Chương 103: Cuối cùng cũng tìm thấy em
Xung quanh tối đen như mực, không có nước, không có lương thực, cũng chẳng biết bây giờ là lúc nào, mấy giờ rồi. Lúc đầu Tưởng Khinh Đường còn cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, về sau cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, đầu tiên nàng thấy khát nước, khoé môi khô khốc chẳng hề dễ chịu, ngay cả nước bọt còn chẳng có mà nuốt nữa, da môi bắt đầu nứt nẻ rồi bong tróc, không thể đụng vào, chỉ mới vừa đụng vào đã thấy đau.
Vừa khát vừa đói, bụng nàng réo ọc ọc mấy cái như muốn nhắc bộ não nàng cần phải nạp thức ăn vào rồi, vì đói nên dạ dày của nàng tiết ra dịch chua khiến ruột gan nóng bỏng khó chịu, nàng cảm thấy từ ngực xuống khoang bụng đau dữ dội, dù sao thì cảm giác đói cũng không hề dễ chịu.
Lúc đó Trịnh Duệ Minh có tới một lần, hắn đến để xem tình hình của Tưởng Khinh Đường, tay còn xách theo một tô mì nước, mùi dầu mỡ nhanh chóng lan khắp căn phòng kín mít, Tưởng Khinh Đường nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.
Tưởng Khinh Đường không rõ rốt cuộc đã bao lâu nàng không nhìn thấy ánh sáng rồi, cũng không nhớ mấy ngày rồi nàng chưa được tắm, nàng mệt mỏi thiếp đi trên nền trát xi măng, tóc nàng rất dài và mượt nhưng giờ đây đã vương không ít bụi bẩn, bết lại dính vào mặt nàng, nhìn giống một người chẳng còn sức sống, không tài nào gượng dậy nổi nữa, gương mặt toàn là mồ hôi và bụi bẩn bám đen lại trên trán, trên gò má, giữa các ngấn cổ còn có ghét, cơ thể nàng toát ra mùi vừa chua vừa hôi, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng như thế, ánh mắt nàng nhìn Trịnh Duệ Minh giống như hận không thể cắn chết hắn ta.
Trịnh Duệ Minh bưng tô mì nóng hổi ngồi xổm trước mặt Tưởng Khinh Đường, lại còn hỏi nàng có muốn ăn không.
Tưởng Khinh Đường lập tức nhổ một bãi nước bọt về phía hắn.
Mấy hôm rồi chưa rửa mặt đánh răng cho nên bãi nước bọt của Tưởng Khinh Đường có mùi vô cùng khó ngửi khiến cho Trịnh Duệ Minh suýt chút nữa ngã ngửa ra sau. Hắn ta nhìn người phụ nữ trước mặt này, thật giống như người hoang dã mấy trăm năm rồi chưa được tắm, vừa thối vừa bẩn, chẳng có nửa điểm giống với bộ dạng yêu tinh nhỏ không vương chút bụi trần lúc trước. Điều này đã ngay lập tức cắt phăng cái ham muốn của Trịnh Duệ Minh, nếu như hiện giờ hắn ta có bất kỳ ý nghĩ đê tiện nào với người phụ nữ gớm ghiếc này thì chi bằng hắn ta quay về nhà ôm Tống Xảo Xảo còn hơn, mặc dù hiện giờ cô ta đang mang thai nhưng hắn ta vẫn có cách chơi với bụng to. Hơn nữa, dù sao so với Tưởng Khinh Đường hoang dã cố chấp này thì Tống Xảo Xảo còn xinh đẹp và sạch sẽ hơn nhiều.
Trịnh Duệ Minh ngồi xổm trước mặt Tưởng Khinh Đường, đã mấy lần hắn ta suýt không chịu nổi muốn bỏ chạy, thế nhưng vì muốn tranh luận với con nhóc này, không muốn để nàng có cơ hội coi thường mình nên mới nhẫn nhịn ở lại, hắn ta nhăn mũi đổ nước mỹ xuống dưới nền xi măng, động tác càng lúc càng nhanh khiến mùi mì thơm dậy lên từ nền xi măng chui vào lỗ mũi Tưởng Khinh Đường. Thấy ngón tay nàng khẽ động, Trịnh Duệ Minh bèn nhếch môi cười, cố ý gắp một miếng mỳ quơ quơ trước mặt nàng, sau đó bỗng nhiên hắn ta buông đôi đũa đang gắp mì ra, một gắp mì rơi xuống nền xi măng.
