Chương 24: Vợ ơi
“Em không thích chị ấy…….”
Tưởng Khinh Đường kề bên tai Quan Tự nói ra những lời này, còn thầm quyết định không nói nửa câu sau, nàng cho rằng không ai nghe thấy, nào biết Giản Lệnh tai thính nghe rõ từng chữ của nàng.
Giản Lệnh đảo mắt, cười hì hì bảo: “Em gái, sao em lại không thích chị? Chị lịch sự, tuấn tú, muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, em nói xem sao em lại không thích chị?”
Giản Lệnh cười xấu xa, vừa thấy đã biết có ý xấu, Tưởng Khinh Đường nâng mi nhìn nàng, không dám lên tiếng, đành phải kéo tay áo của Quan Tự, xin giúp đỡ.
Quan Tự cười, không chút khách khí nâng chân đá vào đầu gối của Giản Lệnh, còn chưa đụng vào, La Nhất Mộ ở phía sau nhanh tay lẹ mắt, kéo Giản Lệnh vào lòng mình, cau mày nhìn Quan Tự, ánh mắt thoáng bất mãn: “Cậu nhẹ chút.”
Quan Tự xuy nói: “Người ta luôn nói trọng sắc khinh bạn. La Nhất Mộ cậu và Giản Lệnh mới bên nhau bao lâu đã che chở em ấy như vậy? Tôi còn chưa chạm vào em ấy, mà cậu đã lo vậy rồi? Uổng công chúng ta làm bạn hơn ba mươi năm, tôi mà đánh em ấy, có phải cậu sẽ ăn tươi nuốt sống tôi không?”
Giản Lệnh đắc ý, chui vào lòng La Nhất Mộ, trọng lượng cả người đổ về phía La Nhất Mộ, nàng híp mắt nhìn Quan Tự, cười nói: “Trọng sắc khinh bạn thì sao? Còn tình bạn hơn ba mươi năm nữa, em ngủ cùng Mộ Mộ, chị dám ngủ cùng sao?”
La Nhất Mộ: “………….”
Quan Tự: “………….”
Tưởng Khinh Đường: “………….”
Không khí trong phòng bỗng chốc ngưng trệ, Quan Tự cúi đầu, dịu dàng nói với Quan Tự: “Em nhìn thấy không, em ấy lưu manh vậy đấy, Tiểu Đường sau này đừng học theo em ấy, biết không?”
“Ừ.” Tưởng Khinh Đường gật đầu.
“Chậc, con bé này thật ngoan.” Giản Lệnh quay đầu, nhỏ giọng cảm khái với La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ rũ mắt nhìn nàng: “Em thích?”
Ánh nhìn như không chút để ý lại khiến Giản Lệnh lạnh sống lưng, nàng cười lấy lòng, hai tay như rắn nước quấn lấy cổ cô: “Mộ Mộ, chị còn không biết em thích ai sao?” Nói rồi nàng nhón chân cắn tai La Nhất Mộ: “Nếu không tối nay em làm chị biết nha?”
Ánh mắt La Nhất Mộ trầm xuống, siết chặt eo Giản Lệnh, khẽ nói: “Em đứng đắn chút.”
Tuy là cảnh cáo nhưng giọng đã mềm hơn nhiều, Giản Lệnh như không xương tựa vào người La Nhất Mộ, cười khanh khách không ngừng.
Quan Tự đứng nhìn, chỉ cảm thấy ê răng, nói với Tưởng Khinh Đường: “Về sau em cách xa em ấy một chút, miễn cho bị em ấy dạy hư.”
Tưởng Khinh Đường gật đầu, âm thầm bội phục Giản Lệnh.
Cái chị tên là La Nhất Mộ nhìn rất lạnh lùng, nếu không phải là bạn của Quan tỷ tỷ, Tưởng Khinh Đường sẽ sợ phát khiếp, có lẽ nhìn cũng không dám nhìn, nhưng Giản Lệnh lại không như vậy, thoạt nhìn như Giản Lệnh sợ nàng nhưng chỉ cần Giản Lệnh vừa nói, ánh mắt La Nhất Mộ sẽ dịu dàng, Tưởng Khinh Đường vừa nhìn đã thấy.
Tưởng Khinh Đường nghĩ, khi nào mình mới có thể quyết đoán, chủ động câu lấy cổ Quan tỷ tỷ, dính trên người cô như Giản Lệnh tỷ tỷ đây.
Chỉ trách bản thân không có bản lĩnh, nhát như chuột, chỉ cần thân cận với Quan tỷ tỷ thôi mà tim đã đập nhanh đến ngất đi, đầu thì choáng váng, làm sao còn dám chủ động ôm, chỉ có thể trông ngóng Quan tỷ tỷ nhìn thấu nội tâm của mình, chủ động ôm mình.
