Chương 110: Đại kết cục
Vào sáng sớm hôm sinh nhật Tưởng Khinh Đường, Quan Tự dậy trước để làm cho nàng một bát mì trường thọ, cô không biết làm mấy món khác, chỉ biết làm mì cà chua đơn giản nhất và một quả trứng luộc. Tối hôm qua, Tưởng Khinh Đường bị Quan Tự dày vò đến thảm, eo đau, chân cũng đau nốt, thời tiết lại lúc nóng lúc lạnh, bởi vì hôm nay là chủ nhật nên sáng sớm nàng cứ nằm mãi trên giường, Quan Tự gọi dậy ăn cơm thì lại xoay người rồi co mình vào trong chăn mấy lần, sau đó chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu.
Quan Tự mỉm cười sờ phần tóc trên đỉnh đầu của Tưởng Khinh Đường, bây giờ tóc nàng chỉ còn một nửa, ngắn hơn năm ngoái rất nhiều.
Lúc trốn khỏi Trịnh Duệ Minh, Tưởng Khinh Đường nhếch nhác không chịu nổi, cũng vì vậy mà mái tóc đen dài và hiền dịu đã bị cành cây quật nát bét, rối bời, nàng buộc phải cắt đoạn tóc hỏng kia đi. Hôm nay tóc chỉ dài đến bả vai, còn không dài bằng tóc của Quan Tự.
Dài có cái đẹp của dài, ngắn cũng có lợi của ngắn, bởi vì Quan Tự yêu mái tóc dài của Tưởng Khinh Đường đến mức không muốn rời tay nên ban đầu Tưởng Khinh Đường còn nhất định không muốn cắt, sau đó mới bị Quan Tự kiên quyết đưa tới chỗ của thợ làm tóc. Thợ làm tóc vừa cắt nhát đầu tiên, nước mắt của Tưởng Khinh Đường đã rơi lách tách, nàng nhéo nhéo lòng bàn tay Quan Tự rồi ngẩng đầu nhìn cô trong gương, nước mắt chảy đầm đìa, Quan Tự suýt chút nữa đã mềm lòng đưa nàng rời đi, cho dù tóc nàng có đều hay không thì cô vẫn thấy rất đẹp.
Thợ làm tóc cũng quen biết các cô, thấy Tưởng Khinh Đường khóc thì ngạc nhiên cười nói: “Chỉ cắt tóc mà thôi, không đau không ngứa, có cái gì mà khóc? Ai không biết còn tưởng tôi cắt thịt của cô đó. Hơn nữa cô Tưởng à, bây giờ tóc của cô dài dài ngắn ngắn, vừa xơ vừa khô, đuôi tóc lại còn chẻ ngọn, cho dù cô có để dài thì cũng không đẹp đâu, cô cứ cắt phần tóc hỏng kia đi, sau đó chăm sóc thật kỹ mấy tháng, đến khi tóc mới mọc ra thì không phải sẽ càng đẹp hơn sao?”
Tưởng Khinh Đường lập tức ngừng khóc, xoay hết bên nọ đến bên kia rồi hỏi Quan Tự: “Bây giờ em xấu như vậy sao?”
“Không xấu.” Quan Tự cười nói: “Nhưng mà cắt đi sẽ càng đẹp hơn.”
Tưởng Khinh Đường lập tức nín khóc và mỉm cười, sau đó vui vẻ để thợ làm tóc cắt tóc giúp mình, thợ làm tóc quay đầu dùng khẩu hình nói với Quan Tự: “Cũng quá dễ dụ rồi.”
Quan Tự lại cười rồi nhắc nhở anh ta: “Anh phải làm cho Tiểu Đường của tôi một kiểu tóc thật xinh đẹp đó.”
“Đó là điều chắc chắn rồi.”
Cứ như vậy, mái tóc vốn dài tới nửa người của Tưởng Khinh Đường đã bị cắt đi chỉ còn đến bả vai như bây giờ, lộ ra dáng vẻ hoạt bát và tươi tắn chưa từng có khiến Quan Tự cảm thấy rất mới lạ. Mấy ngày ấy, hễ không có việc gì làm là Quan Tự lại vén tóc Tưởng Kinh Đường lên nghịch, qua một tuần, sau khi vẻ tươi mới đã hết thì mới đỡ hơn một chút.
