Chương 108: Một mình đón sinh nhật
Đây là lần đầu tiên Tưởng Khinh Đường đón một ngày sinh nhật vừa náo nhiệt vừa vui vẻ như thế này, một nhóm người tụ tập ở nhà ông nội Quan vào giữa trưa để ăn đồ nướng, buổi chiều hiếm lắm mới có ánh mặt trời xuất hiện vào đầu xuân, bọn họ trải một tấm thảm lớn trong vườn rồi nằm lên trên đó vừa nói chuyện vừa đánh bài, tiện thể sưởi nắng.
Tưởng Khinh Đường và Quan Tự ở một bên, Tùng Ngọc và Vệ Hân một bên, còn lại Chung Tình và Thành Thương Bảo ở một bên, ba vị trưởng bối thì ngồi ở một đầu khác trong vườn uống trà, thỉnh thoảng dì Phùng bảo mẫu lại rót thêm trà và chuẩn bị ít đồ ngọt cho bọn họ.
Tưởng Khinh Đường cầm bài nhưng nàng lại không biết chơi, chỉ xoè bài trong tay rồi nghe theo mọi chỉ đạo của Quan Tự, về sau nàng dứt khoát phó mặc việc chơi bài cho Quan Tự luôn, nàng ngả người về đằng sau, thoải mái nằm trong vòng ngực Quan Tự, ngẩng lên nhìn chăm chú vào xương quai hàm thanh thoát tinh xảo của cô, nàng nhìn thật lâu rồi lại muốn hôn nhưng do đang trước mặt nhiều người nên không được tiện lắm, chỉ có thể nhẫn nhịn, lại không hề nhận ra Quan Tự đã bị ánh mắt long lanh của nàng nhìn cho khó mà cầm lòng được, cô thầm quyết định tối nay phải ‘làm’ cô nương nhỏ bé đang rúc trong ngực mình này đến nơi đến chốn mới được.
Quan Tự xếp bài rất tuỳ ý, không giống với Tưởng Khinh Đường, nàng cầm lá bài trên tay luôn phải được xếp theo đúng trình tự, còn chưa đánh thì người đối diện đã xếp bài gần xong, Quan Tự cầm bài, tới tay như thế nào thì chính là như thế ấy, chẳng buồn sắp xếp lá bài mà cô vẫn có thể không bị rối, kể cả Thương địa chủ, Tùng Ngọc và Chung Tình cũng không đấu lại một mình cô, quả là xuất sắc! Tùng Ngọc còn bị bắt bài tới nửa ngày trời đến phát chán, lại bị thua thêm một ván trước Quan Tự, sau cùng cô vứt bộ bài xuống đất, nói: “Không chơi nữa không chơi nữa, ván nào Quan tỷ tỷ cũng thắng, trò này chả có tí hay ho nào cả!”
Chung Tình là thuộc hạ được chiều hư của Quan Tự, dù sao cũng không phải là chơi tiền, thua là thua, cô chỉ cười ha hả rồi nhanh chóng thu bài lại: “Thanh niên mà lại không chịu được thua cuộc à? Mới thua có hai ván mà đã không thèm chơi nữa?”
Ngay lúc này, Tưởng Khinh Đường nãy giờ nằm dựa vào vai Quan Tự ngáp một cái, Quan Tự vươn tay lau lau chút gỉ mắt còn đọng lại khóe mắt nàng, cô mỉm cười dịu dàng, hỏi: “Mệt rồi à?”
“Không có.” Tưởng Khinh Đường cười mắc cỡ: “Là do ánh nắng đẹp quá khiến người ta chỉ muốn ngủ một giấc.”
Ba giờ chiều, ánh mặt trời không nóng không lạnh, chiếu vào cơ thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thời tiết đẹp thế này mà không đi ngủ thì tiếc lắm.
“Vậy em ngủ chút đi.” Quan Tự lấy tay phủ lên đôi mắt Tưởng Khinh Đường: “Đợi lát nữa mặt trời xuống núi, tôi sẽ gọi em dậy.”
Tùng Ngọc chứng kiến cảnh tượng này cũng giả vờ ôm lấy gáy rồi ngả người vào Vệ Hân đang ngồi cạnh, sau đó rên rỉ: “Nãy giờ ngồi chơi bài lâu quá, tớ thấy trong người không khoẻ lắm, sao chả có ai tới để tớ dựa vào?”
Vệ Hân vừa bực mình vừa buồn cười: “Thế giờ người mà cậu đang dựa vào là ai đây?”
