Chương 4: Sở Oản
Nơi ở của nữ tử khắp nơi đều là mùi son phấn, như thể một cây xanh ngẫu nhiên trong góc cũng tản ra hương thơm của nữ nhân.
Vào sương phòng, Sở Oản dẫn lang quân ngồi xuống, cất giọng nói: “Công tử thưởng thức trà hay là uống rượu?”
Chữ “rượu” vừa định bật ra thì Lý Nhiễm dừng một chút, liếc gói trà trên bàn, nói: “Phổ Nhị.”
Nàng muốn tỉnh táo, như thế mới có thể quan sát kỹ Sở Oản.
Sở Oản nghiêng người, một tay vén tay áo, một tay bỏ bánh trà vào trong bình, sau đó lấy nước sôi trên bếp lò rửa trà, cuối cùng thêm nước dâng trà. Cả quá trình nhẹ nhàng tinh tế, có một phen phong nhã khác.
Đôi mắt Lý Nhiễm di chuyển theo sát bóng dáng xinh đẹp, giống như mất hồn mất vía, nhưng lại vô cùng tập trung ghi nhớ từng hành động của Sở Oản trong lòng.
Sở Oản bưng một đĩa trà hình tròn dâng đến trước mặt quý nhân, ánh mắt nhu tình như nước, giọng nói dịu dàng: “Cẩn thận, nóng.”
Sở Oản nửa quỳ phía trước, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói mềm mại, giống như ái thế dốc lòng hầu hạ phu quân trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên Lý Nhiễm thấy dáng vẻ như thế của Sở Oản, nàng chỉ cảm thấy bên tai cũng trở nên mềm nhũn, trong lòng cũng được chiều đến cực kỳ thoải mái.
Sở Oản quen bị người híp mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt tình thâm nghĩa trọng như tiểu lang quân thế này là lần đầu tiên nàng thấy, trái tim không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, không vì tiền bạc, cũng muốn đối xử với “hắn” tốt hơn một chút.
Lý Nhiễm nhìn nàng giật mình ngẩn người một lúc lâu, đến khi tay Sở Oản có chút lung lay mới nhận lấy chung trà. Đây là trà mà Sở Oản đích thân pha, hương trà cũng cực kỳ hấp dẫn.
Lúc nhận trà Lý Nhiễm cũng không nhân cơ hội chấm mút, khiến cho lòng người sinh thiện cảm. Thấy “hắn” nâng chung trà lên định uống, Sở Oản lại dặn dò: “Uống chậm một chút.”
Nghe được lời dặn dò, Lý Nhiễm mỉm cười, mở nắp chung trà ra, nhiệt độ và hương trà nồng đậm phả vào cánh mũi, khiến cho đầu óc nóng lên.
Hơi nóng đó khiến Lý Nhiễm chợt hiểu, có phải Sở Oản cũng dùng tư thái như vậy để hầu hạ người khác?
Đó là cách nàng bán nụ cười, uốn mình theo ý tất cả những khách vào màn?
Khó trách ân khách của nàng đông đảo. Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, cười tươi như hoa, biết quan tâm chăm sóc người khác, ai mà không thích.
Đám nam nhân hư hỏng đó, chỉ sợ uống trà rượu xong, lập tức không nhịn được mà kéo nàng lên giường, nếm thử phong tình trên giường của nàng.
Nghĩ đến đây, trong ngực Lý Nhiễm hoảng hốt. Trà không thơm chút nào, nhìn thấy đã phiền. Nàng đưa tay đặt chung trà lên mặt bàn, động tác mang theo sự tức giận, chung trà và nắp va chạm tạo ra tiếng vang lanh lảnh.
Sở Oản không biết tại sao người này lại đột nhiên không vui, nhưng nhìn mu bàn tay khách quý bị nước trà bắn lên, nàng vội vàng nắm lấy tay “hắn” xem xét vết thương.
Bị nóng đỏ lên rồi.
Sở Oản cúi đầu, hé đôi môi định thổi mát.
Nhưng nàng càng thể hiện sự ân cần, Lý Nhiễm càng tức giận, lạnh giọng nói: “Ngươi buông ra.” Lý Nhiễm muốn tránh thoát, nhưng mu bàn tay bắt đầu bỏng, vừa chạm vào đã bị cọ đến rách da, đau đến trợn mắt.
Đây là lần đầu tiên có ân khách bị thương ở chỗ nàng, Sở Oản sợ đập bể chiêu bài, cũng chẳng để ý bàn tay mình đang nắm đang có ý tránh né, khăng khăng phải xử lý ổn thỏa.
Tiểu lang quân da mịn thịt mềm, mắt thấy chỗ hổ khẩu bị phỏng càng ngày càng đỏ, Sở Oản chỉ đành phải buông tay, đứng dậy sai nô tài đi tìm thuốc bỏng.