Tới hôm nay, Quan Tự lại nhìn thấy mái tóc dài ngang lưng không giấu nối dưới chăn của Tưởng Khinh Đường, nàng lăn hai vòng rồi ngủ thiếp đi khiến mái tóc trở nên lộn xộn và xõa tung trên gối, trông có vẻ mềm mại như mây, Quan Tự không nhịn được mà khom người, sau đó sờ đầu Tưởng Khinh Đường mấy cái.
“Em buồn ngủ… Quan tỷ tỷ đừng nghịch.” Tưởng Khinh Đường hất tay Quan Tự ra, thậm chí còn muốn chui vào trong chăn nhưng đã bị Quan Tự mỉm cười vén chăn lên, sau đó đẩy bả vai nàng để nàng ngồi dậy, Tưởng Khinh Đường lại thuận thế dựa vào ngực cô rồi vùi đầu ngủ tiếp.
“Tiểu thọ tinh, dậy ăn mì thôi.” Quan Tự thổi khí vào tai nàng.
Tưởng Khinh Đường lắc đầu, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, giọng nói nũng nịu vang lên: “Không ăn… muốn ngủ…”
“Thế cũng không được, em phải ăn mì vào ngày sinh nhật, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Nhưng người em rất đau.” Tưởng Khinh Đường nâng cái mũi hơi đỏ lên, sau đó ấn ấn ngón tay vào ngực Quan Tự: “Đều tại Quan tỷ tỷ, em đã nói đừng làm rồi…”
“Đau ở đâu?” Quan Tự đưa tay vào trong chăn bóp cho nàng: “Chỗ này sao?”
Tưởng Khinh Đường kéo tay cô xuống dưới hai xăng-ti-mét rồi đặt lên trên eo: “Chỗ này khó chịu.”
Quan Tự xoa bóp cho nàng rất vừa phải: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tưởng Khinh Đường hưởng thụ sự phục vụ của cô, thoải mái thở dài, lại càng không muốn đứng dậy, cuối cùng Quan Tự phải vòng hai tay nàng lên cổ mình, sau đó ôm nàng đi rửa mặt, ăn bữa sáng, đến khi hai người chính thức ngồi lên bàn ăn thì mì cũng đã nở hết rồi.
Tưởng Khinh Đường thích thú ăn thêm một bát, sau đó vỗ bụng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Đây là lần đầu tiên em được ăn mì trường thọ.”
Quan Tự nói: “Về sau năm nào cũng có.”
Quan Tự muốn đón sinh nhật Tưởng Khinh Đường cùng với nàng nên mấy ngày này đã lùi hết tất cả các lịch trình, tuy nhiên hai người cũng không làm gì cả, chỉ ở nhà xem một bộ phim cũ, đó là một bộ phim hài kịch ‘Cả nhà vui vẻ’, nhân vật chính là một bé trai chừng mười tuổi, nghịch ngợm phá phách nhưng lại thông minh cơ trí, rất được mọi người yêu thương. Tưởng Khinh Đường dựa vào Quan Tự cười nghiêng ngả, Quan Tự lại bị phản ứng đáng yêu của Tưởng Khinh Đường chọc cho bật cười.
Xem phim xong, Tưởng Khinh Đường có vẻ như đang suy ngẫm gì đó, nàng hỏi Quan Tự có muốn có con hay không.
“Sao nào, Tiểu Đường định sinh cho tôi một đứa?” Quan Tự nhịn cười liếc xuống bụng nàng.
Tưởng Khinh Đường nói: “Bây giờ kỹ thuật điều trị phát triển như vậy, có cái gì không thể chứ?”
Quan Tự đè Tưởng Khinh Đường lên ghế sa lon rồi cắn chóp mũi nàng: “Chỉ hai người chúng ta thôi không tốt sao? Tiểu Đường muốn có con ư?”
“Em không muốn.” Tưởng Khinh Đường cắn môi nói: “Em sợ neesi trong nhà chỉ có hai người chúng ta thôi thì lâu dần Quan tỷ tỷ sẽ cảm thấy nhàm chán.”
Tưởng Khinh Đường không muốn có con, ít nhất là bây giờ không muốn.
Nàng còn chê thời gian ở với Quan Tự không đủ, chỉ muốn một mình độc chiếm cô, sao có thể mong có thêm một đứa bé đến chia sẻ tâm tư của Quan tỷ tỷ được chứ? Hơn nữa nuôi con cũng không dễ, một đám con nít không biết nói chuyện, chỉ biết khóc lóc, một ngày hai mươi tư tiếng đều không thể rời khỏi người được, nếu như bọn họ thật sự có con thì sợ rằng Quan tỷ tỷ sẽ không để ý tới nàng nữa.
