đã bị đông cứng, căn bản là chẳng cầm nổi cây bút. Cô đưa tay lại gần lửa để hơ, cánh tay run rẩy, hơ tay xong lại tiếp tục vẽ. Người mà Lộ Lộ vẽ vần là Lăng Gia, dường như lúc này chỉ có vẽ Lăng Gia mới khiến cho Lộ Lộ tìm được chút ấm áp.
…
Trời tối, đèn đường lờ mờ, ánh sáng lập lòe, tiếng xe inh ỏi, náo nhiệt nhưng cũng yên tĩnh.
Lúc mà Lữ Nam lái xe đưa Lăng Gia đến phòng làm việc của Lộ Lộ thì Tần Hạo và Mai Hinh cũng đã có mặt ở đó từ trước. Thấy Lăng Gia và Lữ Nam đến, hai người cùng đứng dậy bắt chuyện. Mai Hinh hỏi Lăng Gia: “Vẫn không có tin tức của Lộ Lộ sao?”
Lăng Gia lắc đầu.
Mai Hinh nói: “Trước tiên hãy ngồi xuống đã, đừng vội, chúng ta cùng đợi Lộ Lộ.”
Lăng Gia và Lữ Nam cũng chỉ đành ngồi xuống trước. Nếu ai đó đã cố tình trốn tránh người khác thì sẽ rất khó để tìm được, điều mà Lăng Gia có thể làm cũng chỉ có đợi mà thôi.
Thấy Lăng Gia và Lữ Nam ngồi xuống, Tần Hạo đi đến rót hai chén trà, đặt xuống trước mặt hai người. Cậu ta nói: “ Thầy Đinh thường nói trong khoa của chúng tôi, Lộ Lộ là đứa có tính xấu đặc hữu của giới làm nghệ thuật nhất. Cái tính xấu này không phải là kiêu ngạo, mà ngược lại tính cách của Lộ Lộ rất thân thiện. Cái gọi là tính xấu là chỉ sự quật cường, như con lừa ấy, cứ chạy không ngừng nghỉ, mãi chạy quanh cái cối xay lúa. Lăng Gia, Lộ Lộ đang cố tình trốn tránh chúng ta, tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng trước kia dù cho tâm trạng của Lộ Lộ có tệ đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ cô ấy biệt tăm như thế này. Lần này quá ư là khác lạ, cô ấy không đến tìm tôi và Mai Hinh, cũng không có ở phòng làm việc, nhà cô ấy thuê trước kia đã trả từ lâu, điện thoại thì tắt máy. Thành phố lớn thế này, chúng ta không biết nên tìm từ đâu, chị lo, chúng tôi cũng lo. Chị có thể nói cho chúng tôi biết Lộ Lộ gặp chuyện gì được không?”
Lăng Gia thở dài, tóm tắt lại cuộc gây gổ lúc sáng. Cuối cùng cô nói: “Tôi điên rồi nên mới nói ra lời chia tay, sau đó cô ấy lại gặp chuyện với Hoàng Úy Nhiên, rồi không thấy đâu nữa.”
Mai Hinh hỏi: “Hoàng Úy Nhiên làm gì với Lộ Lộ?”
Lăng Gia vừa nghĩ đến chuyện Lộ Lộ phải quỳ xuống, cô đau lòng đến rơi nước mắt. Đưa tay lau khóe mắt, cuối cùng không đành lòng kể lại.
Lữ Nam an ủi vỗ nhẹ lên cánh tay của Lăng Gia, cô nói với Mai Hinh: “Úy Nhiên lấy Lăng Gia và Tang Du ra uy hiếp, bắt Lộ Lộ quỳ xuống.”
Cả Tần Hạo và Mai Hinh đều đỏ mắt. Tần Hạo đứng lên, choàng theo áo khoác, không nói câu nào đi ra ngoài.
Lữ Nam hỏi: “Cậu định làm gì.”
