Chương 25: Nhớ tôi không?
Tưởng Khinh Đường thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng hôn trộm khóe môi của Quan Tự, sau đó khẽ gọi một tiếng “vợ ơi”, nàng cảm thấy mỹ mãn ngủ say bên cổ của Quan Tự nhưng Quan Tự lại không ngủ được.
Ngọn lửa trong lòng cô đang cháy, cái hôn của Tưởng Khinh Đường chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, ngọn lửa theo đó bùng lên khiến lục phủ ngũ tạng của Quan Tự nóng bỏng, cô mở to mắt, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào hốc mắt như có thể nhìn thấy ánh lửa bên trong.
Quan Tự vẫn nằm thẳng không nhúc nhích, lưng áo ướt sủng, cô lại hoàn toàn không biết, chỉ cắn chặt răng, nắm chặt bàn tay thành nắm, cứ như thế mở mắt đến sáng.
Buổi sáng, sợ Tưởng Khinh Đường biết mình không thích hợp, cô cố ý thức sớm hơn một tiếng, không quấy nhiễu mộng đẹp của Tưởng Khinh Đường.
Nhưng hơi ấm quen thuộc bên cạnh biến mất, Tưởng Khinh Đường rất nhanh cũng tỉnh, khi đó, Quan Tự còn đang rửa mặt trong phòng tắm, Tưởng Khinh Đường dụi mắt ngồi dậy, mái tóc dài như tơ xõa trên vai, tóc đen da trắng, còn có gương mặt hồng hào vì tỉnh giấc cùng với đôi mắt nhập nhèm.
Quan Tự không ngờ nàng cũng tỉnh, khi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi trên giường, ngoan ngoãn dụi mắt, ngước mắt nhìn Quan Tự, sau đó thì cong môi bật cười, sóng nước trong mắt đảo quanh, Quan Tự bất ngờ bị nàng nhìn chăm chú khiến trong lòng mềm nhũn, ánh mắt bất giác dịu dàng.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa?” Quan Tự cong mắt đi đến, ngồi ở cạnh giường, thay Tưởng Khinh Đường vén tóc sau tai.
Ngón tay cô chạm vào mặt nàng, xúc cảm như trứng gà khiến Quan Tự không khỏi rung động.
Tưởng Khinh Đường ngại ngùng cúi đầu, khẽ nói: “Chị tỉnh rồi.”
“Hôm nay tôi có cuộc họp sáng nên phải thức dậy sớm, em không cần ăn sáng cùng tôi.”
“Em muốn ăn sáng cùng chị.”
Tưởng Khinh Đường cúi đầu, Quan Tự nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của nàng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Em nói thêm câu nữa để tôi nghe một chút.”
“Sao ạ?” Tưởng Khinh Đường mờ mịt ngẩng đầu.
“Tiểu Đường, hôm qua trong nhà có khách, em nhớ rõ là ai không?” Quan Tự hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi này rất bất ngờ, Tưởng Khinh Đường cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Em nhớ, là Mộ Mộ tỷ tỷ và A Lệnh tỷ tỷ, A Lệnh tỷ tỷ còn chơi với em.”
“Hai em đã chơi gì.”
“Chơi máy game.” Tưởng Khinh Đường dừng một chút, bổ sung: “Nhưng em không biết chơi.” Nàng ngại ngùng cười.
“Tiểu Đường.”
“Hửm?”
“Em có phát hiện mình nói lưu loát không?”
Tưởng Khinh Đường ngơ ngác: “Thật sao?”
“Thật.” Quan Tự chắc chắn cười, tâm tình rất tốt.
Tưởng Kinh Đường nghĩ lại, thật sự là vậy, ban nãy mình và Quan tỷ tỷ nói chuyện, không còn nói đứt quãng, không chỉ vừa rồi, hôm qua khi trò chuyện với Quan tỷ tỷ hình như cũng không còn chậm như trước.
Nhưng Tưởng Khinh Đường lại nghĩ đây là do nói chuyện với Quan Tự, khi nàng nói với Giản Lệnh, nàng vẫn nói rất chậm, rất đứt quãng.
