Chương 109: Sinh nhật vui vẻ
Tưởng Khinh Đường cố tình chúc mừng trước một ngày với Tùng Ngọc bọn họ, nàng muốn dành cả ngày sinh nhật để ở bên Quan Tự, không muốn có bất kì ai quấy rầy. Kỳ thực mọi người chúc mừng nàng xong liền trở về nhà, lúc đó mới hơn chín giờ tối, còn cách ba tiếng trước ngày sinh nhật của nàng.
Tưởng Khinh Đường bị Quan Tự ôm về nhà, cô đặt nàng ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Nàng nghe Quan Tự nói nhỏ vào tai, bên tai khẽ run một cái rồi ửng hồng lên, còn hồng hơn cả hơn lúc say rượu. Nàng buông mắt xuống, lông mi dài che khuất những ướt át nơi đáy mắt, nàng chớp mắt rất nhanh, sự vui sướng xuất phát từ nội tâm là không thể che giấu được. Cho dù Tưởng Khinh Đường đang nhiễm men say muốn bình tĩnh thì khóe miệng nhếch lên đã làm lộ ra hết sự vui mừng trong lòng, nàng dịu dàng dựa vào Quan Tự, mấp máy môi khẽ nói: “Quan tỷ tỷ, chị định chúc mừng sinh nhật em như thế nào?”
Mang theo men say thuần túy, Quan Tự không hề uống rượu mà cũng phải say, cô dán môi vào tai Tưởng Khinh Đường, thấp giọng cười lên: “Tiểu đường muốn tôi chúc mừng sinh nhật em như thế nào?”
Tưởng Khinh Đường bị Quan Tự ôm ngồi trên sofa, nàng vẫn còn duy trì tư thế ngồi cuộn tròn trên đùi Quan Tự. Tay phải nàng vòng ra sau lưng Quan tự, tay trái thì đặt ở ngực cô, tiếng cười của cô truyền từ lòng bàn tay Tưởng Khinh Đường qua, nửa người nàng liền mềm nhũn, ngồi trên đùi Quan Tự liếm liếm khóe miệng, cười ngây ngô nói: “Em… em cũng không biết. Bây giờ cũng rất tốt rồi…”
Vốn dĩ Tưởng Khinh Đường đã cảm thấy ngày hôm nay rất mỹ mãn, nàng thực sự không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến bản thân vui hơn được nữa.
Hơn nữa, lần trước Tưởng Khinh Đường uống rượu vẫn là trong tiệc kết hôn, khi đó Quan Tự không biết tâm ý của Tưởng Khinh Đường. Đối mặt với cô vợ dịu dàng chủ động lao tới hôn chính mình, lúc đó cô đã nhịn xuống ý nghĩ muốn hôn lại, ngay cả chính cô cũng ngạc nhiên sao định lực của bản thân lại lớn như vậy? Sao cô có thể nhịn không hôn lại chứ?
Bây giờ thì cô không nhịn nổi nữa, không đợi Tưởng Khinh Đường chủ động hôn mà cô đã cầm tay nàng vòng qua đỉnh đầu chính mình rồi đặt nàng nằm xuống sofa, nâng mặt nàng lên cẩn thận hôn xuống. Đại não Tưởng Khinh Đường mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy Quan tỷ tỷ hôn rất ôn nhu mà thoải mái nên liền rướn cổ lên chủ động hôn Quan Tự.
Lần này xem như là nai vàng tiến vào miệng hổ, Quan Tự hôn sâu hơn khiến đầu lưỡi Tưởng Khinh Đường khẽ nhói lên, co rụt lại muốn trốn đi nhưng lại bị lưỡi Quan Tự cuốn lấy, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cô. Nàng trốn không được, lại cảm giác được môi mình bị cắn một cái, sau đó nghe thấy Quan Tự khẽ than thở bên tai: “Tiểu Đường, Tiểu Đường của tôi…”
Tiếng nỉ non quanh quẩn bên tai Tưởng Khinh Đường rồi lan ra xung quanh, tràn ngập trong lòng Tưởng Khinh Đường.
Ngực Tưởng Khinh Đường hơi nóng lên, nàng không những không hề trốn tránh mà còn ôm lấy cổ Quan Tự kéo xuống chủ động hôn cô.
“Tắm trước đã.” Quan Tự nhếch môi cười.
Thân thể Tưởng Khinh Đường bay lên không trung, cứ như vậy bị Quan Tự ôm vào phòng tắm.
Không phải tới phòng tắm nhỏ bên trong phòng ngủ của bọn họ mà là phòng tắm lớn ở bên ngoài.
Trước khi Quan Tự tâm huyết dâng trào treo một tấm gương lớn ở bên trong thì phòng tắm lớn ở bên ngoài cũng không khác mấy so với phòng tắm nhỏ bên trong phòng ngủ.
