Màn đêm buông xuống, trong quán bar Lotus giấu mình nơi góc thành phố náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo êm dịu chiếu xuống. Trong không khí ngập tràn loại hương vị mờ ám lẫn giữa điệu Jazz say sưa đã mấy năm không thay đổi.
Ôn Mạn lười biếng ngồi ở quầy, một chân gác lên ghế cao bên cạnh, một tay chống má, tay kia miết nhẹ vào thành ly rượu, những ngón tay thon dài, xinh đẹp.
Cô nghe bạn tốt lải nhải về nhóc trai mới ‘bao’ gần đây, bảo là quá chán ngán, cả ngày chỉ biết chơi game. Ôn Mạn chỉ hời hợt hùa theo vài câu, ánh mắt vô thức đảo một vòng, nhìn về phía sau các dãy bàn. Hàng mi dày và dài của cô chớp động, ánh mắt vừa mê ly vừa sâu thẳm nán lại một chút, rồi thoắt cái đã dời về cửa quán bar.
Quầy rượu dựa sát tường là nơi có tầm nhìn tốt nhất, có thể quan sát trọn không gian, cũng dễ dàng bắt được từng biến hoá rất nhỏ.
Triệu Phỉ Nhiễm phàn nàn một lúc, thấy Ôn Mạn không mặn mà gì cũng đâm thấy hơi không thú vị thật, bèn lầm rầm mấy câu: “Hàng họ cỡ đó khó tìm, chứ cơ bụng tám múi thiếu gì đâu!” Cô nàng cũng quét mắt một vòng. Dường như phong cách Retro hiện tại càng làm nơi này nom ế ẩm. Cô nàng lập tức đổi đề tài: “Cậu tìm cái quán cho tuổi trung niên này ở đâu đó! Ngày nào cũng tới cúng tiền, mình thấy độ tuổi trung bình khách khứa ở đây phải bốn lăm, không khí cứ như teambuilding doanh nghiệp. Hai chúng ta mặc đẹp thế này mà chẳng anh nào đả động!”
Ôn Mạn liếc xéo cô nàng, lắc nhẹ ly rượu trong tay, viên đá trong suốt đập vào thành ly: “Whisky tiệm này ngon nhất khu Tây Nam.” Vừa nói, cô vừa kề ly vào miệng, nhấp nhẹ một ngụm. Khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
“Tóc của đàn ông trong quán này còn không nhiều bằng số hot boy mạng cậu quen, cậu còn cần bắt chuyện chắc!”
Triệu Phỉ Nhiễm nhìn dáo dác: “Không phải nhờ ơn cậu sao! Phí cả khuôn mặt mình vẽ hôm nay, hay là đổi…” Chưa nói xong, cô nàng đã nhìn ra sau, chép miệng: “Ồ, người đẹp siêu cấp! Đằng sau, bên phải áo lông xám!”
Ôn Mạn nhìn theo tầm mắt cô nàng, vờ như lơ đãng liếc qua.
Bàn phía sau bên phải… gái đẹp mà Triệu Phỉ Nhiễm nói đang tựa nghiêng vào lưng ghế sô pha, mặt không trang điểm, mũi cao vút thanh tú, môi không son mà đỏ, mơ màng vươn ý cười. Mặt nàng hơi nghiêng sang phải, về phía người bên cạnh, dáng vẻ như đang lắng nghe. Tóc nàng xoã tuỳ ý ngang vai, trên người là áo lông hải cẩu. Phần ống tay áo của nàng hơi vén lên, để lộ một ít viền tay váy trắng. Chiếc váy của nàng đơn giản, làm nàng toát lên vẻ dịu dàng, sạch sẽ. Nàng như viên ngọc trai hoàn hảo nhất dưới ánh trăng, toả ra loại ánh sáng trong veo mà không ai lờ đi được.
“Ôi chao, nhìn quen đó! Có phải giông giống Kính Gọng Vàng không?” Triệu Phỉ Nhiễm lại bổ sung.
Ôn Mạn vừa nghe được cái tên này, mặt thoáng sa sầm.