Hắn ta cũng thật biết lựa chỗ làm rơi mì, chính là chỗ đầu buộc xích sắt, Tưởng Khinh Đường dùng tay không thể với tới được.
“Muốn ăn à? Muốn ăn thì bò tới mà liếm đi kìa.” Trịnh Duệ Minh bật cười, do dự một lúc rồi hắn ta dùng hai ngón tay nhấc cằm Tưởng Khinh Đường lên, nàng lập tức há miệng hung hăng cắn hắn, vừa hay lại cắn trúng ngón tay trỏ của hắn!
Trịnh Duệ Minh thét lên một tiếng đầy đau đớn, hắn ta hung hăng đạp một phát vào ngực Tưởng Khinh Đường, cú đạp khiến nàng ngã dúi dụi xuống đất, ho ra một ngụm máu! Lúc đó nàng mới nhả ngón tay của hắn ta ra, đợi đến khi Trịnh Duệ Minh rút ngón tay mình ra thì nó đã be bét máu, Tưởng Khinh Đường vẫn cắn chặt tay hắn cho đến khi bị đạp xuống, da tay hắn ta bị sượt đi chỉ còn chút xíu bám lại trên thịt, lộ ra xương trắng ghê người!
Về phần Tưởng Khinh Đường, bấy giờ nàng đang ngồi trên nền đất cười như phát điên, khoé miệng còn vương lại vệt máu đỏ tươi chẳng rõ là của nàng hay của Trịnh Duệ Minh.
“Con mẹ nó cái đồng hồ chết tiệt này, đợi tao quay về sẽ xử lý mày!” Vết cắn trên Trịnh Duệ Minh sâu hoắm, còn có thể thấy xương lòi ra, nếu không nhanh chóng điều trị thì chỉ e sẽ trở thành một bàn tay phế, còn có thể bị nhiễm trùng nữa, không có thời gian mà trì hoãn nữa, phải lập tức tới bệnh viện ngay.
Cũng bởi vì sự hung hăng của Tưởng Khinh Đường mà Trịnh Duệ Minh đâm ra kiêng kị, mấy ngày liền hắn ta đều không tới chỗ nàng.
Trịnh Duệ Minh vứt tô mì sang cạnh chỗ Tưởng Khinh Đường, mùi mì thơm nức cứ liên tục tỏa ra, bụng nàng kêu ọc ọc vì đói, cảm giác như dạ dày của nàng sắp sửa ăn hết tâm can phế phổi bên trong rồi, đã mấy lần nàng muốn tiến lại gần để ăn mì rồi lại tự nhéo mạnh vào người, đau đến mức tỉnh lại, cuối cùng nàng vẫn không ăn.
Trịnh Duệ Minh bỏ đi chưa lâu thì Tống Xảo Xảo lại vác cái bụng bầu tới.
Tưởng Khinh Đường gần như đã hoàn toàn kiệt sức sau khi cắn Trịnh Duệ Minh vừa rồi, không còn hơi sức đâu mà vờn với Tống Xảo Xảo, nàng nằm nhoài trên nền xi măng lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Tống Xảo Xảo đang tiến lại gần.
Mặc dù Tống Xảo Xảo độc ác nhưng vẫn không thể so được với những chuyện đáng sợ Trịnh Duệ Minh làm ra, cùng lắm thì cô ta sẽ đánh nàng một trận, hoặc là tìm những cách thức quái gở để làm tổn thương thân thể nàng.
Tưởng Khinh Đường đã sớm chuẩn bị tinh thần xong xuôi để đắc tội, thế nàng không ngờ là Tống Xảo Xảo lại ngồi xổm xuống, lấy ra một ống hút, sau đó cho nàng hút một ít chất dịch lỏng ấm ấm.
Tưởng Khinh Đường chậc lưỡi, vị ngọt thơm của trà sữa xông thẳng vào óc nàng, cảm giác đói cũng đã giảm đi một chút, giờ phút này bất chấp bên trong trà sữa có bỏ thuốc gì vào hay không thì nàng cũng mặc kệ mà hút lấy vài hớp.
