Chương 106: Đời người hoàn mỹ
Ngày mười sáu tháng giêng chính là ngày khai giảng của đại học Tân Lĩnh, sức khỏe Tưởng Khinh Đường còn rất yếu, không thể đi học ngay được, sau khi gửi đơn xin nghỉ một tuần cho nhà trường thì nàng cũng tiện thể chăm sóc Quan Tự luôn.
Vết thương trên chân Quan Tự cần một khoảng thời gian nữa mới có thể bình phục, hai vợ chồng Thượng Giai Tuệ và Quan Hoằng Sinh không yên tâm để hai cô gái sống một mình nên đón Quan Tự về nhà ông nội Quan ngay sau khi cô xuất viện. Đương nhiên Tưởng Khinh Đường cũng trở về nhà ông nội Quan. Ông nội Quan lo lắng cho nàng suốt nửa tháng, vừa nhìn thấy nàng, đầu tiên tiến lên ôm ấp nàng một chút, lại xoa bóp bàn tay gầy trơ xương của nàng. Ông nội Quan cười dặn dò bảo mẫu nhanh chóng đi chuẩn bị cơm trưa cho mọi người. Đợi đến khi bọn họ vào trong nhà hết thì bản thân ông lại đứng ở ngoài sân lặng lẽ lau nước mắt.
Thượng Giai Tuệ đi theo phía sau, tiến lên an ủi: “Cha đừng buồn nữa. A Tự và Tiểu Đường có thể trở về mà không thiếu cánh tay hay chân nào là tốt lắm rồi. Ở bên ngoài chịu khổ thì ở nhà từ từ tẩm bổ lại, dù sao cũng có thể tẩm bổ lại mà, cha thấy con nói đúng không nào?”
“Đúng, đúng.” Ông nội Quan lau khô nước mắt rồi cười: “Người về được là tốt rồi. Cả con và Hoằng Sinh cũng thế, đã về thì ở lâu thêm mấy ngày rồi hãy đi chứ?”
“Cha yên tâm đi ạ. Con và lão Quan tích đủ thời gian nghỉ một năm rồi, bây giờ ở nhà quấy rầy đến khi cha chán thì thôi, bọn con chắc chắn không đi đâu!”
Ông nội Quan mừng rỡ, mắt híp thành một đường thẳng: “Đứa trẻ ngốc này, các con có thể trở về thì cha vui mừng còn không kịp, nào thấy chán bao giờ!”
Hai người vừa nói vừa cười, Quan Hoằng Sinh thấy vợ mình bị bỏ lại phía sau bèn quay lại tìm người, thấy bọn họ cười thì ông ấy cũng cười theo: “Nói gì mà vui vẻ thế?”
Thượng Giai Tuệ đáp: “Cha sợ chúng ta đi luôn nên lén lút buồn đấy, em an ủi ông ấy mấy câu.”
Quan Hoằng Sinh nhìn cha mình, không nói gì.
Thời gian ở chung của hai cha con họ quá ít nhưng tính cách lại giống nhau, đều là người không chịu nhượng bộ. Mấy chục năm nay, Quan Hoằng Sinh được Thượng Giai Tuệ ân cần dạy bảo, tính cách ương ngạnh bảo thủ xem như cũng được giảm bớt phần nào, nếu không thì chắc có lẽ suốt đời này hai cha con họ cũng sẽ không gặp mặt thêm lần nào nữa.
Hôm nay quay về, cha đã già đi, nếu nói Quan Hoằng Sinh không thấy thẹn hay day dứt thì là giả nhưng nếu muốn ông ấy nói ra lời gì dễ nghe để dỗ cha vui vẻ thì quả thật ông ấy không làm được.
“Đi vào ăn cơm thôi.” Quan Hoằng Sinh khẽ nói.
Ông nội Quan trả lời: “Ừ.”
Hai người đều có vẻ rất mất tự nhiên.
Thượng Giai Tuệ thấy thế, bật cười. Đúng lúc đó, Tưởng Khinh Đường cũng đi ra gọi cha mẹ và ông nội vào ăn cơm, Thượng Giai Tuệ bèn tiến lên trước một bước, kéo cánh tay con dâu vào nhà ăn, để lại không gian cho hai cha con kì lạ.