Nghĩ như vậy, Tưởng Khinh Đường lại cảm thấy mình rất ích kỷ, gia sản của Quan gia lớn như vậy, sớm muộn gì cũng phải có người thừa kế, sao mình có thể chỉ vì muốn độc chiếm Quan tỷ tỷ mà bắt cô phải bỏ cả tư cách làm mẹ chứ?
Tưởng Khinh Đường cau mày khó xử, lại bị Quan Tự cắn môi trừng phạt.
“Tôi biết Tiểu Đường lại nghĩ vớ vẩn rồi.” Quan Tự nắn bóp khuôn mặt nàng rồi cười nói: “Tôi không muốn có con, cũng không muốn có thêm một tiểu quỷ tinh nghịch đến chia sẻ tinh lực của em, tôi muốn trong mắt Tiểu Đường chỉ có tôi. Muốn có con để làm gì? Để tranh giành em với tôi sao?”
“Nhưng công ty của chị…”
“Sợ gì công ty? Bây giờ tôi vẫn còn trẻ khỏe.” Quan Tự cười khẽ, cô không đành lòng để Tưởng Khinh Đường khó xử nên đưa ra một phương án điều hòa: “Cứ như này năm năm trước đã, sau năm năm chúng ta lại xem xét, như thế nào? Nếu sau năm năm mà hai ta đều muốn có con thì sẽ làm kế hoạch sinh con còn nếu không muốn thì lại để năm năm nữa.”
Tưởng Khinh Đường cảm thấy chủ ý này khá được, nụ cười trên mặt lập tức giãn ra, nàng cũng không xoắn xuýt chuyện con cái nữa.
…
Cuối tháng ba, ông nội Quan đi cùng ba mẹ Quan Tự sang Mỹ định cư. Lúc còn trẻ, ông nội Quan từng vào nam ra bắc nên ngôn ngữ không phải là vấn đề, ở bên kia giao tiếp cũng không hề có áp lực, Quan Tự và Tưởng Khinh Đường gọi video cho ông mấy lần, xem ra ông cụ vẫn rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh, thậm chỉ còn vui vẻ hơn so với lúc ở Tân Lĩnh, Thượng Giai Tuệ là một người thoải mái, cũng không cảm thấy bất tiện khi có thêm một ông lão nhưng Tưởng Khinh Đường lại rất nhớ ông nội Quan nên đã hẹn ra tết sẽ sang bên kia thăm ông nội và ba mẹ cùng với Quan Tự.
Cuộc sống của Quan Tự và Tưởng Khinh Đường dần đi vào nề nếp, chẳng mấy chốc, năm nhất đại học của Tưởng Khinh Đường đã kết thúc, sau khi nộp xong bài tập lớn thì nàng đã không có chuyện gì phải làm nữa rồi. Lúc ở nhà Tường Khinh Đường cũng không nhàn rỗi, nàng thường lôi bàn vẽ ra vẽ tranh, bức nào cũng là Quan Tự, có khi ngủ, khi tỉnh, có khi đọc sách, hoặc là bê máy tính làm việc, thỉnh thoảng Quan Tự còn đùa giỡn, nhân lúc Tưởng Khinh Đường đang tập trung vẽ mà lấy thuốc màu bôi lên mặt nàng, sau đó hai người lại chơi đùa ầm ĩ, hứng thú nổi lên, lúc này cũng chẳng ai quan tâm đến việc vẽ tranh nữa mà cứ thế ôm nhau nằm xuống đất rồi hôn.
Cũng may trong nhà đều trải thảm dày và mềm mại nên cho dù làm bậy như vậy thì bọn họ cũng không sợ lạnh.
Chẳng mấy chốc mà dụng cụ mỹ thuật đã chất đầy nhà, Quan Tự cảm thấy căn phòng này quá nhỏ, phải đổi một chỗ ở khác.
Vốn dĩ ông nội Quan bảo hai người đến biệt thự của mình ở nhưng Quan Tự sợ rằng ba mẹ vẫn muốn trở lại sau khi về hưu, hơn nữa dù sao đây cũng là nhà của ông nội Quan, bọn họ không thể tùy tiện sửa theo ý thích của mình được, vì vậy Quan Tự đã để ý một căn chung cư mới ở Tân Lĩnh, sau một tháng xem xét với Tưởng Khinh Đường, cuối cùng hai người lại nhìn trúng một căn nhà tây ở tiểu khu nằm tại trung tâm thành phố.