Tùng Ngọc: “Có người để dựa nhưng lại chẳng có ai ôm mình…”
Vệ Hân nghe xong cũng đặt tay vào eo cô rồi ôm vào lòng, lúc này Tùng Ngọc mới phì cười mãn nguyện, nằm yên trong lồng ngực Vệ Hân.
Chiều tà chầm chậm trôi đi, Thượng Giai Tuệ uống trà với ông nội Quan, nhìn một nhóm thanh niên trẻ tuổi đang chơi đùa vui vẻ với nhau, bọn họ mỉm cười hiền hậu. Ông nội Quan ho khan hai tiếng, ngay lập tức dì Phùng bưng canh mộc nhĩ đi tới, nói là giúp nhuận phế, cứ khuyên ông nội Quan phải uống, ông nội Quan uống xong thì đưa bát lại cho dì Phùng, bà nhận lấy cái bát xong vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như có lời muốn nói.
“Phùng tỷ, có chuyện gì vậy?” Thượng Giai Tuệ cười hỏi.
Dì Phòng khó khăn mà nói: “Có… có chút chuyện.”
Ông nội Quan bèn nói: “Tiểu Phùng, có chuyện gì cô cứ nói, chẳng lẽ giữa chúng ta lại còn chuyện không thể nói ư?”
“Chuyện này… Tôi không biết mở lời ra sao…” Dì Phùng cứ muốn nói rồi lại thôi.
Thượng Giai Tuệ đoán được chuyện này có liên quan đến tiền bạc, bèn nói: “Có phải gia đình chị gặp khó khăn gì đó cần chúng tôi giúp đỡ phải không?”
Ông nội Quan nghe xong vội vàng nói: “Chuyện này không việc gì phải ấp úng, cô cần bao nhiêu tiền, ông lão này chắc chắn sẽ giúp!”
“Không phải! Lão gia à, mọi người hiểu lầm rồi!” Dì Phùng thấy hai người họ hiểu sai ý mình, chỉ đành cắn răng nói thẳng: “Lão gia, chuyện là như thế này, tháng sau, có thể… Có thể tôi sẽ không còn chăm sóc hầu hạ lão gia được nữa ạ!”
Ông nội Quan: “Tại sao?”
“Tuần trước con gái tôi gọi điện tới thông báo rằng con bé đã mang thai, tôi phải về chăm sóc cho nó, vậy nên…”
“Tốt quá! Vậy cô mau chóng thu xếp mà về với con bé đi!” Mặt mày ông nội Quan lộ vẻ mừng rỡ: “Tiểu Phùng, sao cô không nói sớm với tôi? Cô cũng thật là! Coi tôi chẳng khác nào người ngoài. Bao giờ em bé tròn một trăm ngày nhớ phải gửi thiệp mời cho tôi đấy, để tôi cùng tới góp vui.”
Dì Phùng là một người đáng thương, chồng bà mất sớm vì bệnh, sau đó bà cũng chẳng tái hôn thêm lần nào, cứ lầm lũi làm việc trong nhà ông nội Quan, bà có nhận nuôi một đứa con trong viện nhi đồng phúc lợi, đứa con gái nuôi đó bị hở hàm ếch bẩm sinh nên bị mẹ ruột bỏ rơi, may mắn được dì Phùng nhận nuôi, lại được ông nội Quan chi trả cho làm phẫu thuật chỉnh hình, hồi con bé còn nhỏ, dì Phùng vẫn hay đưa nó tới nhà ông nội Quan chơi, lúc đó Quan Tự vẫn ở cùng cha mẹ nhưng mà con bé nhà dì Phùng cũng đem lại rất nhiều niềm vui cho ông nội Quan. Mấy năm trước, con bé lấy chồng, ông nội Quan còn tới dự hôn lễ của nó, vợ chồng hai người họ mải mê làm ăn, mãi đến năm nay mới quyết định sinh con.
“Vẫn còn sớm, giờ mới được ba tháng, e là tiệc đầy một trăm ngày phải sang năm sau mất.” Nhắc tới chuyện này, dì Phùng cũng vui vẻ ra mặt, rồi bà lại thoáng lộ ra vẻ lo âu: “Nhưng tôi qua đó chăm sóc con bé thì ở đây sẽ không có ai hầu hạ lão gia nữa.”
Ông nội Quan không nói gì, thấy thế Thượng Giai Tuệ bèn mở lời: “Phùng tỷ, chị không cần lo lắng về chuyện đó, năm nay lão gia sẽ tới Mỹ cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho ông, chị cứ yên tâm đi nuôi con gái, năm sau hai vợ chồng tôi sẽ đưa lão gia tới tham dự tiệc đầy tháng của em bé nhà chị!”
