Chương 104: Không còn người thân
Trải qua biết bao đắng cay đau khổ, cuối cùng Tưởng Khinh Đường mới có thể ở bên cạnh Quan Tự, hai người bọn họ còn chưa kịp ôn lại chuyện cũ, Quan Tự vừa mới đỡ Tưởng Khinh Đường đứng dậy thì đã thấy nàng cứ một mực kéo mình đi, miệng thì thào mãi hai từ “chạy mau”, “chạy mau”.
Quan Tự lập tức cảnh giác: “Là ai đuổi theo em?”
“Trịnh Duệ Minh, trong tay hắn có súng!”
Quan Tự vừa nghe thấy thế, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Lần này không phải chỉ có một mình cô đến, đằng sau còn có nhiều cảnh sát và quân đội nhưng bọn họ vẫn còn đang ở căn cứ nghĩ cách cứu viện. Trong lòng Quan Tự chỉ có Tưởng Khinh Đường, chờ thêm một giây thì tính mạng của nàng cũng sẽ nguy hiểm hơn một chút, không kịp đợi cái gọi là kế hoạch của bọn họ, đợi đến khi thiết bị định vị mà cô cài trên người Tưởng Khinh Đường có tín hiệu mà tìm tới, e là cũng phải mất đến vài phút thì bộ đội mới có thể ở đằng sau cô, trong tay Trịnh Duệ Minh còn có súng, thật sự là không dễ ứng phó.
“Đi!” Quan Tự lập tức ra quyết định, cô cõng Tưởng Khinh Đường trên lưng rồi rút lui trên con đường đã đến đây, lúc này Trịnh Duệ Minh đã mau chóng đuổi đến, Tưởng Khinh Đường nghe thấy hai phát súng nổ pằng pằng bên tai, viên đạn sượt vào cánh tay mười cm rồi bắn trúng vào thân cây.
Lúc này đã là nửa đêm, cây cối trong rừng lại rậm rạp, ánh sáng từ vầng trăng lưỡi liềm tỏa ra yếu ớt soi rọi xuống dưới. Vốn dĩ trình độ bắn súng của Trịnh Duệ Minh đã chẳng ra gì, trải qua một trận vận động kịch liệt vừa rồi, lại cộng thêm bóng cây trùng trùng điệp điệp, chỉ dựa vào hai bóng đen phân biệt cũng rất khó để bắn trúng Quan Tự và Tưởng Khinh Đường.
Mặc dù như vậy, tiếng súng cứ chốc chốc lại vang lên bên tai cũng đủ khiến Tưởng Khinh Đường kinh hồn bạt vía.
Quan Tự rất có kinh nghiệm trong mấy vụ dã ngoại như thế này, trên lưng cô cõng theo Tưởng Khinh Đường mà vẫn nhanh nhẹn hơn Trịnh Duệ Minh! Dần dần bọn họ đã bỏ lại hắn khá xa đằng sau, có điều trong tay Trịnh Duệ Minh có súng, hắn ta cứ bắn loạn về phía trước, mèo mù vớ phải chuột thế nào lại bắn trúng một phát, viên đạn sượt qua cẳng chân của Quan Tự, làm cô mất một phần thịt.
“Em không đi!” Tưởng Khinh Đường lấy tay bịt vết thương ở chân của Quan Tự lại, máu từ vết thương chảy ra không ngừng, không thể cầm lại được nữa, Tưởng Khinh Đường thấp giọng nói: “Em sẽ ngăn Trịnh Duệ Minh lại, dù sao người hắn muốn bắt là em! Quan tỷ tỷ, chị mau đi đi!”
“Nói ngu ngốc gì vậy?” Quan Tự cố nhịn đau, cố gắng đè giọng nói trong cổ họng xuống, cô nghiêm nghị mắng Tưởng Khinh Đường: “Bên ngoài đều là cảnh sát, tôi không để em đi tìm đường chết, em phải nhanh chóng chạy đi tìm cảnh sát tới cứu tôi, nếu còn chậm trễ thì hai chúng ta sẽ chết ở đây.”
“Vậy chị đi gọi cảnh sát! Em sẽ ở đây tìm cách giữ chân hắn lại.”
“Bây giờ tôi không đi nổi nữa.” Quan Tự muốn nói thêm gì đó thì đã nghe tiếng tiếng bước chân ngay sát bên cạnh, ánh mắt cô tối sầm lại, lập tức bịt miệng Tưởng Khinh Đường lại, nghiêm mặt nín thở để nghe hướng tiếng bước chân di chuyển.
Quan Tự tính toán một chút trong đầu rồi cố ý ngã xuống một lùm cây, tận dụng đêm tối gió mạnh, vừa lúc lại đúng vào góc khuất tầm nhìn, Trịnh Duệ Minh sẽ không thể dễ dàng phát hiện ra Tưởng Khinh Đường.
“Quan Tự, ra đây đi, cô chạy không thoát đâu, tôi đã ngửi được mùi máu tanh rồi.” Trịnh Duệ Minh không nhìn rõ phương hướng, lại sợ Quan Tự giăng bẫy cho nên không dám tự mình làm liều, hắn chĩa súng về khu vực vẩn lên mùi máu, đã mấy lần giẫm lên bụi cây chỗ hai người bọn họ ẩn náu, rồi lại đi sang hướng khác.