Nhưng hiện tại nàng đã không thỏa mãn với ôm, còn muốn……
Còn muốn hôn Quan tỷ tỷ……
Tưởng Khinh Đường bị suy nghĩ của mình làm cho đỏ mặt, rũ mắt, nắm lấy tay của Quan Tự.
Quan Tự thấy vậy chỉ nghĩ nàng bị hành động của Giản Lệnh dọa sợ, ôm lấy bả vai của nàng vỗ vỗ: “Đừng sợ, Giản Lệnh không lựa lời nhưng em ấy không xấu.”
Giản Lệnh ngoài cuộc tỉnh táo, còn tự xưng là tay già đời trong tình trường, hành động của Tưởng Khinh Đường ở trong mắt nàng chỉ là trò cỏn con, nàng nhìn thấy Tưởng Khinh Đường ngượng ngùng, cũng không trêu chọc, chỉ cố nhịn cười.
“Em cười gì vậy?” La Nhất Mộ hỏi.
“Không có.” Giản Lệnh lắc đầu: “Em cười Quan Tự thật sự nhặt được bảo.”
Trêu đùa xong, La Nhất Mộ và Giản Lệnh vẫn chúc mừng Quan Tự, Quan Tự hỏi các nàng đến đây lúc nào, La Nhất Mộ nói vừa đến, vì thế bốn người cùng nhau ăn cơm trưa.
Sau cơm trưa, Giản Lệnh muốn lôi kéo Tưởng Khinh Đường chơi game, Tưởng Khinh Đường vẫn còn hơi sợ Giản Lệnh, nàng nói mình không biết chơi, Giản Lệnh vỗ ngực bảo sẽ dạy nàng, sau đó cả hai ra phòng khách, Quan Tự và La Nhất Mộ đến hoa viên uống trà.
Quan Tự vẫn luôn canh cánh chuyện La Nhất Mộ tìm được người yêu trước mình, hiện tại mình cầm sổ hồng trước cô, xem như hòa nhau, vì thế mắt nhìn La Nhất Mộ, vui sướng khi người gặp họa nói: “Thế nào A Mộ, lúc này cậu thua rồi?”
La Nhất Mộ không tiếp lời, chỉ hỏi: “Cậu và đứa bé kia là sao?”
“Cậu có ý gì?” Mắt Quan Tự hơi híp lại.
“A Tự, kết hôn không phải chuyện đùa.” La Nhất Mộ nói.
Quan Tự cười: “Sao, tảng băng như cậu cũng biết kết hôn là chuyện thế nào?”
Một năm trước khi chưa gặp Giản Lệnh, La Nhất Mộ tựa như người máy không có cảm tình, hai người có thể tốt lên, phần lớn là công lao của Giản Lệnh, kết quả La Nhất Mộ lại như người từng trải, vờ làm chuyên gia tình yêu, Quan Tự đương nhiên không phục.
“Tôi nghe nói đứa nhỏ kia là người của Tưởng gia.” La Nhất Mộ nói.
Quan Tự hơi giật mình: “Làm sao cậu biết?”
“Cậu đừng quên tôi cũng họ La.” La Nhất Mộ uống trà: “La Thế Sâm là người có thù tất báo, chuyện con của ông ta năm đó, ông ta hết cách, không thể đắc tội với Từ gia đành cắn răng nuốt xuống, hiện tại bị cậu làm một vố, về sau…..”
La Nhất Mộ im lặng, hai người đều hiểu vế sau.
Quan Tự cười lạnh: “Đến đúng lúc lắm, La gia của ông ta cũng nên đi xuống.”
“Cậu thật sự thích Tưởng Khinh Đường?” La Nhất Mộ bất ngờ đổi chủ đề.
Quan Tự bị hỏi, nửa giây sau đáp: “Tiểu Đường…… cậu cũng thấy rồi, cô gái như vậy, gả cho La Miểu, cả đời xem như xong.”
“Tôi là đang làm việc thiện.”
Ngụ ý mình cưới Tưởng Khinh Đường hoàn toàn vì thiện tâm mà không có chút ý nghĩ yêu đương nào.
La Nhất Mộ quan sát hồi lâu, Quan Tự rõ ràng đã động tâm, tình cảm ở đáy mắt của cô và một vài động tác nhỏ cầm lòng không đậu không thể lừa được người khác.
La Nhất Mộ khó hiểu: “A Tự, cậu đang trốn tránh điều gì?”