“Cô…cô uống từ từ thôi.” Tống Xảo Xảo đưa cốc trà sữa cho Tưởng Khinh Đường tự cầm, rồi lại bón bánh bao cho nàng ăn.
Thơm quá, chiếc bánh bao chay trắng lúc này còn tuyệt vời hơn cả những sơn hào hải vị trên đời, Tưởng Khinh Đường ăn ngấu nghiến như hổ đói, chẳng mấy chốc đã ngốn hết cái bánh, sau đó nàng còn dốc hết số trà sữa còn lại vào bụng, cảm thấy bản thân như vừa từ cõi chết trở về!
Vì ăn vội vàng mà miếng bánh bao cuối cùng nàng nuốt vào bị mắc nghẹn ở cổ họng, Tưởng Khinh Đường trợn mắt cố mãi mới nuốt xuống được, nàng thở phào một hơi, đoạn mới quay sang hỏi Tống Xảo Xảo: “Trịnh Duệ Minh bảo cậu tới đây?”
“Không phải, ngón tay của anh ấy đã bị cô cắn đứt rồi, anh ấy băng bó qua loa lại rồi vội vàng để Chu Lôi đưa đi bệnh viện, giờ chỗ này chỉ còn lại một mình tôi thôi.”
Tưởng Khinh Đường cau mày: “Chu Lôi cũng đến?”
“Trịnh Duệ Minh đã mang tiền đi hết rồi, bà ta lại có thể không đến ư? Bây giờ bọn họ giống như châu chấu cùng đậu trên một đường dây.” Tống Xảo Xảo mỉm cười chế giễu: “Sao, cô cũng quen biết Chu Lôi?”
“Có quen.” Tưởng Khinh Đường gật đầu: “Bà ta đã giết mẹ ruột của tôi.”
Chuyện mà Chu Lôi này có khả năng làm đều không hề khiến Tống Xảo Xảo cảm thấy kỳ lạ. Ngược lại, Tưởng Khinh Đường còn khiến cô ta nhìn mình bằng con mắt khác: “Cô cũng thật dũng cảm, dám cắn mất một miếng thịt của Trịnh Duệ Minh.”
Tưởng Khinh Đường lau lau khuôn mặt bẩn như hề của mình, cười lạnh rồi chợt nhớ ra gì đó bèn nhìn Tống Xảo Xảo, nói: “Sao cậu lại giúp tôi?”
Tống Xảo Xảo nghe được câu hỏi của nàng, nhất thời ngẩn ra, giọng điệu hơi mất tự nhiên, mặt ngoảnh đi chỗ khác: “Tôi không giúp cô, tôi là sợ cô chết thì Quan Tự sẽ tới gây hấn với chúng tôi.”
Tưởng Khinh Đường không hỏi nhiều nữa, nàng nằm trên nền đất nghỉ ngơi dưỡng sức, bữa nay được ăn no rồi, không biết bữa sau nàng sẽ ăn ở đâu đây, hiện giờ nàng không được phép lãng phí sức lực dù chỉ một chút, cần phải bảo toàn bản thân để còn đối phó với Trịnh Duệ Minh.
Tống Xảo Xảo thấy nàng không động đậy bèn tò mò hỏi: “Cô không cầu xin tôi thả cô đi sao?”
“Trịnh Duệ Minh cố ý xây dựng mật thất này để nhốt tôi lại, chắc chắn đây là một nơi khỉ ho cò gáy không người qua lại nào đó, kể cả giờ cậu có thả tôi đi thì tôi cũng chẳng chạy thoát được, lại còn liên lụy đến cậu. Trịnh Duệ Minh không phải người tốt, nếu hắn ta biết chính cậu thả tôi ra thì cậu và đứa bé trong bụng sẽ chết mất.”
Trong lòng Tống Xảo Xảo tự nhiên thấy cảm động, cô ta hỏi lại: “Tôi có thù với cô, tôi chết thì cô phải vui mừng chứ, quan trọng hơn là cô có thể chạy thoát, tính mạng của bản thân cô còn chưa lo được, lại còn ở đó rảnh rỗi lo việc sống chết của người khác?”
Tưởng Khinh Đường chỉ cười, đáp: “Cậu cũng là một người đáng thương.”