Tần Hạo nén giận, trầm giọng nói: “Đi tìm Hoàng Úy Nhiên, hỏi xem chị ta có còn là người hay không! Tôi không chịu trách nhiệm với chị ta, thế nên chị ta làm nhục bạn của tôi, mẹ nó chứ! Khó chịu thì cứ cầm dao đến mà đâm tôi! Sao lại trút giận lên đầu bạn của tôi!”
“Quay lại!” Lữ Nam quát lên: “Hôm nay đã đủ loạn rồi, cậu còn muốn gây thêm phiền phức à? Cậu cho rằng Hoàng Úy Nhiên là người mà cậu muốn gặp thì gặp? Cả dòng họ của cô ấy đều là quan chức, cậu có biết bên ngoài tường nhà cô ấy có bao nhiêu bảo vệ không? Mò đến rồi cuối cùng cũng bị đập chết ném xuống sông thành một cái xác vô danh mà thôi! Hành động ngu dốt như thế có tác dụng gì? Quay lại ngồi xuống!”
Tần Hạo không đáp lời, chỉ còn biết kiềm nén quay về chỗ ngồi.
Mai Hinh lau khóe mắt nhìn Lăng Gia, cô nghĩ một lát rồi nói: “Từ sau chuyện của Tần Hạo, Lộ Lộ thường căm giận đến nghiến răng mỗi lần nhắc tới Hoàng Úy Nhiên. Lăng Gia, chị phải biết chứ, nếu biết sao chị còn để cho cô ấy gặp Hoàng Úy Nhiên? Có thể chị vẫn chưa được nghe kể, văn phòng làm việc của chúng tôi ban đầu không ở đây, mà là ở Thành Đông…”
Mai Hinh nói rất nhiều, cô nói với Lăng Gia những chuyện mà ba người đã từng trải qua.
Cha mẹ của Lộ Lộ đều là giáo viên, họ luôn hy vọng Lộ Lộ thi vào nghiên cứu sinh hoặc học lên cao học. Năm thứ tư đại học ấy, Lộ Lộ vốn định thi, nhưng Tang Du phải sang nước ngoài du học, vì muốn Tang Du sau khi trở về có một mái nhà, Lộ Lộ đã bỏ qua ý tưởng học tiếp lên cao. Nếu thi, Lộ Lộ sẽ chỉ thi vào trường mà cô đang học, những trường khác cô không thích. Mà nghiên cứu sinh của Ương Mỹ thì lúc nào cũng phải chầu chực bên giảng viên, quan trọng hơn là chẳng kiếm được đồng nào. Nếu như Lộ Lộ thi đậu thì sẽ không thể tập trung vào chuyện làm việc kiếm tiền, cũng không thể cho Tang Du một mái nhà ngay sau khi du học trở về. Vậy nên cuối cùng Lộ Lộ từ bỏ.
Năm đó thầy Đinh muốn Lộ Lộ vào làm nghiên cứu sinh của ông, bởi vì Lộ Lộ không chỉ giỏi về chuyên môn, giỏi tiếng Anh, mà viết luận văn cũng rất tốt, cô mà làm nghiên cứu sinh thì có thể giúp được ông rất nhiều việc. Thầy rất thích Lộ Lộ, ông cho rằng Lộ Lộ là một viên ngọc quý nếu mài dũa thêm thì còn có thể rực rỡ hơn, sau này có khi còn sánh ngang được với những nữ họa sĩ đương đại. Thầy Đinh là người ra đề trong cuộc thi, thầy thậm chí còn mách trước cho Lộ Lộ những đề mục quan trọng sẽ có trong bài thi, sau khi biết được chuyện Lộ Lộ không thi nữa, thầy đã mắng cô một trận tơi tả. Mắng Lộ Lộ không biết phân biệt nặng nhẹ, đùa giỡn với tương lai của chính mình. Nghiên cứu sinh rất có giá, khoa mỹ thuật của Ương Mỹ chỉ lấy hai người, cả nước có không biết bao nhiêu sinh viên sứt đầu mẻ trán muốn đỗ vào. Thầy ưu tiên cho Lộ Lộ đến mức ấy, chẳng khác nào đã ngầm quyết định rằng Lộ Lộ sẽ có một suất trong hai cái chân nghiên cứu sinh. Thế nhưng cơ hội tốt như thế lại bị cô ném đi, ông cảm thấy công sức của mình bị đổ sông đổ bể, tức đến nỗi lên cơn đau răng. Lộ Lộ mua một đống quà đến rồi xin lỗi rất lâu cuối cùng mới vuốt trôi được cơn giận của thầy. Cũng chỉ trách Lộ Lộ lúc đó còn quá trẻ, những tấm bằng khen làm cho đầu óc cô mê muội, ếch ngồi đáy giếng lúc nào cũng cho rằng mình rất tài giỏi, cho rằng tốt nghiệp xong là có thể xông ra đời lập nghiệp thành danh. Chắc là vì cô đã đậu thủ khoa lại còn liên tiếp nhận được học bổng dành cho sinh viên ưu tú.