“Không sao, từ từ được, em xem, đây không phải là có tiến bộ sao?” Quan Tự an ủi nàng.
………………..
Hai người cùng nhau xuống lầu, Tưởng Khinh Đường có một tiết phác họa vào chín giờ, nàng vừa ở Quan gia chưa được vài ngày, ngại ngùng kinh động người của Quan gia, càng không muốn làm phiền Quan Tự, thế là im lặng, dựa theo tuyến giao thông công cộng đến đại học Tân Lĩnh mà hôm qua vừa tra, chuẩn bị tự mình đi học.
Khi còn ở Tưởng gia, tiền tiêu vặt mỗi tháng của Tưởng Khinh Đường đều bị bảo mẫu chăm sóc nàng lấy mất, khi nàng đến Quan gia không một xu dính túi, thậm chí quần áo cũng không mang đến đây, hiện tại ăn mặc đều là của Quan Tự, thậm chí mỗi tháng cô sẽ gửi nàng một số tiền, nói là tiêu vặt, Quan Tự nghĩ đến việc Tưởng Khinh Đường không biết dùng thẻ ngân hàng nên đã cho nàng tiền mặt, sợ mình đưa, nàng sẽ không nhận, cố ý nhờ dì Phùng đưa.
Ban đầu Tưởng Khinh Đường không chịu nhận nhưng lại không thể chịu được dì Phùng nhiều lần khuyên nhủ, khuyên đến mức khiến nàng á khẩu không thể trả lời, tựa như không nhận số tiền này sẽ làm Quan Tự tổn thương, sẽ làm ông nội Quan tổn thương, sẽ làm dì Phùng tổn thương, cuối cùng Tưởng Khinh Đường không thể không nhận.
Sau đó nàng đếm lại, không nhiều không ít vừa đúng hai vạn, Tưởng Khinh Đường luôn ở trong Tưởng gia, không rành thế sự, cũng không biết hai vạn là nhiều đến đâu, chỉ ghi vào vở, chờ mình tốt nghiệp, có thể kiếm tiền sẽ từ từ trả lại cho Quan tỷ tỷ.
Cũng nhờ Quan Tự đưa tiền mặt cho nàng, hôm nay nàng mới có tiền bắt xe tự mình đi học.
Tưởng Khinh Đường đã tra phí xe đến đại học Tần Lĩnh, vì phòng ngừng phát sinh thêm phí khác, nàng cầm 500 đồng theo, kết quả, tiền này vô dụng vì ăn sáng xong, Quan Tự nói muốn lái xe đưa nàng đến trường.
“Không phải chị có cuộc họp sáng sao? Có thể đến trễ không?” Tưởng Khinh Đường bất an.
Quan Tự cười khẽ: “Tôi là sếp, khi nào mở họp là do tôi quyết định, nào chuyện sếp đến công ty trước rồi chờ cấp dưới.”
Trong mắt Tưởng Khinh Đường, Quan Tự là người làm việc lớn, nàng không hiểu công việc của cô nhưng luôn cảm thấy lời này của Quan Tự không đúng nhưng không biết phản bác thế nào, đành nói: “Không cần, em đã tra xong rồi, có thể tự mình bắt xe đi.”
“Không được.” Mắt Quan Tự trầm xuống.
Đùa sao, Tưởng Khinh Đường còn nhỏ, không biết bên ngoài nguy hiểm, sao có thể để nàng ra ngoài một mình? Quan Tự không dám mạo hiểm, vất vả lắm cô mới đưa người từ Tưởng gia đến bên mình để chăm sóc, lỡ như nàng có bất trắc gì……
Quan Tự nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ nghĩ đến thôi, tim cô đã không chịu nổi.
Tưởng Khinh Đường rụt vai lại, Quan Tự chợt nhận ra giọng mình hơi lạnh, vì thế dịu giọng nói: “Em yên tâm, không chậm trễ đâu, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn chỗ Tiểu Đường học trông thế nào hay là Tiểu Đường không muốn để các bạn nhìn thấy tôi, ngại tôi mất mặt?”
Biểu cảm tổn thương của cô làm Tưởng Khinh Đường luống cuống, vội nói không phải, đành đồng ý để cô đưa mình đến trường.