Lời này chạm đúng chỗ đau của Tống Xảo Xảo, mặt cô ta đỏ lên, ngay lập tức cô ta đứng dậy, chỉ vào Tưởng Khinh Đường mà quát mắng: “Tôi mượn cô thương hại tôi hồi nào? Cô tự thương lấy bản thân mình ấy, cô nhìn xem bộ dạng cô bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, cô ở đây mà chờ chết đi!”
Tưởng Khinh Đường vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, nàng khẽ nở nụ cười: “Tôi sẽ không chết đâu.”
“Chị Quan sẽ tới cứu tôi.”
Lúc trước là do vừa đói vừa khát nên đầu óc nàng có hơi hỗn loạn, suy nghĩ vớ vẩn, hôm nay lại còn được ăn no cho nên thần trí của nàng cũng tỉnh táo lại, lúc này nàng mới nhận ra, làm sao chị Quan có thể vứt bỏ không quan tâm tới nàng được, chị ấy nhất định sẽ tới, sao nàng lại có thể không tin tưởng chị ấy.
Tống Xảo Xảo cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc mình nghĩ cái gì mà lại mang đồ ăn tới cho Tưởng Khinh Đường, chỉ là lúc cô ta nhìn thấy hành động phản kháng của nàng qua màn hình camera theo dõi thì đã cảm thấy dù cho Tưởng Khinh Đường rơi vào hoàn cảnh như vậy mà vẫn không đầu hàng Trịnh Duệ Minh, bị xiềng xích mà vẫn cho hắn ta nếm mùi đau khổ, cô ta chợt nhận ra Trịnh Duệ Minh không tốt đẹp như cô ta từng nghĩ, thật ra hắn ta chỉ là đồ phế vật, chẳng có chút giá trị nào.
Lại thêm chuyện mấy ngày nay Chu Lôi đều ở chỗ bọn họ, Trịnh Duệ Minh bị Chu Lôi nắm thóp, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với bà ta như một con chó, Tống Xảo Xảo thầm thấy bản thân không đáng, cảm thấy rằng tại sao cô ta phải sợ Trịnh Duệ Minh, hắn ta có đáng là gì, ngược lại cô ta có phần ngưỡng mộ sự phản kháng mạnh mẽ của Tưởng Khinh Đường. Thế là nhân lúc Trịnh Duệ Minh không có ở đây, cô ta lén mang chút đồ ăn đến cho Tưởng Khinh Đường.
Tống Xảo Xảo đi ra từ căn phòng dưới lòng đất, vừa đi vừa nghĩ nếu như năm đó cô ta có được một nửa dũng khí của Tưởng Khinh Đường để phản kháng lại Trịnh Duệ Minh thì phải chăng cuộc sống của cô ta cũng sẽ không đi đến kết cục này?
Chẳng cần phải dùng đứa con trong bụng để thăm dò đàn ông, không cần phải lo lắng đề phòng, có thể học đại học giống những bạn cùng tuổi, gặp gỡ những cậu bạn trạc tuổi mình, trải qua tình yêu chân chính mà không phải tự huyễn hoặc chính mình, cố gắng nói với bản thân rằng: Mình thật sự yêu Trịnh Duệ Minh cho nên mới tự nguyện muốn sinh con cho hắn ta, có thân phận hay không đều không quan trọng.
Càng thấy sự phản kháng của Tưởng Khinh Đường, Tống Xảo Xảo lại càng khó tiếp tục tự lừa dối bản thân. Cho đến tận hôm nay, cô ta không thể nào lừa bản thân mình rằng tình cảm cô ta dành cho Trịnh Duệ Minh là tình yêu được nữa.
Ngón tay của Trịnh Duệ Minh phải khâu mất mấy mũi, lúc trở về hắn ta còn chưa nguôi giận nhưng cũng không dám tự mình đi gặp Tưởng Khinh Đường, cho nên mới sai Tống Xảo Xảo đưa Tưởng Khinh Đường đi tắm rửa sạch sẽ, tiện thể còn mang cơm tới, hắn ta còn bỏ thuốc ngủ vào trong cơm, mục đích muốn đưa nàng lên giường.
“Anh muốn làm gì?” Tống Xảo Xảo bình tĩnh, vô cùng cảnh giác nói.
Trịnh Duệ Minh cười khinh bỉ: “Còn làm gì nữa, chẳng phải em cũng từng trải qua rồi sao, giờ lại hỏi anh?”
