Chương 105: Tết nguyên tiêu
Lúc Tưởng Khinh Đường tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bệnh viện, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Quan Tự.
Trong mắt Quan Tự tràn ngập lo lắng, thấy nàng tỉnh lại thì cuối cùng cũng nhẹ nhõm nở nụ cười hỏi ‘nàng cảm thấy thân thể thế nào rồi’, ‘có khó chịu nơi nào hay không’, ‘có muốn ăn đồ ăn hay không’.
Tưởng Khinh Đường muốn ngồi dậy, Quan Tự vội vàng đứng lên đi tới đỡ, động tác không được khéo léo, Tưởng Khinh Đường mới nhớ tới trên đùi Quan Tự bị trúng một viên đạn khi họ vừa thoát khỏi chỗ nguy hiểm.
“Quan tỷ tỷ, chân của chị thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?” Tưởng Khinh Đường nắm lấy tay áo của Quan Tự, lo lắng hỏi.
Quan Tự kê hai cái gối sau lưng nàng để nàng dựa vào mềm mại hơn rồi mới vịn vào tủ đầu giường ngồi xuống trên ghế một lần nữa, vỗ mu bàn tay của nàng cười nói: “Không có tổn thương đến gân cốt, bác sĩ nói tĩnh dưỡng một tháng là có thể khôi phục hoàn toàn, em đừng lo.”
Cô nhẹ nhàng nói nhưng thực ta vết thương do đạn bắn trên đùi còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần so với so với lời nói của cô, nếu bác sĩ không chạy đến sơ cứu kịp thời thì e rằng chân phải của cô đã tàn tật suốt đời.
Tưởng Khinh Đường vừa cảm thấy an tâm một chút thì lại nhớ đến một chuyện: “Tống Xảo Xảo! Lúc đó cậu ấy đã đánh nhau với Chu Lôi để cứu em, em hứa sẽ tìm người đến cứu cậu ấy! Tình huống của cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”
Quan Tự trầm mặc ba giây, nói: “Lúc cảnh sát chạy đến, cô ấy đã chết, là bị một vũ khí cùn nện vào đầu dẫn đến tử vong.”
Tưởng Khinh Đường trầm mặc.
“Cậu ấy là vì em mà chết.” Một lúc sau nàng mới nói: “Nếu không phải vì cứu em thì cậu ấy và đứa bé trong bụng đã có thể sống sót.”
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Quan Tự ngồi bên giường của nàng, ôm lấy nàng: “Cô ấy đã tự cứu rỗi chính mình, đó là một cái chết có ý nghĩa.”
Khóe miệng khô khốc của Tưởng Khinh Đường khẽ nhếch lên.
Anh trai của nàng chết rồi, Tống Xảo Xảo cũng đã chết nhưng kẻ bất lương còn sống sót, đôi lúc thế giới này chính là không công bằng như thế.
“Trịnh Duệ Minh và Chu Lôi đâu?” Nàng lại hỏi.
Quan Tự trả lời: “Bị bắt giữ rồi.”
Cô cho rằng Tưởng Khinh Đường sợ Trịnh Duệ Minh và Chu Lôi sẽ không bị trừng phạt, vì vậy nói thêm: “Trịnh Duệ Minh và Chu Lôi đều là kẻ tình nghi vi phạm nhiều tội danh, sau khi chứng cứ xác thực được hoàn tất thì sẽ bị truy tố, đặc biệt là tội danh giết người có chủ ý đã tạo thành tình tiết đặc biệt ác liệt, không có gì bất ngờ xảy ra ắt sẽ bị phán án tử hình.”
“Em không có ý này.” Tưởng Khinh Đường lắc đầu, vốn dĩ còn muốn giải thích nhưng còn lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói một câu quên đi rồi không nói thêm gì nữa.
Trịnh Duệ Minh và Chu rõ tội lỗi đầy rẫy, hôm nay có thể phán hai người bọn chúng án tử cũng là đổi lấy mạng của Tưởng Nhược Bân và Tống Xảo Xảo. Không, còn mạng của đứa bé trong bụng Tống Xảo Xảo nữa, không đáng để đổi lại mệnh của ba người.
“Đều tại em.” Tưởng Khinh Đường cười tự giễu, nói: “Nếu em không ngây thơ thì cũng sẽ không bị Tống Xảo Xảo bắt cóc, anh hai em và Tống Xảo Xảo sẽ không cần phải chết.”
