Chương 5: Thú vị
Nụ hôn đột ngột khiến Sở Oản giật mình choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của người kia đã bắt đầu ngang ngược cạy mở môi nàng, thân mật nhấm nháp mùi hương trong miệng.
Cánh môi của nữ tử khác với đôi môi cứng nhắc của nam tử, mềm mại đến khó tin, cho dù có hôn một cách nôn nóng thì cũng cảm thấy một sự mềm mại dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên Sở Oản bị môt nữ nhân hôn, cảm giác cũng không chán ghét.
Dù sao đi nữa cũng là nương thân bán rẻ tiếng cười, bán cho nam tử hay nữ tử cũng không có gì khác nhau, nhưng mà nữ tử thì tốt hơn một chút, tốt xấu gì cũng không dơ bẩn như nam tử.
Nghĩ như vậy, Sở Oản đưa tay ôm lấy vai và cổ Lý Nhiễm, bàn tay vuốt ve gáy nàng, ý muốn để nàng chậm lại một chút, nhưng không nghĩ rằng đôi môi lại bị mút mạnh hơn.
Cảm giác ấm áp phía sau gáy khiến Lý Nhiễm càng thêm hưng phấn, đầu lưỡi liếm hàm răng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi phấn hồng triền miên, suồng sã khuấy đảo mật ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn, trong chốc lát không muốn buông ra.
Ôi? Hình như cách hiểu về sự trấn an của nam tử và nữ tử khác nhau thì phải?
Sở Oản giống như phát hiện ra điều gì đó thú vị, học theo động tác của Lý Nhiễm, ngậm lấy đôi môi của nàng, cũng vươn đầu lưỡi chạm vào nàng.
Sở Oản chỉ đáp lại nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại khiến Lý Nhiễm cực kỳ vui mừng, trong mũi tràn đầy hơi thở của Sở Oản, dưới bụng có một ngọn lửa hừng hực bốc lên.
Dần dần, Sở Oản từ nếm thử chuyển sang tập trung, đầu lưỡi nhiệt tình cuốn lấy Lý Nhiễm, cùng nàng say mê mút vào triền miên, nụ hôn khuấy động nước bọt trong suốt chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.
Nàng càng ngày càng nghiêm túc, Lý Nhiễm hít sâu một hơi, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi nàng mãnh liệt, một tay thăm dò vào vạt áo xộc xệch, dùng sức nắm lấy một bầu ngực tròn trịa, năm ngón tay vuốt ve bầu ngực trắng nõn mềm mại, xoa bóp thành nhiều hình dạng mê người khác nhau.
“A…” Ngực không ngừng bị xoa nắn, đôi mắt hoa đào của Sở Oản phiếm lên ánh nước quyến rũ, hai gò má kiều diễm động lòng người.
Đôi mắt đen của Lý Nhiễm lập tức nóng lên, toàn thân căng thẳng. Nàng không nhịn được ôm Sở Oản ngồi vào trong lòng, bàn tay cũng theo đó kéo vạt áo của nàng xuống.
Phát hiện bên hông khác thường, Sở Oản cúi đầu vừa nhìn lập tức giữ chặt bàn tay không an phận kia: “Tại sao muốn cởi xiêm y của ta?”
Sở Oản lúc nói chuyện mang theo tiếng thở khẽ, ánh mắt mờ mịt, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, dáng vẻ vừa phóng đãng vừa quyến rũ kia đủ để hấp dẫn bất cứ kẻ nào.
Lý Nhiễm nhìn nàng, gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Ai có thể buông tha cho nàng với dáng vẻ như vậy.
Lý Nhiễm nghiêng người, muốn hôn tiếp cánh môi mê người kia, nhưng Sở Oản lại đẩy nàng ra, nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực của nàng.
Sở Oản đứng rất xa, cười tươi khéo léo nhìn nàng nói: “Không có nữa.”
Ánh mắt Sở Oản trong sáng, không còn dáng vẻ động tình nữa.