Năm đó Tống Xảo Xảo cũng bị Trịnh Duệ Minh cho uống thuốc ngủ rồi bế lên giường cho nên cuộc đời cô ta mới bị huỷ từ bấy đến giờ.
“Anh lại muốn làm chuyện đó?” Tống Xảo Xảo cảm thấy đầu mình lạnh toát, lúc đó trong lòng cô ta cảm thấy rất căm phẫn: “ Cô ta là người của Quan Tự, anh không sợ Quan Tự tới giết chết anh sao?”
“Hoa mẫu đơn chết thành quỷ cũng vẫn phong lưu.” Trịnh Duệ Minh cười điên cuồng: “Đợi đến khi Quan Tự tìm ra anh thì anh đã sớm “làm” với vợ cô ta tám trăm lần rồi, cho dù cô ta có tận tay giết anh thì có thể làm gì khác, vẫn là anh đã ngủ với vợ cô ta rồi đấy thôi.”
Trịnh Duệ Minh cảm thấy hôm nay Tống Xảo Xảo có hơi kỳ lạ, có điều thuốc tê trên tay hắn mới hết tác dụng chưa lâu, giờ vẫn còn đau, chỉ muốn đi trả thù Tưởng Khinh Đường ngay lập tức, làm gì có thời gian ngồi đây đoán tâm tư Tống Xảo Xảo, nghĩ vậy hắn ta giục Tống Xảo Xảo: “Còn không mau đi đi! Nhớ là phải tắm rửa sạch sẽ cô ta trước khi đưa lên giường anh, cho nhiều thuốc một chút đừng để cô ta tỉnh lại giữa chừng.”
Lúc này nghĩ lại bộ dạng vừa bẩn vừa hôi của Tưởng Khinh Đường, Trịnh Duệ Minh lại cảm thấy buồn nôn.
Bàn tay Tống Xảo Xảo đặt sau lưng siết lại đỏ au như chảy máu, cô ta đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, vừa ra tới cửa liền chạm mặt Chu Lôi.
“Vào đây làm gì?” Chu Lôi không mấy hoà nhã, chặn Tống Xảo Xảo lại hỏi.
“Đưa Tưởng Khinh Đường đi tắm.”
“Trịnh Duệ Minh kêu cô đi?”
“Ừ.”
Chu Lôi nghe xong bèn nổi trận lôi đình, một cước đạp bay cánh cửa phòng Trịnh Duệ Minh ra, bà ta nện giày cao gót xuống sàn nhà bước vào trong phòng, mắng mỏ: “Trịnh Duệ Minh cái loại tinh trùng thượng não nhà anh, não anh chỉ có chút xíu đó thôi sao, Quan Tự còn chưa chết mà anh đã dám động vào Tưởng Khinh Đường? Anh không sợ chết nhưng tôi sợ chết! Hôm nay anh dám động vào người Tưởng Khinh Đường xem, bà đây cho anh biết tay luôn đấy anh tin không?”
Mấy lời chửi mắng của Chu Lôi lập tức dập tắt cơn giận dữ trong lòng Trịnh Duệ Minh, giọng điệu anh ta lí nhí hẳn đi.
Tống Xảo Xảo đứng bên ngoài nghe thấy thì cười chế giễu, nghĩ Trịnh Duệ Minh đúng là một thằng nhu nhược, còn bị coi như thứ đồ chơi không hơn bùn đất bám trên tường.
Là do cô ta ngu nên mới để cuộc đời mình bị huỷ hoại trong tay người như vậy.
Thế nhưng Tống Xảo Xảo vẫn đi tới căn phòng giam giữ Tưởng Khinh Đường. Trước khi đến, cô ta còn xuống phòng để đồ lấy ra một cái rìu, hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát bổ vào dây điện trên tường.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, chỗ dây điện bị đứt còn tóe ra lửa, mặt tường cháy đen khét lẹt, Tống Xảo Xảo nhanh như cắt quăng cái rìu sang một bên, như vậy cô ta không mới khiến bản thân bị thương!
Lúc đó đang là nửa đêm, tất cả dây điện đều bị chặt đứt, cả tòa nhà rơi vào không gian tối đen trong nháy mắt. Tưởng Khinh Đường nằm dưới sàn trong căn phòng kín kia nghe thấy tiếng nổ, theo bản năng mà tỉnh dậy, lúc này nàng còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng sột soạt, có người đang chiếu đèn pin chạy tới đây, nàng nhìn kỹ một chút, người kia ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lôi ra một chùm chìa khoá rồi mở khóa dây xích đang trói chân nàng ra.
