Ôn Mạn ngồi về ghế cao ở quầy bar, gọi bartender rót một ly Whisky của Hanyu Cố Niệm đề cử. Vị đậm, mượt mà, có kết cấu than bùn hiếm có, rất nồng mùi khói (*)
(*) Có từ phương pháp ủ rượu Whisky truyền thống, người ta sẽ sấy lúa mạch trên ngọn lửa từ than bùn.
“Đô cậu hai ly đã ngã mà thích uống nguyên chất khi nào vậy?” Triệu Phỉ Nhiễm hơi ngờ vực.
Ôn Mạn cười: “Tiếng nói chung rất quan trọng, nếu không cậu và Tiểu Nam của cậu cày game cùng nhau rồi!” Cô còn đảo đề tài về lại Triệu Phỉ Nhiễm.
Triệu Phỉ Nhiễm không hề để ý: “Với cái thú này của cậu, chắc đàn ông có tuổi còn hợp hơn mình!”
Ôn Mạn lại yêu cầu menu, gọi thêm một ly Chichibu (*) dòng Zodiac cho… Cố Niệm. So với Hanyu, nó cũng đậm, như hậu vị dài hơn, ấm và khô.
(*) Cũng là hãng rượu của Nhật.
“Mong chị ấy thích.”
Triệu Phỉ Nhiễm nhìn hết quá trình gọi rượu của Ôn Mạn, trên mặt chỉ có biểu cảm ‘biết rồi nhé’.
“Mình biết ngay hôm nay cậu thấp thỏm mà! Sao, để ý chị đẹp kia rồi hả?” Cô nàng liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của Cố Niệm: “Xem ra cậu còn khoái mẫu giống Gọng Vàng lắm!”
Ôn Mạn không phủ nhận. Cô thích thật.
“Lần này độc thân được bao lâu? Gần nửa năm?” Triệu Phỉ Nhiễm vừa mở Wechat vừa hỏi.
Ôn Mạn gật đầu: “Khoảng đó.”
“Hôm bữa Tiêu Diêu còn hỏi thăm mình có phải cậu còn độc thân không, coi bộ muốn nối lại tình xưa à!”
“Trong số mấy cô ex của cậu, mình thấy cô nàng hoàn hảo nhất! Có phải trước đây còn được đánh giá là thanh niên U30 tiên phong khởi nghiệp không?”
Triệu Phỉ Nhiễm không rành mấy người bạn gái cũ của Ôn Mạn lắm. Bắt đầu từ đại học, Ôn Mạn đã yêu đương rồi. Người này xinh đẹp, gia cảnh tốt, tính cách cũng gọi là ổn định trong đám con cháu nhà giàu, là chuyên gia lãng mạn hào phóng, giao thiệp lại càng rộng, tất nhiên chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Nhiều thì nửa năm, ngắn thì mấy tháng, cô nàng đã gặp phải 7, 8 cô bạn gái chính thức của bạn mình, bạn giường thì càng khỏi nói – phần lớn không nhớ nổi tên!
Cô nàng có chút ấn tượng với Tiêu Diêu là vì ngoại hình người kia rất giống nữ chính của một bộ phim thần tượng online. Trong thời gian Ôn Mạn yêu Tiêu Diêu, Triệu Phỉ Nhiễm đang say sưa chìm đắm trong phim ngôn tình!
“Lấy 120 vạn của mình mua giải đấy.” Ôn Mạn từ chối cho ý kiến.
“Chị hai yêu đương hào phóng quá ha, Lạc Tinh cũng đầu tư cho app của cô ta 600 vạn hả?” Triệu Phỉ Nhiễm chưa từ bỏ.
“Mình chỉ làm trung gian thôi, công ty thẩm định xong đầu tư vào cũng là công sức của cô ta.” Ôn Mạn vừa tán gẫu với Triệu Phỉ Nhiễm, vừa quan sát tình hình bên bàn Cố Niệm. Cô nhác thấy phục vụ đi vào góc nói gì đó với Cố Niệm, mà nàng đã bưng ly rượu đứng dậy, hình như sắp đi về phía này.
Ôn Mạn chỉnh lại dáng ngồi, ung dung chờ đợi.
Triệu Phỉ Nhiễm thấy cô như vậy thì nở nụ cười ‘đã hiểu’, nâng ly lên chạm vào ly của cô một cái: “Enjoy your night!” – nói xong thì đứng dậy đi mất.