Ba người Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh học chuyên ngành mỹ thuật. Quẩn quanh qua vài hội tuyển dụng mới nhận ra ngành mà họ học không dễ xin việc, cuối cùng đành phải đổi nghề. Trước khi tốt nghiệp, Lộ Lộ xin được vào một công ty quảng cáo tầm trung, lương cơ bản là một ngàn rưỡi, lúc đó Lộ Lộ còn chưa thông thạo những phần mềm thiết kế đồ họa, trong khoảng thời gian thử việc mà đạt được lương như thế cũng đã là khá cao. Mai Hinh và Tần Hạo cũng tìm được việc làm ở một công ty thiết kế, lương cơ bản gần bằng Lộ Lộ. Một thời gian sau, ba người bị công việc hành cho xanh xao vàng vọt, mệt mỏi không thể tả. Vào một ngày nghỉ hiếm có, ba người gặp nhau, sau một tràng than thở kể khổ là đến một trận bừng bừng nhiệt huyết. Cả ba đều cảm thấy rằng cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai như thế này là không ổn, nhân lúc còn trẻ thì hãy mặc sức vẫy vùng. Ba người bàn bạc suốt mấy ngày trời, cuối cùng quyết định xin nghỉ, chuẩn bị thành lập phòng làm việc dưới sự ủng hộ của thầy Đinh.
Có chút tiền tích góp được lúc còn đi làm, cộng thêm ít tiền vay mượn từ bạn bè, tất cả hầu như đều đổ hết vào tiền thuê văn phòng. Một lần đóng tiền là cả nửa năm, đương nhiên số tiền không hề nhỏ, hơn nữa còn phải sắm sửa đồ đạc cho phòng làm việc, thế là lại phải tiêu thêm một ít tiền. Tiên cái này, xài cái kia cuối cùng số tiền còn dư lại rất ít. May mắn người chủ cho thuê phòng làm việc là anh họ của thầy Đinh, phòng làm việc có mặt tiền nho nhỏ, diện tích chưa đến hai mươi mét vuông, nhỏ đến đáng thương. Thầy Đinh đứng ra mời chủ nhà một bữa cơm, giúp cho bọn Lộ Lộ giảm được không ít tiền thuê nhà. Nhưng nơi ở thì không được giảm, chủ nhà trọ nói bao nhiêu phải đưa bấy nhiên, chẳng thể thương lượng được chút nào.
Tiền mượn của bạn bè rồi cũng đến lúc phải trả, hơn nữa mọi người cũng vừa mới tốt nghiệp, đều chỉ có hai bàn tay trắng, mượn tiền của bạn bè mãi không phải là biện pháp. Lộ Lộ xích mích với gia đình, không thể xin tiền cha mẹ. Cha của Tần Hạo ngã bệnh, cần phải làm phẫu thuật, Tần Hạo thân là con trai, cũng đã tốt nghiệp hơn nửa năm có thừa, không đưa tiền về phụ giúp cho cha mẹ thì thôi, nào có thể ngửa tay xin tiền? Chỉ có Mai Hinh là xin được một ít từ gia đình, xin được một hai lần, lần thứ ba thứ tư vẫn được, nhưng làm sao xin được mãi. Cha mẹ của Mai Hinh không hiểu rằng con gái con đứa thì lập nghiệp làm cái gì? Cha mẹ thúc giục cô mau đi xin việc mà làm, không phải là họ tiếc tiền không muốn cho Mai Hinh, chẳng qua họ cho rằng Mai Hinh không thể làm nên trò trống gì. Nỗi lòng và sự lo lắng của cha mẹ, người làm con đương nhiên hiểu được, chỉ là Mai Hinh không thích nghe cha mẹ càu nhàu bên tai, thế nên sau đó cũng không ngửa tay xin tiền từ gia đình nữa. Ba người trẻ tuổi không còn nguồn nước, đành phạt cố gắng tự đi tìm nước để uống.