“Tống Xảo Xảo?” Tưởng Khinh Đường ngồi dậy: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trịnh Duệ Minh muốn…” Tống Xảo Xảo mấp máy môi, không nói ra hết.
Tưởng Khinh Đường lập tức hiểu ngay: “Bây giờ cậu muốn đưa tôi đi gặp hắn ta?”
“Không phải.” Tống Xảo Xảo dứt lời, ổ khoá ở chân Tưởng Khinh Đường cũng được mở ra: “Cô cứ coi như đột nhiên tôi có lòng tốt đi, đừng nói nhiều nữa, mau đi theo tôi!”
Ngay lập tức Tưởng Khinh Đường liền hiểu ra: “Nói như vậy thì tiếng nổ vừa rồi là do cậu làm ra à?”
Tống Xảo Xảo chỉ kéo nàng rời đi, không trả lời lại.
Hai người bọn họ đã nhịn đói mấy ngày rồi, một người thì bụng bầu, không đi nhanh được, cũng may Tống Xảo Xảo nắm rõ đường đi lối lại nơi đây, dựa vào ánh sáng đèn pin yếu ớt đã dẫn Tưởng Khinh Đường chui qua một căn phòng bí mật thông ra ngoài mà ngay cả Trịnh Duệ Minh cũng không biết, đợi đến khi Trịnh Duệ Minh và Chu Lôi chạy tới căn phòng giam giữ kia thì hai người bọn họ cũng đã biến mất từ sớm rồi.
Trong lúc nhất thời, Trịnh Duệ Minh sợ tới mức hai chân mềm oặt, mất bình tĩnh nói: “ Giờ phải làm thế nào? Nếu như Tưởng Khinh Đường trốn thoát được thì chúng ta chết chắc!”
Chu Lôi tát Trịnh Duệ Minh một cái, hung tợn mắng: “Loại cặn bã nhà anh! Đúng là loại phế vật, còn không mau đi tìm, cho dù có lật tung cả tòa nhà này thì cũng phải tìm cho được Tưởng Khinh Đường, không tìm ra cô ta thì anh chết với tôi!”
Trịnh Duệ Minh hoàn hồn, hắn ta lập tức cùng với Chu Lôi đi lùng tìm khắp nơi.
Tưởng Khinh Đường dìu Tống Xảo Xảo, từng bước từng bước loạng choạng mà đi, vừa bước ra khỏi toà nhà thì Tống Xảo Xảo đau bụng, cô ta cắn răng chịu đựng nhưng dần đứng không vững nữa rồi ngồi dựa vào tường thở không ra hơi, đường lui đã bị Chu Lôi chặn lại.
“Còn muốn chạy đi đâu?” Chu Lôi bật cười đầy cay nghiệt rồi bước ra từ trong bóng tối, chỉ thấy bà ta toàn răng là răng giống y như quỷ, dọa Tưởng Khinh Đường và Tống Xảo Xảo sợ hãi phải lùi lại mấy bước.
“Chu Lôi, bây giờ bà hối hận vẫn còn kịp.” Tưởng Khinh Đường khuyên bảo, đồng thời âm thầm tìm cơ hội.
“Quay đầu? Quay cái mông tôi đây!” Chu Lôi cười lạnh: “Tôi giết chết mẹ ruột của cô mà cô vẫn có thể tha thứ cho tôi? Tưởng Khinh Đường, từ lúc cô còn nhỏ thì tôi đã ghét cô, hôm nay cứ cho là cô chết ở đây, tôi cũng sẽ là người giết cô đầu tiên.” Chu Lôi ngoảnh đầu nhìn Tống Xảo Xảo đau đến toát mồ hôi đang ôm bụng bầu,: “À đúng rồi, còn có con ranh tiện nhân này nữa, không phải cô giỏi lắm sao? Ỷ vào cái đứa con hoang trong bụng muốn ngồi lên đầu lên cổ tôi rồi sao? Còn dám mắng tôi không sạch sẽ, hừ, đợi tôi tóm được cô, tôi sẽ tìm hai mươi mấy thằng đàn ông lần lượt tới chăm sóc cô, đến lúc đấy để xem ai mới không sạch sẽ.”