Gara của Quan gia có vài chiếc xe, một chiếc thương vụ cô thường lái đến công ty, một chiếc xe thể thao là quà sinh nhật năm ngoái ông nội Quan tặng cô……. Khi còn trẻ, tính tình Quan Tự nổi loạn, nói cuồng vọng cũng không quá, khi đó cô còn ở Mỹ, đua xe, đánh nhau là chuyện thường tình. Cả ngày lái chiếc Maybach màu đỏ lượn lờ khắp nơi, động cơ nổ vang khắp phố, ông nội ở xa cũng có thể nghe thấy. Sau đó không biết cô nghĩ thế nào, không còn qua lại với đám bạn xấu, ngoan ngoãn học tập, tính tình cũng trầm xuống, gặp người sẽ luôn cười, dáng vẻ thông tình đạt lý, nho nhã, ôn hòa, rất ít người biết tính tình cuồng loạn lúc trẻ của cô.
Cho nên năm ngoái khi ông nội Quan tặng xe thể thao, Quan Tự đã rất sửng sốt, cười ông nội có trí nhớ tốt, chuyện năm đó cô gần như đã quên, sao ông nội còn nhớ.
Ông nội Quan thổi râu trừng mắt: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!”
Quan Tự không phản bác, chỉ vuốt động cơ, cười.
Nhưng đưa Tưởng Khinh Đường đi học cũng nên khiêm tốn một chút, Quan Tự lái chiếc A8L ngày thường hay chạy, dù sao hiện tại người ta chỉ biết tên hãng xe mà không nhận ra dòng của nó, ở Tân Lĩnh hãng xe bốn vòng này cũng có không ít người lái.
Lớp phác họa nằm ở khu Nghệ Thuật, Quan Tự lái xe đến trước khu Nghệ Thuật, dừng xe bên cạnh, đưa Tưởng Khinh Đường vào, hầu hết sinh viên học viện mỹ thuật đều là con cái nhà có tiền, lái chiếc Audi đến không gây ra chút xôn xao nào.
“Em biết học ở phòng nào không? Có cần chị đưa em lên không?” Quan Tự hỏi.
Tưởng Khinh Đường vẫn luôn lo lắng cuộc họp của cô, lắc đầu nói: “Em có thể tìm được, Quan tỷ tỷ chị mau đi đi.” Quan Tự cười như không cười, trêu: “Vội đuổi tôi đi vậy sao?”
“Không phải, em sợ chậm trễ công việc của chị.” Tưởng Khinh Đường sốt ruột nói.
“Được, vậy tôi đi đây, buổi tối đến đón em.” Quan Tự cười vỗ vai Tưởng Khinh Đường rời đi.
Tưởng Khinh Đường nhìn theo bóng cô, vào khu học, tìm lớp phác họa.
Chín giờ mới bắt đầu học, trong phòng không một bóng người, trống trải, có khoảng mười mấy chỗ ngồi, Tưởng Khinh Đường tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn xung quanh, chỉ chốc lát sau đã có học sinh vào, là một nữ sinh, khi nhìn thấy Tưởng Khinh Đường thì hơi sửng sốt.
Tưởng Khinh Đường mất tự nhiên đứng lên, tay nắm phía trước, đỏ mặt nói: “Xin….. xin chào……” Giọng nhỏ như muỗi kêu, không nghiêm túc nghe sẽ không nghe rõ.
Nữ sinh kia cười, nói: “Xin chào.” Lại hỏi: “Cô là người mới đến sao?”
“Phải……. ”
“Khó trách tôi chưa từng thấy cô.” Nữ sinh vươn tay về phía Tưởng Khinh Đường: “Tôi tên Tống Xảo Xảo.” Nàng đưa thẻ học sinh cho Tưởng Khinh Đường xem. “Còn cô?”
“Tưởng….. Khinh Đường.” Tưởng Khinh Đường cũng lấy thẻ học sinh đưa cho Tống Xảo Xảo xem.
Thế là hai người quen nhau.
