Chương 98b + 99
Một ngày mới lại đến, Lăng Gia xin nghỉ việc ba ngày. Cô quyết phải tìm ra Lộ Lộ trong vòng ba ngày này. Lăng Gia có cảm giác rằng Lộ Lộ đang ở một nơi cách mình không xa, cô tin tưởng vào trực giác của bản thân, cũng tin rằng mình có thể tìm thấy được.
Lộ Lộ mở mắt ra lần nữa đã là lúc trời sáng, ánh mặt trời mang ấm áp xuống cho vạn vật. Lửa đã tàn từ lâu, khắp động tràn ngập mùi khói.
Lộ Lộ vẫn cảm thấy rất lạnh, cơ thể không còn chút sức lực nào. Cô muốn đi ngoài phơi nắng, nhưng không thể đứng dậy nổi.
Lộ Lộ đưa tay lên sờ trán, nóng ran, cô hiểu chịu lạnh cả một đêm đã làm cho mình bị cảm mất rồi. Lộ Lộ vẫy tay, tự lẩm bẩm rằng dễ bị ốm như thế, đúng là chẳng kiên cường chút nào.
Lộ Lộ vùng vằng cố đứng lên, nhọc nhằn đi đến nơi có ánh nắng mặt trời, nằm xuống đống cỏ khô vàng, không còn sức để cử động dù chỉ là một đầu ngón tay.
Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, Lộ Lộ tự nói với mình như thế, đã bất hiếu rồi nên càng không thể đày đọa cơ thể, nếu không sẽ càng thêm bất hiếu. Phải uống thuốc thôi, nhưng ở đây không có thuốc, vậy thì trước tiên cứ ngủ một lát đã, ngủ xong rồi xuống núi mua thuốc.
Không ngờ giấc ngủ này, Lộ Lộ ngủ mãi đến hoàng hôn. Cũng may nhờ trời ưu ái, hai ngày nay gần như không có ai leo núi. Nếu không gặp phải tên đểu giả nào đó bắt đem đi bán thì thôi xong.
Lộ Lộ chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, gió núi lạnh thổi vù vù, cô sắp biến thành cục nước đá rồi.
Rõ ràng là buổi trưa vẫn còn nắm ấm, bỗng trời chuyển thành râm rồi tuyết lại rơi. Từng bông tuyết rơi xuống mặt, chảy vào cổ, Lộ Lộ đã lạnh lại càng thêm lạnh.
Víu vào một gốc cây nhỏ, Lộ Lộ cố gắng đứng lên. Cô bỗng nhớ đến chuyện cậu bé Lại Ninh ôm lấy gốc cây hy sinh, thầm thắc mắc mình có chịu chung số phận với người anh hùng nhỏ bé đó hay không? Nhưng mà, Lộ Lộ tôi đây không muốn hy sinh theo cách này đâu! Lúc này mà Lộ Lộ vẫn không quên tự đùa với bản thân mình.
Thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, Lộ Lộ quyết định gọi điện cho Tần Hạo và Mai Hinh đến đón. Bây giờ chỗ dựa của mình cũng chỉ còn Tần Hạo và Mai Hinh thôi nhỉ? Không thể để cho Viên Viên biết, nếu không Viên Viên mà lỡ miệng nói với cha mẹ mình thì mẹ sẽ lo chết mất. Cũng không thể nhờ Tang Du, Tang Du đã có Lữ Nam, không thể làm phiền Tang Du thêm nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ còn Tần Hạo và Mai Hinh.
Lộ Lộ nghĩ có được vài người bạn tốt, cũng có thể xem như đời này mình sống không uổng nhỉ? Nghĩ đến đó, Lộ Lộ lại có thêm chút tinh thần.
Lộ Lộ loạng choạng đi vào hang, tìm thấy diện thoại. Mở được nguồn, thế nhưng trời mới biết tại vì sao điện thoại mới mở lên lại bị sập nguồn ngay lập tức. Lộ Lộ cho rằng hết pin, tìm pin dự phòng thay vào nhưng điện thoại vẫn chẳng hoạt động được, cô thầm mắng: Cái điện thoại chết tiệt, lại nhè ngay vào lúc cần nhất mà hỏng! Xem ra ông trời thật sự muốn chặn đường sống của mình rồi, được thôi, đấu với trời cũng khá vui đấy, đấu một trận xem sao!