La Nhất Mộ biết rõ sở thích của Quan Tự, cô thích những cô gái văn nhã, thẹn thùng, hôm nay vừa gặp, Tưởng Khinh Đường thật sự là mẫu người Quan Tự yêu thích, Quan Tự thích nàng cũng là điều bình thường, La Nhất Mộ không biết vì sao Quan Tự phải lấy lý do “vì tốt cho Tưởng Khinh Đường” để che giấu.
Trong mắt La Nhất Mộ, Quan Tự và Tưởng Khinh Đường đều độc thân, hai người bên nhau là chuyện hết sức bình thường, cả giấy kết hôn cũng đã nhận thì còn gì phải giấu?
Quan Tự trầm mặc thật lâu mới nói: “Em ấy quá nhỏ.”
Quá nhỏ lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, nàng đơn thuần, cái gì cũng không hiểu, có lẽ cả tình yêu cũng không rõ, Quan Tự không muốn nhân lúc cháy nhà hôi của.
La Nhất Mộ: “…………. Giản Lệnh cũng không lớn.”
Quan Tự khinh thường: “Giản Lệnh có thể so với Tiểu Đường sao? Giản Lệnh chỉ nhìn nhỏ thôi nhưng nội tâm là tay già đời, không chừng còn hơn cả cậu.”
La Nhất Mộ suy nghĩ, thật sự không thể phản bác.
“Chuyện của tôi có chừng mực, không cần cậu nhắc nhở.”
Quan Tự nói: “Cậu vẫn nên lo chuyện giảng dạy của cậu đi và cùng Giản Lệnh sống cuộc sống hai người.”
……………………
Giản Lệnh sau khi nói muốn cùng Tưởng Khinh Đường đến phòng khách chơi game, thật ra là giả, Tưởng Khinh Đường là người mù công nghệ, nhìn Giản Lệnh mang điều khiển đến không biết nên chơi thế nào, hai người chỉ đánh một ván rồi thôi. Giản Lệnh ngồi cạnh Tưởng Khinh Đường trộm hỏi thăm: “Em và Quan Tự làm sao biết nhau.”
So với Giản Lệnh, Tưởng Khinh Đường chính là bé ngốc, có gì nói đấy, nếu là bạn của Quan Tự, vậy thì cũng không phải người ngoài, vì thế nói thẳng: “Hôm đó…….. Quan tỷ tỷ…… đến nhà em…..”
“Sau đó thì?”
“Em bị bệnh, Quan tỷ tỷ trèo tường, chăm sóc em.” Tưởng Khinh Đường cố gắng sắp xếp câu nói sao cho ngắn gọn.
Giản Lệnh nghe thấy, hai mắt sáng lên: “Trèo tường tìm em? Kích thích vậy sao? Không nhìn ra Quan Tự thật biết cách theo đuổi nha. Mà hai người…….” Nàng thần bí nhỏ giọng: “Hai người đã cái kia chưa?”
“Cái gì?” Tưởng Khinh Đường không hiểu hỏi.
“Là cái kia đó.” Giản Lệnh làm mặt quỷ.
Tưởng Khinh Đường: “???”
“Ai nha! Chính là…….” Tay trái Giản Lệnh cuộn tròn, ngón trỏ tay phải ra vào vòng tròn ấy.
Tưởng Khinh Đường nhìn thấy không hiểu nàng có ý gì.
Em gái này thật quá ngây thơ. Giản Lệnh hết cách, đành nghiêng đầu, kề bên tai Tưởng Khinh Đường, nhỏ giọng hỏi: “Chính là hỏi hai người đã làm chưa?”
Tuy Tưởng Khinh Đường không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng nàng đọc không ít sách, bên trong còn có tạp văn, nàng cũng đã xem qua không ít sách như vậy, hơn nữa còn có cả cổ đại lẫn hiện đại cho nên Giản Lệnh vừa hỏi, Tưởng Khinh Đường lập tức biết.
Mặt nàng đỏ đến tai, ngượng ngùng nắm chặt ngón tay, nói không nên lời.
Giản Lệnh hiểu sai ý, cho rằng các nàng đã làm chuyện đó mới khiến Tưởng Khinh Đường thẹn thùng như vậy, nàng hưng phấn ngút trời: “Vậy là làm rồi?”
“Không! Không……” Tưởng Khinh Đường lắc đầu, không muốn Giản Lệnh hiểu lầm Quan Tự.
Đúng lúc này, Quan Tự và La Nhất Mộ cũng uống trà xong, từ sân vườn đi vào, nhìn thấy Giản Lệnh kề bên tai Tưởng Khinh Đường nói nhỏ, Giản Lệnh còn cười vô cùng xấu xa, Tưởng Khinh Đường bị nàng ép đến muốn trốn, thoạt nhìn như đang ở cùng sắc lang.