Tuy nằm trong thành phố nhưng nơi đây vẫn rất yên tĩnh, vừa bước vào tiểu khu, cảnh vật xung quanh đã trở nên thanh tịnh và đẹp đẽ, có nước non, có đình đài, có thể nói là vô cùng tao nhã. Căn hộ bọn họ thích còn có hai cái sân nhỏ ở trước và sau, sân sau rất lớn, Tưởng Khinh Đường có thể vừa nuôi hoa vừa trồng cây, còn có thể xây một cái đình, đặt một chiếc bàn uống trà nhỏ cùng với hai cái ghế trúc, mùa hè hóng mát, mùa đông phơi nắng, vừa mới nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng an nhàn rồi, hơn nữa cho dù sau này có con thì bọn họ cũng không sợ không có chỗ chơi.
Hai người nhìn thế nào cũng thấy rất hài lòng, bọn họ quyết định sửa sang lại thật tốt, đến cuối năm sẽ chuyển vào rồi mời bạn bè tới uống rượu tân gia. Trước giao thừa mấy ngày, hai người lên máy bay đi thăm ông nội và ba mẹ, một năm nữa lại trôi qua.
Vào năm hai đại học, Tưởng Khinh Đường tham gia một cuộc thi vẽ tranh quốc tế, bức vẽ của nàng rất có hồn, nền tảng lại vững chắc. Không nằm ngoài dự liệu, Tưởng Khinh Đường đã giành được giải nhất, đây cũng được coi là sự công nhận của những người có địa vị trong ngành giành cho nàng. Từ đó mà Tưởng Khinh Đường bắt đầu có chút tiếng tăm với bút pháp tinh tế và sinh động, thậm chí còn có viện bảo tàng ở nước ngoài mời nàng đi tham gia triển lãm tranh.
Đến năm ba đại học, Tưởng Khinh Đường lại có một bức tranh tham gia đấu giá từ thiện, bức tranh này được bán với giá trên trời là một trăm vạn, một điều rất hiếm thấy ở các họa sĩ thời nay, huống chi Tưởng Khinh Đường còn là một họa sĩ trẻ mới khoảng hai mươi tuổi, từ đây tên tuổi vang dội, nàng lập tức trở thành thành một nhân vật nổi tiếng.
Đột nhiên được mọi người chú ý khiến Tưởng Khinh Đường cảm thấy vô cùng bối rối, nàng không dám tùy tiện cầm tranh đi thi và tham gia đấu giá nữa mà chỉ chuyên tâm luyện tập, mài dũa bút pháp và tâm tính.
Đến năm thứ tư đại học, tác phẩm tốt nghiệp của Tưởng Khinh Đường gây chấn động khắp nơi, thư mời đến từ các viện bảo tàng nổi tiếng trên thế giới ùn ùn kéo đến, bọn họ đều hy vọng nàng có thể mở một buổi triển lãm cá nhân. Tưởng Khinh Đường không đưa ra được quyết định nên hỏi ý kiến của Quan Tự, Quan Tự cảm thấy đây là việc tốt nên cũng khuyến khích nàng đi.
“Nhưng… em sợ triển lãm lưu động sẽ kéo dài mất mấy tháng đó.” Tưởng Khinh Đường do dự không phải vì nguyên nhân gì khác mà chỉ vì nàng không nỡ xa Quan Tự hai ba tháng.
Tưởng Khinh Đường và Quan Tự cũng đã kết hôn được năm năm rồi, năm năm qua, tình cảm của bọn họ không hề nhạt đi mà càng ngày càng nồng đậm, thật sự đã đến mức máu xương hòa hợp, không thể rời khỏi lẫn nhau. Ngoại trừ những lúc đi công tác hoắc khi có việc công, suốt bốn năm Quan Tự đều đưa đón Tưởng Khinh Đường đi học, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cô không hề cảm thấy phiền chán một chút nào cả. Mỗi khi Tưởng Khinh Đường xuống xe hay lên xe, Quan Tự đều sẽ vuốt ve cổ nàng và hôn triền miên một hồi, lần nào cô cũng có thể cảm nhận được những sự thú vị khác nhau.
