Chương 3: Mãn Xuân Viện
Mùng một tháng giêng là thời gian nghỉ ngơi, phố Trường An vốn luôn náo nhiệt. Những thương nhân quyền quý không chịu ngồi yên trong nhà, lại không có việc gì làm, Câu Lan Viện chính là nơi lý tưởng nhất để đến.
Kinh đô ở dưới chân thiên tử, quan lại hiển quý, thanh lâu cũng ra đời để thỏa mãn ham muốn cá nhân của kẻ quyền thế. Khắp nơi đều có thể thấy những kỹ viện lớn nhỏ, nhưng kỹ viện có danh tiếng cũng chỉ có ba bốn cái, Mãn Xuân Viện chính là một trong số đó.
Xét về quy mô lớn nhỏ, Mãn Xuân Viện không được xếp hạng, nhưng nó vẫn nổi tiếng cả kinh đô, bởi vì nó khác với những thanh lâu dong chi tục phấn chuyên bán thân thể. Mãn Xuân Viện nổi tiếng với tài nghệ biểu diễn tao nhã, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, lễ nhạc thanh vũ của các nữ quan. Mỗi nữ quan đều có những kỹ năng đặc biệt, tài nghệ lớp lớp, phong thái tao nhã, rất có phong phạm nữ tử thế gia.
Kéo phụ nữ tốt xuống nước, khuyên kỹ nữ hoàn lương có lẽ là sở thích lớn nhất của nam tử. Mặc dù Mãn Xuân Viện cũng lấy sắc hầu hạ người, nhưng những nữ quan lại giống như gái nhà lành đi lạc vào chốn phong trần, cho nên rất được kẻ phong nhã hâm mộ. Khách vào trướng đều là những người có quyền thế nhất kinh đô, là đại thần cốt cán, là đám con vua cháu chúa kết bạn mà đến. Một đêm ở nơi này đáng giá ngàn bạc trăm vàng.
Ngày thường Mãn Xuân Viện qua giờ dậu mới mở, đột nhiên ngày hội đêm xuân, đám khách quý rảnh rỗi không có việc gì, ban ngày cũng ra đường tầm hoa vấn liễu. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, những kỹ viện ở kinh đô đều mở cửa vào giờ mùi.
Ngón tay thon dài với móng tay sơn đỏ cầm lấy chiếc nĩa nhẹ nhàng chống lên cửa sổ chạm khắc, thân người với làn da trắng nõn nghiêng ra trước cửa sổ, đôi mắt đẹp quan sát dòng người trên đường phố, tiếng rao hàng không ngừng vang lên bên tai.
Đêm qua có một trận mưa xuân nhẹ nhàng, hôm nay gió nhẹ ấm áp dễ chịu, trời trong xanh không một gợn mây, có điều gió mang theo hơi nước ẩm ướt thổi vào người có cảm giác dinh dính.
Còn mấy ngày nữa là đến lễ hội Nguyên Tiêu. Đây là năm thứ hai nàng tới kin đô Đại Võ, vẫn chưa quen với khí hậu phía đông với lượng mưa dồi dào.
Sở Oản nhíu mày, đang muốn lui người tránh cơn gió xuân ẩm ướt thì khóe mắt thoáng nhìn thấy một người đang đứng lặng hồi lâu trong con phố sầm uất, đang ngẩng đầu nhìn nơi này.
Sở Oản nhìn lại, người nọ mặc một bộ quần áo sắc trầm, nhưng chất liệu là lụa gấm, đặc biệt là mã não xanh khảm trên thắt lưng, màu xanh ngọc trong suốt, dưới ánh mặt trời hiện lên màu xanh biếc óng ánh, phản chiếu ánh sáng của con gười thức dậy sau thời gian ngủ đông. Người này không phú thì quý, là loại hình mà kỹ nữ yêu thích nhất.
Sau khi đôi mắt đen u ám chạm mắt với giai nhân trên lầu thì dường như tối đi vài phần.
Khi bắt gặp ánh mắt gặm nhấm đó, Sở Oản mím môi cười một tiếng, trên đôi má phấn ửng hồng lộ ra lúm đồng tiền, nàng vươn đầu ngón tay mảnh khảnh, ngoắc ngoắc với “hắn” đang ở dưới cửa.
Nữ quan của Mãn Xuân Viện khí tiết đàng hoàng, không đứng phố kéo khách, tất cả đều là do khách cũ kéo khách mới đến, truyền miệng mà có. Tuy quý nhân không phải là do cố ý mời gọi mà đến, nhưng vừa xuất hiện trước mắt, Sở Oản sao có thể bỏ qua được.
Chỉ thấy người nọ dường như không đoán được nữ tử đang tựa vào lan can phía trước cửa sổ đột nhiên ngoắc người. Người nọ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cũng bước về phía trước.
Sở Oản thấy chuyện đã thành, nàng xoay người dặn dò tú bà, lát nữa có lang quân ăn mặc kiểu gì đến đây thì đều phải dẫn lên phòng của nàng.
Lý Nhiễm trầm mặt bước vào bên trong viện, được nô tài dẫn đường phía trước, dưới chân như nặng ngàn cân, vừa muốn đi nhanh một chút, lại vừa muốn chậm lại một chút. Nghĩ như vậy, cảm thấy có chút khó xử, giống như một tay mơ lần đầu tiên đi tìm niềm vui vậy.