Quan Tự và La Nhất Mộ lập tức xù lông, không hẹn cùng đi lên trước, mỗi người một nhóc kéo hai nhóc ra, Quan Tự che chở Tưởng Khinh Đường trong lòng, La Nhất Mộ kéo cổ áo của Giản Lệnh lên.
“Tiểu Đường, có phải em ấy muốn khi dễ em không? Em nói cho chị biết đi.” Quan Tự nói.
Giản Lệnh nghe thấy không vui: “Ha, ánh mắt này của chị là sao Quan Tự? Em là dạng chuyên đi khi dễ người khác sao? Huống chi Đường Đường đáng yêu như vậy, em đau còn không kịp, sao có thể khi dễ em ấy……”
Nàng càng nói mặt La Nhất Mộ càng đen, lập tức tạm biệt Quan Tự, xách người về nhà.
“Mộ Mộ, chị đừng kéo em mà! Em còn có chuyện muốn hỏi Đường Đường! Em…..” Giản Lệnh ồn ào biến mất ở cổng lớn.
Quan Tự nhìn các nàng rời đi, không yên tâm hỏi lại: “Giản Lệnh thật sự không khi dễ em?”
“Không…….”
“Vậy sao em lại đỏ mặt?”
Tưởng Khinh Đường sao có thể không biết xấu hổ nói, nàng nghe Quan Tự hỏi, mặt càng hồng hơn: “Em…… em đi đọc sách.”
Nhanh chóng về phòng.
Về phòng, nàng mới ôm ngực nghĩ, thật ra Giản Lệnh hỏi vậy cũng không sai, mình và Quan tỷ tỷ đã là bạn đời hợp pháp, có lẽ về sau, thật sự sẽ đến bước kia.
Tưởng Khinh Đường nắm góc áo, xấu hổ, ngại ngùng hỏi.
………………….
Buổi tối, Tưởng Khinh Đường theo thường lệ vào phòng Quan Tự, tắt đèn nằm trên giường, nàng ngửa đầu nhìn Quan Tự đang ngủ, ma xui quỷ khiến, Tưởng Khinh Đường nhớ đến câu hỏi của Giản Lệnh.
Tuy nói việc này khiến người ta xấu hổ khi nói nhưng đêm khuya tĩnh lặng trong phòng khiến người ta có cảm giác ngo ngoe, rục rịch.
Đặc biệt là sườn mặt của Quan Tự dưới ánh trăng dịu dàng nhìn rất đẹp, người luôn mang ý cười nhạt, khi ngủ, khóe môi lại hơi cong lên.
Môi Quan Tự mỏng, vô cùng xinh đẹp thoạt nhìn rất thích hợp để hôn.
Tưởng Khinh Đường nuốt nước miếng, tay trong chăn khẽ cào lòng bàn tay Quan Tự, xác định cô đã ngủ chưa.
Không có động tĩnh, có lẽ thật sự ngủ rồi, dù sao ngày mai cô còn phải bận việc.
Tưởng Khinh Đường thấp thỏm vươn mặt, cổ họng nhỏ nhắn kéo thẳng, môi khó khăn để sát cằm của Quan Tự.
Nàng cắn môi dưới, thân hơi dịch về trước, cuối cùng có thể chạm vào khóe môi của Quan Tự.
Nàng trộm hôn bên khóe môi của Quan Tự, tim đập như sóng cuộn, hôn xong nàng nhanh chóng mặt vào chăn, sợ Quan Tự phát hiện.
Một lúc lâu sau, thấy Quan Tự không tỉnh, mới ló đầu ra, như mèo con kề bên tai Quan Tự, con ngươi đầy nước lấp lánh nhìn tai Quan Tự, tiếng hít thở nhỏ nhẹ.
Đôi môi hồng hào kề bên tai Quan Tự, nói: “Vợ ơi…….”
Nàng cố lấy hết can đảm mới dám thầm gọi một tiếng.
Một tiếng thôi cũng đủ cho nàng vui cả đêm, giấc mơ cũng rất ngọt ngào.
Gọi xong, trong lòng thỏa mãn, đầu dựa gần cổ của Quan Tự, vui vẻ nhắm mắt.
Tưởng Khinh Đường không hiểu biết nhiều về người nên không phát hiện Quan Tự nắm chặt tay, dùng sức đến mu bàn tay lộ gân xanh.
Nàng cũng không biết yết hầu của Quan Tự hơi lên xuống.
Càng không biết lúc này mình trong mắt Quan Tự tựa như quả đào ngon miệng.
Khiến Quan Tự khát không thôi.
——————————
Quan Tư: Tôi muốn ăn đào, vị như Tưởng Khinh Đường