Tấm gương kia chiếm cả một bức tường lớn, mặt gương làm bằng chất liệu đặc biệt, chỉ cần có người đi vào, cho dù hơi nước có nhiều cỡ nào thì mọi động tác vẫn được tấm gương ấy chiếu rõ ràng. Vốn dĩ Quan Tự treo lên là để cô và Tưởng Khinh Đường dùng nhưng da mặt Tưởng Khinh Đường quá mỏng, dễ thẹn thùng, không vượt qua nổi cánh cửa trong lòng nên phòng tắm lớn bên ngoài liền biến thành phòng tắm chuyên dụng của Quan Tự. Tuy nhiên hôm nay Tưởng Khinh Đường đã uống rượu, cả người như lọt vào trong sương mù nên Quan Tự mới dám ôm nàng đi vào đây, bình thường chắc chắn nàng sẽ không chịu bước vào.
Chỉ cần Tưởng Khinh Đường uống rượu vào là không kiểm soát được thăng bằng của cơ thể nữa, chỉ có thể dựa vào Quan Tự. Tay trái Quan Tư đỡ Tưởng Khinh Đường, tay phải lại cởi cúc áo của nàng, ánh mắt nàng khép hờ, vẫn còn có tâm tư nhìn sang đối diện rồi chỉ vào gương cười ngây ngô: “Quan tỷ tỷ, chị xem này, đối diện có thêm một chị kìa.” Một giây sau, nàng nhíu mày lại, cầm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của nàng không cho cô động đậy nữa: “Không đúng nha, chị đang ôm ai vậy? Chị dám ôm người khác sao? Trừ em ra chị không được ôm người nào khác!”
“Tôi không có ôm người khác.” Đối với một cô gái nhỏ đang say rượu, Quan Tự vẫn có thể kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Chị đang ôm Tiểu Đường đó chứ! Đó là mặt gương.”
“Thật không?” Tưởng Khinh Đường không tin mà đẩy Quan Tự ra, lắc lắc đầu xong dí mặt vào gương nghiên cứu. Nàng há miệng ra, người bên trong gương cũng há miệng, nàng le lưỡi, người bên trong gương cũng le lưỡi theo, nàng nhíu mày trợn mắt, vẻ mặt của người trong gương cũng trở nên kỳ quái, dáng vẻ ngốc nghếch. Quan Tự ở phía sau nàng vui vẻ, Quan Tự trong gương cũng vui vẻ y vậy.
“Quả nhiên là gương!” Tưởng Khinh Đường cười hì hì vỗ tay, nàng xoay người bất ngờ khiến chân trái xoắn vào chân phải rồi lảo đảo va vào ngực Quan Tự, hai tay nàng kéo lấy khóe miệng Quan Tự: “Quan tỷ tỷ… không được cười em!”
Người say rượu nói chuyện có chút cà lăm, nói không rõ chữ nhưng thanh âm vẫn tinh tế và mềm mại, Quan Tự ôm nàng vào lòng rồi cười lớn hơn: “Không dám, không dám!”
Hai cái cúc áo đã bị cởi ra, cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của Tưởng Khinh Đường lộ ra trước mắt Quan Tự, cô cúi đầu xuống hôn lấy cổ Tưởng Khinh Đường. Trong đầu Tưởng Khinh Đường vẫn nhớ rõ bây giờ bọn họ vẫn chưa thể làm việc kia nhưng lại không nhớ vì sao, cả người mềm nhũn tựa vào ngực Quan Tự, miệng vô thức thốt lên: “Không được, không thể.”
Quan Tự cười hỏi: “Vì sao lại không thể?”
Nhưng không đợi Tưởng Khinh Đường trả lời, Quan Tự đã hành động.
Tưởng khinh Đường uống rượu rồi, trong lúc nửa tỉnh nửa say chỉ nhớ bản thân bị hành tới mức khóc lên, rồi lại bị dọa khóc nhưng cho dù Tưởng Khinh Đường có khóc như thế nào thì Quan Tự vẫn làm tới cùng. Cuối cùng hai người tắm xong rồi Quan Tự vớ đại một cái khăn tắm ôm lấy người lên giường, vừa đúng mười hai giờ đêm.
Đầu Tưởng Khinh Đường vừa chạm vào gối thì điện thoại liền báo đã tới không giờ đêm.
Quan tự trán chạm trán với Tưởng Khinh Đường nhìn ánh mắt nàng, trong mắt cô đong đầy dịu dàng, lời nói cũng ngọt tới mức khiến người khác như muốn tan chảy, thấp giọng nói: “Tiểu Đường, sinh nhật vui vẻ.”
Thân thể Tưởng Khinh Đường vẫn còn đang run rẩy, đang muốn lơ Quan tỷ tỷ đi nhưng vừa nghe thấy câu này thì mọi nỗi tức giận đều biến mất, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Quan tỷ tỷ, em rất thích chị.”
“Tôi cũng vậy.” Quan Tự hôn trán nàng: “Tôi thích Tiểu Đường nhất.”