“Đi vào ăn cơm đi.” Sau một lúc lâu, ông nội Quan mở miệng trước rồi chống gậy chậm chạp đi vào trong. Lúc đi ngang qua Quan Hoằng Sinh, được ông ấy đỡ một phen, gương mặt ông nội Quan lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Chúng con không đi nhanh như thế, ít nhất sẽ ở lại hơn nửa tháng.” Quan Hoằng Sinh cúi đầu ấp úng nói.
Những lời này có ý nghĩa vô cùng to lớn. Theo ông nội Quan, đây chính là tín hiệu cho thấy con trai đã chủ động mềm lòng, ông cụ sống cứng rắn cả một đời lại lập tức đỏ mắt ngay sau khi nghe thấy câu nói hết sức đơn giản ấy.
Đây là bữa tiệc đoàn viên có ý nghĩa chân chính đầu tiên của Quan gia, món ăn được chuẩn bị vô cùng phong phú. Không chỉ riêng người một nhà mà cả người làm chăm sóc ông nội Quan mấy chục năm cũng ngồi vào bàn, cả gia đình hòa thuận ăn một bữa cơm đoàn viên mỹ mãn, thậm chí còn tưng bừng hơn cả đêm ba mươi Tết.
Hết tháng giêng, Quan Tự đã có thể chống gậy tự đi, vì thế bèn lo liệu làm lễ tang cho ông nội và anh cả thay Tưởng Khinh Đường.
Khi còn sống, lúc chưa thất bại, Tưởng Nhược Bân cũng là một nhân vật nổi trội chạm tay có thể bỏng trong thành phố Tân Lĩnh. Ngày phát tang hắn, cả thành phố khiếp sợ. Sau khi biết tin kẻ bị tình nghi phạm tội là một giảng viên nào đó của đại học Tân Lĩnh, dư luận càng náo động. Trong nháy mắt, tất cả vụ bê bối do Trịnh Duệ Minh gây ra đã bị Trịnh gia ép xuống trước kia bị phanh phui sạch sẽ, trở thành đề tài cho mọi người bàn tán sau Tết. Tiếng tăm của Trịnh gia cũng tuột dốc không phanh, cộng thêm không lâu sau đó lại truyền ra tin tức dây xích tài chính trong Trịnh thị bị đứt gãy, người đại diện pháp nhân cho Trịnh thị là anh cả của Trịnh Duệ Minh cũng bị bắt vì nghi có dính líu đến việc sử dụng công quỹ di dời tài sản phi pháp và vô số tội danh khác. Hai anh em Tống Chí Kính và Tống Kim An cũng bị bắt vì lúc trước vẫn luôn nương nhờ Trịnh gia. Trịnh thị bị phá sản hạ giá, hầu hết tài sản hữu hiệu đều bị Quan thị và Từ thị thu vào trong túi.
Mãi đến giây phút bị còng sắt lạnh băng còng tay, Tống Kim An mới đấm ngực dậm chân, hối hận vì đã lúc đầu không làm khác đi, hận mình không nghe lời của Tống Chí Kính, ấy thế mà lại mù mắt chạy tới hợp tác với Quan Tự, ban đầu còn hi vọng bản thân chủ động nhờ vả thì Quan Tự có thể tha cho ông ta một con đường sống. Tống Chí Kính nói rất đúng, Quan Tự chính là một con sói ăn thịt người không nhả xương!
Sau khi Tống Chí Kính và Tống Kim An bị giam giữ, Quan Tự đi theo Tưởng Khinh Đường đến thăm một lần, báo cho hai anh em về cái chết của Tống Xảo Xảo. Lúc mới nghe, hai người sửng sốt, mắt Tống Chí Kính mơ hồ ánh lên vẻ thương cảm, còn Tống Kim An chỉ cười nhạo một tiếng: “Chết là đáng đời! Nếu không thì quá có lỗi, lãng phí hai mươi năm đội nón xanh của tôi! Phi, cô ta giống hệt như mẹ cô ta, trời sinh đê tiện!”
Tưởng Khinh Đường nhìn vẻ mặt điên dại của ông ta, chỉ cảm thấy thật đáng buồn. Sau cùng, ân oán của thế hệ trước đều báo ứng lên người Tống Xảo Xảo.