Thói xấu thích ăn đồ ngọt của Tưởng Khinh Đường vẫn không đổi, kể từ ngày Quan Tự kết hôn với nàng, hộp đựng đồ trên xe cô luôn luôn xếp đầy kẹo. Mấy năm nay, Quan Tự từng li từng tí cưng chiều cô vợ nhỏ của mình, cô thật sự vô cùng cưng chiều Tưởng Khinh Đường, hơn nữa mức độ còn càng ngày càng tăng. Ở trước mặt người ngoài, Tưởng Khinh Đường là một người khiêm tốn, lễ độ nhưng khi ở cạnh Quan Tự, ở nơi chỉ có hai người, cô thật sự ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, xem ti vi cũng phải gác đôi chân nhỏ trắng nõn lên trên đùi Quan Tự, bày ra dáng vẻ ung dung của ông lớn.
Bọn họ tình nồng ý mật như vậy, sao Tưởng Khinh Đường nỡ rời khỏi Quan Tự tận mấy tháng chứ? Nhưng đây là cơ hội hiếm có, tất nhiên Quan Tự phải khuyên nàng nắm chặt, sau mấy ngày khuyên răn, cuối cùng Tưởng Khinh Đường cũng cắn răng đáp ứng. Ngày khởi hành, Tưởng Khinh Đường vẫn không ngừng ôm hôn Quan Tự. Quan Tự cũng lo lắng, dặn dò nàng ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, không được ăn mấy thứ linh tinh, không được uống nước lã, nước lọc mà mua ở siêu thị thì tốt nhất là nên đun sôi rồi mới uống, người nước ngoài uống nước lã quen rồi sẽ không sao nhưng dạ dày của Tưởng Khinh Đường rất yếu, Quan Tự chỉ sợ nàng uống nước lã sẽ bị tiêu chảy, thổ tả. Quan Tự không thể chăm sóc Tưởng Khinh Đường khi nàng ở bên ngoài được nên kiểu gì cũng phải dọa cho nàng một phen hết hồn.
Tưởng Khinh Đường càng nghe càng buồn bã, nàng khịt mũi khóc sướt mướt, còn chưa lên máy bay mà vành mắt đã đỏ cả rồi, nàng khàn giọng nói: “Quan tỷ tỷ cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, lúc em không ở đây, chị đừng tăng ca không kể ngày đêm nhé, vẫn nghĩ mình còn trẻ sao?”
Quan Tự mỉm cười đồng ý, nhìn nàng lên máy bay, đoán chừng sau khi máy bay cất cánh, cô mới xoay người lau khóe mắt.
Lớn tuổi rồi sẽ không giống như trước nữa, không ngờ Quan Tự lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, Tưởng Khinh Đường vẫn chưa ra khỏi thành phố Tân Lĩnh mà cô đã không nỡ rồi.
Trong chuyến đi này của Tưởng Khinh Đường, Quan Tự đặc biệt tìm một trợ lí đáng tin chăm sóc ăn uống, sinh hoạt của nàng, chẳng những biết tiếng Anh mà còn biết tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha và một vài ngôn ngữ phổ biến khác. Tưởng Khinh Đường vừa đáp đất đã có nhân viên công tác của viện bảo tàng bên kia đến đón tiếp, từ lúc xuống máy bay đến lúc vào ở khách sạn, mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, lúc này Quan Tự mới hơi yên tâm.
Đêm nào Tưởng Khinh Đường cũng gọi điện cho Quan Tự, nói hôm nay mình đã nhận phỏng vấn của tòa soạn hoặc đài truyền hình địa phương nào. Quan Tự đều ghi nhớ, sau đó lên mạng tìm video phỏng vấn của nàng, cô vẫn luôn quan tâm đến hướng hoạt động của Tưởng Khinh Đường.
Dù vậy, chỉ sau hai tuần, hai người gần như đều đã nhớ nhung thành bệnh.
Cho đến một ngày, Tưởng Khinh Đường lại chuyển đến một nước khác, nàng vừa mới vào khách sạn, còn chưa cất xong hành lý thì đã có người tới gõ cửa. Tưởng Khinh Đường mở cửa, sau đó lập tức được một người ôm chặt, mùi thơm của Quan Tự xộc vào khiến nàng sợ ngây người, đến khi bị Quan Tự tấn công tới trên giường thì mới ngơ ngác hỏi: “Quan tỷ tỷ, chị… tại sao chị lại ở đây?”
