Chương 23: Em chỉ thích chị
Bàn tay mềm mại kia khiến lòng bàn tay Quan Tự khẽ run, cô cười, che lấp đi cảm xúc của mình, kéo Tưởng Khinh Đường lên xe.
Hôm nay không phải ngày đặc biệt như lễ tình nhân, 520, 521 nên người đến đăng ký kết hôn ở Cục Dân Chính không nhiều.
Xe Quan Tự vừa dừng lại, Tưởng Khinh Đường đã bắt đầu hồi hộp, biểu cảm mất tự nhiên, Quan Tự trêu nàng: “Kết hôn thôi mà đâu phải lên pháp trường, sao em lại hồi hộp như vậy? Trán đổ mồ hôi lạnh luôn rồi này.”
Cô lau mồ hôi trên trán giúp Tưởng Khinh Đường, nụ cười của cô lại không trấn an được nàng, ngược lại càng khiến hô hấp của nàng dồn dập hơn, nghẹn mãi trong ngực đến đau cả tim.
“Thở đi em.” Quan Tự nâng mặt Tưởng Khinh Đường: “Tiểu Đường, thở theo tôi này.”
Dưới sự chỉ dẫn của Quan Tự, Tưởng Khinh Đường hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng ngại ngùng cúi đầu: “Có phải em rất không có tiền đồ không?” Như đang lẩm bẩm lại như đang hỏi Quan Tự.
Quan Tự không đáp, chỉ cười trêu chọc: “Em còn đi được không? Có muốn tôi ôm em vào không?”
Mặt Tưởng Khinh Đường lập tức hồng lên: “Người ta thấy sẽ chê cười chị.”
Nếu bản thân bị chê cười, Tưởng Khinh Đường sẽ không sợ, dù sao từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua nhiều rồi nhưng nàng không muốn Quan Tự cũng bị chê cười.
“Ai dám chê cười?” Quan Tự kề bên tai nàng, nhỏ giọng cười nói: “Ai dám chê cười Tiểu Đường, tôi sẽ cắt lưỡi kẻ đó.” Khi nói, hơi thở vờn quanh tai Tưởng Khinh Đường.
Hơi ấm làm tai nàng ngứa lên, nàng không chịu nổi, cảm giác hồi hộp cũng giảm đi một nửa, ngước mắt oán trách: “Còn nói người ta, rõ ràng là Quan tỷ tỷ đang chê cười em trước này.”
Ánh mắt hình viên đạn mềm mại bay đến tựa như lông vũ dịu nhẹ, nửa giận nửa vui vờ trừng Quan Tự lại mang theo chút làm nũng lơ đãng khiến Quan Tự nhìn thấy thích không thôi, suýt chút không nhịn được hôn nàng trước công chúng.
Quan Tự trêu hỏi: “Thật sự không cần tôi ôm?”
Tưởng Khinh Đường không đồng ý cũng không từ chối, xấu hổ cúi đầu, tóc theo đó rũ xuống lộ ra phần gáy bóng loáng dưới nắng dịu.
Quan Tự ma xui quỷ khiến khom lưng, không chờ Tưởng Khinh Đường trả lời, một tay bế nàng lên, đi vào cửa lớn Cục Dân Chính.
“A!” Tưởng Khinh Đường ôm lấy cổ Quan Tự, thở nhẹ bên tai cô. “Mau thả em xuống, người ta đang nhìn chị kìa……” Tưởng Khinh Đường vùi mặt trong lòng Quan Tự không dám ngước lên, dùng giọng mũi nhỏ nhẹ chỉ hai người nghe được lại không có chút lực uy hiếp từ chối cô.
Quan Tự cong môi, cố ý hơi buông tay, Tưởng Khinh Đường cảm thấy cả người hạ xuống, kinh hoảng ôm chặt lấy cổ Quan Tự, sợ đến mức không nói nên lời, chờ khi nghe thấy tiếng cười của Quan Tự mới biết là cô chơi xấu, Tưởng Khinh Đường bất mãn đánh vào vai Quan Tự.
“A……” Quan Tự khoa trương nhíu mày, kêu khổ: “Tiểu Đường, còn chưa qua cửa mà em đã muốn giết vợ sao? Tôi chết rồi em phải thủ tiết đó.”
“Bậy!” Tưởng Khinh Đường che miệng cô lại, ánh mắt nôn nóng ngăn cản: “Quan tỷ tỷ lại nói bừa!”
Mặt Quan Tự giãn ra dịu dàng nói: “Được rồi, tôi không nói.”
Cô mở miệng muốn cắn ngón tay của Tưởng Khinh Đường lại bị giọng nữ phía xa chế nhạo ngắt ngang: “Quan tổng thật có nhã hứng!”
Cả người Tưởng Khinh Đường cứng đờ, quả nhiên bị người ta phát hiện. Nàng trốn trong lòng Quan Tự, mặt vùi vào vai cô, tim đập loạn, không dám nhìn mặt người đến.
“Không sao đâu em.” Quan Tự trấn an bên tai nàng, quay đầu, nhìn về phía giọng nữ kia, thấy một người phụ nữ đang cười nhìn các nàng.