Ôn Mạn mặc kệ cô nàng. Với cái tính thích náo nhiệt, Triệu Phỉ Nhiễm không quen nán lại quán bar ‘sạch sẽ’ như thế này, theo cô được 1 tiếng đã quý hoá lắm rồi.
Huống chi, đúng là cô muốn được riêng tư với Cố Niệm.
“Có ai ngồi đây chưa?” Cố Niệm trỏ vào cái ghế Triệu Phỉ Nhiễm vừa chừa ra.
Ôn Mạn gật đầu ra hiệu cho nàng ngồi xuống, lại nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Niệm, tràn đầy ý thăm dò.
“Tôi rất thích rượu cô đề cử.”
“Tôi cũng thế.” Cố Niệm giơ ly Chichibu kia lên.
“Bạn của cô bỏ cô về rồi à?” Cố Niệm tìm đề tài.
Âm nhạc vừa nãy còn du dương đã dồn dập hơn, giọng của cô gái như bị lấp mất.
“Ừm, cậu ấy không muốn quấy rầy chúng ta.” Ôn Mạn kề sát mang tai Cố Niệm, giảm âm lượng, giọng nghe mềm mại như lông chim vờn qua da thịt, gần như tràn đầy ám chỉ dẫn dắt.
Gần như chỉ trong nháy mắt, vành tai Cố Niệm đỏ hồng. Nàng vẫn ngồi chỉnh tề như thường, nhưng không giành lại bao nhiêu khoảng cách, cũng không mở miệng hỏi lý do.
Ôn Mạn không ngạc nhiên với phản ứng của nàng, không tiếp tục đề tài này nữa, lại chuyển đề tài về rượu.
Đề tài này làm Cố Niệm thoải mái hơn.
Hai người đều có kinh nghiệm trong mảng này, cộng thêm Ôn Mạn cố ý đón ý nói hùa, cuộc đối thoại cũng gọi là thoải mái.
Cố Niệm đang nói tới một quán bar có nuôi cá mập ở Singapore. Ôn Mạn nhìn đôi mắt xinh đẹp nhiễm ý cười của nàng, men rượu hấp thu trước đó bắt đầu quấy phá. Cảm giác lâng lâng dâng lên trong mắt cô, lời lẽ đã bắt đầu xen lẫn một số ngôn từ khó rõ.
Tay trái của cô như lơ đãng tiếp cận tay phải của Cố Niệm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo hẹp dài kia: “Vết thương rất dài. Đau không?”
Bầu không khí đột ngột thay đổi, cảm giác chung quanh dường như cũng nhiễm vào mờ ám. Cơ thể Cố Niệm cứng lại. Nàng nỗ lực bình tĩnh lại, đoạn cầm ngược tay Ôn Mạn, cảm giác mềm mại, trơn nhẵn: “Chuyện lâu lắm rồi, không còn nhớ lắm.”
Ngón tay Ôn Mạn móc một cái vào lòng bàn tay Cố Niệm, ngưa ngứa: “Nhà tôi cất một chai Whisky quý, cô muốn thử một ngụm không?”
Lời ám chỉ của người trưởng thành không cần ra khỏi miệng, ý đồ đã rõ như ban ngày.
Cố Niệm im lặng một lúc, ánh mắt dịu dàng, trong trẻo lại rơi vào khuôn mặt của Ôn Mạn. Mắt nàng sâu thật sâu, như đang chăm chú nhìn cô, cũng như nghĩ tới người khác.
Ôn Mạn không tránh ánh mắt của nàng, nhếch môi, nụ cười quyến rũ làm người ta khó mà cưỡng lại.
“Được.” Cô gái gật đầu thật nhẹ.
Nhận được câu trả lời mình muốn, Ôn Mạn không nói được bản thân hài lòng hay thất vọng, dường như là mỗi thứ một chút. Cô rất tự tin với sức hấp dẫn của mình, phản ứng của Cố Niệm là ở trong dự đoán, điều này làm cô có được sự vui sướng khi đã một lần nữa khảo nghiệm. Tuy nhiên, khát vọng đã lâu không thấy trở lại, có được lại quá dễ dàng, mong chờ từng là căng thẳng dường như đâm ra buồn cười.
‘Vẫn là tưởng tượng tốt hơn thực tế nhiều!’ – Ôn Mạn thầm nghĩ.
Cô gọi phục vụ đến thanh toán, lại đặt một cuốc xe.
Cố Niệm nắm tay cô thật chặt: “Đến khách sạn đi.”