Văn phòng làm việc của ba người mới vừa mở được hai tháng, chỉ nhận được bốn cái hợp đồng của thầy Đinh giới thiệu cho, tổng cộng kiếm được một ngàn hai trăm đồng. Một ngàn hai trăm đồng này gần như là toàn bộ số tiền mà họ có, lúc đó ba người suốt ngày ăn bánh bao và dưa muối. Hôm nào được bữa cải thiện thì cũng chỉ là luộc ít mì sợi rồi cho thêm củ cải trắng và muối, ngay cả mì cũng trở thành thứ xa xỉ với bọn họ, còn táo bón thì lại chuyện thường xuyên như cơm bữa.
Lúc đó vì tiết kiệm tiền, ba người cùng nhau thuê chung nhà trọ có một phòng ngủ và một phòng khách. Tần Hạo ngủ trên sofa còn Lộ Lộ và Mai Hinh thì được vào phòng ngủ. Mùa đông đến, gió bắc thổi vào vù vù, nhà không có lò sưởi, đốt bếp than lại sợ khí độc, chỉ còn cách trùm chăn chạy quanh sofa vài vòng, chạy đến khi nóng người rồi mới đi ngủ. Nhà không có bình nóng lạnh, tắm cũng là việc khó khăn, đã vậy cả ba đều là người thích sạch. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ còn cách đổ nước nóng vào chậu rồi chui vào cái nhà tắm bé xíu lau qua người. Vốn tưởng chỉ cần chịu đựng qua hai tháng thì mọi việc sẽ tốt hơn, ai ngờ hai tháng tiếp theo tình trạng vẫn như vậy. Cả Mai Hinh và Tần Hạo đều sắp bỏ cuộc, hai người muốn đi tìm lại một công việc như trước kia, dù sao bằng tốt nghiệp của Ương Mỹ rất có giá trị, tìm một công việc để làm qua ngày cũng không hề khó khăn. Chỉ có Lộ Lộ là vẫn kiên trì chịu đựng, cô nói không chịu được môi trường làm việc trong công ty, cũng không thích công việc thiết kế đồ họa. Ngựa khôn không ăn cỏ lối cũ, dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không trở lại làm việc cho công ty, gây dựng sự nghiệp là chuyện không dễ dàng, nhưng chỉ cần kiên trì thì tất sẽ đạt được thành quả. Có được lời cổ vũ này, cả Mai Hinh và Tần Hạo đều bỏ ý định đi xin việc.
Nhưng cuộc sống vốn tàn khốc, kiên trì là một chuyện còn có được no bụng hay không lại là một chuyện khác. Lộ Lộ nói với Tần Hạo và Mai Hinh rằng không thể dựa vào mỗi việc vẽ tranh tường, chỉ cần kiếm được tiền, chỉ cần là việc nằm trong khả năng thì dù cho có là thiết kế hay làm bảng hiệu cũng phải nhận hết. Mai Hinh và Tần Hạo nghe xong, bắt đầu nhận vài đơn đặt hàng thiết kế, làm bảng hiệu cho vài cửa hàng nhỏ. Khách hàng hầu hết là những cửa hàng gia đình không thuê nổi công ty thiết kế chuyên nghiệp, tiền công nhận được tuy không nhiều nhưng cũng có thể xem như đủ để sống tạm, gọi là có chút khấm khá hơn so với trước đây.
