Đại khái là câu chuyện về một thẳng nữ trêu chọc kỹ nữ.
Công: Công chúa Lý Nhiễm, thụ: kỹ nữ Sở Oản.
Chương 1 – Bản cung thích nữ sắc
Triều Đại Võ, năm Chính Nguyên thứ mười bảy, mùng một tháng giêng, thái nữ đại hôn.
Khắp nơi trong Lân Đức Cung giăng đèn kết hoa, nến đỏ, lụa đỏ, đồ sơn mài, gấm lụa, ăn mừng phung phí, ca múa tưng bừng. Nữ đế ngồi trên, mời tiệc bá quan văn võ, còn có sứ thần phiên ban đến chúc mừng.
“Tiểu Vương tham kiến Thụy Gia công chúa.”
Nghe tiếng, Lý Nhiễm thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm của mình. Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía người nói.
Sát Cáp Nhĩ dâng lễ xin chỉ thị của Võ đế rồi mới ngồi xuống. Thuộc hạ vội vàng đề cập đến mục đích chính của hắn trong chuyến viếng thăm lần này. Sát Cáp Nhĩ đột nhiên đứng dậy, tiến đến chỗ Lý Nhiễm hành lễ.
“Điện hạ, đây là đại vương tử của nước Thổ Phồn, Sát Cáp Nhĩ, cũng là thái tử Thổ Phồn.” A Đề Hãn tiến đến một bước, cung kính giới thiệu chủ thượng nhà mình với Lý Nhiễm.
Triều Đại Võ binh cường nước mạnh, nguyên vật liệu dồi dào. Nữ đế sau khi lên ngôi dứt khoát thâu tóm các tiểu quốc lân bang. Hiện giờ thiên hạ chia ba, triều Đại Võ hùng chiếm phía đông, cùng với Bắc Hợp, Nam Yên hình thành thế kiềng ba chân tam quốc. Thổ Phồn nằm giáp với Đại Võ và Nam Yên. Một thân một mình, bất luận Nam Yên muốn tấn công Đại Võ, hay là Đại Võ muốn thu phục Nam Yên, ắt phải qua Thổ Phồn. Đó là một sự tồn tại gây bất tiện.
Nam Yên hết lần này đến lần khác cử binh ý đồ đánh hạ Thổ Phồn, đóng quân tĩnh dường gần biên giới Đại Võ. Nam Yên lòng muông dạ thú, dã tâm rành rành. Mỗi lần chúng ra tay với Thổ Phồn, Đại Võ cũng đều viện binh tương trợ. Thổ Phồn biết chủ ý của Đại Võ cũng không phải vì giữ gìn quan hệ giao ban với một phiên quốc nhỏ nhoi. Chẳng qua là để nó làm một ranh giới hay một tấm chắn, không để cho Nam Yên đoạt được.
Thổ Phồn ở giữa bị hai đại cường quốc giằng co, khổ không kể hết. Mặc dù Đại Võ cũng không phải dạng lương thiện gì, nhưng mấy năm gần đây nghỉ ngơi lấy sức, không có ý động binh đao, vả lại cũng nhiều lần viện binh tương trợ. Còn hơn Nam Yên nhiều lần xâm phạm lãnh thổ. So sánh hai bên, Đại Võ vẫn ôn hòa khoan nhượng hơn nhiều.
Lý Nhiễm thản nhiên liếc mắt nhìn Sát Cáp Nhĩ một cái, khẽ lên tiếng. Mặc kệ đối phương có nghe hay không, lại càng không quan tâm đến dường như hắn muốn nói gì đó. Nàng quay người về hướng vũ đài, vừa nhấp nhẹ một ngụm rượu rồi để xuống, vừa xem ca vũ trên đài. Thỉnh thoảng chau mày suy nghĩ sâu xa, đôi khi lại mỉm cười. Làm một bộ dáng rất bận rộn.
Sát Cáp Nhĩ là thái tử một nước, lại bị công chúa Đại Võ coi thường như vậy, lập tức nổi cáu. Hừ, một nử tử hèn mọn, ỷ vào quyền hành của mẫu đế cố làm ra vẻ. Có phong hào công chúa cũng chỉ là thứ công chúa, lại không phải thái tử. Nói cho cùng cũng chỉ là một phụ nhân, lại ngự trị trên đầu nam tử, quả thực là trò đùa của thiên hạ.
Đại vương tử hùng dũng tuấn tú, phong thái tự nhiên, nhưng mà đối nhân xử thế cương liệt, hỷ nộ đều lộ trên mặt. A Đề Hãn thấy hắn không kiềm được cơn giận thì nhìn hắn một cách chỉ trích, ý bảo hắn thu liễm lại một chút. Đừng nói vương tử Thổ Phồn, Thổ Phồn vương đích thân đến thấy công chúa triều Đại Võ cũng phải nhượng ba phần.