“Nói tào lao.” Quan Tự gõ nhẹ một cái lên trán nàng: “Suy nghĩ lung tung gì đó? Lẽ nào em cứu người cũng có lỗi sao?”
“Đương nhiên là có lỗi, không phân biệt rõ đúng sai còn đáng sợ hơn so với cái ác.”
Không chỉ hại mình mà còn hại người.
“Trong tình huống đó, nếu không phải nhân viên chuyên nghiệp thì ai có
thể phân rõ được?”
Thế giới này chính là như vậy, phạm tội là người xấu, có thể vĩnh viễn nghĩ lại những chuyện đã qua chính là người tốt.
Bởi vì kẻ xấu là sẽ không bao giờ nghĩ lại những chuyện chúng đã làm, bọn chúng sẽ chỉ hối hận sao lại bất cẩn để bị bắt như vậy, nếu có cơ hội phạm tội lần sau thì chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa. Mà những người tốt có lương tâm thì mới bị lương tâm lên án khiển trách, ngay cả những người qua đường không liên quan cũng thường cho rằng người bị hại là có tội. Ai bảo họ ngu ngốc nên mới bị lừa gạt? Ai bảo họ khoe của nên mới bị trộm? Ai bảo họ mặc ít như vậy nên mới bị để mắt tới?
Dường như người bị hại lại là nguồn gốc của tội lỗi.
Hai người buồn bã ngồi đối diện nhau một lúc, bỗng nhiên Tưởng Khinh Đường phát hiện trên người nhẹ nhàng thoải mái, quần áo cũng được đổi thành quần áo bệnh nhân sạch sẽ mới, nàng hỏi Quan Tự là ai đã thay cho nàng, Quan Tự cười nói là mình và nữ y tá cùng nhau thay, Tưởng Khinh Đường cau mày: “Nhỡ vết thương của chị bị dính nước thì sao? Đợi em tỉnh lại rồi tự đi tắm rửa cũng được mà”
“Tôi đã mặc quần áo chống thấm nước, bác sĩ cũng nói khôngsao rồi, Tiểu Đường đừng lo lắng.” Quan Tự mỉm cười nói.
Thật ra cô đang nói dối, làm sao cô chịu cho người khác nhìn Tưởng Khinh Đường dù chỉ là một chút. Tất cả mọi việc đều bị cô ôm lấy, từ việc thay quần áo đến việc tắm rửa hàng ngày của Tưởng Khinh Đường, hoàn toàn không có việc nào cần y tá phải nhúng tay vào. Thậm chí cô còn dặn hộ sĩ nếu mình không gọi thì không được vào phòng. Cũng khó cho cô để kéo theo một cái chân tàn phế vừa mới khâu xong mà vẫn cần giúp Tưởng Khinh Đường lau người, gội đầu, thay quần áo. Hơn nữa cô còn làm vô cùng cẩn thận, không hề gây chút ảnh hưởng nào đến Tưởng Khinh Đường.
Quan Tự sợ hãi suốt nửa tháng, hôm nay cuối cùng trái tim cũng đã về đúng vị trí. Cô nhấc chăn bông của Tưởng Khinh Đường lên, cởi giày ra rồi chui vào, nóng lòng những vẫn nhẹ nhàng tiến vào trong ngực nàng, vừa kéo cánh tay thì trong lòng liền cảm thấy xót xa. Vốn dĩ cơ thể nhỏ nhắn này đã gầy gò đến đáng thương mà bây giờ chỉ còn lại chút xương, tậm chí có thể cảm nhận được khung xương sườn qua lớp quần áo, trên cánh tay thực sự không còn chút da thịt nào.
Quan Tự nắm lấy cằm của Tưởng Khinh Đường, mân mê ngón tay nàng. Đôi má phúng phính tròn trịa mà cô cho ăn giờ đã hoàn toàn lõm xuống, trên mặt còn có những vết xước, đôi mắt không còn thanh khiết như nước suối nữa mà lại hơi mịt mờ. Quan Tự biết rõ, tuy mới có nửa tháng ngắn ngủi nhưng nội tâm của Tưởng Khinh Đường đã trưởng thành, e rằng còn nhanh hơn so với hai mươi năm trước, chuyện này đã để lại một bóng đen trong lòng Tưởng Khinh Đường, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể tiêu trừ.
Lúc này Quan Tự cũng không làm được gì khác ngoại trừ ủng hộ và làm chỗ dựa cho nàng, đành phải ôm nàng, trán áp vào trán của nàng, đôi mắt tựa như dính chặt lên người nàng.
