Chương 26: Chị ơi, chị thật tốt
Giọng của Tưởng Khinh Đường rất nhỏ, khi nói với Trịnh Duệ Minh và Tống Xảo Xảo đều chỉ nhỏ giọng, thỉnh thoảng có thể nghe ra chút run rẩy, ngoài ra không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng ở trong lòng Quan Tự lại khác, chỉ một chữ “ừ” thôi đã chứa sự e lệ, ngại ngùng còn có chút mềm mại của thiếu nữ.
Trịnh Duệ Minh đứng cách đó không xa, trơ mắt nhìn Tưởng Khinh Đường ỷ lại trong lòng Quan Tự, hai mắt tà mị, đầu lưỡi cong lên, dư vị tiếng hừ nhẹ như mèo con của Tưởng Khinh Đường.
“Mới một lát thôi mà đã nhớ tôi rồi sao? Tôi không ở bên cạnh em thì phải làm sao đây?” Lời là nói cho Tưởng Khinh Đường nghe nhưng mắt lại đang lườm Trịnh Duệ Minh, ngầm cảnh cáo hắn.
Làm trò trước mặt người ngoài, Tưởng Khinh Đường ngại ngùng nói với Quan Tự, bản thân xấu hổ ôm Quan Tự trong chốc lát, mới nhóm chân, ghé bên tai cô, trả lời: “Em sẽ gọi điện cho chị.” Nói rồi che miệng cười trộm, cười không thấy mắt, hai mắt híp lại.
Quan Tự khom lưng rũ mắt nghe Tưởng Khinh Đường thì thầm, hai người gần như dính vào nhau, đặc biệt là Tưởng Khinh Đường chủ động dựa vào lòng Quan Tự, hận không thể treo trên người cô.
Quan Tự vừa xuất hiện, ánh mắt của Tưởng Khinh Đường đã không có người khác.
Quan Tự cố ý trò chuyện cùng Tưởng Khinh Đường trong chốc lát rồi lại như vừa mới phát hiện Trịnh Duệ Minh, ngạc nhiên nói: “Thì ra cậu Trịnh còn ở đây? Thật ngại quá, tôi vội vã đón Tiểu Đường về nên đã quên mất anh.”
Một người lớn sống sờ sờ đứng trước mắt mình, mệt Quan Tự mỉm cười nói câu đã quên này, một chút cũng không chột dạ.
“Không có gì.” Trịnh Duệ Minh dù sao cũng là giảng viên của đại học mỹ thuật Tân Lĩnh, thoạt nhìn vô cùng có gia giáo, gật đầu cười: “Tôi chỉ không ngờ bạn học Tưởng lại biết Quan tổng.”
“Cậu Trịnh hằng năm dạy học nên không để ý chuyện bên ngoài, có lẽ tin tức không linh thông lắm, Tiểu Đường và tôi đã kết hôn, cậu Trịnh có thể về hỏi anh hai của anh Trịnh tổng xem, tôi cũng đã phát thiệp mời đến rồi.”
“À? Vậy sao?” Trịnh Duệ Minh hơi giật mình, cười nói: “Bạn học Tưởng còn trẻ, còn đang đi học, sao lại kết hôn sớm như vậy?”
Nụ cười hắn tiếu lý tàng đao không có ý tốt, tuy giật mình nhưng lại đang mắng Quan Tự không biết xấu hổ, đã sắp 40 còn không biết xấu hổ nhớ thương một cô gái trẻ.
Quan Tự nghe hiểu ý của hắn lại không bực, không để tâm cười: “Tôi và Tiểu Đường là do duyên phận, không để tâm đến chuyện sớm muộn nhưng còn cậu Trịnh mang theo nhiều sinh viên như vậy, sao vẫn chưa kết hôn?”
Lời này bốn lạng đẩy ngàn cân, Trịnh Duệ Minh nghe thấy sắc mặt thay đổi, không mặn không nhạt cười nói: “Quan tổng thật thích nói đùa, sinh viên là sinh viên, giảng viên là giảng viên, sao có thể có liên quan?” Hắn đổi chủ đề, tìm cớ rời đi: “Tôi chợt nhớ còn cuộc họp hội đồng, tôi đi trước, xin lỗi.”
Tưởng Khinh Đường nghe thấy lời này, chờ Trịnh Duệ Minh đi rồi, nàng mới hỏi: “Quan tỷ tỷ, chị đang giận sao?”
Quan Tự thoải mái cười, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Lại hỏi nàng: “Em có đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
Tưởng Khinh Đường không đáp, hỏi cô: “Không phải chị phải mở họp sao?”
“Mở xong rồi.” Quan Tự cười thả nàng ra: “Nhiệm vụ quan trọng chiều nay của tôi là cùng em đi dạo phố.”
“Đi dạo phố?” Tưởng Khinh Đường không rõ.
“Phải, đi dạo phố.” Quan Tự không giải thích với Tưởng Khinh Đường, cô dẫn nàng ra khỏi lớp, lên xe, thắt dây an toàn cho nàng, sau đó khởi động xe.