Không còn chút sức lực nên chẳng thể xuống núi, hơn nữa trời đã tối mất rồi, lại còn có tuyết rơi. Lộ Lộ hiểu, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đốt một đống lửa, nếu không sẽ bị chết rét ở trong này. Cô đi một bước nghỉ một bước, loạng choạng ra ngoài tìm ít củi đốt, lại tốn rất nhiều công sức mang tuyết trở về làm nước uống. Nhóm lửa xong, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một hồi.
Đã gần hai ngày trời Lộ Lộ chưa ăn cơm, mặc dù không muốn ăn nhưng vẫn cần phải ăn chút gì đó. Cô cầm lấy một viên socola bỏ vào miệng nhai, cố gắng nuốt, rồi uống chút nước mới tan ra từ băng. Thầm nghĩ rằng cứ xem như là bữa tối đi, socola của Lăng Gia đã cứu mình một mạng, Lăng Gia đúng là người tốt mà!
Lúc này có một con chuột nhỏ màu xám không biết từ đâu chạy ra, nó không sợ người, chuột kéo theo cái đuôi dài, hếch mũi lên ngửi ngửi. Nhìn thấy nó lấm la lấm lét như thế, Lộ Lộ nở nụ cười, nhớ đến đêm đó cũng trong chính cái hang này, Lăng Gia đã ôm cứng lấy mình rồi hét lên “Có chuột! Chuột lớn kìa!”, Lộ Lộ lại càng cảm thấy buồn cười hơn.
Nhìn con chuột, nhớ đến quá trình hai anh em nhà Disney sáng tác ra Mickey, Lộ Lộ lấy một viên socola ném đến bên cạnh con chuột nhỏ. Ngửi thấy mùi, con chuột xoay người, giơ chân ra chạm vào viên socola. Nó ngẩng đầu lên nhìn Lộ Lộ rồi lại cúi xuống bắt đầu ăn.
Lộ Lộ cười khẽ, cô nhỏ giọng nới với con chuột: “Không có mày thì sẽ không có Mickey, kể ra dòng họ nhà mày cũng có công lớn đấy nhỉ! Socola này là của Lăng Gia mua, mày ăn xong phải cảm ơn cô ấy nhé. Về nhà khuyên bảo cha mẹ của mày rằng sau này đừng hù dọa Lăng Gia nữa, Lăng Gia rất nhát gan. Mày còn nhỏ như vậy, một mình đi lang thang bên ngoài, cha mẹ của mày có lo không? Hay là mày cũng giống như tao, đã làm chuyện gì khiến cho cha mẹ tức giận, để đến bây giờ họ không quan tâm mày nữa? Chậc, mày đúng là vừa đáng thương cũng vừa đáng giận. Ở đây chỉ có tao và mày, chúng ta cùng trò chuyện, tao ngâm thơ cho mày nghe nhá.”
Lộ Lộ lại ném cho con chuột một viên socola, nhỏ giọng đọc
Cây nếp đã quặt đầu thòng rủ,
Lúa trổ bông đầy đủ khắp đồng
Ta đi chầm chậm nhìn trông,
Bồi hồi xót cảm trong lòng như say
Tấc lòng ta những ai hiểu rõ
Ắt nói ta vò võ sầu đau
Người mà chẳng hiểu vì sao,
Nói ta đang tìm kiếm vật nào đấy thôi.
Trời xanh thẳm xa vời cao cả,
Khiến thế này quả thật rằng ai ?