Quan Tự ngầm ra hiệu bằng mắt cho Tưởng Khinh Đường đừng cử động rồi chậm rãi buông nàng ra, Tưởng Khinh Đường cũng hiểu bây giờ không phải lúc tranh hay nhường, nàng khẽ gật đầu nghe theo chỉ dẫn của Quan Tự.
Quan Tự khẽ kêu một tiếng đau đớn rồi quỳ rạp xuống đất, ôm theo Tưởng Khinh Đường lăn xuống hai vòng, xác nhận Tưởng Khinh Đường không sao, cô mới đẩy nàng ra đằng sau, lạnh lùng hạ lệnh: “Chạy về hướng tay phải của em! Không rẽ vào đâu cả! Mau chạy đi!”
Trịnh Duệ Minh ngoài sáng, Quan Tự ở trong tối, cô nấp trong lùm cây tuỳ cơ mà ứng biến, hai tay cô vít lấy một nhành mây, chỉ đợi tới lúc Trịnh Duệ Minh đi tới sẽ lập tức siết chặt lấy cổ hắn, cơ hội chỉ đến một lần, phải cho hắn một kích trí mạng!
“Quan Tự, tôi thấy cô rồi!” Trịnh Duệ Minh cẩn trọng lùi lại mấy bước, khẩu súng trong tay nhắm loạn tứ phía, lại không hề hay biết Quan Tự đã sớm phục kích mình từ đằng sau.
Ba bước, hai bước, một bước!
Trịnh Duệ Minh đã rơi vào cái bẫy mà Quan Tự tạo ra!
Đúng lúc Quan Tự định nhảy ra đè Trịnh Duệ Minh xuống rồi dùng tay chặn cổ họng hắn lại thì đột nhiên có một bóng người khác chạy ra từ trong lùm cây, bổ nhào về phía Trịnh Duệ Minh, sau đó vật lộn một hồi với hắn trong bóng tối!
“Cẩn thận!” Quan Tự hét lên nhắc nhở, đồng thời cô cũng nhảy ra dùng dây mây trói Trịnh Duệ Minh lại, không để hắn nhúc nhích, chỉ nghe có một tiếng súng nổ vang lên bên tai, sức giật của súng đạn khiến Trịnh Duệ Minh chấn động tới mức cả người lảo đảo, Quan Tự đang giữ trụ hắn cũng suýt nữa thì mất tay, lúc này cảnh sát và cơ động cũng đã nhanh chóng chạy tới, bằng vài động tác chuyên nghiệp đã có thể khống chế được Trịnh Duệ Minh, đồng thời thu hồi súng trong tay hắn.
“Chị Quan!” Nghe thấy tiếng súng nổ, Tưởng Kinh Đường nãy giờ trốn trong lùm cây cảm thấy máu trong người như đông đặc lại, nàng còn tưởng Quan Tự bị bắn trúng! Nàng thất thểu chạy rồi ngã, sau lại bò tới chỗ Quan Tự: “Bị thương ở đâu? Bị thương ở đâu rồi?” Nàng như phát điên mà sờ soạng khắp người Quan Tự, lại sợ tay mình nhuốm đầy máu của cô.
Quan Tự đặt tay sau gáy Tưởng Khinh Đường rồi ôm nàng vào lòng: “Tiểu Đường đừng sợ, tôi không sao, phát súng kia không có bắn trúng người tôi, tôi không sao, không sao hết…”
Cả người Tưởng Khinh Đường lạnh ngắt, nàng ghé sát tai mình vào ngực Quan Tự, nghe nhịp tim của cô đập, đôi vai vẫn còn đang run rẩy lại nghe thấy một giọng đàn ông yếu ớt đang gọi nàng một tiếng “Tiểu Đường”, rồi sau đó không ngừng ho khan, toàn thân Tưởng Khinh Đường cứng đờ!
Tưởng Khinh Đường rời khỏi lồng ngực Quan Tự, nàng ghé mắt nhìn qua lùm cây thì thấy một người đàn ông trúng đạn nằm trên vũng máu, bên cạnh hắn là bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, nhờ có ngọn đèn mà Tưởng Khinh Đường nhìn thấy rõ, người đàn ông đang không ngừng ho ra từng ngụm máu kia, ngoài Tưởng Nhược Bân, anh trai nàng ra thì còn là ai nữa?