Bởi vì lượng khách không cố định nên phòng làm việc liên tục gặp khó khăn, nhưng lại chưa muốn từ bỏ. Đến đường cùng, Lộ Lộ phải đánh liều nhận thi hộ vào trường đại học Nam Khai cho một nữ học sinh lớp mười hai, đợi đến tháng thứ năm nữ sinh kia nhận được giấy trúng tuyển, trả công Lộ Lộ hai mươi ngàn. Những ngày sau đó mới xem như thoải mái hơn, ít nhất không phải ăn bánh bao và dưa muối suốt ngày, nửa đêm không bị cơn đói cồn cào làm cho tỉnh dậy.
Thầy Đinh nhìn thấy nỗi khó khăn và sự kiên trì của bọn họ, ông thở dài rồi lại tán thưởng. Ông vận dụng hết mọi quan hệ để giới thiệu khách hàng cho bọn Lộ Lộ, thế nhưng cũng chưa bao giờ lấy một đồng tiền môi giới, đó là tấm lòng trong sáng vô tư của một người thầy. Hai tháng sau, phòng làm việc gần như đi vào quỹ đạo, hợp đồng vẽ tranh tường cũng ngày càng nhiều, bấy giờ ba người mới chính thức không còn phải ăn bữa nay lo bữa mai như khi xưa.
Kể đến đây, Mai Hinh thở dài, cô nói với Lăng Gia: “Lúc trước nếu Lộ Lộ không kiên trì dẫn dắt chúng tôi, nếu cô ấy không dùng hai mươi ngàn đó để trang trải cuộc sống cho cả ba thì làm sao phòng làm việc này được như ngày hôm nay? Chị có biết vì sao Lộ Lộ căm ghét cán bộ và quan chức không? Bởi vì phòng làm việc của chúng tôi đã từng bị buộc đóng cửa hai lần, không chỉ chúng tôi mà năm đó nguyên cả cái khu kia đều bị đóng cửa. Có ít nhất hai mươi gia đình không quyền không tiền như chúng tôi đây, cán bộ nhà nước tìm đại một cái cớ rồi bắt đóng cửa, những sạp bán rong đầu đường bị đuổi, mục đích của họ là bắt chúng tôi phải đóng tiền phạt. Sau đó nhờ có thầy Đinh mời một đám cán bộ đi ăn bữa cơm mới xem như không có chuyện gì. Nếu chị từng gặp phải chuyện như thế, thì chị còn có thiện cảm với quan chức nhà nước được nữa không? Tôi biết Hoàng Úy Nhiên, từ lần đầu gặp đã biết chị ta là người quyền cao chức trọng xem thường những kẻ như chúng tôi. Chắc chị cũng biết rằng chị ta không ưa Lộ Lộ, mà Lộ Lộ cũng chẳng ưa gì chị ta, hai người như thế tách ra còn không kịp, sao chị lại còn để cho họ gặp nhau?”
“Đúng vậy đấy Lăng Gia, lúc đó chúng tôi tiến tới từng bước từng bước một như thế.” Mai Hinh nhắc lại chuyện cũ, chạm đến hồi ức của Tần Hạo, cậu ta nói: “Lộ Lộ lúc nào cũng đùa giỡn, không muốn kể khổ với người khác. Cô ấy chưa bao giờ kể với Tang Du những chuyện này, dựa theo tính cách của Lộ Lộ, hẳn là chị cũng chưa bao giờ nghe được chuyện này phải không? Tôi và Mai Hinh thì tốt hơn, ít nhất chúng tôi đều có người yêu ở bên cạnh, thế nhưng lúc ấy Tang Du đang du học nước ngoài, không thể ở cạnh bên Lộ Lộ. Lúc đó Lộ Lộ vừa ôm nỗi nhớ người yêu, vừa chịu đựng áp lực của cuộc sống, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Chị