Nô tài thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem khách quý có đi theo không, thấy “hắn” sắc mặt bất an, muốn nói vài câu để xua đi cảm giác xa cách: “Công tử nhìn lạ mặt, lần đầu tiên đến viện chúng ta sao?”
“Ừ.” Nàng đã từng đến thanh lâu mấy lần, nhưng Mãn Xuân Viện thì là lần đầu tiên.
Hình như “hắn” không quá muốn trả lời. Nô tài cũng hiểu suy nghĩ của bọn hắn, đám quý nhân dù sao cũng luôn giữ tư thái đoan chính, nhưng trong đầu lại rất thích nghe những lời xu nịnh.
“Không sao, một hai lần là quen. Nữ quan nhà chúng ta giỏi ca múa, tài sắc vẹn toàn, lại khéo hiểu lòng người, làm người ta vui vẻ, nhất định có thể khiến công tử thoải mái.”
Nghe vậy, đầu ngón tay nắm chặt thành nắm đấm dưới ống tay áo đâm vào lòng bàn tay, Lý Nhiễm âm thầm che giấu lửa giận đang dâng trào, đắn đo hỏi: “Nàng… có rất nhiều khách sao?”
Không biết là vì thu hút thêm khách hay là Sở Oản thật sự là một bờ môi son vạn người hôn, chỉ nghe tên nô tài mặt mày hớn hở nói: “Nếu không phải là sắc trời còn sớm, khách mới sẽ không thể lật thẻ bài của Sở nữ quan đâu.”
Không thể lật thẻ bài? Lời này khiến đôi mắt đen lộ ra mấy phần khiến người ta khó có thể hiểu được. Vốn dĩ bước đi không nhanh không chậm lại đột nhiên sải bước, thoáng cái đã lướt qua tên nô tài.
Bổn cung lại muốn nhìn xem, kỹ nữ kia khiến cho lòng người vui vẻ như thế nào, có thể khiến cho khách quý nhieuf như cá diếc sang sông, ngay cả thẻ bài cũng phải chờ!
Tên nô tài đột nhiên bị bỏ lại nhất thời ngẩn người, còn tưởng rằng quý nhân đột nhiên phát dục, trong lòng nóng nảy, vội vàng chạy đuổi theo bóng dáng phía trước: “Ai, ai… Công tử chờ ta một chút… Tiểu nô dẫn đường cho ngài…”
Người tới Mãn Xuân Viện đều là khách quý, đồ dùng để chiêu đãi cũng phải có giá trị. Bếp lò nhỏ trên bàn được thêm than củi mới, một chiếc bình sứ đựng đầy nước suối lấy từ trên núi, một bên là các loại lá trà được gói trong từng gói nhỏ bằng giấy dầu, trà Long Tĩnh, Bích Loa Xuân, Điền Hồng, Phổ Nhị,… cái gì cần có đều có, nhưng pha chế còn tùy thuộc vào sở thích của quý nhân.
Nước trong bình sứ sôi nhẹ, cửa phòng “két” một tiếng bị đẩy ra.
Sở Oản vốn đang ngồi thẳng trước bàn, nghe tiếng lập tức cười nhẹ nhàng đi tới trước cửa. Đập vào mắt nàng quả nhiên là lang quân đeo mã não xanh vừa rồi ở trên đường.
Vừa rồi hắn chỉ lo đánh giá quần áo của “hắn”, khi đến gần mới phát hiện ra, người này khác với những nam tử cường tráng bình thường, ngược lại “hắn” môi hồng răng trắng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi còn hơn nữ tử, thanh tú quá mức. Vóc người “hắn” cũng không cao lớn, hơn nữa nhìn cổ họng, còn chưa lộ hầu kết, nghĩ chắc là chưa cập quan, vẫn còn non nớt.
Lý Nhiễm đứng cách cửa năm bước, sĩ khí hiên ngang vừa rồi bị kích thích, lúc nhìn thấy Sở Oản đột nhiên giống như bị rút đi. Đôi mắt đen lại trở lại giống như lúc đứng dưới đường phố nhìn lên cửa sổ, lộ ra vẻ lưu luyến si mê vô hạn.
Không ai biết được “hắn” đang nghĩ gì. Sở Oản chỉ cảm thấy trong mắt tiểu lang quân hình như có chút si mê nàng.
Nàng còn chưa triển khai những thủ đoạn quyến rũ người khác của Câu Lan Viện, nhưng đã khiến lang quân sinh lòng lưu luyến. Xem ra, “hắn” sinh ra là để rơi vào miệng nàng.
Bán nghệ cũng được, bán mình cũng được, nữ tử rơi vào chốn hồng trần, mục đích không phải là vàng bạc châu báu sao. Không, nàng mới dạy sớm một chút, đã khiến nàng phát hiện ra một núi vàng rồi.
Có thể được ân khách nhiều tiền yêu thích, có kỹ nữ nào mà không vui, điều này đồng nghĩa với việc một khoảng thời gian sau này sẽ có vô số tiền bạc vào túi, huống chi lang quân dáng vẻ tuấn tú, hầu hạ lại càng vui mắt thoải mái.
Đôi mắt của Sở Oản chứa đầy ý cười, dịu dàng nói: “Mời công tử theo ta đi vào.”
Nàng cười một tiếng, lúm đồng tiền trên má hiện lên, ngọt ngào say đắm lòng người.