Đọc xong, Lộ Lộ lau đi đôi mắt đã ướt đẫm của mình, rồi cô nói với con chuột: “Tao đọc xong rồi, mày nghe hiểu được không? Không hiểu cũng chẳng sao, tao cũng không hiểu mày muốn nói gì, ai bảo chúng ta là hai loại sinh vật khác nhau. Mày có lạnh hay không? Tao đang rất lạnh đây này, mày ăn xong rồi thì mau về nhà đi, ở đây lạnh lắm. Ngày mai tao phải đi rồi, không chơi trò ẩn cư nữa. Dù sao đi nữa thì con đường trước mắt còn rất dài, mẹ của mày có thể sinh ra cả một ổ, anh chị em của mày nhiều vô số kể. Không giống tao… nhà tao chỉ có một mình tao, ông nội của tao chỉ có một người con là cha tao, cha mẹ của tao đã hơn năm mươi cả rồi, còn có cả ông bà nội hơn tám mươi đang chờ tao chăm sóc, tao không thể xảy ra chuyện gì được. Vài ngày nữa lại đi kiếm tiền, rồi tao sẽ về thăm nhà một chuyến, nhớ nhà quá đi mất. Mày cũng mau về nhà đi, dù cho cha mẹ có đánh hay mắng mày thì họ vẫn là người yêu thương mày nhất trên đời. Đừng trách họ, sau này chúng ta không gặp lại, tao không tiễn, mày bảo trọng.”
Lộ Lộ thêm vài cành củi khô vào đống lửa, ôm bức vẽ chân dung của Lăng Gia, cô dựa vào balo rồi mê man ngủ mất.
Dường như con chuột hiểu điều mà Lộ Lộ nói, nó ăn xong socola, ngẩng đầu nhìn Lộ Lộ rồi chạy nhanh ra ngoài động. Bóng dáng nhỏ bé của con chuột biến mất trong màn đêm.
…
Tuyết bao phủ khắp thành phố, nơi đâu cũng tràn ngập một màu trắng xóa.
Chu Tĩnh đang bận rộn với công việc lại nhớ tới Lộ Lộ, cô gọi cho Lộ Lộ nhưng điện thoại đã tắt máy. Nhớ ra quan hệ của Lữ Nam và Lộ Lộ có vẻ như khá thân thiết, thế là Chu Tĩnh gọi cho Lữ Nam. Chào hỏi khách sáo vài câu, Chu Tĩnh chuyển đề tài về phía Lộ Lộ, hỏi Lộ Lộ bây giờ đang ở đâu, Lữ Nam không thể nói rằng Lộ Lộ đã mất tích, chỉ còn cách nói dối. Nghe thấy Lộ Lộ không có chuyện gì, Chu Tĩnh cũng yên tâm.
Lăng Gia đã từng nói cho Lữ Nam biết chuyện Chu Tĩnh có tình cảm với Lộ Lộ, thấy Chu Tĩnh vẫn còn rất thích Lộ Lộ, Lữ Nam không khỏi lo lắng thay cho Lăng Gia. Trong lúc Lăng Gia và Lộ Lộ đang giận dỗi nhau, nếu như Chu Tĩnh tận dụng triệt để cơ hội này thì Lăng Gia sẽ rơi vào nguy hiểm mất.
Lữ Nam cầu nguyện cho Lăng Gia nhanh tìm được Lộ Lộ, hai người mau làm hòa đi! Hai người mà xảy ra vấn đề thì Tang Du sẽ lung lay, tôi cũng rơi vào nguy hiểm luôn đấy!
Sau khi nghe Lữ Nam kể về chuyện Lộ Lộ vì mình và Lăng Gia mà chịu nhục, Tang Du rơi nước mắt. Cô cũng muốn xin nghỉ để đi tìm Lộ Lộ, nhưng lại đang chịu trách nhiệm cho một đơn hàng rất lớn, thời gian giao hàng cận kề, giám đốc không chấp nhận cho nghỉ. Tang Du nóng ruột, thậm chí còn định từ chức, sau vì có Lữ Nam khuyên can hãy cứ yên tâm làm việc, cô đi tìm Lộ Lộ cùng với Lăng Gia, nếu có tin tức sẽ báo cho Tang Du ngay lập tức, lúc này Tang Du mới tạm yên lòng.