“Đến nơi này bàn chuyện hợp tác.” Quan Tự vội vã cắn gáy nàng, mơ hồ trả lời một câu rồi lột sạch Tưởng Khinh Đường.
Thật ra thì Quan Tự phái cấp dưới đi bàn việc hợp tác này cũng được, cô hoàn toàn không cần phải tự mình ra trận? Nhưng Quan Tự nhớ hương thơm của Tưởng Khinh Đường đến mức không nhịn được nên mới mượn danh đi công tác để tự mình tới đây, sau ôm được người vào trong ngực thì lòng cô mới yên ổn trở lại.
Tưởng Khinh Đường dừng lại ở quốc gia nhỏ này mấy ngày thì Quan Tự cũng sẽ đi công tác bằng đấy thời gian, tới khi nàng phải đi đến nước tiếp theo thì hai người mới lưu luyến không thôi mà lại tách ra.
Quan Tự đếm ngày chờ Tưởng Khinh Đường trở lại và chuẩn bị tự mình đi đón nhưng không ngờ nàng lại về trước thời hạn một ngày, Quan Tự vừa mới mở khóa cửa thì Tưởng Khinh Đường đã kéo cổ tay cô vào trong, sau đó đè lên trên cửa mà hôn dồn dập và điên cuồng: “Quan tỷ tỷ, em nhớ chị chết mất.”
Quan Tự mải hôn nàng, ngay cả thười gian rảnh để trả lời cũng không có, cô ôm Tưởng Khinh Đường lên phòng ngủ ở tầng hai, đóng cửa lại, quần áo rơi lả tả từ hành lang cho đến cửa phòng ngủ.
Cửa phòng đóng chặt, thỉnh thoảng bên trong lại truyền ra mấy âm thanh nho nhỏ, kèm theo tiếng nức nở mơ hồ của Tưởng Khinh Đường khiến xương cốt người nghe cũng phải nhũn ra.
Mấy năm nay ở bên cạnh Quan Tự, Tưởng Khinh Đường đã cao thêm mấy centi mét, vào đợt kiểm tra sức khỏe lần trước, nàng đã cao một mét năm mười chín, cơ thể cũng nở nang hơn so với lúc vừa tròn hai mươi, ôm trong ngực cảm thấy vô cùng mềm mại, Quan Tự ngửi cổ nàng và nghĩ, đây mới gọi là ôn hương nhuyễn ngọc.
Tưởng Khinh Đường trở về vừa kịp với buổi lễ tốt nghiệp của đại học Tân Lĩnh, nàng cảm thấy cực kỳ phấn khởi vào ngày này bởi vì mình sắp thay mặt cho những người tốt nghiệp xuất sắc của đại học Tân Lĩnh lên bục phát biểu. Tưởng Khinh Đường dậy từ sáng sớm, nàng khoác áo và đội mũ cử nhân của mình lên, mấy sợi dây trên mũ rủ xuống hai bên tai, nhẹ nhàng lắc lư.
Tháng sáu rất nóng, dưới chiếc áo cử nhân, Tưởng Khinh Đường chỉ mặc một chiếc váy dây màu trắng tuyền, cổ áo cử nhân lại rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, nàng cầm vạt áo cử nhân rồi nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt Quan Tự, sau đó nghiêng đầu hỏi Quan Tự có vừa người không, dáng vẻ học sinh lanh lợi này khiến Quan Tự nhìn đến hai mắt sững sờ, cô ngừng thở kéo Tưởng Khinh Đường lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.
Tưởng Khinh Đường đè tay cô lại tỏ vẻ không đồng ý, sau đó quở trách: “Lát nữa em còn phải lên bục đọc diễn văn đó, Quan tỷ tỷ đừng làm nhăn áo cử nhân.”
Tưởng Khinh Đường gọi Quan Tự năm mười chín tuổi là ‘Quan tỷ tỷ’, hôm nay nàng cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi nhưng vẫn luôn miệng kêu lên ‘Quan tỷ tỷ’, mềm mại và đáng yêu, không hề cảm thấy chút bất thường nào cả. Sợ rằng đến khi ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi hay năm mươi tuổi, khi kêu lên Quan tỷ tỷ, Tưởng Khinh Đường vẫn sẽ mềm mại và xinh xắn giống như bây giờ vậy.