Cô đã tìm lại được tâm can bảo bối bị mất, tuy trong lòng vẫn hoài nghi lo lắng về thương tích của nàng nhưng suy cho cùng sự vui mừng và phấn khích vẫn chiếm ưu thế hơn. Ánh mắt Quan Tự do dự nhìn khuôn mặt của Tưởng Khinh Đường một lần, giống như hận không thể cẩn thận khắc ghi ngũ quan của nàng vào trong trái tim mình, tầm mắt rơi xuống đôi môi của nàng, tâm liền nhẹ nhàng.
Đối với Quan Tự, sức mê hoặc của đôi môi đã tái nhợt ấy vẫn không giảm bớt, đã lâu Quan Tự không được nếm mùi vị của người yêu, hàm răng vô cùng ngứa ngáy, không nhịn được mà nâng cằm Tưởng Khinh Đường lên, cưỡng ép nàng ngẩng đầu lên rồi hôn xuống. Cô hôn ngấu hôn nghiến, vất vả lắm mới mang được bảo bối đã mất quay lại, chỉ nếm tư vị của nàng thì vẫn không thấy đủ, tay cô lại mò vào trong chăn nhưng bị Tưởng Khinh Đường bắt được: “Quan tỷ tỷ, hôm nay em không có tâm trạng…”
Vào lúc này, trong lòng Tưởng Khinh Đường rất rối loạn, anh trai nàng vừa mới qua đời, Tống Xảo Xảo cũng vì nàng mà chết, cảm giác tội lỗi và tự trách trong nội tâm chiếm thế thượng phong, thật sự nàng làm gì không được vào lúc này.
“Tôi biết, tôi biết rõ…” Quan Tự ôm lấy nàng trong tay, hôn lên sườn cổ nàng, đôi môi ấm áp dán vào lỗ tai của nàng, vừa hôn môi, vừa phát ra thanh âm trầm ấm: “Tôi chỉ muốn hôn em, sẽ không làm gì hết.”
“Tôi nhớ em, rất nhớ…” Không biết từ lúc nào Quan Tự đã đè Tưởng Khinh Đường xuống giường, hôn lên cổ nàng, rồi lại si ngốc cọ xát bên tai nàng, trong thanh âm run rẩy mà khẩn thiết: “Tiểu Đường, em không biết tôi đã trải qua nửa tháng vừa rồi như thế nào đâu.”
Giây phút cô trơ mắt nhìn Tưởng Khinh Đường bị trói đi, tim cô như ngừng đập, cho đến giờ phút này mới đập trở lại một lần nữa.
“Em biết.” Phần gáy Tưởng Khinh Đường bị nước mắt của cô thiêu đốt bỏng rát, trái tim cũng khẽ run rẩy theo, nàng run run rẩy rẩy ôm lấy cổ của Quan Tự rồi vùi mình vào trong lòng Quan Tự.
Sao mà nàng không biết được cơ chứ? Quan tỷ tỷ đã gầy hơn trước rất nhiều, hốc mắt hõm sâu xuống, hai quầng thâm mắt cũng rất đẫm, có vẻ cô cũng không ngủ ngon giấc.
Quan Tự hôn nàng, nàng cũng hôn Quan Tự, từ xương hàm dưới gầy gò hôn đến vành tai đã đỏ bừng. Nàng vẫn cảm thấy chưa đủ nên liền vùi mặt vào trong gáy của cô cho đến khi mũi tràn ngập mùi của Quan Tự mới an tâm, ngay cả nhịp tim cũng chùng xuống vài phần.
Ngực của hai người dính chặt vào nhau, từng tiếng tim đập truyền tới trong lồng ngực nhau, Tưởng Khinh Đường dùng sức vùi mặt vào trong ngực Quan Tự, gáy nàng uốn cong lại càng tinh tế và xinh đẹp hơn trước. Quan Tự hôn lên làn da mịn màng đã đỏ bừng kia, chỉ nghe Tưởng Khinh Đường từ trong ngực cô cất giọng buồn buồn hỏi: “Quan tỷ tỷ, sao chị tìm được em vậy?”
Quan Tự giật mình, nói: “Bọn tôi đã âm thầm tra xét nơi ẩn náu bí mật của Trịnh Duệ Minh nhưng cả một tuần lễ cũng không có manh mối, sau đó Chu Lôi không cẩn thận bị trượt chân…”
“Em không phải hỏi chuyện này.” Tưởng Khinh Đường lắc đầu, ngắt lời cô: “Ý em là, vào lúc em chạy trốn đã hoảng hốt chạy bừa vào trong một mảng rừng, sao chị biết được em đang ở trong rừng?”