“Chu…” Tưởng Khinh Đường vừa định nói thì đã thấy Tống Xảo Xảo xông tới đấm vào gáy Chu Lôi, sau đó hai người bọn họ vật lộn nhau.
“Tống Xảo Xảo!” Đồng tử của Tưởng Khinh Đường co rút dữ dội, nàng lập tức muốn chạy lên trợ giúp, Tống Xảo Xảo bèn kẹp chặt cổ Chu Lôi, vừa kẹp vừa hét: “Mau chạy đi?!”
“Nhưng mà…”
“Cô còn không đi thì cả hai chúng ta đều không thoát nổi đâu, mau tìm người tới cứu tôi!”
“Được! Cậu cố gắng đợi tôi!” Tưởng Khinh Đường không từ chối nữa, nàng nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ Tống Xảo Xảo cậu nhất định phải kiên trì đợi tôi, tôi sẽ nhanh chóng đưa người tới cứu cậu!
Tống Xảo Xảo và Chu Lôi vẫn bóp cổ nhau, nhìn thấy Tưởng Khinh Đường đã chạy mất dạng, Chu Lôi vẫn là khoẻ hơn so với một người phụ nữ mang thai như Tống Xảo Xảo, bà ta vớ lấy một tảng đá rồi đập vào đầu Tống Xảo Xảo!
Thân thể Tống Xảo Xảo lập tức cứng đờ, Chu Lôi lại đè cô ta xuống đất, tảng đá từ trên đỉnh đầu Tống Xảo Xảo rơi xuống, máu bắt đầu chảy, hai tay cũng dính đầy máu tươi, Tống Xảo Xảo giãy dụa vài cái rồi trợn trừng mắt rồi bất động.
Chu Lôi thở hổn hển đứng dậy, đá Tống Xảo Xảo mấy cái, thấy không có phản ứng gì, bà ta bèn thử đặt tay trước mũi cô ta, không còn thở nữa.
Chu Lôi vứt tảng đá đang cầm trên tay xuống đất, sau đó bà ta nhổ vài bãi nước bọt lên người Tống Xảo Xảo: “Đồ đê tiện, đáng đời!”
Sau đó bà ta lại vội vàng đuổi theo Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường không phân biệt được phương hướng, cứ chỗ nào có đường thì nàng chạy, không dễ gì mới có thể chạy ra khỏi toà nhà đó, phía trước kia chính là một rừng cây.
“Đứng lại! Cô quay lại đây cho tôi!” Giọng nói của Trịnh Duệ Minh ở đằng sau đã tới gần, Tưởng Khinh Đường không có thời gian suy nghĩ nữa, nàng lập tức chui vào trong bụi rậm.
“Đứng lại! Con ranh kia mày chạy không thoát đâu!”
Trịnh Duệ Minh đã theo sát đằng sau nàng, chỉ cần Tưởng Khinh Đường ngoảnh đầu lại là có thể thấy được bóng dáng của hắn ta.
Cây cối trong rừng dày đặc, mái tóc dài của Tưởng Khinh Đường bị vướng vào cành cây không gỡ ra được, nhìn thấy Trịnh Duệ Minh sắp đuổi kịp rồi. Trong lúc nguy cấp, Tưởng Khi Đường chỉ kịp túm tóc lại rồi vừa chạy vừa nhét tóc vào trong áo, không chú ý nên bị ngã vào một đám dây mây.
Lần này chết chắc rồi!
Vào lúc Tưởng Khinh Đường đang cảm thấy tuyệt vọng thì đột nhiên một cánh tay mềm mại kéo nàng ôm vào trong lòng.
Nàng mở to mắt nhìn sang, chỉ thấy gương mặt đang vô cùng lo lắng của Quan Tự nhìn mình.
“Quan… Quan tỷ tỷ?” Tưởng Khinh Đường thở dài một hơi, nhìn thấy là Quan Tự thì nàng bỗng ngay người.
“Tiểu Đường.” Quan Tự ôm Tưởng Khinh Đường vào trong ngực, nhìn thấy gương mặt lấm lem bụi bẩn và những vết xước của nàng, trong lòng cô thấy xót xa, cô khóc: “Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng tìm được em!”