Nhà của Tống Xảo Xảo làm vật liệu xây dựng, kiếm không ít tiền nhưng tên tuổi lại không đứng trong top ở Tân Lĩnh, cô ta là người hay nói nên ngồi cạnh Tưởng Khinh Đường, hỏi đông hỏi tây, Tưởng Khinh Đường đáp rất chậm, cô ta cũng không ngại, hỏi: “Cậu cũng không nói lắp, vì sao nói chuyện lại đứt quãng vậy?”
“Tôi…..” Tưởng Khinh Đường không biết trả lời thế nào.
Tống Xảo Xáo nhận ra lời mình có thể xúc phạm đến Tưởng Khinh Đường, thè lưỡi xin lỗi: “Xin lỗi nha, tôi không có ác ý, tôi vốn không biết lựa lời, Khinh Đường tuy cô nói chuyện như vậy nhưng rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu!”
Cô ta vừa xin lỗi vừa cười, hai má lúm đồng tiền đầy sự nghịch ngợm của thiếu nữ, Tưởng Khinh Đường không giận, chỉ cảm thấy mới lạ vì lần đầu tiên kết bạn với bạn cùng lứa.
“Phải rồi, ban nãy tôi nhìn thấy hình như có một mỹ nữ đưa cô đến, là chị của cô sao?”
Tưởng Khinh Đường thành thật lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là ai của cậu?”
Lúc này Tưởng Khinh Đường mới nhận ra không biết nên giới thiệu quan hệ của mình và Quan Tự thế nào cho Tống Xảo Xảo, nghĩ mãi vẫn không đáp.
Không ngờ hành động này lại khiến Tống Xảo Xảo nghĩ đến một chuyện.
Hiện tại giới thượng lưu có rất nhiều sở thích đặc biệt, người phụ nữ ban nãy khí chất, trang phục không giống người bình thường, hay là Tưởng Khinh Đường bị người ta bao dưỡng nên khó mở miệng?
Chuyện này cũng không phải không thể, Tống Xảo Xảo từng nghe bạn cùng phòng ở ký túc xá nói có vài bạn nữ được bao dưỡng, mỗi người đều rất ngăn nắp, ngoan ngoãn.
Khó trách đã đến cuối kỳ mà Tưởng Khinh Đường vẫn có thể vào lớp, không ngờ chính là chim hoàng yến của vị tổng tài kia, vào đây để giải buồn.
Nghĩ vậy, ấn tượng đầu tiên của Tống Xảo Xảo về Tưởng Khinh Đường trở nên không tốt, sau đó chỉ cười, không tiếp tục trò chuyện.
Tưởng Khinh Đường nhạy bén nhận ra thái độ thay đổi của Tống Xảo Xảo cũng không biết nguyên nhân nhưng nàng không chủ động hỏi, đành im lặng.
Im lặng trong chốc lát, học sinh của lớp lần lượt đi vào, giảng viên cũng đến, là một thầy giáo, mang mắt kính gọng vàng văn nhã, nói tiết này tiếp tục vẽ tĩnh vật rồi im lặng, đi đến cạnh Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường hồi hộp.
Thầy giáo ôn hòa cười: “Em chính là bạn học Tưởng Khinh Đường mới đến sao? Em đừng hồi hộp, tôi là giảng viên khoa Mỹ Thuật, tôi họ Trịnh, tên Trịnh Duệ Minh, các bạn trong lớp đều gọi tôi là thầy Trịnh.”
Tục ngữ nói không ai đánh người đang cười, huống hồ thầy Trịnh Duệ Minh còn rất tuấn tú, lịch sự văn nhã, cho người ta cảm giác dịu dàng, Tưởng Khinh Đường thẹn thùng cười với hắn, nhỏ giọng nói: “Chào thầy, thầy Trịnh.”
Thấu kính của Trịnh Duệ Minh chợt lóe, cười kéo ghế ngồi cạnh Tưởng Khinh Đường, hỏi: “Trước kia, em có từng học phác họa chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tôi sẽ dạy em vài kiến thức cơ bản của môn.” Trịnh Duệ Minh dựa lại gần, bàn tay ấn lên vai Tưởng Khinh Đường, “Đầu tiên ngồi vẽ tranh phải ngồi thẳng, lưng phải thẳng lên.” Hắn dùng tay khác đỡ bàn vẽ của nàng: “Bàn vẽ phải vuông góc 90 độ với tầm mắt…….”