Ông nội Quan ngạc nhiên: “Cha nói sẽ cùng đi Mỹ với các con khi nào?”
“Con với lão Quan đã bàn bạc chuyện này, bây giờ cha cũng đã lớn tuổi, bọn con cũng bận công việc ở ngoài mà hiếm khi về nhà, hồi trước do cha còn phải quản lý một xí nghiệp rộng lớn, phận vãn bối như chúng con không tiện nhắc nhở, giờ đây A Tự đã có thể một mình đứng ra gánh vác, cha cũng nghỉ hưu về dưỡng sức khoẻ, chi bằng đi sang bên đó cùng chúng con, thay đổi môi trường sống một chút, cha thấy thế nào?”
Dì Phùng cười tươi như hoa: “Thế thì tốt quá rồi! Lão gia vừa có người thân bên cạnh chăm sóc, vừa lại có thể chung sống cùng Quan tiên sinh, quả thật một công đôi việc! Phu nhân không biết đó chứ, nhiều năm nay lão gia vẫn luôn nhung nhớ về con trai mình, ngay cả lúc ngủ mơ cũng gọi tên Quan tiên sinh!”
“Ta thèm mà nhớ tới thằng oắt con đó!” Ông nội Quan miễn cưỡng nói, râu vểnh mắt trừng, có điều vẫn là bị mấy lời của Thượng Giai Tuệ làm lung lay, do dự một lúc bèn nói: “Ông già này mà qua đó cùng sống e là sẽ gây ra nhiều phiền phức cho vợ chồng hai con.”
“Bọn con đều già cả rồi, cha còn lo làm phiền hay quấy nhiễu gì kia chứ!” Thượng Giai Tuệ bật cười: “Vậy thì cứ quyết định như vậy đi! Cha, ngày mai chúng ta sẽ đi làm hộ chiếu!”
Thượng Giai Tuệ đứng dậy, gọi Quan Tự và Tưởng Khinh Đường ở đằng kia tới đây rồi nói cho hai người biết chuyện ông nội Quan sẽ sang Mỹ ở cùng bọn họ, Quan Tự nói chỉ cần ông nội đồng ý thì bản thân cô cũng không có ý kiến gì, Tưởng Khinh Đường cũng hoàn toàn đồng ý với Quan Tự, thế là mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Buổi trưa ăn đồ nướng, toàn là thịt, toàn là dầu mỡ, buổi tối dì Phùng xuống bếp trổ tài nấu một bàn đầy hải sản, mấy người ngồi quây vào chung một bàn để chúc mừng sinh nhật cho Tưởng Khinh Đường, Tùng Ngọc nảy ra ý đồ xấu xa, cô bèn đầu têu mời rượu Tưởng Khinh Đường, vốn dĩ tửu lượng của nàng thấp, sợ uống nhiều rượu nên nàng đã quay lại nhìn Quan Tự, cô còn động viên nàng: “Hôm nay là ngày vui, uống một chút không sao, rượu này nồng độ thấp, không gây hại đâu.” Cô nói xong còn tự tay rót một cốc rượu vang đặt vào tay Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường thấy vợ mình nói không sao cứ uống đi, thôi thì uống luôn, nàng cụng cốc với Tùng Ngọc, lại nghe cô ấy nói: “Tớ cạn rồi, cậu tuỳ ý.” Tưởng Khinh Đường là người hiểu lý lẽ, người ta đã uống cạn thì đương nhiên nàng cũng phải cạn, nàng ngửa cổ uống ực một phát hết sạch rượu trong cốc, uống cũng ngon đó chứ, hương rượu này rất thơm, thật nhanh đã khiến mặt nàng hơi hơi ửng đỏ.
Không chỉ có màn kính rượu này của Tùng Ngọc mà Vệ Hân, Thành Thương Bảo, còn cả Chung Tình đều luân phiên nhau mời nàng uống, ngay cả ông nội Quan, Quan Hồng Sinh, Thượng Giai Tuệ và dì Phùng đều cười tít mắt mời rượu Tưởng Khinh Đường, nháy mắt đã uống bảy tám cốc, hai má Tưởng Khinh Đường đỏ như đánh son, trắng trắng hồng hồng, ngay cả khoé mắt cũng đỏ hồng, đôi mắt giống như phủ một tầng hơi nước mơ hồ, có vẻ như nàng đã ngà ngà say.
