Chương 107: Không nhịn được nữa
Lúc khai giảng, Tưởng Khinh Đường đã xin nghỉ một tuần nhưng sau đó Quan Tự vẫn chưa thể đi lại lưu loát, nàng đành xin nghỉ thêm một tuần nữa. Đến lúc đi học thật sự thì đã là tháng ba, chẳng mấy chốc là đến sinh nhật của nàng.
Vào ngày sinh nhật năm trước, nàng và Quan Tự gặp lại nhau, vì thế ngày sinh nhật đã trở thành một ngày kỷ niệm có ý nghĩa. Không như ở Tưởng gia năm đó, vì để giảm bớt những lễ nghi phức tạp mà trước sinh nhật một ngày, Tưởng Khinh Đường mời vài người bạn tốt Vệ Hãn, Tùng Ngọc và Thành Thương Bảo đến tụ họp. Vì nhà nhỏ của nàng và Quan Tự không đủ lớn nên địa điểm tụ họp được xác định ở Quan gia. Kể cả Thượng Giai Tuệ, Quan Hoằng Sinh và trợ lý Chung Tình của Quan Tự cũng được mời, càng nhiều người tham gia càng náo nhiệt.
Năm nay, mùa xuân ở Tân Lĩnh đến rất muộn, đã là tháng ba mà thời tiết vẫn còn rét lạnh, mấy ngày hôm trước còn có hai trận mưa nhỏ. Đến sinh nhật của Tưởng Khinh Đường, cuối cùng cũng thấy trời quang mây tạnh, hoa đào trong vườn nhà Quan gia cũng nở rộ. Thượng Giai Tuệ đề nghị cứ làm tiệc nướng trong vườn, lại chuẩn bị thêm chút rượu trái cây, thế là vừa có thể ăn vừa có thể chơi đùa trong cảnh đẹp, vừa nghĩ đến đã cảm thấy hứng thú. Tất cả mọi người đều thấy thú vị, bèn quyết định như thế.
Tùng Ngọc nghe Vệ Hãn kể chuyện Tưởng Khinh Đường bị bắt cóc vào lễ mừng năm mới, từ tháng giêng đã nói chuyện mấy lần với nàng, hỏi thăm tình hình của nàng xem có bị thương gì không nhưng Tưởng Khinh Đường phải chăm nom Quan Tự, vẫn không rảnh gặp mặt bọn họ. Lần này, nhờ tụ họp vào sinh nhật mà bọn họ đã có thể gặp mặt lần đầu sau khi chia tay nhau từ trước kì nghỉ đông. Tùng Ngọc vừa thấy Tưởng Khinh Đường thì đã gọi to: “Đường Đường, sao cậu lại gầy thế này rồi?”
Tưởng Khinh Đường vội ra dấu tay bảo suỵt, định ngăn cô nói tiếp nhưng Quan Tự đứng cách đó không xa đã nghe thấy rồi. Tưởng Khinh Đường quay đầu lại xem biểu cảm trên mặt cô, biết ngay chắc chắn cô lại đang tự trách và đau lòng.
Sau khi Tưởng Khinh Đường trở về, Quan Tự thường xuyên trưng cầu ý kiến của chuyên gia dinh dưỡng, dặn đầu bếp nữ biến đổi đa dạng món ăn để bồi bổ cho cô nhưng trong khoảng thời gian bị bắt cóc, sức khỏe của Tưởng Khinh Đường đã bị tổn thương nền tảng, sao có thể nhanh chóng tẩm bổ lại như trước? Họ chỉ có thể chăm sóc từ từ. Vì thế, tuy thời gian này nàng ăn ngon uống tốt cũng không hoạt động gì nhưng vẫn không thấy béo lên là mấy, lúc mới được cứu về trông thế nào thì giờ vẫn như thế ấy, áo lót lông cừu ngày trước mặc vừa giờ mặc lên người trông có vẻ hơi thùng thình. Mỗi lần vòng tay ôm lấy eo nàng, Quan Tự đều than ngắn thở dài, nhắc mãi: “Thế này là gầy quá rồi đấy.”
“Gầy thì là gầy, chuyện này có gì mà không cho phép tôi nói?” Tùng Ngọc tính cách cẩu thả, còn định nói tiếp khiến Tưởng Khinh Đường nóng nảy đến nỗi giậm chân, dứt khoát che kín miệng cô, vừa lôi vừa kéo cô vào trong nhà. Vệ Hãn cũng đi vào trong theo hai người.