Thái độ của nhị công chúa lạnh lùng gần như là khinh miệt, nhưng A Đề Hãn vẫn không muốn bỏ cuộc, xoay người tiến đến, nói: “Đại vương tử của ta và điện hạ có cùng sở thích, đối với thú vui lễ nghi thanh nhạc không biết mệt mỏi. Thế nhưng khúc nghệ Thổ Phồn và Đại Võ có nhiều khác biệt, khẩn cầu công chúa bớt chút thời gian chỉ giáo một phen.”
Hứng thú xem vũ bị quấy rầy, Lý Nhiễm cười khinh thường, nhàn nhạt nói: “A Đề Hãn ở triều Đại Võ không lâu mà nói năng có khí phách. Nghe nói đại vương tử Thổ Phồn phải lòng thái nữ, không màng trà gạo, phi nàng không cưới. Sao đây, di tình nhanh như vậy, lại có ý đồ với bản cung?”
Vốn dĩ Thổ Phồn muốn dùng đại vương tử xin cưới thái nữ. Ngày nào đó Thổ Phồn bị Nam Yên tiến công tiêu diệt, Đại Võ ắt không thể nhắm mặt làm ngơ. Không chừng còn thuận thế đoạt luôn Nam Yên, để Thổ Phồn vương là vua Nam Yên.
Đó là thượng sách, mà thứ sách chính là nếu thái nữ không muốn gả đi, vương tử cũng có thể ở rể là phò mã. Sau khi thái nữ lên ngôi, phò mã sẽ là hoàng phu, sinh hạ nữ nhi sẽ là thái tử Đại Võ, lại là tôn tử của Thổ Phồn. Nắm được ấu đế là nắm được quyền lực sau này của Đại Võ. Bất luận gả hay cưới, chỉ cần cùng thái nữ kết nhân thân, dù thế nào cũng có lợi rất lớn đối với Thổ Phồn.
Vì thế, biết thái nữ sắp đến cập kê, Thổ Phồn chớp lấy thời cơ. Lần thứ nhất sai lễ quan đến nói gần nói xa, thám thính thánh ý. Nữ đế lại không hứng thú, lấy cớ thái nữ còn nhỏ từ chối. Năm thái nữ cập kê, lần thứ hai Thổ Phồn lại đến, nói thẳng muốn xin cưới thái nữ. Ai ngờ nữ đế long nhan giận dữ, trước mặt bá quan trách mắng sứ thần.
Sứ thần là đại diện cho vua, thay vua đi sứ sang nước khác, thay mặt truyền đạt lệnh vua. Lý Diên khiển trách sứ thần trước triều đình, không khác nào trực tiếp vả mặt Thổ Phồn vương. Nhưng Thổ Phồn thế yếu, dựa vào viện binh Đại Võ thủ biên cương, sau khi bị Võ đế mắng chửi lại dè dặt từng li, vội vàng dâng lên vô số trâu dê ngọc thạch, hương liệu gấm vóc, a dua nịnh hót.
Vốn dĩ Thổ Phồn cho rằng bản thân thấp hèn, không thể trèo cao thái nữ, dò la ra thì sự thật không phải như vậy. Xin thú thái nữ còn có hoàng tử Bắc Hợp và Nam Yên. Nam Yên và Đại Võ mặc dù không giao phong chính diện, nhưng dựa vào phẩm hạnh của Nam Yên, hoặc ít hoặc nhiều cũng sinh vài phần thù địch, không thể liên hôn. Mà Đại Võ và Bắc Hợp gần đây có qua lại, nếu hai bên liên thủ sẽ dễ dàng đoạt được Nam Yên.
Hôn sự của hoàng nữ hoàng tử trong nhà thiên tử thường chỉ là quân cờ chính trị, liên hôn với nước khác, bành trướng cũng tốt, kết thân cũng được, huống chi là thái nữ. Hoành đồ đại chí trước mắt, Võ đế lại cũng đùn đẩy. Thậm chí không lo lắng là lần này cự tuyệt Bắc Hợp, Bắc Hợp sẽ thẹn quá hóa giận ngược lại cùng Nam Yên tương giao, nhất trí chuyển mũi giáo về phía Đại Võ.
Võ đế làm như thế thật là khiến cho người ta không đoán được ý đồ. Dường như bà đối với hôn sự của thái nữ đặc biệt kháng cự, không muốn thái nữ kết hôn với bất cứ kẻ nào. Bắc Hợp còn bị từ chối, Thổ Phồn nhỏ nhoi chỉ có thể lẳng lặng chờ thời cơ.
Ngờ đâu chưa đầy một năm, thế nhưng Đại Võ lại tuyên cáo thiên hạ, mùng một tháng giêng thái nữ đại hôn. Các nước nghe được đều vô cùng kinh ngạc. Vội hỏi thái nữ gả cho người nào hay là chiêu tế gì. Lễ quan Đại Võ nói: Đại công chúa không xuất giá, cũng không kén phò mã, là cưới nữ phi.