Mỗi khi có ân khách vào màn, nô tài phải canh giữ ở trước cửa phòng nữ quan theo quy củ, để nữ quan có thể sai khiến bất cứ lúc nào. Nô tài rất biết quan sát, động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã lấy được thuốc trong phòng tạp vụ dưới lầu lên.
Sở Oản nhận lấy thuốc, khép cửa phòng lại, vội vàng quay lại chỗ tiểu lang quân: “Để nô gia bôi thuốc cho công tử.”
Lý Nhiễm không được tự nhiên nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Không cần, ta tự làm.”
Sở Oản cho rằng “hắn” còn nhỏ nên xấu hổ, không dám thân thiết với nữ tử, cũng không miễn cưỡng, nàng mở lọ thuốc rồi đưa lên, còn rất thân thiết nói thêm một câu: “Nếu có gì bất tiện, cứ gọi ta là được.”
Lý Nhiễm nghiêm mặt nhận lấy, lấy một đầu ngón tay quệt một ít thuốc cao, thoa nhẹ lên vết thương.
Vẻ mặt của Sở Oản vô cùng khó hiểu. Ban đầu “hắn” còn có mấy phần si mê quyến luyến nàng, nhưng bây giờ lại đột nhiên bày ra dáng vẻ rất ghét nàng tới gần là sao?
Chẳng lẽ vừa rồi nàng đã mắc sai làm gì đó mà không kịp thời phát hiện ra? Thái độ của tiểu lang quân hình như thay đổi từ lúc nhận lấy chung trà.
Sở Oản cẩn thận nhớ lại mỗi hành động vừa rồi của mình, quả thực không tìm ra sai sót nào, chỉ đành chuyển ánh mắt sang “hắn” để đánh giá.
Lý Nhiễm đang chăm chú bôi thuốc, khóe mắt liếc thấy một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nàng cũng không để ý, vẫn bận thoa thuốc lên mu bàn tay.
Nhưng không nhìn kỹ thì thôi, sau khi quan sát kỹ, Sở Oản lại phát hiện ra vấn đề.
Trên thùy tai nhỏ nhắn mềm mại của “tiểu lang quân” có một lỗ tai rất nhỏ, chỉ có nữ tử đeo trang sức mới có. Khó trách thân hình “hắn” lại thanh mảnh, làn da trắng như tuyết, tiếng nói trầm thấp, lúc nói chuyện lại không hề thân mật quá mức với nàng, thì ra là nữ nhi.
Đúng là kỳ lạ, lại có nữ tử dạo chơi thanh lâu? Chẳng lẽ không phải là nên đi tìm nam quan à?
Nhưng mà, kỹ nữ đụng độ với nữ ân khách, nên là người nào chơi người nào đây?
Sở Oản che môi khẽ cười, hơi có cảm giác mới lạ.
Nàng đột nhiên cười ra tiếng, đúng lúc vết thương trên tay Lý Nhiễm cũng xử lý xong, Lý Nhiễm cau mày nhìn nàng: “Cười cái gì?”
Sở Oản che giấu nụ cười, nhưng trong lòng có ý trêu đùa. Nàng đột nhiên nghiêng người đến trước mặt Lý Nhiễm, mặt mày phong tình, nhẹ giọng nói: “Công tử, có thích nghe hát không?”
Hương thơm thanh nhã gần sát bên cạnh, đôi mắt lóng lánh nước mê người. Nàng không có động tác dư thừa, lời nói cũng bình thường, nhưng giọng nói mập mờ kia, ánh mắt trần trụi đó rõ ràng là đang cầu hoan.
Lý Nhiễm có chút sững sờ, trái tim đột nhiên trở nên mềm mại. Nếu trước đây Sở Oản không phải là kỹ nữ thì tốt rồi.
“Nô gia đàn một khúc cho ngài, thế nào?” Sở Oản càng nói càng dựa sát lại, đôi môi đỏ mọng gần như muốn dán lên đôi môi nóng bỏng, gần đến mức chỉ cần Lý Nhiễm mở miệng nói chuyện, hai đôi môi có thể chạm vào nhau.
Hơi thở mang hương vị ngọt ngào của nàng đã làm náo động hồ nước xuân trong lòng công chúa.
Quả nhiên không thể coi thường nàng, thủ đoạn mê hoặc quyến rũ “nam tử xa lạ” như vậy, là do bản tính của nàng như thế, hay là thủ đoạn sau khi làm con hát?
Con hát?
Đúng vậy, Sở Oản đã là con hát, còn nàng là ân khách, vậy thì không cần phải kiềm chế dục vọng nữa.
Lý Nhiễm nhếch khóe môi, vươn tay nắm lấy cái cằm non nớt của Sở Oản, đôi mắt đen lộ ra sự nguy hiểm: “Ngươi cho rằng bổn công tử là tay mơ chưa khai trai sao?”
Dứt lời, liền hôn xuống.