“Vậy Tiểu Đường phải đồng ý với tôi, đợi sau khi mặc bộ quần áo này trở về, em phải để tôi tự mình…”
Mặt Tưởng Khinh Đường hơi nóng lên, nàng nhút nhát gật đầu một cái.
Dĩ nhiên Quan Tự được tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Tưởng Khinh Đường, không chỉ có cô, ngay cả Chung Tình cũng tới, mang theo máy quay để quay video cho đám Tưởng Khinh Đường, Vệ Hân và Tùng Ngọc.
Trong mắt Quan Tự chỉ có Tưởng Khinh Đường, nhìn hai tay Tưởng Khinh Đường nhận lấy bằng tốt nghiệp và bằng cử nhân do hiệu trưởng ban tặng, nhìn nàng tràn đầy oai hùng đứng trên bục đọc diễn văn tốt nghiệp, nhìn nàng từ một cô gái nhỏ nhu nhược, ngay cả nói cũng không trôi chảy của năm năm trước trưởng thành và trở thành một người phụ nữ chín chắn, thanh nhã, đoan trang, cho dù đối mặt với mấy ngàn sinh viên tốt nghiệp cũng có thể thoải mái, ung dung và tự tin của hiện tại, năm năm qua, hào quang trong mắt nàng chưa từng thay đổi, nó vẫn luôn lấp lánh và rực rỡ như vậy, khiến Quan Tự nhìn nàng cũng cảm thấy tự hào.
Đến khi đọc xong diễn văn và đi xuống bục, Tưởng Khinh Đường liếc về phía sau, nàng lập tức nhìn thấy Quan Tự đang cười tủm tỉm và giang hai cánh tay ra từ sớm. Khí chất mạnh mẽ, tự tin và tao nhã vừa rồi cũng hoàn toàn được cởi bỏ, Tưởng Khinh đường cười ngọt ngào rồi lập tức nhào vào trong ngực Quan Tự, nàng vẫn là cô gái nhỏ đáng yêu của năm năm trước, Tưởng Khinh Đường nũng nịu bên tai Quan Tự: “Quan tỷ tỷ, đeo giày cao gót lâu khiến chân em thật đau.”
Quan Tự nuông chiều ôm chặt nàng: “Không sợ, đợi lát nữa trở về tôi sẽ xoa bóp cho Tiểu Đường.”
Năm năm, điều thay đổi là Tưởng Khinh Đường trở thành một người phụ nữ độc lập, nàng là một họa sĩ trẻ tuổi nổi danh và có triển vọng, tiền đồ vô lượng.
Mà điều không đổi là Tương Khinh Đường vẫn luôn là một cô gái nhỏ được Quan Tự cưng chiều, nàng sẽ nũng nịu ở trong lòng Quan Tự, sẽ bĩu môi than phiền giày cao gót siết đến đau chân với Quan Tự, sẽ nhón chân lên đòi Quan Tự hôn mình khiến Quan Tự cảm thấy đau lòng.
Cho dù Tưởng Khinh Đường có trưởng thành như thế nào thì cũng chỉ là Tưởng Khinh Đường thuộc về Quan Tự, từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi. Tưởng Khinh Đường núp ở trong ngực Quan Tự như vậy, trừ cô ra thì ai cũng đừng nghĩ đến việc nhìn thấy nàng dù chỉ một chút.
Quan Tự cởi giày cao gót của Tưởng Khinh Đường rồi xách trên tay, sau đó lại ôm nàng, sung sướng cười to: “Về nhà thôi.”
Tưởng Khinh Đường cũng cười giòn giã: “Về nhà!”
Hai người cùng nhau đi xa, dẫu sao thì Quan Tự cũng không nhịn nổi, chỉ muốn bắt cóc cô vợ xinh đẹp đang mặc áo cử nhân nhà mình về rồi hết lòng yêu thương.
Quan Tự bóc kẹo nhét vào trong miệng Tưởng Khinh Đường, Tưởng Khinh Đường ăn xong kẹo rồi lại hôn Quan Tự, nàng chép miệng một cái, chỉ cảm thấy miệng của Quan tỷ tỷ còn ngọt hơn cả kẹo.
Sau đó thì như thế nào?
Điều khó khăn nhất trong cuộc sống đều đã qua, đương nhiên bọn họ phải càng ngày càng tốt rồi.
Cho đến khi hai mang tai của Tưởng Khinh Đường trắng bệch, nàng vẫn ôm ổ Quan Tự rồi ngọt ngào gọi Quan tỷ tỷ!