Kính Gọng Vàng kia, tên thật không rõ, là một ‘mối nghiệt duyên’ của cô mấy năm trước. Cô gặp người này trong tiệc sinh nhật một người bạn, rất có ấn tượng ngay lần đầu. Đúng là mặt mày người áo lông kia có nét tương tự, nhưng so với sự dịu dàng mà lạnh lùng của người kia, Kính Gọng Vàng nom tự phụ hơn, có loại khí chất bại hoại ẩn sau nhã nhặn, còn cấm dục. Sau bữa tiệc đó, người kia yêu luôn Ôn Mạn từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu điên cuồng theo đuổi.
Sắc đẹp trước mắt, Ôn Mạn cũng mất đi sức phản kháng, cứ thế ỡm ờ, mơ màng muốn chấp nhận.
Lần đầu tiên hai người hẹn hò, Kính Gọng Vàng đã rất ân cần dâng quà theo đuổi. Ôn Mạn thoải mái nhận, ngượng ngùng cười, mở quà trong sự giục giã của người kia. Bên trong hộp lại là 120 tấm ảnh selfie ‘tả thực’ của Kính Gọng Vàng, tấm thiệp bên trong còn viết một câu giòn giã ‘từng khía cạnh trong cuộc sống của tôi, em đều không thể bỏ qua’.
Người này quái thật, quá tự kỷ!
Tuy vẻ đẹp này rất đáng chú ý, nhưng so với từng khía cạnh trong đời sống thì hơi xung đột. Dù sao, trừ bối cảnh có thay đổi, với từng tấm ảnh, bộ vest lẫn cặp kính cứ như hàn vào người. 120 tấm, từ góc mặt đến biểu cảm, người này đều chưa từng thay đổi – nhìn vào chỉ thấy góc 3/4 hoàn hảo của khuôn mặt, còn nụ cười thì ‘3 phần tà ác, 4 phần lạnh nhạt, 5 phần thờ ơ’.
Rồi mỗi ngày trong tháng tiếp theo, Ôn Mạn luôn nhận được ảnh tự sướng của Kính Gọng Vàng, thành công nảy sinh hội chứng PTSD với cái má trái kia. Kết thúc cuộc tình ngắn ngủi một tháng này, Ôn Mạn tự đưa ra kết luận – bất kể nam hay nữ, sau khi biết mình ‘ở trên’, hình như đều… chần chừ. Mẹ cô nói đúng, yêu đương không thể chỉ quan tâm ngoại hình!
Hồi ức chậm lại, lông mi Ôn Mạn run lên: “Không giống. Mũi Kính Gọng Vàng cao hơn chút, hốc mắt cũng sâu hơn, đẹp hơn người kia!”
“? Mình thấy cậu mù quáng rồi!” Triệu Phỉ Nhiễm không vui, quyết định chuẩn bị cải thiện cái gu nghèo nàn của cô bạn thân từ thời trang, thẩm mỹ, đến ngoại hình!
Như nhận ra ánh mắt của hai người, áo lông ngẩng đầu nhìn lại, rồi đối mắt với hai người Ôn Mạn, Triệu Phỉ Nhiễm. Nàng giật mình, khoé miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng mà khách sáo, còn hơi nâng ly rượu trong tay, vẻ như rất chân thành, hữu nghị.
Ôn Mạn chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của áo lông, cảm nhận rất rõ nhịp tim mình vừa nhảy lên bất quy tắc. Cô hoảng loạn cúi đầu xuống, một lúc sau lại ngẩng lên, muốn làm gì đó để đáp lại. Tuy nhiên, áo lông đã sớm dời mắt đi, đang tiếp tục trò chuyện với bạn bè ngồi bên cạnh.
Triệu Phỉ Nhiễm hơi ngờ vực: “Chị hai Ôn à, chị căng thẳng gì thế?”
Ôn Mạn lờ đi cảm giác hụt hẫng vô cớ trong lòng, nâng rượu trong tay uống cạn, có gì đó lấp liếm. Cô lại cầm cái túi bên cạnh lên, đứng dậy: “Mình vào nhà vệ sinh chút.”