biết đây, trong các bữa tiệc xã giao, đàn ông gần như lúc nào cũng chỉ thích táy máy chân tay với phụ nữ, đến cả hát karaoke cũng phải gọi vài cô em nhân viên phục vụ ngồi bên cạnh, đây là chuyện dễ dàng bắt gặp. Lúc đó mỗi khi có tiệc xã giao, tôi chẳng bao giờ dám mang theo Lộ Lộ và Mai Hinh đi cùng, chỉ sợ hai người gặp chuyện ngoài ý muốn. Nhưng có đôi cuộc xã giao là bắt buộc phải đi, đối mặt với vài tên dâm tặc, chỉ cần không quá đáng thì cái gì nhịn được vẫn phải nhịn. Lúc đó chúng tôi cũng chỉ biết nhẫn nhục chứ đâu làm được gì khác, bởi vì không thể nhịn thì sẽ không có khách hàng, mà không có khách hàng thì sẽ không có tiền, không có tiền thì bụng sẽ đói. Sau này Lộ Lộ nói dối rằng cô ấy và Mai Hinh là con gái nuôi của thầy Đinh, thầy sau khi biết đã khen Lộ Lộ thông minh, cũng xem như ngầm cho phép Lộ Lộ nói dối. Lúc này mọi chuyện mới thoải mái hơn, chậc, học giỏi cách mấy cũng không bằng có một người cha giỏi. Nói ra làm lòng xót xa biết bao. Chúng tôi thường bôi bác quan chức, cũng tại vì bị chèn ép quá mức nên mới phải giải tỏa. Lúc đó chúng tôi yếu như một con kiến, người ta bước một bước đã đến đích thì chúng tôi phải chạy không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm, trên đường đi còn rất nhiều vật cản, trèo qua nhiều thử trách, còn phải lo lắng không biết mình có bị người ta dẫm chết hay không… Trước kia tôi cho rằng chỉ có loại tồi tệ mới phạm pháp mà thôi, nhưng từ sau khi Lộ Lộ đi thi hộ, tôi mới nhận ra rằng hầu hết những người phạm pháp đều là người nghèo, họ đã phải chịu bao nhiêu sự chèn ép từ xã hội? Thật sự họ là người xấu sao? Trời mới biết. Bây giờ tôi xem phim với quan điểm khác xưa, trước đây thích xem cảnh sát bắt kẻ trộm, bây giờ lại thích xem kẻ trộm đùa bỡn cảnh sát. Chị nói tôi ấu trĩ cũng được, nói lòng tôi xấu xa cũng được, Lăng Gia, tất cả mọi thứ đều có nguyên nhân của nó.”
Lộ Lộ từng kể cho Lăng Gia về những khó khăn lúc mới khởi nghiệp, nhưng mà Lộ Lộ chỉ kể những chuyện hài hước. Giống như là thèm thịt, phải tính kế làm sao để bắt được chim sẻ, rồi chuyện cười khổ sở bắt chim như thế nào. Lăng Gia cứ cho rằng cái khổ của Lộ Lộ chỉ là điều kiện kém hơn bây giờ một chút thôi, cô không tưởng tượng nổi rằng Lộ Lộ đã từng trải qua những ngày chỉ ăn bánh bao và dưa muốn, càng không nghĩ nổi rằng phòng làm việc này đã từng bị đóng cửa đến hai lần.
Lăng Gia nhắm mắt lại, nước mắt lưng tròng, lông mi của cô run lên, rừng giọt nước mắt rơi xuống.
Lữ Nam nghe Tần Hạo và Mai Hinh kể, cô không cầm được lòng mà xót xa cho Lộ Lộ. Tang Du từng nói với cô rằng bọn Lộ Lộ khởi nghiệp không hề dễ dàng, nhưng cô cũng không nghĩ quá trình gây dựng lại làm cho người khác xúc động đến thế.
