Chương 2: Công chúa Thụy Gia
Đương kim nữ đế Triều Đại Võ Lý Diên, dưới trướng có bốn công chúa. Đại công chúa Lý Dịch, từ nhỏ đã văn hay chữ tốt, có tài mưu lược, lớn hơn một chút được mẫu hoàng đích thân giám sát, tập xử lý chuyện triều đình, hiểu biết đối nội đối ngoại, có tài thao lược. Nàng trời sinh đã định trước là bậc đế vương, thêm vào đó là danh phận hoàng trưởng nữ, cho tới cho tới bây giờ đều được nhận muôn vàn sủng ái.
Tam công chúa Lý Hoàng, tứ công chúa Lý Lung là hai tỷ muội sinh đôi, người trong thiên hạ luôn đối xử với con út có phần thiên vị hơn, nên mẫu hoàng dù sao cũng yêu thương hai nàng hơn.
Đứng thứ hai là Lý Nhiễm, không chói lóa và rực rỡ như thái nữ, cũng không khiến người ta yêu thương như ấu nữ, thường xuyên không nhận được sự chú ý của mẫu hoàng.
Ban đầu Lý Nhiễm cũng có chút bất mãn, nhưng sau này lớn lên, nàng cảm thấy không bị chú ý đến cũng tốt. Tính nàng trời sinh không tập trung, thích hưởng lạc, không ham tranh quyền đoạt lợi, nghe đến chuyện quốc sự, tình hình chính trị là nhức đầu. Nàng sống một mình một cung, từ đấy an phậm ở một góc, yên lặng hưởng vinh hoa, nhiều lúc hành động khác người nhưng cũng không ai để ý, vô cùng tự tại.
Nếu không phải là đại hôn của thái nữ, Lý Nhiễm cũng không muốn bước ra khỏi cung Phượng Dương một bước. Cung Phượng Dương của nàng có hương thơm, có rượu, có nữ nhân, thú vị hơn tiệc đại hôn kia nhiều. Có thể khiến nàng yên tĩnh ngồi xuống thì chỉ có rượu hoa quế tinh khiết thơm ngon trên bàn và vũ cơ động lòng người trên đài mà thôi.
Rượu, nàng uống vô cùng sảng khoái, mà vũ cơ cũng nên nếm thử sự sung sướng.
“Ưm… Điện hạ…” Oan gia này, cả người toàn mùi rượu, hôn vừa nặng nề vừa gấp gáp.
Liễu Vân Trăn vừa mới xuống đài, còn chưa kịp thay đồ hóa trang, chưa kịp tẩy lớp trang điểm đã bị kéo vào phòng thay đồ chật chội cưỡng hôn. Còn chưa nhìn rõ người tới, chỉ dựa vào mùi huân hương độc nhất trên người nàng đã có thể đoán được, nàng chính là công chúa hoang đường nhất triều Đại Võ – Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vừa vội vàng hôn nàng ta nồng nhiệt, vừa vén quần lụa của nàng ta lên nửa chừng, rất có xu thế mây mưa ngay tại chỗ.
Liễu Vân Trăn thở hổn hển, vẫn không quên gạt bàn tay đã mò lên bắp đùi mình ra, đôi mắt hạnh điềm đạm đáng yêu nhìn nàng: “Nơi này, không được…”
Tuy là vũ kỹ, thân phậ hèn mọn, nhưng nàng ta cũng là con gái nhà lành, được Thái Nhạc Thự chiêu nạp tiến cung, sao có thể tùy tiện “dã chiến” với người khác được: “Đừng ở chỗ này…”
Trên đài dưới đài không có vật gì cản trở, chỉ có một tấm rèm mỏng làm vách ngăn với gian phòng thay đồ nho nhỏ, nếu như lại gần một chút, xuyên qua rèm cửa thậm chí có thể nhìn thấy được ai đang đi qua.
Đôi mắt ầng ậng nước càng lộ vẻ yếu đuối bất lực, càng khiến người ta nổi lên suy nghĩ không đứng đắn. Bị nàng ta nhìn như vậy, lồng ngực Lý Nhiễm như có một ngọn lửa thiêu đốt, chỉ muốn đè nàng ta xuống mà làm nhục.
Đôi mày tú khẽ nhướng lên, đôi môi đỏ mọng kề sát bên tai, trầm ngâm nói: “Nếu bổn cung, cố tình muốn ngươi ở đây thì sao?”