Sau khi sự việc này trôi qua một tháng, La gia cũng sụp đổ vì hạng mục mới khai phá trong thành phố. La Thế Sâm vất vả dốc sức làm việc cả đời, cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng. Không chịu được đả kích, đến nửa đêm, ông ta nhảy xuống từ trên tầng cao nhất của tòa nhà La Thị, để lại La Miểu bị bại liệt. Lúc La gia vừa suy bại, hắn còn ra vẻ cậu ấm kiêu căng, sau khi tiêu nốt một chút tiền còn sót lại trên người, bạn xấu chạy hết, hắn bị bại liệt nửa người, lại chẳng có năng lực chuyên môn nào. Tin tức cuối cùng mọi người nghe được về hắn là hắn đi ăn xin ở ga tàu nào đó. Các bà tám chạy đến cổng ga tàu điện ngầm nhiều như ong vỡ tổ cũng không thấy người đâu. Sau đó, rốt cuộc không ai trong thành phố Tân Lĩnh thấy được tung tích của La Miểu nữa.
Từ lúc ấy, từ một La Trịnh Vệ hô mưa gọi gió trong Tân Lĩnh ngày trước, giờ đã trở thành cục diện tranh bá giữa hai nhà Từ – Quan. Bố cục cũ bị phá vỡ, bố cục mới đang dần dần thiết lập, người có tầm nhìn nhao nhao chọn phe phái, lại không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa mới đến thời hai nhà Từ – Quan lụi bại.
…
Việc bão táp thay đổi trong nháy mắt có liến quan gián tiếp với quần chúng phổ thông, cũng có liên quan gián tiếp với Tưởng Khinh Đường. Nàng không báo thù những người có danh vọng đó, chỉ bảo vệ cuộc sống hiện tại của mình, bảo vệ Quan tỷ tỷ, có thể hạnh phúc và đầm ấm thì nàng đã cảm thấy cuộc sống ổn định và thỏa nguyện rồi.
Ba người Tưởng Nhược Bân, ông nội Tưởng và cả Tống Xảo Xảo đều được hỏa táng và hạ táng vào cùng một ngày. Tưởng gia vốn có công viên tưởng niệm riêng, cha mẹ Tưởng Khinh Đường cũng đều được hạ táng ở trong đó. Sau khi Tưởng gia suy tàn, bị phân chia hết sạch tài sản nhưng chỉ vì trong công viên tưởng niệm có cha mẹ của Tưởng Khinh Đường nên Quan Tự đã mua lại. Giờ đây, Tưởng Nhược Bân và ông nội Tưởng đương nhiên cũng được chôn cất trong công viên tưởng niệm của Tưởng gia, còn Tống Xảo Xảo thì mai táng ở nghĩa trang công cộng.
Ngày hạ táng, cuối cùng mẹ của Tống Xảo Xảo cũng lộ mặt. Đó là một người đàn bà có cách ăn mặc đẹp đẽ. Bà ta đi cùng một người cụ ông thoạt nhìn bảy, tám mươi tuổi. Tưởng Khinh Đường biết mặt ông cụ đó, hình như nàng đã từng đối mặt với người này trong đám tiệc đó nhưng lại không nhớ rõ. Chỉ thấy mẹ của Tống Xảo Xảo đứng trước mộ bia của cô ta lau mấy giọt nước mặt, rồi sau đó lập tức kéo ông cụ kia đi ngay, không quay đầu lại.
Tưởng Khinh Đường đứng từ xa nhìn lại mà không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Nghĩ gì thế? Sao mặt mày lại nhăn nhó thế kia?” Quan Tự ôm ôm vai nàng.
“Em đang nghĩ, thì ra thật sự có người mẹ nhẫn tâm và vô cảm với cả cái chết của con gái mình như thế.” Tưởng Khinh Đường ngửa cổ ra sau, tựa lên vai Quan Tự: “Lúc đầu em cảm thấy nửa đời trước của bản thân đã quá bất hạnh, giờ mới biết được thì ra em rất đủ may mắn rồi. Chí ít thì em đã biết cha mẹ em vẫn luôn luôn yêu em.”
“Không chỉ họ đâu.” Quan Tự cười nói: “Bây giờ còn có ông nội và cha mẹ của chúng ta nữa. Bọn họ đều yêu thương em, mà quan trọng nhất là…” Cô dừng một giây mới nói tiếp: “Người yêu Tiểu Đường nhất, còn có tôi.”
“Vâng.” Tưởng Khinh Đường gắng sức gật đầu: “Vậy nên em là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.”