“Cha mẹ, ông nội, đây là bạn học của con, Tùng Ngọc và Vệ Hãn.” Tưởng Khinh Đường giới thiệu họ với ba vị phụ huynh đang ngồi uống trà trong phòng khách. Thành Thương Bảo đến sớm hơn hai người họ một lúc, cũng đang ngồi uống trà với các phụ huynh. Lúc ấy, cả bốn người cùng đứng lên tiếp đón hai người.
Thượng Giai Tuệ cười điềm đạm: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
Tùng Ngọc và Vệ Hãn cười chào hỏi. Đợi đến khi ngồi xuống hết rồi thì Tùng Ngọc mới kéo ống tay áo của Tưởng Khinh Đường, nói: “Chị gái này là mẹ vợ cậu đấy à?”
Tưởng Khinh Đường chưa trả lời, Vệ Hãn đã nói trước: “Chị gái gì cơ, em phải gọi là cô chứ.”
Tùng Ngọc: “Không phải đâu, thế cô cũng quá trẻ, em còn tưởng trông Quan Tự đã trẻ lắm rồi, không ngờ mẹ chị ấy cũng giỏi tự chăm sóc mình, trông cứ như hai chị em ấy, nếu không nói là mẹ con thì ai tin chứ?”
“Nói lung ta lung tung cái gì đấy.” Vệ Hãn âm thầm véo cô một cái, cô mới thôi không nói nữa.
Lúc này, Quan Tự đang ngồi phơi nắng trong sân đứng lên, Tưởng Khinh Đường đang tiếp đón bạn học nhìn qua ban công thấy thế, vội vàng buông ấm trà đang rót được một nửa trong tay, sải bước thật lớn xông lên đỡ lấy cô: “Quan tỷ tỷ muốn lấy gì thế? Để em lấy giúp chị.”
“Vốn định đi vào ngồi cùng em một lúc, giờ em đi ra rồi, chị còn vào làm gì nữa?” Quan Tự cười, ôm thiếu nữ vẻ mặt căng thẳng vào trong lòng, trộm hôn lên gò má nàng: “Tiểu Đường, bác sĩ đã bảo vết thương trên đùi tôi đã lành kha khá rồi, em đừng khẩn trương như thế.”
“Lành kha khá tức vẫn chưa phải là lành hẳn, bao giờ bác sĩ bảo đã hoàn toàn lành lặn thì em mới có thể an tâm.” Giờ đây, Tưởng Khinh Đường chẳng sợ gì cả, chỉ lo sau khi chân Quan Tự khôi phục xong sẽ để lại di chứng nào đó như sẽ thấy nhức khi trời mưa, như thế chẳng dễ chịu gì.
Ánh mắt Quan Tự nhuốm vẻ âu lo: “Thế đến bao giờ tôi mới có thể cùng Tiểu Đường…” Cô nói rồi, giọng nói dần dần nhỏ đi nhưng Tưởng Khinh Đường nghe xong lập tức ngượng đến nỗi đỏ mặt, đầy ngực cô một cái, phát cáu với cô: “Không có cửa đâu, phải chờ đến khi nào Quan tỷ tỷ khỏe hẳn mới được.”
Vì bị thương ở chân nên trong thời gian này, Quan Tự muốn làm chút chuyện gì đó với Tưởng Khinh Đường cũng bị Tưởng Khinh Đường từ chối, chỉ sợ đè lên miếng vết thương khiến nó chuyển biến xấu. Thương thay Quan Tự, mỗi ngày mỗi đêm ôm cô vợ nũng nịu nhà mình vào trong lòng, hết ngắm lại sờ nhưng vẫn không được ăn khiến cô vô cùng bứt rứt. Vì vậy mà lúc làm việc cô đều ôm một bụng tức giận, phát giận mấy lần trong cuộc họp. Ban lãnh đạo công ty không biết nguyên do, tưởng cô muốn bắt đầu chỉnh đốn tác phong công ty, lòng người hoảng sợ. Chỉ mỗi Chung Tình biết đường đường là tổng giám đốc Quan lại tức giận vô cớ chỉ vì không ăn được vợ nên thấy ngột ngạt, sau khi cuộc họp kết thúc thì giễu cợt cô không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ lại bị Tưởng Khinh Đường từ chối một lần nữa, Quan Tự không dám nói thêm lời nào, chỉ đành ôm Tưởng Khinh Đường, cương quyết nâng quai hàm nàng lên, ấn nàng hôn tới hôn lui trong lòng mấy lần. Mặc kệ Tưởng Khinh Đường khe khẽ kháng nghị giãy dụa thì cô vẫn hôn nàng đến khi hơi thở không ổn định, nửa người mềm oặt dựa vào khuỷu tay mình, Quan Tự mới buông nàng ra, liếm liếm môi, nghiến răng nói bên tai nàng: “Tiểu Đường chờ đến ngày tôi khỏe hẳn đi, hôm đó chắc chắn tôi phải đòi em bồi thường đủ mới thôi.”