Lý Nhiễm bình tĩnh lại, như một con gà trống bại trận. Hóa ra kẻ bị trêu chọc đến mê muội chỉ có nàng mà thôi.
Chiếc đồng hồ cát trên đài cao đang nhỏ xuống từng chút, đàn cổ im lặng nằm trên trường kỷ. Thời tiết mùa xuân nói đổi là đổi, một trận gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn, giống như xối vào lòng Lý Nhiễm.
Trên môi vẫn còn sót lại hơi ấm sau khi đụng chạm với Sở Oản, còn có chút mùi hương thoang thoảng thuộc về nàng.
Sở Oản sẽ không bao giờ nhớ nàng là Lý Nhiễm, giống như năm năm trước vậy.
Sở Oản là kỹ nữ, cho dù có giao hợp với nàng thì cũng chỉ là một đợt phong lưu mà thôi. Qua tối nay, lần sau gặp mặt vẫn là hai bên tiền trao cháo múc.
Lý Nhiễm đi lên long xa, không nhớ rõ mình ra khỏi Mãn Xuân Viện như thế nào, trong đầu chỉ có suy nghĩ thoát khỏi nơi khiến nàng chịu nhục kia, thoát khỏi nữ nhân khiến nàng thất bại hết lần này đến lần khác kia.
Trở lại cung Phượng Dương, cung nữ hầu hạ thay quần áo thấy trên tay công chúa bị phỏng, vội vã muốn đi mời thái y.
Nhưng Lý Nhiễm lại khoát tay, nói: “Truyền Liễu Vân Trăn.”
Nghe vậy, cung nữ chỉ dám bất đắc dĩ than thở trong lòng. Tay cũng đã bị thương thành như vậy, công chúa còn mong nhớ chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nàng ta vẫn phải sai thái giám đi truyền người đến.
Lúc này đã qua giờ hợi, các cung nhân của Thái Nhạc Thự đã nghỉ ngơi từ sớm rồi. Đột nhiên công chúa cho gọi, phận làm nô tài sao có thể phân biệt giờ nào mà kháng chỉ không đi.
Quan hệ của Liễu Vân Trăn và đện hạ vốn thân thiết, chưa bao giờ ngại muộn mà không qua, lúc nào công chúa cho gọi nàng ta cũng bằng lòng. Mà biết được công chúa bị thương, nàng ta lại càng không quan tâm đến việc trang điểm, vội vàng chạy tới cung Phượng Dương.
Những năm gần đây, giữa hai người đã sớm thoát khỏi tình nghĩa chủ tớ. Không thể phủ nhận nàng ta có mấy phần ái mộ điện hạ, nhưng nàng ta biết rõ trái tim điện hạ không ở chỗ nàng ta. Các nàng giống như tỷ muội, giống như bạn bè, bạn đồng hành, có thể giúp đỡ lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, nhưng sẽ không trở thành phu thê giống như thái nữ và thái phi.
“Điện hạ.” Liễu Vân Trăn ôm nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Điện hạ vừa thấy nàng ta lập tức nhào vào trong ngực nàng ta khóc không ra tiếng, giống như phải chịu oan ức rất lớn ở bên ngoài vậy.
Nàng ta không biết điện hạ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc này điện hạ là một đứa nhỏ bất lực, cần một cái ôm ấm áp.
Thế nhân chỉ thấy sự kiêu ngạo của nàng, sự rực rỡ của nàng, sự trụy lạc của nàng, nhưng không thấy được nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, từ nhỏ đã không chiếm được bao nhiêu tình thương của mẹ, bản thân lớn lên trắc trở, lớp vỏ cứng rắn của nàng thực sự rất dễ bị phá vỡ, trái tim mềm mại dễ dàng bị lộ ra.
Nàng mới mười lăm tuổi, đang tuổi dậy thì, vốn dĩ nên nói với mẫu thân những chuyện phiền lòng tuổi dậy thì, nhưng lại chỉ có thể chạy vào khóc trong vòng tay của cung nhân.
Sinh ra là công chúa, đôi khi cũng không phải là tốt.