“Quan tỷ tỷ, em… thấy đầu óc hơi choáng váng.” Tưởng Khinh Đường buông cốc rượu xuống rồi dựa vào Quan Tự.
Quan Tự đỡ lấy nàng, cười nói: “Không sao, có tôi đây.”
Tưởng Khinh Đường lập tức thấy yên tâm, cơ mà nàng không hề để ý thấy ánh mắt Quan Tự vừa xẹt qua một tia khác thường.
Say rồi mới tốt, mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo, cho dù có cự tuyệt trăm lần thì cũng thành kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Nhất là Tưởng Khinh Đường say rượu đến mặt mày đỏ hồng, ánh mắt rưng rưng nhộn nhạo khác hẳn với dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như ngày thường khiến Quan Tự tim đập không ngừng, cô chẳng buồn nghĩ xem sáng mai thì nàng tỉnh rượu sẽ tức giận như thế nào, chỉ quan tâm đến dáng vẻ say xỉn hiện giờ của nàng mà thôi.
Đợi đến khi thổi nến bánh sinh nhật, Tưởng Khinh Đường mới cảm thấy mình say đến mơ hồ thật rồi, đứng cũng không vững, tất cả đều nhờ Quan Tự đỡ lấy eo nàng, hai cánh tay mềm nhũn của nàng quàng vào cổ Quan Tự, ngoan vô cùng, Quan Tự cho nàng làm gì nàng lập tức làm cái đó, cô vỗ vỗ khuôn mặt ửng hồng vì rượu của nàng, nhắc nàng cầu nguyện, nàng mới chép miệng, rồi ở trước mắt mọi người gào lên lời cầu nguyện của mình: “Mong rằng sẽ được mãi mãi ở bên cạnh Quan tỷ tỷ.”
Mọi người đều cười ha hả, chỉ có mỗi nàng là lơ tơ mơ liếm liếm nước miếng ở khoé môi mình, đang định hôn Quan Tự, Quan Tự cũng không sợ mà ôm nàng kéo vào trong lồng ngực, hôn chụt một cái vào cằm nàng, lại còn hôn đến mức môi mềm phát đỏ, càng tôn lên màu hồng ở hai gò má, thật là cảnh tượng diễm lệ!
Cắt bánh sinh nhật xong, Tưởng Khinh Đường cũng không ăn thêm được nữa, Quan Tự chỉ quệt một chút bơ vào ngón trỏ rồi đút cho Tưởng Khinh Đường, để nàng thử nếm xem vị của cái bánh sinh nhật mình như thế nào, Tưởng Khinh Đường lăn lộn trong lồng ngực Quan Tự, không thể rời xa, Quan Tự nói vào tai Tưởng Khinh Đường: “Nào Tiểu Đường, há miệng ra!”
Tưởng Khinh Đường nghe lời lập tức há miệng, liếm sạch miếng bơ trên đầu ngón tay Quan Tự, đoạn lại còn liếm một vòng khiến Quan Tự không đứng vững nổi, cô cố giữ hai chân ổn định rồi vội vàng xin lỗi mọi người đang chia bánh: “Tiểu Đường say quá rồi, tôi đưa em ấy về trước.”
Quan Hồng Sinh nói: “Muộn như vậy rồi còn đưa về đâu? Cứ ở lại nhà ông nội con không được sao? Phòng cũng dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.”
Thượng Giai Tuệ lườm ông ấy rồi cười với Quan Tự: “Được, các con về đi, đi đường cẩn thận, đừng quên chuyển lời chúc mừng sinh nhật của chúng ta tới Tiểu Đường nhé.”
“Con biết rồi.” Quan Tự xoay người rồi bế Tưởng Khinh Đường theo kiểu bế công chúa trên tay, không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng, khiến cho mọi người đằng sau được trận cười thích thú.
Một chiếc xe hơi phóng trên đường cao tốc, cho đến khi Quan Tự bế Tưởng Khinh Đường vào căn nhà nhỏ của hai người, Tưởng Khinh Đường mới dụi mắt tỉnh táo được một chút, nàng ngơ ngác nhìn Quan Tự: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Về nhà rồi.” Quan Tự cởi cúc áo đầu tiên của mình ra.
“Không đón sinh nhật nữa sao?”
“Mọi người tổ chức sinh nhật cho em xong hết rồi.” Quan Tự nhếch miệng cười, từng bước tiến lại gần Tưởng Khinh Đường rồi cô ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng ghé vào bên tai nàng ngửi ngửi: “Tiếp theo đến lượt một mình tôi đón sinh nhật cùng em.”