Tưởng Khinh Đường nghe cô nghiến răng kèn kẹt, trong lòng run lên. Nhìn vào mắt Quan Tự, nàng thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt cô, nửa người còn lại cũng mềm oặt, hai tay ôm lấy cổ Quan Tự, chân cũng chẳng động đậy được. Khi ấy, khóe mắt nàng cũng đỏ lên, lòng lại bắt đầu xao động.
Xa cách nhau lâu đến thế, không chỉ Quan Tự nhớ Tưởng Khinh Đường mà Tưởng Khinh Đường cũng nhớ Quan Tự, nhớ đến tột cùng, hận không thể khiến chân Quan Tự lành lặn ngay lập tức, trực tiếp bế nàng vào phòng.
“Ban ngày ban mặt còn ở trong sân ôm ấp, cũng không sợ người qua kẻ lại thấy được.”
Giọng nói cười cợt của Chung Tình vang lên từ phía sau, Tưởng Khinh Đường lập tức buông tay, nhảy ra khỏi lòng Quan Tự, đỏ mặt quay đầu nhìn Chung Tình, mắt chớp chớp, cười chột dạ: “A, chị Chung Tình đến từ lúc nào đấy? Thế mà chẳng nói tiếng nào cả.”
“Tôi mà nói thì sao có thể chiêm ngưỡng vở kịch chàng chàng thiếp thiếp như thế được?” Chung Tình đi qua, tiếp tục trêu chọc bà chủ nhà mình một phen: “Quan Tổng, ngài cũng quá vô tâm rồi. Trước công chúng, biết rõ Tiểu Đường chúng ta hay ngại mà còn ôm hôn em ấy, xem kìa, làm Tiểu Đường của chúng ta đỏ bừng mặt rồi đấy. Ái chà chà, đỏ hơn cả hoa đào nở trong vườn của ông nội Quan.”
“Em… Em đi rót trà cho chị nhé.” Bị Chung Tình soi mói chuyện này, Tưởng Khinh Đường càng xấu hổ hơn, bèn tìm cớ chuồn đi mất, chạy vọt về phòng khách.
Quan Tự nhìn bóng nàng đi vào, mới phẫn nộ nói với Chung Tình: “Cô biết rõ Tiểu Đường da mặt mỏng mà còn nói lung tung bát nháo thế làm gì?”
“Được được được, tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?” Chung Tình kéo ghế ở vị trí đối diện cô ra rồi ngồi xuống: “Quan tổng, ngài cũng thật nhàn rỗi, có người đẹp đi theo bên cạnh chăm sóc ngài sung sướng thoải mái, suốt một tháng nay không đến công ty. Tội nghiệp người trợ lý là tôi đây đầu tắt mặt tối, chân chạy gãy mấy lần rồi.”
Quan Tự đang định buông lời nhạo báng thì đột nhiên Chung Tình có điện thoại. Chỉ thấy trong một giây cầm điện thoại, ánh mắt cô ấy hơi thất thần nhưng rất nhanh sau đó đã hoàn hồn, vội vàng đứng dậy đi nghe điện thoại, nói chuyện với đầu bên kia điện thoại với thái độ khá là cáu kỉnh: “Cô còn muốn làm gì nữa hả?”
Quan Tự thấy biểu cảm đó của cô ấy, tức khắc thấy hào hứng, chống cằm tập trung tinh thần nghe cô ấy nói chuyện.