Ánh mắt người phụ nữ kia thong dong, trấn định, là sự ưu nhã của năm tháng lắng đọng nhưng dáng vẻ lại rất trẻ không đến 30 tuổi. Bên cạnh cô là một cô gái trẻ tuổi thấp hơn cô một chút, ánh mắt sắc bén, Quan Tự chú ý tay hai người đang nắm, mười ngón giao nhau.
Quan Tự ôm Tưởng khinh Đường, khẽ gật đầu, đáp: “Từ tổng, Lâm tổng, đã lâu không gặp.”
Cô gái trẻ tuổi hơi thấp không che giấu sự tò mò trong mắt nhìn thoáng người trong lòng Quan Tự, cười trêu: “Người đang trốn trong lòng Quan tổng là ai vậy? Bảo bối đến vậy làm Vãn Vãn và tôi mở rộng tầm mắt.”
Cô gái này thoạt nhìn dịu dàng, vô hại, Quan Tự cũng không chính diện đấu với cô nhưng vẫn chứng kiến vài thủ đoạn của cô, cuộc chiến về giá và truyền thông của năm trước đã kéo công ty con của Vệ thị xuống đến mức khiến cổ phiếu của cả Vệ thị liên tục giảm trong hai quý liền làm Vệ thị tổn thất nặng nề, cuối cùng cô dùng giá rẻ tiếp quản công ty con và nhà xưởng của Vệ thị, tất cả đều là bút tích của cô gái này.
Quan Tự nheo mắt, cảnh giác nhìn hai người, trong lòng cười lạnh, dù sao cũng là người được Từ Khe Vãn nuôi lớn, tác phong tàn nhẫn không khác Từ Khê Vãn lúc trẻ.
“Lâm tổng nói đùa, mọi người đều biết nguyên nhân vì sao đến đây, Tiểu Đường nhát gan, sợ gặp người lạ, mong hai vị thứ lỗi.” Quan Tự nghiêng người ý bảo hai người đi trước.
Hai người kia cũng không từ chối, khi Quan Tự sắp vào cửa Cục Dân Chính, nghe thấy các cô trò chuyện.
“Vãn Vãn, nhìn người ta xem, ôm đi đăng ký kết hôn, thật sáng tạo.”
“Nếu không tôi cũng em vào?”
“Thôi, không cần đâu, em lại không phải chim nhỏ nép vào lòng vợ, chờ nhận giấy hôn thú về, chúng ta từ từ ôm, muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, haha……”
“……………..”
Tưởng Khinh Đường nghe thấy đối thoại của các nàng, mặt đỏ như máu, cả ngón tay cũng đỏ, ngập ngừng: “Chị mau thả em xuống…….”
Quan Tự cũng thầm hận mình choáng váng để Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh chê cười, cô thả Tưởng Khinh Đường xuống, hậm hực vén tóc.
“Tôi xin lỗi.”
Tưởng Khinh Đường cúi đầu, chủ động ngoéo ngón út của Quan Tự: “Mình vào thôi chị.”
Ngón út bị ngoéo như nửa đời sau của Quan Tự sẽ bị cột bên người cô bé này.
Cô cong môi, đáp: “Được.”
Đi vào kết hôn.
……………………
Kết quả khi chụp ảnh, nhân viên lại nói vì phông nền màu đỏ nên mặc màu đỏ sẽ lên hình không rõ, tốt nhất nên mặc màu khác.
Tưởng Khinh Đường nghe xong hối hận, nghĩ thầm sáng nay mình không nên đổi váy trắng, dong dài chậm trễ nhiều thời gian như vậy còn hại nàng và Quan tỷ tỷ không thể kết hôn vào hôm nay.
Trong lòng Tưởng Khinh Đường không có chủ ý, nàng nhìn Quan Tự như xin giúp đỡ.
“Em đừng hoảng.” Quan Tự cười với anh, thầm nghĩ cách giải quyết.
Đáng tiếc hôm nay cô chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi thường, nếu không có thể cho Tưởng Khinh Đường mặc áo khoác ngoài.
Khi Quan Tự đang hết đường xoay xở, Lâm Hạnh và Từ Khê Vãn đã đăng kí xong, quay lại đưa cho Quan Tự một chiếc áo trắng.
“Không ngờ Quan tổng thần thông quảng đại cũng có lúc không tìm được cách giải quyết.” Lâm Hạnh cười nói: “Cái này tôi cho Quan tổng mượn cũng xem như tôi làm mai cho Quan tổng.”
Quan Tự nhìn Lâm Hạnh, nhận lấy, cười đáp: “Cảm ơn Lâm tổng đã giúp đỡ.”
“Chuyện nhỏ mà.” Lâm Hạnh và Từ Khê Vãn thông thả rời đi.
Quan Tự nhìn bóng lưng của hai người, nghĩ thầm Lâm Hạnh này thật thú vị, nếu không phải là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, cả hai có thể là bạn.
Có sự giúp đỡ của Lâm Hạnh, hai người nhận được giấy hôn thú, là quyển sổ màu đỏ, mỗi người một quyển, con dấu chạm nổi tuyên bố từ nay về sau Quan Tự và Tưởng Khinh Đường sẽ là bạn đời hợp pháp.