“Anh ơi!” Tưởng Khinh Đường gào lên một tiếng thảm thiết rồi nhào tới chỗ Tưởng Nhược Bân, bấy giờ hắn đã nằm trong vũng máu, Tưởng Nhược Bân yếu ớt giơ bàn tay lên, Tưởng Khinh Đường lập tức nắm lấy: “Anh ơi… Nhất định anh phải cố gắng chịu đựng một chút! Sẽ không có chuyện gì đâu…”
Hoá ra lúc Tưởng Khinh Đường chạy đi tìm người giúp, Tưởng Nhược Bân cũng đã tới đây. Có điều hắn không chạy nhanh được như Quan Tự, bị tụt lại phía sau, đúng lúc hắn nhìn thấy Quan Tự và Tưởng Khinh Đường đang trốn trong lùm cây, lại thấy Trịnh Duệ Minh giơ súng lên, hắn cảm giác như Trịnh Duệ Minh sắp phát hiện ra bọn họ rồi, không kịp nghĩ nhiều, Tưởng Nhược Bân bèn bổ nhào về phía Trịnh Duệ Minh, ngăn hắn lại!
Trong lúc giằng co, khẩu súng trong tay Trịnh Duệ Minh bất ngờ hướng đúng về phía ngực Tưởng Nhược Bân, lập tức máu trong người hắn chảy ra đã sớm không còn phân biệt được đâu là máu đâu là thịt, cũng không cầm được máu, chỉ có thể dùng rất nhiều bông băng ngăn lại rồi đưa lên cáng cứu thương đưa tới bệnh viện gần nhất.
Vết thương ở chân của Quan Tự cũng rất nghiêm trọng, cô cũng được đưa lên xe cứu thương, Tưởng Khinh Đường cũng đi theo, một người là anh trai nàng, một người là người nàng yêu. Vào lúc này, tâm trạng Tưởng Khinh Đường vô cùng rối bời, tay chân nàng như mất hết cảm giác, trái tim cũng giống như ngừng đập.
Quan Tự nắm lấy tay này, cô nhếch khóe môi tái nhợt mỉm cười trấn an Tưởng Khinh Đường: “Tôi không sao, Tiểu Đường mau đi xem anh trai đi, hắn bị thương rất nặng.”
Một bên khác, bởi vì mất máu quá nhiều nên cơ thể Tưởng Nhược Bân dần lạnh đi, Tưởng Khinh Đường cắn chặt răng, bỏ tay mình khỏi tay của Quan Tự rồi toàn tâm toàn ý chú ý tới Tưởng Nhược Bân, nàng nắm lấy tay hắn như muốn truyền thêm sức mạnh cổ vũ, nhắc hắn không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ, nhất định phải gắng sức, sắp tới bệnh viện rồi, nhanh thôi.
Ngực của Tưởng Nhược Bân bị đạn bắn xuyên qua tạo thành một lỗ thủng to, biết được bản thân khó mà qua khỏi, trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ không còn nhìn rõ. Tưởng Nhược Bân bèn cố hết sức hít vào một hơi thật sâu cuối cùng, bàn tay đầy máu của hắn cầm lấy tay Tưởng Khinh Đường, hắn liều mạng nháy mắt cười cười an ủi nàng, nói lời sau cùng: “Tiểu Đường… anh… cả cuộc đời này… anh… có lỗi với em…”
Giờ đây, nước mắt tích lũy nãy giờ của Tưởng Khinh Đường đã không thể ngăn lại được nữa: “Anh, anh nói cái gì mà ngốc vậy, anh còn sống rất lâu nữa mà, đừng có nói bậy!”
“Anh… anh không chăm sóc tốt cho em… cũng không bảo vệ em thật tốt… cũng may… khụ khụ…” Tưởng Nhược Bân lại phun ra một ngụm máu tươi, càng nhuộm đỏ tay hắn và tay Tưởng Khinh Đường, hắn cố hết sức dùng chút hơi thở cuối cùng còn sót lại nói tiếp: “…Cũng may đến cuối cùng… cuối cùng anh cũng cứu được một mạng của em… coi như chết đi rồi… xuống dưới cũng không phụ lòng của bố mẹ nữa…”
Dứt lời, hai vai hắn dần buông lỏng, bàn tay đang nắm lấy tay Tưởng Khinh Đường cũng mất hết sức lực mà rơi xuống, toàn thân hắn lắc lư hai lần rồi giống như chẳng còn một chút sinh khí nào nữa, điện tâm đồ vang lên một tiếng “bíp”, tiếng bíp dài vang lên, ngay lập tức bác sĩ áp dụng biện pháp cuối cùng, sau đó chỉ có thể bất lực nói với Tưởng Khinh Đường một câu: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin gia đình nén đau thương.”
Tưởng Khinh Đường đờ đẫn, Quan Tự lập tức ôm nàng vào lòng, nàng mới có thể khóc.
Bố mẹ chết rồi, ông nội chết rồi, anh trai cũng chết rồi, từ nay về sau, nàng thật sự chẳng còn lấy một người thân ruột thịt nào trên cõi đời này nữa. Trước đây còn cho rằng, dù sao Tưởng gia đối xử tệ với nàng như thế, không có gia đình nữa cũng chẳng sao, bây giờ điều đó đã thực sự xảy ra rồi thì nàng mới nhận ra có bao nhiêu đau đớn, có bao nhiêu bất lực và cô đơn.
Trái tim Tưởng Khinh Đường đau đến tê tâm liệt phế, lại mấy ngày rồi không ăn uống gì, sức lực đã sớm cạn kiệt cho nên nàng dần dần ngất đi trong vòng tay Quan Tự.