Lữ Nam đến công ty, mở một cuộc họp nhỏ bàn giao nhiệm vụ cho các phòng ban xong, cô lập tức đến nhà Lăng Gia. Lữ Nam rất khâm phục Lộ Lộ, bởi vì Lộ Lộ đã nhiều lần khiến cho mọi người rơi vào trạng thái thấp thỏm không yên. Lữ Nam quen biết rất nhiều người, nhưng chẳng có mấy ai giống Lộ Lộ, cô gái này có khả năng khuấy động lòng của những người xung quanh.
Từ buổi sáng đến tối mịt, Lăng Gia và Lữ Nam gần như đã tìm khắp cả thành phố nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lăng Gia mang theo Lữ Nam trở về nhà, Lữ Nam mệt nhoài ngã vào sofa rồi ngủ mất. Lăng Gia đắp chăn cho Lữ Nam, lấy khăn ướt lau mặt và tay giúp cô. Lúc làm việc này, Lăng Gia nhớ tới Lộ Lộ cũng thường làm thế vì mình, tự nhiên cảm thấy buồn cười rồi lại quay về buồn bã lo lắng.
Lăng Gia cũng rất mệt, nhưng cô không ngủ được, bởi vì Lộ Lộ không có ở bên cạnh. Hai người ôm nhau ngủ đã trở thành thói quen, giờ đây thiếu đi mất cánh tay của người đó, chẳng khác nào lồng ngực đã thiếu mất trái tim.
Lăng Gia hiểu Lộ Lộ, cô không lo Lộ Lộ sẽ nghĩ quẩn mà làm ra chuyện dại dột gì đó. Lộ Lộ thường nói “Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, không dám phá hoại, đó là điều đơn giản nhất của chữ hiếu”. Lăng Gia biết Lộ Lộ sẽ không dùng mạng sống của mình ra để đùa.
Bốn giờ sáng, Lăng Gia cầm lấy máy ảnh, xem lại từng tấm từng tấm ảnh Lộ Lộ chụp mình lúc đang làm việc. Xem lại một lần rồi lại một lần cảnh quay lúc cô và Lộ Lộ cãi vã, nhìn khuôn mặt oan ức và ẩn nhẫn của Lộ Lộ, cô rất nhớ Lộ Lộ. Nhớ đến vẻ hoạt bát của Lộ Lộ, nhớ đến Lộ Lộ khi u buồn, nhớ đến chuyện nếu lúc trước mình không chủ động xác định mối quan hệ thì Lộ Lộ nhất định sẽ không chịu xuất hiện trước mặt mình. Một khi đã xuất hiện trong đời nhau rồi, sao có thể dễ dàng buông tay?
Hai người sống trong hai hoàn cảnh khác biệt nên bất đồng quan điểm là điều không thể tránh khỏi, nhưng cho dù hoàn cảnh sống có giống nhau đi chăng nữa thì mối quan hệ có dài lâu hơn? Hoàn cảnh sống của Nghiêm Chấn Tùng và Lăng Gia không khác nhau là mấy, nhưng cuối cùng hai người vẫn chia tay. Hoàn cảnh sống của Hướng Vân Thiên và Lăng Gia cũng chẳng khác gì nhau, nhưng kết quả vẫn là chia tay. Lại nhìn đến Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên, những chàng trai và hai cô đều sống trong cùng một tầng lớp, nhưng cuối cùng thế nào? Một người không tìm được ai thật lòng thật dạ, một người thì ly hôn.
Thứ gọi là bất đồng hoàn cảnh chẳng qua chỉ là yếu tối khách quan, cũng là thứ có thể giải quyết, ai dám chắc chắn rằng hai người có hoàn cảnh sống tương đồng sẽ đi được xa hơn? Môn đăng hộ đối là thứ được nói đến nhiều nhất trong hôn nhân, điểm cuối của tình yêu là hôn nhân nhưng hôn nhân không chỉ cần mỗi tình yêu. Hôn nhân liên quan cả đến gia đình hai phía, còn tình yêu thì chỉ có hai người. Trong tình yêu, môn đăng hộ đối là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ở quốc gia này, Lăng Gia và Lộ Lộ không thể nào đi đến hôn nhân, thế nên Lăng Gia cũng không muốn quan tâm đến những thứ vớ vẩn giống như môn đăng hộ đối, nếu không chỉ làm cho bản thân thêm ngột ngạt mà thôi.