Mắt thấy không gạt được nàng nữa, Quan Tự suy nghĩ một chút rồi thành thật khai báo: “…Tôi đã giấu một thiết bị định vị trong chiếc vòng cổ của em.”
Dây chuyền của Tưởng Khinh Đường là do Quan Tự đưa cho nàng, ngày trước khi nhớ Quan Tự, lúc nào nàng cũng mở ra xem, sau khi quan hệ của nàng và Quan Tự tốt như trộn dầu vào mật muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, người thật đã ở bên cạnh nàng cho nên cũng không thường xuyên nhìn bức ảnh đó nữa. Vì vậy Quan Tự đã giấu một con chíp định vị nhỏ bên trong, dĩ nhiên Tưởng Khinh Đường cũng không phát hiện ra.
Sau khi Tưởng Khinh Đường bị bắt, Trịnh Duệ Minh đã xử lý che đậy tín hiệu rất cẩn thận, hệ thống định vị mất hiệu lực, phải đến khi Tưởng Khinh Đường trốn thoát thì Quan Tự mới thu lại được tín hiệu trên điện thoại di động.
“Em đang trách tôi theo dõi em sao?” Quan Tự hỏi, ngữ khí cẩn trọng từng li từng tí sợ Tưởng Khinh Đường tức giận khiến sống mũi nàng không khỏi chua xót rơi lệ, dùng sức lắc đầu trong lòng cô: “Em không trách chị.”
“Quan tỷ tỷ, em yêu chị.”
Một phen biểu lộ khổ tận cam lai, đến trái tim cũng đã móc ra, Quan Tự ôm chặt nàng, nóng lòng đến run rẩy, không ngừng nói ‘tôi cũng yêu em’ rồi si mê quấn quít lấy nàng hôn loạn, chợt nghe thấy ngoài cửa có người cười nói: “Ngươi xem kìa, tôi đã nói là đến không đúng lúc mà? Dì còn không tin mà còn muốn đến đưa canh gà cho Tiểu Đường uống.”
Trong lòng Tưởng Khinh Đường căng thẳng, không dám ngẩng đầu lên, Quan Tự liếc mắt nhìn, hóa ra là ba mẹ của cô, còn có La Nhất Mộ và Giản Linh cũng đến rồi.
“Không sao.” Quan Tự nở nụ cười bên tai Tưởng Khinh Đường, lấy chăn trùm lên nàng rồi ngồi dậy: “Sao mọi người lại đến đây rồi?”
“Con và Tiểu Đường đều ở trong bệnh viện, sao mẹ lại không đến được chứ?” Mẹ của Quan Tự, Thượng Giai Tuệ cầm theo một bình giữ nhiệt trong tay, cau mày trừng mắt giận dữ với Quan Tự: “Cũng may người đã trở về bình an, nếu có sơ xuất gì, xem xem mẹ có tìm con tính sổ hay không!”
Tưởng Khinh Đường bị bọn họ cắt ngang việc thân thiết Quan Tự, vì quá xấu hổ nên chỉ kêu một tiếng ba mẹ rồi thôi, không dám nhìn thẳng vào Thượng Giai Tuệ.
Thượng Giai Tuệ đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường rồi đi tới xoa đầu Tưởng Khinh Đường: “Mẹ đã nghe chuyện về anh trai và ông nội của con, đừng sợ, sau này còn có chúng ta mà.”
“Vâng.” Tưởng Khinh Đường cúi đầu đáp lại, nước mắt trong hốc mắt lại lăn xuống.
Thượng Giai Tuệ nắm lấy bả vai yếu ớt của Tưởng Khinh Đường, mũi cũng chua xót, cười gượng nói: “Hôm nay là mười lăm tháng chạp tiết nguyên tiêu, đây là tiết nguyên tiêu đầu tiên mà Tiểu Đường trải qua với chúng ta, cũng không thể bỏ qua truyền thống nên sẽ tạm uống trước bát canh gà, sau đó nếm thử bánh trôi do mẹ làm trong bệnh viện đi.”
Ngày Tưởng Khinh Đường bị bắt cóc cũng chính là đêm giao thừa, không nghĩ tới bây giờ đã là tiết nguyên tiêu.