Liễu Vân Trăn mới vào cung không lâu, vì hiến vũ chúc thọ nữ đế đã khiến mọi người kinh ngạc, ngày hôm sau được cung Phượng Dương gọi đến, nói công chúa Thụy Gia tán thưởng nàng ta, muốn xem nàng ta múa một mình. Nàng ta thật thà đi tới đó, mới bắt đầu còn rất tốt, khiêu vũ nhảy múa, rồi không biết tại sao đã bị lôi kéo lên tháp phượng, trở thành người của điện hạ.
Năm đó điện hạ chẳng qua mới mười hai tuổi, nhưng đã hiểu được chuyện vui vẻ cùng nữ nhân. Liễu Vân Trăn lớn hơn nàng bốn tuổi, cũng chỉ có kiến thức nửa vời với chuyện giường chiếu. Những năm này hoàn toàn dựa vào sự điều giáo của điện hạ, cũng quen bị nàng tùy tiện chiếm lấy, nhưng trong lòng lại không nhịn được xấu hổ nếu bị người khác bắt gặp.
“Điệu múa hạ eo tay áo dài vừa rồi của ngươi thật đẹp.” Gọng nói lúc động tình của Lý Nhiễm khàn khàn động lòng người, vô cùng mê hoặc.
Hơi thở nóng rực phả ra theo lời nói xẹt qua lỗ tai nạy cảm, thân thể mềm mại của Liễu Vân Trăn không khỏi run rẩy, kháng cự yêu ớt, mềm mại khóa lên vai công chúa, không biết làm thế nào.
Người quanh năm tập múa, vòng eo thanh mảnh, tư thái mềm mại. Lý Nhiễm cũng không kiên nhẫn nổi mà thưởng thức nữa, ôm lấy thân thể mềm mại sắp hóa thành vũng nước xuân, đầu ngón tay tập kích nhụy hoa giữa hai chân, cách lớp quần lót mỏng ma sát điểm nhỏ lồi lên.
Hoa tâm nhạy cảm mới bị chạm vào nhẹ nhàng, bụng dưới một luồng nhiệt quen thuộc đã tụ ở bụng dưới, nơi giữa hai chân ướt át trơn trượt.
“A ưm…” Cảm giác sung sướng nói không nên lời, vừa tê vừa ngứa tràn ra theo sự vân vê cách lớp vải mỏng khiến cho Liễu Vân Trăn không khỏi khẽ kêu ra tiếng, sau đó lập tức cắn môi để ngăn lại tiếng rên rỉ sắp bật ra.
Động tác phía dưới không dừng lại, đôi môi ấm áp mút lấy cánh môi đang cắn chặt của nàng ta, đầu lưỡi vươn ra miêu tả hình dạng đôi môi: “Đừng cắn, ta thích nghe giọng của tỷ tỷ.”
Lý Nhiễm nghiêng đầu ngậm lấy thùy tai xinh xắn của nàng ta liếm láp, một tay dò xét vào trong vạt áo, ôm lấy một bầu ngực xoa bóp, một tay mở đai lưng ra, kéo quần lót xuống, ngay sau đó trực tiếp đâm vào, không hề khách khí mà ra vào u cốc, mang theo tiếng nước nhóp nhép.
Thủ đoạn vừa hôn vừa sờ vừa đâm này ai có thể chịu được. Liễu Vân Trăn đỏ mặt, âm thanh giữa răng môi không ngừng phát ra: “A…”
Đào kép xuống sân khấu cùng Liễu Vân Trăn không thấy nàng ta đâu, đang muốn đi tìm thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong rèm cửa có âm thanh phóng đãng, hình như là do Liễu Vân Trăn phát ra. Còn người phương nào khiến cho nàng ta phát ra âm thanh như vậy…
Đào kép và mọi người thăm dò liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức kín miệng như bưng, tự tháo trang sức của mình.
Công chúa Lý gia yêu thích nữ nhân đã không còn là chuyện lạ gì nữa. Chuyện năm đó Đông cung thái nữ có giấu mỹ nhân truyền ra ngoài, đám cung nhân đã trải nghiệm một lần rồi. Sau đó cung Phượng Dương lại thường xuyên cho truyền Liễu Vân Trăn, các nàng lập tức đoán được rằng nhị công chúa cũng thích nữ nhân.
Hôm nay thái nữ cưới phi, Võ đế coi như đã đưa chuyện nữ phong ra ngoài ánh sáng rồi. Nhị công chúa muốn lâm hạnh cung nữ nào, cũng không một ai dám nói nàng không đúng. Nhưng mà tốt xấu gì cũng đừng có… ở trước mặt mọi người chứ.
So ra, đại công chúa giấu nữ nhân đã xem như đúng khuôn phép rồi. Nhị công chúa thâu hoan ngay trước mặt mọi người, quả thực là hành vi phóng đãng, hoang dâm vô độ.