Mai Hinh lấy khăn tay ra đưa cho Lăng Gia, chờ Lăng Gia lau xong nước mắt, cô mới nói: “Năm đó Lộ Lộ vì Tang Du mà từ bỏ cuộc thi nghiên cứu sinh, từ bỏ cha mẹ. Hôm nay cô ấy lại vì chị mà từ bỏ lòng tự trong, bây giờ Lộ Lộ đã mất cha mẹ còn mất cả danh dự. Cô ấy luôn bị người yêu nhẫn tâm nói ra lời chia tay, chị và Tang Du đều nói ra lời chia tay mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái… Lộ Lộ vốn là cục cưng trong vòng tay cha mẹ, là niềm tự hào trong mắt bạn bè. Cô ấy tốt bụng, chân thành, có rất nhiều người theo đuổi, bạn bè chúng tôi ai cũng cưng chiều và che chở cho cô ấy. Mãi đến khi xích mích với cha mẹ, lại ra đời xây dựng sự nghiệp thì Lộ Lộ mới từ trên trời rơi xuống dưới đất. Trước kia cô ấy vốn không phải người thường chỉ trích và than thở về xã hội. Có thể chị cảm thấy rằng Lộ Lộ không chịu đứng ở vị trí của chị để nhìn nhận và cảm thông, thật ra Lộ Lộ đã dùng hết tất cả tấm lòng của cô ấy để nghĩ cho chị rồi. Năm ngoái Lộ Lộ từng nói với tôi rằng cô ấy và Tang Du chia tay bởi vì cô ấy không quan tâm đến cảm nhận của Tang Du, thế nên ở bên cạnh chị cô ấy chắc chắn sẽ bỏ đi tật xấu này. Lăng Gia, chị khác với Tang Du, tuy rằng gia đình của Tang Du và Lộ Lộ có chút khác biệt nhưng hai người đều quen biết nhau từ lúc còn rất trẻ, cùng học hung trong một trường, cùng trải qua bốn năm trong cùng một hoàn cảnh. Lộ Lộ và Tang Du hiểu biết rất rõ về nhau, Lộ Lộ thích nói chuyện thế giới, Tang Du cũng vậy. Trước mặt Tang Du, Lộ Lộ có thể thuận miệng nói ra những bất bình của mình đối với xã hội, Tang Du cũng sẽ lên tiếng phụ họa. Nhưng chị không giống với chúng tôi, chị quá khác biệt với Lộ Lộ, lúc hai người mới ở cạnh bên nhau, tôi đã lo lắng rằng sự khác biệt này sẽ biến thành mâu thuẫn, thế nhưng không nghĩ tới nỗi lo của tôi lại trở thành sự thật. Lăng Gia, môi trường sống của chị và Lộ Lộ không giống nhau, cô ấy không thể hoàn toàn đứng trên lập trường của chị để thông cảm. Nếu như chị thật sự muốn cùng Lộ Lộ đi đến hết cuộc đời, thì đừng dễ dàng nói ra lời chia tay với cô ấy. Trong đám bọn tôi, Lộ Lộ là đứa nhỏ tuổi nhất, thoạt nhìn cô ấy có dáng vẻ của một đứa trẻ bất cần nhưng thật ra lại là đứa trưởng thành nhất. Nỗi khổ tâm mà Lộ Lộ phải ghánh chịu cũng nhiều hơn chúng tôi, bởi vì trưởng thành nên mới giả vờ khờ dại, bởi vì đã từng chảy rất nhiều nước mắt thế nên mới luôn tươi cười… Cô ấy rất hiền lành, rất bướng bỉnh và cũng rất kiêu ngạo. Không ai thích nghe những lời than vãn, chúng tôi cũng không thích than vãn, thế nhưng ai cũng phải cần có sự giải tỏa mà. Chúng tôi không dám nổi giận với khách hàng, cũng không dám thái độ với người ngoài, chỉ còn cách than vãn với bạn bè, trêu chọc vài câu, cứ xem như là mua vui trong nổi khổ đi. Lúc trước Tang Du không biết Lộ Lộ đã phải trải qua những gì, cô ấy giận dỗi chia tay với Lộ Lộ, chúng tôi không ngờ rằng chị lại dẫm lên vết xe đổ khi xưa của Tang Du, cho nên mới kể cho chị những chuyện mà Lộ Lộ không muốn nói ra cho người khác biết. Tôi chỉ muốn chị hiểu được, đôi khi Lộ Lộ hành động chưa đủ chín chắn, bởi vì tính cách bẩm sinh của cô ấy là như thế. Lộ Lộ biết khuyết điểm của bản thân, đã nỗ lực sửa đổi nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù sao chị cũng cần cho cô ấy thêm thời gian mà. Trước khi quen biết với chị, Lộ Lộ chưa từng phạm phải sai lầm gì, hoặc chí ít tôi và Tần Hạo đều cảm thấy rằng cô ấy chưa làm sai điều gì, tại sao sau khi ở bên cạnh chị thì cô ấy lại liên tiếp gặp sai lầm? Có bao giờ chị từng nghĩ nguyên nhân là vì sao? Cô ấy đã dùng hết sức, đứng trên lập trường của chị để suy nghĩ cho chị. Nhưng chị có từng đứng trên lập trường của cô ấy để làm điều tương tự? Những gì Lộ Lộ không muốn nói, tôi đã giúp cô ấy nói ra, còn lại cần làm gì thì là việc của chị.”