Nói ra những lời như thế với Lộ Lộ, Lăng Gia hối hận và tự trách vô cùng, cô không muốn buông tay Lộ Lộ. Cô nhớ Lộ Lộ đến mức không thể ngủ yên, cô nhất định phải mau chóng tìm được Lộ Lộ.
Máy ảnh vẫn đang phát lại giọng nói giận dữ của Lăng Gia, lúc nghe được câu nói kia của chính mình “đi sâu vào núi mà sống cuộc sống trong sạch đến hết đời, có như thế thì mới không ai vấy bẩn được cô!”
Năm giờ sáng, bị Lăng Gia gọi dậy lúc trời còn tối mịt, Lữ Nam không than vãn một lời, tận tình giúp đỡ Lăng Gia đi tìm Lộ Lộ.
Khi tới chân núi, lúc này đã hơn bảy giờ, Lăng Gia kéo Lữ Nam chạy lên núi. Mới có tuyết rơi, đường núi cực kỳ khó đi, mang giày cao gót đi leo núi, Lữ Nam mệt trợn trắng cả mắt, còn thiếu điều sùi bọt mép lăn ra bất tỉnh nhân sự mà thôi.
Lữ Nam thầm oán trách Lăng Gia, nhà ngươi nói trước là đi lên núi thì ta đây đã đổi sang giày thể thao rồi, bây giờ thì tốt lắm, đi leo núi bằng giày cao gót bảy tám centimet, làm bà đây mệt chết rồi!
Tìm được hang, Lăng Gia siết chặt nắm đấm, cẩn thận đi vào từng bước một. Cô đứng ở cửa hang, nhìn người con gái đang dựa vào balo. Mới hai ba ngày thôi mà người đó đã gầy đến như thế, nước mắt của Lăng Gia dâng lên.
Lữ Nam nhìn Lộ Lộ, cô cũng hoảng sợ, thầm nghĩ sao tự nhiên lại thấy Lộ Lộ giống như cô hồn thế này? Quả nhiên sức mạnh của ái tình thât vĩ đại, nó đủ để khiến một người trở nên hoàn hảo hơn, cũng đủ để tàn phá một con người.
Lăng Gia chạy tới, ôm Lộ Lộ vào lòng, cằm chạm vào trán của Lộ Lộ, thấy nóng hừng hực. Cô biết Lộ Lộ chắc chắn đã bị cảm nặng rồi, sao em có thể ở trên núi này ròng rã ba ngày trời để cho gió bắc thổi vào người? Sao em lại chẳng quý trọng bản thân mình chút nào cả? Nước mắt của Lăng Gia chảy xuống thành dòng.
Lữ Nam nhìn quanh hang động, cô cảm thấy ngạc nhiên. Bên trong hang động rất lạnh lẽo, tối om, ánh mặt trời chẳng thể lọt được vào. Trên vách đá có hình vẽ chân dung của Lăng Gia, không cần nghĩ cũng biết là Lộ Lộ vẽ. Lữ Nam cầm chén đựng nước của Lộ Lộ lên, nhìn vào mấy viên băng nhỏ chưa tan hết và nước băng tan có màu vàng nhạt của bùn đất, Lữ Nam cũng đau lòng cho Lộ Lộ. Hai ngày nay, con bé uống thứ nước này sao?
Dường như gửi thấy mùi hương quen thuộc, Lộ Lộ dần dần mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Gia, cho rằng mình đang mơ, Lộ Lộ cười nói: “Ngủ mà cũng mơ thấy chị.”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ đã thức dậy nhưng đang trong trạng thái không được tỉnh táo, lòng cô đau đớn. Hôn nhẹ lên mặt của Lộ Lộ, Lăng Gia nói: “Chúng ta không chia tay, mãi mãi không bao giờ chia tay. Đây không phải là mơ, nhé? Chúng ta về nhà, về nhà thôi.”