Trong nhà vệ sinh.
Ôn Mạn đứng trước bồn rửa, tay ôm ngực. Hình như trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, kéo theo một loại cảm giác rung động đã lâu không thấy. Cô không kiềm được mà tự phỉ nhổ mình. Ôn Mạn giơ hai tay lên ôm mặt, muốn hạ nhiệt, lại hít mấy lần thật sâu, nhịp tim cũng dần bình tĩnh lại.
Trước khi đi ra, cô còn tỉ mỉ chỉnh lại lớp trang điểm đã hơi lộn xộn, muốn nhờ nó giảm bớt tính công kích do vẻ ngoài nổi bật mang tới.
Ôn Mạn nhăn mặt, nhặt một cây son ra khỏi túi, tỉ mỉ tô lên.
Khuôn mặt cô gái trong gương tinh xảo không tì vết, hai gò má đang đỏ ửng, đôi mắt to mà sâu, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt còn vương nét gì đó đa tình. Đôi môi đỏ mọng của cô trơn bóng, vóc dáng nóng bỏng, toát ra phong tình quyến rũ, vừa nhìn đã thấy khó quên. Bộ váy cổ chữ V khoét sâu màu đen càng tôn lên những đường cong lả lướt của cô.
Lúc này, có người đẩy cửa nhà vệ sinh, cô gái cao gầy, mặc áo lông xám đi vào.
Tay trái đang xuôi bên người của Ôn Mạn chợt căng thẳng. Cô cố gắng kìm mình, cơ thể dịch sang phải mấy bước. Áo lông đến phía trước bồn rửa tay, đứng sóng vai với Ôn Mạn, cẩn thận xả nước. Tầm mắt Ôn Mạn rơi vào tay phải của nàng – những ngón tay thon dài mà cân xứng, các khớp xương rõ ràng, còn loáng thoáng thấy được một vết thương hẹp dài, kéo từ gốc ngón trỏ xuống cổ tay, tạo ra một sự mất cân xứng khi tác phẩm nghệ thuật bị phá huỷ, nhưng lại mang mỹ cảm kỳ lạ. Vì họ đứng quá gần, mùi hương trên người áo lông bắt đầu phủ lấy cô. Đó là hương trà ấm áp thiên mộc mạc, thoang thoảng êm dịu.
“Rất hợp với nàng.” Ôn Mạn thầm nghĩ.
“Lần đầu à? Chưa từng gặp cô ở đây.” Ma xui quỷ khiến thế nào, Ôn Mạn đặt câu hỏi.
Áo lông nhìn rõ khuôn mặt của Ôn Mạn trong gương, trong đôi mắt như nhoáng lên. Đôi mày của nàng vô thức khẽ nhướng lên, lập tức nở nụ cười: “Là quán bạn mở, lâu rồi không tới.” Âm thanh mát lạnh, ngữ điệu lại dịu dàng như nước.
Ôn Mạn tìm được vẻ ngạc nhiên quen thuộc nơi đáy mắt nàng, trái tim như bình tĩnh lại, sự căng thẳng đã quanh quẩn một lúc cũng chấm dứt. Cô vừa thoa kem dưỡng da tay vừa cười: “Quán của bạn cô không tệ, Whisky Nhật rất đậm.”
Mắt của áo lông cong cong: “Nếu cô thích Whisky Nhật Bản, hôm nay quán vừa có một chai mạch nha 15 năm đấu giá về, vị rất tuyệt, cũng hiếm có, cô thích có thể thử một lần.”
Ôn Mạn sửa soạn xong thì gật đầu với nàng: “Cảm ơn đã đề cử.”
Cô lại chỉ vào mình: “Ôn Mạn.”
Áo lông xám kịp nhận ra đó là tên cô, hơi chần chừ.
“Cố Niệm, đã lâu không gặp.” Ôn Mạn thầm nghĩ.
“Cố Niệm.” ‘Áo lông xám’ lập tức nói tên của mình.