Tới lúc này, mọi người mới nếm được sự tuyệt diệu của Võ đế. Thái nữ là quốc quân tương lai của Đại Võ, tuyệt đối không có khả năng để nàng đến Bắc Hợp làm phi. Nếu không đó chẳng phải là chấp hai tay dâng Đại Võ cho Bắc Hợp hay sao. Cũng tuyệt đối không thể chiêu Nam Yên, mặc cho con rễ là hoàng tử một phương gì đó, nếu huyết mạch hoàng tộc bị lấy đi, ngày sau Đại Võ còn có thể mang họ Lý sao? Thế nên, để thái nữ thú phi, không dính đến nước nào, cũng không phá vỡ cục diện cân bằng ba nước. Triều Đại Võ vẫn một mình một cõi, độc bá một phương.
Thế nhân chỉ biết nữ nam kết hợp, cũng không muốn Võ đế tạo ra tiền lệ khác, mở rộng nữ phong*. Rất nhiều dã tâm lang hổ mong muốn liên hôn cùng thái nữ từ trên người Lý Dịch đã dời đi. Nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Tuy Võ đế không để thái nữ nạp phu, nhưng nữ nữ dù sao cũng không thể sinh con. Sau khi thái nữ lên ngôi thì tất nhiên là phải chọn thái tử từ con của các công chúa và phò mã khác.
*Đại khái là đồng tính nữ.
Chuyện này các tôn nhi của Võ đế đều có thể làm được. Trong đó nhị công chúa Lý Nhiễm nay đã đến tuổi cập kê, nếu có thể thành thân sinh con gái, đó chính là hoàng trưởng tôn của Lý gia, cũng là người đầu tiên được chọn là thái tôn.
Nay các nước chư hầu có tính toán gì, người ngoài đều có thể nhìn ra. Lý Nhiễm làm sao không biết. Nàng lạnh lùng, trong lời nói có vài phần châm chọc.
A Đề Hãn là sứ thần Thổ Phồn, bình thường ngoại giao với nhiều nước, cộng thêm tự biết tiểu quốc yếu thế, càng khom lưng uốn gối tìm đường sống. Hắn âm thầm suy đoán, cẩn thận nói: “Việc này nói đến rất dài. Trái tim thái nữ đã có nơi thuộc về, vương tử cũng không thể đoạt người đoạt tình, chỉ có thể âm thầm bi thương. Cho đến khi nghe nói Thụy Gia công chúa đoan mẫn thông tuệ, tài nghệ song tuyệt, một người chơi đàn có một không hai trong thiên hạ, mới thầm sinh tình cảm. Nay thấy được dung nhan, càng thêm ái mộ.”
Đây quả là A Đề Hãn có vài phần nhanh trí, lựa gió bỏ buồm. Kẻ tiểu nhân tham lam quyền thế được hắn nói thành lang quân tình thâm cơ khổ. Lại vịn vào tài danh của nàng, ý đồ nâng thanh danh tầm thường thô tục của vương tử Thổ Phồn lên thành văn võ song toàn, cùng nàng xứng đôi. Lý Nhiễm cười nhạo một tiếng, cảm thấy đối với tham thần nịnh bợ này thật là phiền chán.
Đúng lúc này, vũ khúc trên đài kết thúc, màn che buông xuống, lễ nhạc ngừng lại. Yến hội huyên náo dường như theo sự biến mất của âm thanh đàn sáo mà bỗng nhiên im bặt.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lý Nhiễm nhìn thẳng lên đài, giống như có thể nhìn xuyên qua tấm rèm, trong miệng lại nói: “Bản cung và thái nữ là cùng một mẹ sinh ra, lời nói hành động và sự yêu thích cũng rất tương đồng.”
Đột nhiên nàng không đầu không đuôi đề cập đến việc mình cũng thái nữ có sự yêu thích giống nhau. Sát Cáp Nhĩ vẫn còn như lạc trong sương mù. A Đề Hãn nhạy bén, không bao lâu liền đoán ra ngụ ý của nàng. Hắn kinh hãi, vẫn muốn trưng cầu xác nhận, “Điện hạ….”
Khèn tiêu lại bắt đầu nổi lên, tiếng hỏi nhỏ của A Đề Hãn bị át bởi thanh nhạc vui tươi.
Lý Nhiễm bưng chén rượu trên bàn lên uống cạn, mắt không chuyển hướng nhìn lên đài, đứng dậy, đi vài bước, đứng trước hai tên ngốc Thổ Phồn đang ngáng đường. Lý Nhiễm hơi nghiêng người, nói một cách nghiêm nghị: “Bản cung thích nữ sắc. Hiểu chứ?”
Dứt lời, nàng nghênh ngang bước đi. Chỉ còn lại vương tử Thổ Phồn và sứ thần, đầu óc ngỗn ngang.