Lộ Lộ nhắm chặt mắt lại, giấc mơ này đẹp quá, thôi thì mơ thêm một lúc nữa vậy, bởi vì giấc mơ trái với hiện thực. Thức dậy rồi, cái gì cũng sẽ biến mất, mình đã là đứa nghèo rớt mồng tơi, ngay cả đến mạng sống cũng chỉ còn có một nửa, ngoài giấc mơ xa xỉ này, mình chẳng còn gì khác.
Người đang ốm ai cũng rất yếu đuối.
Lăng Gia đưa tay vén lại từng lọn từng lọn tóc rối của Lộ Lộ, rồi cô nói với Lữ Nam: “Nam Nam, giúp mình thu dọn đồ đạc của Lộ Lộ, lát nữa nhờ cậu mang chúng xuống. Hai ngày nay mệt cho cậu rồi.”
“Bạn bè lâu năm, nói vậy làm gì?” Lữ Nam vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Chu Tĩnh gọi điện cho mình, chị ta có vẻ còn thích Lộ Lộ nhiều lắm, cậu lo mà đề phòng đi. Lộ Lộ hot lắm, cậu đừng để mấy chuyện giận hờn vớ vẩn này tạo cơ hội cho người khác cuỗm mất.”
“Ừ, yên tâm đi, cuỗm không nổi đâu.” Lăng Gia khoác áo choàng lên người, trùm mũ len lên đầu Lộ Lộ “Lộ Lộ không có tình cảm đặc biệt với chị ta.”
“Tự tin ghê nhỉ!” Lữ Nam bĩu môi “Cậu nhìn thứ nước mà Lộ Lộ uống này, bẩn như thế làm cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Trước kia chưa từng thấy cậu lên cơn bao giờ, trời mới biết sao cậu lại lên cơn điên với Lộ Lộ, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày cũng đánh mất. Sau này cậu mà có tức giận cũng không được nói nặng như thế, chưa hiểu đầu đuôi gì hết đã phát điên, sau này lo mà khống chế bản thân đi. Càng giận thì lại càng nói ra lời ác ý trái với những gì đang nghĩ, ngay cả chuyện đơn giản như thế cậu cũng không biết? Đồ đạc của Lộ Lộ chỉ có ngần này thôi à? Cậu keo kiệt quá đi mất, không mua được cho cô ấy thêm mấy bộ quần áo à. Dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Lăng Gia đỡ Lộ Lộ dậy, định cõng cô lên vai. Lúc này Lộ Lộ bỗng mở mắt ra, những lời Lữ Nam nói vừa nãy cô đã mơ màng nghe thấy được. Lộ Lộ quay đầu nhìn Lữ Nam, lại nhìn Lăng Gia, bỗng nhiên nở nụ cười, cười xong lại không cầm được mà rơi nước mắt. Lòng Lăng Gia vừa xót xa lại vừa đau, cô xoa lưng Lộ Lộ, cũng trộm lau nước mắt.
Lúc đầu Lữ Nam cũng chỉ mượn cớ để lên mặt quát nạt Lăng Gia một trận thôi, nhưng khi thấy Lộ Lộ khóc, lòng Lữ Nam cũng không yên. Con bé này nước mắt đâu ra mà nhiều vậy? Hai người đừng có đứng đây mà diễn cảnh tình cảm nha! Lộ Lộ, chị thấy mày không đóng vai Đậu Nga là hơi phí đấy!
Lữ Nam vỗ nhẹ lên vai Lộ Lộ, cô nói: “Ở đây lạnh, không phải là nơi để khóc, muốn khóc thì về nhà rồi khóc nhé.”
Lộ Lộ cúi đầu lau nước mắt, nức nở rầu rĩ nói: “Đây là nhà của tôi.”
Lăng Gia nghe xong lại đau lòng, cô đưa tay nâng khuôn mặt của Lộ Lộ lên, không nói lời nào, hôn xuống.
Lữ Nam trợn to hai mắt, sao gần đây Lăng Gia toàn làm những chuyện khiến cho mình bất ngờ thế này nhỉ? Nhưng mà nhìn hai người hôn đẹp ghê! Về nhà rồi mình cũng phải lén quay lại cảnh hôn của mình và Tang Du mới được, xem có đẹp như thế này không. Ừ được đấy, nhất định phải quay lại!