…
Sau khi tế bái Tưởng Nhược Bân và ông nội Tưởng, Tưởng Khinh Đường mới nhớ đến một chuyện, bèn hỏi Quan Tự xem đợi đến khi nàng qua trăm tuổi thì nên an táng ở trong nghĩa trang Tưởng gia hay chôn cất trong nghĩa trang Quan gia. Quan Tự chê cười nàng tuổi còn trẻ mà đã nghĩ quá xa, vừa cười vừa hỏi bản thân nàng muốn an táng ở đâu.
Tưởng Khinh Đường thầm nghĩ một giây đã trả lời, an táng ở đâu cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể hợp táng với chị Quan là được.
“Thích tôi thế cơ hả?” Mắt mang ý cười, Quan Tự trêu ghẹo, “Xuống suối vàng cũng muốn ở với tôi à?”
“Đương nhiên phải thích chị rồi.” Tưởng Khinh Đường ôm eo cô, đáp: “Không thích chị thì em còn có thể thích ai nữa.”
Tình yêu mà cô dành cho Quan Tự nảy sinh quá sớm, sau này chỉ biết càng ngày càng sâu đâm, không thể biến mất được.
Chuyện sống chết vẫn luôn là đề tài quan trọng khiến người ta sầu não khi nhắc đến, Tưởng Khinh Đường lại hỏi Quan Tự, cô cảm thấy sau này, trong hai người thì ai sẽ là người đi trước.
Quan Tự nghĩ nghĩ, cười nửa thật nửa giả: “Nếu không thì tay trong tay cùng đi thì sao?”
Tưởng Khinh Đường lại vô cùng nghiêm túc, cảm thấy ý kiến này rất hay, vỗ tay nói: “Được, thế quyết định vậy nhé! Lúc đến ngày đó thật, hai ta tay trong tay cùng đi! Không, như vậy không tốt, Quan tỷ tỷ phải ôm em rồi mới được cùng nhau đi.”
Quan Tự vui đùa nói: “Nhưng nếu thế thì Tiểu Đường lại sống ít mấy chục năm đó.”
“Không có chị Quan thì sống lâu một trăm năm cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu?” Tưởng Khinh Đường ôm Quan Tự: “Nếu chị đi rồi thì em sống lâu một ngày cũng chỉ thêm một ngày đau khổ mà thôi.”
Nói đến đây, dường như có thể nhìn thấy ngày đó đã đến ngay trước mắt, nàng khó nén đau lòng, mắt ươn ướt.
Nàng vừa khó chịu, tim Quan Tự liền nhói lên, cô ôm người vào trong lòng dỗ dành, bất đắc dĩ nói: “Không phải chỉ đùa thôi hả, còn lâu lắm mới đến ngày đó, bây giờ Tiểu Đường đau lòng làm gì thế?” Cô cười hì hì ôm cô gái nhỏ đa sầu đa cảm trong lòng chậm rãi đung đưa: “Dù có thế nào thì Tiểu Đường cũng phải sống đến một trăm tuổi. Thế thì chị sẽ cố gắng, miễn cưỡng sống đến một trăm mười lăm tuổi là được rồi. Tiểu Đường thấy thế đã được chưa nào?”
“Ngộ nhỡ chị không sống nổi đến một trăm mười lăm tuổi thì sao? Ngộ nhỡ chị chỉ có thể sống đến một trăm tuổi thì phải làm sao đây?” Tưởng Khinh Đường nhất quyết không chịu.
“Thế thì Tiểu Đường đành sống đến tám mươi lăm tuổi rồi cùng đi xuống theo tôi, Tiểu Đường có chịu không?”
Tưởng Khinh Đường nín khóc mỉm cười: “Miễn là chị Quan không bỏ em lại thì em thế nào cũng được.”
Đời người quá ngắn ngủi, cũng rất dài, không phải ai cũng có thể thay đổi thế giới. Tưởng Khinh Đường chỉ là một thiếu nữ bình thường, cô không có chí lớn hay ước mơ cao cả, không có dã tâm phải xây dựng sự nghiệp, tất cả suy nghĩ trong đầu cô chỉ có Quan Tự và sống yên ổn cùng với Quan Tự. Hòa thuận yêu nhau chính là dã tâm lớn nhất của nàng.
Được ở bên chị Quan thì đời người chẳng phải đã quá hoàn mỹ rồi hay sao?