Tưởng Khinh Đường mở giấy hôn thú ra, ngón tay vuốt ve ảnh chụp chung của hai người, luôn miệng đọc những chữ bên trên, đầu lưỡi trên khớp hàm như có vị ngọt dịu nhẹ, nàng vừa xem giấy hôn thú vừa trộm ngắm Quan Tự.
Ánh mắt như mèo cào khiến hơi thở của Quan Tự thoáng loạn, suýt vượt đèn đỏ.
“Tiểu Đường này.”
“Hửm?” Tưởng Khinh Đường hoảng loạn đáp.
Quan Tự thâm ý cười hỏi: “Có phải em đang nhìn trộm tôi không?”
Tưởng Khinh Đường sợ đến mức ngừng thở, cả người lui về phía cửa xe, nắm lấy vạt áo, thề thốt phủ nhận: “Không…… không có.”
Không xong, bị Quan tỷ tỷ phát hiện.
Ánh mắt Quan Tự nhìn khoảng trống của tóc đen trên cổ, thật hồng.
Tựa như quả đào ngon ngọt.
Cô bất giác liếm răng.
……………….
Khi trở về Quan gia, trong nhà có thêm hai vị khách.
Một người biểu cảm rất lạnh, người sống chớ gần, một người thoạt nhìn phá cách, tóc ngắn màu tím khói, đang cười không đứng đắn, khi Tưởng Khinh Đường vào cửa, bị nụ cười của nàng dọa sợ, lặng lẽ trốn sau Quan Tự.
“Mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà hai người đến đây?” Quan Tự nhìn thấy hai người trong phòng khách, sửng sốt sau đó cười rộ, dẫn Tưởng Khinh Đường đến.
“Đương nhiên đến chúc mừng chị.” Cô gái tóc ngắn đứng lên, cười xấu xa, nghiêng người về trước, muốn đánh giá Tưởng Khinh Đường trốn sau Quan Tự: “Đây là vợ của chị? Mau ra đây để chị nhìn xem….”
Chưa dứt lời, nàng đã bị người lạnh lùng tóc dài phía sau kéo về, nhỏ giọng cảnh cáo: “Em ngoan một chút.”
“Em đã làm gì…..” Cô gái tóc ngắn ủy khuất đáp.
Quan Tự hơi mỉm cười, quay đầu nói với Tưởng Khinh Đường: “Em đừng sợ, hai người này là bạn của tôi để tôi giới thiệu cho em.”
Cô gái tóc ngắn phụ họa: “Phải đó, phải đó, em gái, em đừng sợ, chị và Mộ Mộ thật sự không phải người xấu, Mộ Mộ chị nói đúng không?”
Tưởng Khinh Đường nghe xong, nhút nhát bước ra, nắm chặt vạt áo của mình.
“Đây là La Nhất Mộ, bạn nối khổ của tôi, là giảng viên của đại học Tân Lĩnh, không chừng sau này em sẽ gặp cô ấy trên trường .” Quan Tự nhìn người phụ nữ tóc dài giới thiệu với Tưởng Khinh Đường, lại nhìn về phía cô gái tóc ngắn: “Còn đây là Giản Lệnh, người yêu của La Nhất Mộ.”
Tưởng Khinh Đường bị Quan Tự ấn vai đẩy về trước, cả ba người đều rất cao, chỉ có Tưởng Khinh Đường vóc dáng nhỏ nhắn tựa như đang đứng giữa người khổng lồ, lông mi nàng khẽ động, lui vào trong lòng Quan Tự, nhìn mu bàn chân, nhỏ giọng nói: “Chào….. chào hai chị, em tên Tưởng Khinh Đường, là….. của Quan tỷ tỷ.”
Giản Lệnh cố ý trêu nàng, khom lưng đến trước mặt nàng, chớp mắt trêu: “Là gì?”
Mặt Tưởng Khinh Đường đỏ hồng.
Giản Lệnh ôm bụng cười to: “Em gái này thật thú vị, còn xinh đẹp nữa, nếu không phải chị đã hoàn lương, chị chắc chắn sẽ theo đuổi em, hahaha….”
Nàng đắc ý chưa được mười giây, đã bị La Nhất Mộ nâng mày, up hiếp bên tai nàng: “Em vừa nói gì?”
“Haha, em….. em đùa thôi….. Mộ Mộ chị đừng xem là thật, em hiện tại có chị, dù tiên nữ hạ phạm cũng không lọt vào mắt em, haha…..” Giản Lệnh xấu hổ cười, quay đầu dỗ La Nhất Mộ, không có sức quấy rầy Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường sợ Quan Tự cũng không vui như La Nhất Mộ, không đợi Quan Tự lên tiếng, nàng đã xoay người sang chỗ khác, nhón chân, đầu kề bên tai Quan Tự, lặng lẽ nói: “Quan tỷ tỷ hãy yên tâm, em….. em sẽ không thích chị ấy…..”
Em chỉ thích chị. Chỉ thích mỗi chị cũng chỉ muốn được mình chị thích.