Lữ Nam không hề có chút tự giác tránh đi nơi khác, cô dùng tinh thần nghiên cứu học hỏi đứng bên cạnh tỉ mỉ quan sát nụ hôn mà Lăng Gia chủ động còn Lộ Lộ thì bị động.
Lộ Lộ ngây ngẩn đứng đó, không có bất cứ hành động gì, mặc cho môi lưỡi của Lăng Gia cùng mình quấn quýt. Mãi đến khi nếm được vị mặn, cô mới nhận ra Lăng Gia đang khóc.
Khóc vì mình ư? Lộ Lộ nhẹ đẩy Lăng Gia ra, đưa tay lên giúp Lăng Gi lau nước mắt, Lăng Gia khóc trông xấu thật.
Lăng Gia nắm chặt lấy bàn tay của Lộ Lộ vẫn đang để trên khuôn mặt mình, cô nói: “Đừng tin những lời đó, không tính. Theo tôi về nhà, nhé?”
Lộ Lộ nhìn Lăng Gia chằm chằm, không gật đầu cũng không lắc đầu. Giờ đây đầu cô rất choáng, rất loạn, nó hỗn độn như thuở trời đất còn chưa tách ra, tất cả chỉ là một màu xám mênh mông vô tận.
Lộ Lộ ngây ngẩn một lát, sau đó hỏi: “Sao hai người biết mà tìm đến đây?”
Lăng Gia hỏi ngược lại: “Ngoại trừ chỗ này thì em còn đến được nơi nào khác?”
Gió lạnh thổi vào, Lộ Lộ run một cái. Lăng Gia mặc kệ Lộ Lộ sẽ phản ứng thế nào, cô dìu Lộ Lộ lên, nói: “Dù cho em muốn hay không cũng phải theo tôi về nhà! Nam Nam, cậu đưa cái giá vẽ lại đây, mình vác xuống, còn Lộ Lộ thì cậu với mình cùng đỡ.”
Lữ Nam đưa giá vẽ cho Lăng Gia, Lăng Gia nhìn tờ giấy trên giá vẽ. Trên đó có rất nhiều hình vẽ chân dung nhỏ, tất cả trạng thái khuôn mặt của cô được Lộ Lộ vẽ tràn ngập cả một tờ giấy. Nhìn chúng, Lăng Gia lại suýt rơi nước mắt. Cô lấy tờ giấy xuống, mở giá vẽ ra, bỏ vào bên trong rồi đóng lại, đeo giá vẽ lên lưng, cô nói với Lộ Lộ: “Muốn giận tôi thì về nhà rồi giận tiếp, bây giờ em đang sốt cao như thế, còn muốn thể hiện cái gì? Muốn chết à?”
Lộ Lộ không muốn chết, nếu không phải điện thoại bị hỏng thì cô đã gọi cho Tần Hạo và Mai Hinh đến đón rồi “Tôi muốn về phòng làm việc.”
“Không được!” Lăng Gia lập tức từ chối, sau đó lại dùng giọng điệu hòa hoãn để dụ dỗ: “Cho dù em muốn về phòng làm việc thì trước hết cũng phải xuống núi cái đã, đi cùng tôi, nhé?”
Lộ Lộ không nói gì nữa, chỉ lấy khăn tay ra, thấm nước rồi lặng lẽ lau bức chân dung của Lăng Gia trên vách hang. Lăng Gia cũng giúp cô lau, không nén nổi tò mò hỏi: “Sao lại muốn xóa?”
Một lúc sau Lộ Lộ mới nói: “Vẽ bậy ở nơi công cộng là không tốt.”
Bỗng nhiên Lăng Gia muốn nổi điên.
Lau xong, Lộ Lộ lại cúi đầu lấy ra mấy viên socola ném xuống bên cạnh đống lửa đã tắt từ lâu. Lữ Nam khó hiểu, cô hỏi Lộ Lộ: “Em làm gì thế?”
“Có con chuột nhỏ từng bầu bạn với tôi, nó thích ăn socola.”
Lăng Gia và Lữ Nam nhìn nhau, hai người suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng không nói ra điều gì.