Lăng Gia vừa hối hận vừa bực bội, hối hận vì cô đã nói ra lời chia tay với Lộ Lộ, bực bội vì Lộ Lộ đã giấu diếm cô nhiều chuyện như thế. Cô chưa bao giờ biết Lộ Lộ đã từng có ý định thi nghiên cứu sinh, lại càng không biết Lộ lộ vì Tang Du mà từ bỏ dự định này. Lăng Gia quyết định tìm được rồi, chắc chắn cô sẽ đánh cho Lộ Lộ một trận, đánh tội trốn tránh, đánh tội suốt ngày cười nói cợt nhả giấu đi nỗi khổ trong lòng, đánh tội không kể lại hết quá khứ với Tang Du, đánh tội không nói cho mình biết những thứ đã từng trải qua, đánh tội dám mất tích để nhiều người phải lo lắng, đánh đến lúc nào chừa mới thôi.
Hôm nay Tang Du phải tăng ca đến hơn mười giờ, công việc kết thúc cô liền vội vã chạy đến phòng làm việc của Lộ Lộ.
Tang Du vừa vào đã hỏi Tần Hạo ngay: “Lộ Lộ đâu? Vẫn chưa về?”
Tần Hạo gật đầu.
Tang Du ngồi xuống bên cạnh Lữ Nam, hỏi: “Lộ Lộ gặp phải chuyện gì vậy?”
“Một lời khó nói hết, lát nữa tôi sẽ nói cho em biết.”
Tang Du nhìn Lăng Gia, không nói gì nữa nhưng mày lại nhíu rất chặt.
Một giơ sáng, năm người yên lặng ngồi đợi ở phòng làm việc, Lộ Lộ vẫn chưa trở về, di động cũng tắt mắt, tất cả mọi người đã lo lại càng thêm lo.
Bỗng nhiên Lăng Gia đứng dậy, nói: “Muộn rồi, mọi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi đi.”
Tang Du hỏi: “Chị thì sao?”
“Tôi cũng về nhà, tối này Lộ Lộ không xuất hiện rồi. Tôi muốn về nhà nghĩ thật kỹ xem Lộ Lộ có khả năng đi đến nơi nào.”
Lăng Gia nói xong liền đi ra ngoài, Tang Du gọi cô lại, đuổi theo, nói: “Lăng Gia, không gì quan trọng bằng thấu hiểu. Lộ Lộ là người rất dễ thỏa mãn, dù cho có tranh cãi chuyện gì đi chăng nữa, xin chị hãy đối xử tử tế với cô ấy, được chứ?”
Lặng Gia nặng nề gật đầu. Quả thật cô và Lộ Lộ có quá nhiều thứ khác biệt, hai người cần nhiều cảm thông hơn, nhiều thấu hiểu hơn.
Về đến nhà, Lăng Gia cởi bỏ quần áo, đi tắm rồi nằm trên giường ngủ của hai người, nhắm mắt suy nghĩ. Cô cần im lặng để nghĩ xem Lộ Lộ có khả năng đi đến đâu nhất.
Lăng Gia ôm lấy gối, giống như chiếc gối kia chính là Lộ Lộ, ôm rất chặt như thể chỉ cần buông tay ra thì Lộ Lộ thật sự sẽ biến mất.
Ngày mai là một ngày mới, đây là danh ngôn của O’Hara, cũng là điều mà Lăng Gia tin tưởng.