Tưởng Khinh Đường gần như bị hắn ôm trong người, hơi không thoải mái nhưng vẫn clàm theo lời thầy, ngồi thẳng lưng, chỉ là tay nắm chặt bút.
“Tư thế cầm bút của em không đúng…..” Thầy Trịnh Duệ Minh sửa đúng tư thế ngồi của nàng, lại nắm lấy mu bàn tay nàng, sửa lại cách cầm bút.
Bị bàn tay của một người đàn ông chạm vào, Tưởng Khinh Đường bỗng nổi da gà, như bị rết cắn rụt lại, nói: “Xin….. xin lỗi thầy! Em…. ra ngoài….. một chút!” Nói rồi lập tức rời khỏi lớp, ngăn cản sự động chạm của Trịnh Duệ Minh.
Tưởng Khinh Đường nghĩ, sao học vẽ lại đáng sợ như vậy, bỗng hơi không muốn học, muốn về nhà nhưng lại nghĩ đến mình luôn muốn cắp sách đến trường, không thể vì thế mà bỏ dở được, nàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, làm tốt công tác tâm lý, tự nói với bản thân, đừng chuyện bé xé to như vậy, chỉ là đụng chạm bình thường, thầy Trịnh thoạt nhìn lịch sự, nhã nhặn, sao có thể giống tên La Miểu, lúc này mới về phòng.
Sau khi về, Trịnh Duệ Minh lập tức xin lỗi Tưởng Khinh Đường, nói mình đã không nắm chắc giới hạn giữa giảng viên và sinh viên khiến Tưởng Khinh Đường không thỏa mái, mong nàng tha thứ cho mình.
Tưởng Khinh Đường nghĩ quả nhiên là mình đa tâm, cũng không để ý, lắc đầu nói không sao.
Lúc sau, Trịnh Duệ Minh thật sự không có những hành động khiếm nhã nào.
………………..
Trịnh Duệ Minh là giảng viên có trách nhiệm, trong tiết đã dạy hết những điều cơ bản của phác họa cho Tưởng Khinh Đường, khi tan học, hắn mời Tưởng Khinh Đường cùng ăn trưa nhưng bị Tưởng Khinh Đường từ chối.
“Bạn học Tưởng, em đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác, chỉ muốn xin lỗi về hành động ban sáng của tôi mà thôi.” Trịnh Duệ Minh đáp.
“Không sao……” Tưởng Khinh Đường giải thích: “Em không, ăn cơm, phải về nhà.”
“Thì ra là vậy.” Trịnh Duệ Mình cười nhã nhặn, tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy trong nhà có người đến đón em không? Tôi đưa em về nhé?”
“Không cần, em tự mình bắt xe.”
Trịnh Duệ Minh thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Bạn học Tưởng, em như vậy làm tôi có cảm giác vô cùng áy náy.”
Tưởng Khinh Đường nhất thời không biết nên nói gì.
“Vậy tôi đưa em đến cổng trường, này hẳn được nhỉ? Bạn học Tưởng, em nên cho tôi cơ hội chuộc lỗi về hành động sai lầm của mình.” Trịnh Duệ Minh lại lui một bước.
Hắn đã nói như vậy, nếu Tưởng Khinh Đường không đồng ý, nàng cũng áy náy đành đồng ý, khi sắp gật đầu, chợt nghe một giọng nữ trầm ổn cười, nói: “Không cần cậu Trịnh nhọc lòng lo lắng, tôi đã đến đón Tiểu Đường.”
Ánh mắt Tưởng Khinh Đường sáng lên, không còn chút bóng dáng nào của Trịnh Duệ Minh trong mắt, lập tức chạy chậm về nơi phát ra giọng nói, bất cẩn bị ghế vướng ngã, cả người nghiêng về trước, được người phụ nữ ôm vào lòng.
“Nhớ tôi không?” Quan Tự ôm Tưởng Khinh Đường, khẽ cười hỏi.
“Ừm.” Tuy Tưởng Khinh Đường đỏ mặt nhưng lại thành thật trả lời.