Vài giây sau, cô đã nghe thấy giọng Chung Tình liên tục lên cao: “Cô còn không biết xấu hổ…” Nhớ ra trong sân còn có Quan Tự, cô ấy lại mạnh mẽ hạ giọng xuống, giọng nói có phần nghiến răng nghiến lợi: “Cô còn không biết xấu hổ đòi tôi chịu trách nhiệm? Đêm qua cô có thiệt thòi gì đâu?”
Không biết đầu bên kia điện thoại đã nói gì mà Chung Tình càng nói càng khó thở: “Không phải tôi đây uống nhiều rượu à? Rượu cũng là do cô trút cho tôi cơ đấy!”
Quan Tự khẽ chớp mắt, có chuyện đây mà.
Sau đó, có lẽ người đầu bên kia điện thoại bảo Chung Tình đã để quên thứ gì đó, vì thế Chung Tình cũng nói: “Giờ tôi sẽ đi lấy… Cô có đến thì bảo vệ cũng không cho vào đâu, giờ chỗ tôi đang ở trông coi nghiêm ngặt lắm!… Được rồi, cô đứng trước cửa chính chờ tôi đi, tôi sẽ qua lấy.”
Nói xong, Chung Tình tắt máy, nói với Quan Tự: “Quà sinh nhật tôi mang cho Tiểu Đường đến rồi, có người tới đưa cho tôi, giờ tôi đi lấy đây.”
“Thẩm Văn Niệm?” Quan Tự hỏi lại.
Chung Tình biến sắc: “Sao ngài biết được?”
Quan Tự cười suy nghĩ: “Năm ngoái cô không có chỗ ở, không phải đã dọn đến chỗ của Thẩm Văn Niệm ở lại mấy ngày sao. Chưa nghe thấy cô chuyển đi nên tôi đoán mò vậy đấy.”
Chung Tình lập tức phản ứng lại, biết mình đã trúng kế của bà chủ nhưng Thẩm Văn Niệm vẫn còn chờ cô ấy ở bên ngoài nên Chung Tình cũng không kịp giải thích gì, vội vàng ra cửa chính của tiểu khu lấy đồ.
Chung Tình đi một chuyến mất khoảng một giờ. Đến khi cô ấy quay lại thì mọi người đã làm tiệc nướng ở trong sân, không biết cô ấy và Thẩm Văn Niệm đã làm gì mà đến khi trở về mặt lại đỏ hồng, màu son tươi đẹp thoa trên môi cũng đã bay biến, còn hơi sưng, khóe miệng dường như đã bị cắn rách, đặc biệt là chiếc áo sọc đen trắng được mặc trong áo len lông cừu hở cổ đã bị cởi hai cúc. Mọi người thấy cô ấy quay về với dáng vẻ này thì đồng loạt cả kinh. Đối diện với tám đôi mắt cùng nhìn về phía mình, Chung Tình cũng vô cùng sửng sốt.
Tùng Ngọc nói đùa dí dỏm: “Chị Chung Tình, có cần tụi em báo công an giúp chị không?”
Mặt Chung Tình đỏ lên: “Ranh con, em đi ăn xâu thịt dê của em đi!” Chung Tình nhét quà của Tưởng Khinh Đường vào trong lòng cô rồi trực tiếp vào trong toilet sửa sang lại dung nhan.
Tưởng Khinh Đường cũng là một người từng trải đã có kinh nghiệm. Nàng ngồi bên cạnh Quan Tự, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Chung Tình cười đến ngã nghiêng ngả lên người Quan Tự, nói bên tai cô: “A, giờ chị Chung Tình cũng yêu đương rồi này.”
Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng chui vào trong mũi Quan Tự, tim Quan Tự như bị cào nhè nhẹ, cô liếc nhìn đôi mắt cười cong cong của Tưởng Khinh Đường, sắc xuân hồng nhạt nơi khóe mắt như con sâu bò vào trong lòng Quan Tự khiến cô ngứa ngáy đến nỗi tự bấm vào lòng bàn tay mình.
Tưởng Khinh Đường ngẩng đầu, đối diện với con ngươi phiếm hồng của Quan Tự, nàng còn không hiểu được sao? Nhưng không tiện để lộ trước mặt mọi người nần nàng cúi đầu xuống, mặt càng đỏ hơn, ngón tay đang xoắn vào nhau cũng đỏ lên.
Quan Tự cắn răng, nghĩ: không nhịn được nữa rồi.