Tưởng Khinh Đường luôn ở trong Tưởng gia, sau khi dọn đến Quan gia, cũng vẫn luôn ở trường hoặc Quan gia, chưa từng đi xem bên ngoài, chỉ có thể nhìn phong cảnh trên đường đến trường, tòa nhà, thương xá thậm chí cả cây xanh ven đường cũng khiến Tưởng Khinh Đường tò mò, Quan Tự đã sớm chú ý đến ánh mắt khát vọng của nàng, chỉ là cô luôn bận rộn, mãi trì hoãn, hôm nay cố ý sắp xếp công việc, chỉ có cuộc họp buổi sáng là không thể không tham gia, mở họp xong cô lập tức đến đón Tưởng Khinh Đường, muốn mang nàng ra ngoài chơi.
Tưởng Khinh Đường không hỏi Quan Tự đi đâu chơi nhưng dọc đường đi nàng rất hưng phấn, mông liên tục nhích đến nhích lui trên ghế, tâm đã bay đến thế giới bên ngoài.
Quan Tự dẫn Tưởng Khinh Đường đi ăn cơm, hỏi Tưởng Khinh Đường có gì muốn ăn, Tưởng Khinh Đường nói sao cũng được, Quan Tự hỏi cơm Tây được không.
Tưởng Khinh Đường vừa nghe thấy cơm Tây, hai mắt sáng lên, bật thốt hỏi Quan Tự: “Là KFC, Mcdonald’s sao?”
Quan Tự sửng sốt.
Cô vốn muốn dẫn Tưởng Khinh Đường đến nhà hàng Ý của bạn mình, ai biết Tưởng Khinh Đường lại hỏi về KFC, cô cười muốn nói không phải nhưng lại thấy ánh mắt chờ mong không thôi của Tưởng Khinh Đường.
“Em muốn ăn KFC sao?” Khi đèn đỏ, Quan Tự nhấn ga, quay đầu nhìn Tưởng Khinh Đường.
“Được không?” Tưởng Khinh Đường cho rằng yêu cầu này khiến Quan Tự khó xử nên hơi ngượng ngùng.
“Được chứ.” Quan Tự cười, chạy đến tiệm KFC gần nhất.
Thức ăn nhanh kiểu Tây, tuy trong tiệm khá sạch sẽ nhưng nhiều người ồn ào, Tưởng Khinh Đường vừa vào cửa đã rụt người lại, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Quan Tự, sợ cô ghét bỏ chỗ này.
May mắn Quan Tự vẫn cười dịu dàng, thấy nàng nhìn mình, hỏi lại: “Không phải đến ăn cơm sao? Lo nhìn thực đơn đi, em nhìn tôi làm gì?” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nắm chặt tay tôi, nhiều người như vậy, cẩn thận bị lạc.”
Tưởng Khinh Đường cúi đầu cười, nghe lời nắm chặt tay Quan Tự.
Từ sau năm tuổi, Tưởng Khinh Đường chưa từng ăn qua thức ăn nhanh, vì nàng cảm thấy rất mới mẻ, Quan Tự đã gọi hai phần lớn gồm hamburger, khoai tây chiên, gà rán, sau đó bưng đi tìm chỗ ngồi.
Tiệm KFC này có hai tầng, Quan Tự và Tưởng Khinh Đường mỗi người bưng một khay lớn lên lầu hai, ngồi ở bàn bốn người gần cửa sổ, Tưởng Khinh Đường gấp gáp cho một miếng khoai tây chiên vào miệng, thỏa mãn dựa vào ghế, rụt cổ lại.
Quan Tự hỏi: “Ăn ngon không?”
Tưởng Khinh Đường không ngừng gật đầu: “Ngon lắm.”
Thật dễ thỏa mãn.
Quan Tự cười, xé gói tương cà, cho vào nắp hộp hamburger, ngón tay thon dài cũng lấy một miếng khoai chiên, chấm sốt tương cà đưa đến bên miệng Tưởng Khinh Đường, “Em thử đi.”
Ngón tay trắng nõn gần ngay trước mắt, ngực Tưởng Khinh Đường hơi căng, mở miệng cắn khoai Quan Tự đưa, suýt cắn vào Quan Tự, Quan Tự không tránh, chỉ trêu nàng: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.”
Vị chua chua ngọt ngọt, vừa ăn xong khoai tây chiên, Quan Tự lại đưa miếng khác đến, vị này khác hẳn vị vừa rồi, sau khi nuốt xuống, Tưởng Khinh Đường còn liếm môi, hương vị còn lưu trong miệng.
Khoai tây chiên lại được nàng ăn như sơn hào hải vị, Quan Tự nhìn nàng ăn cũng thấy thèm, cô cho một miếng khoai vào miệng.
Cũng được nhưng quá dầu.
Quan Tự chọn món đủ bốn năm người ăn, hai người vốn không ăn hết, huống chi Quan Tự không có hứng thú với các món nhiều dầu, nhiều muối như thức ăn nhanh, lúc trước khi còn đi học, nhà ăn của trường cũng có những món này, cô ăn đến ngán, lúc này chỉ chậm rãi ăn chút khoai tây.
Sức ăn của Tưởng Khinh Đường nhỏ, ăn hai cái cánh gà nướng, một cái bánh đậu đỏ, khi ăn hamburger chỉ ăn được một phần ba cái đã không ăn nổi, nàng vuốt bụng đang căng tròn của mình, trên tay cầm chiếc hamburger đang ăn dở.
Quan Tự cười nhận lấy hamburger của nàng, ăn vài miếng đã xong, cô lau miệng, nói: “Mình đi nha?”
“Nhưng còn những món này thì sao?” Tưởng Khinh Đường nhìn thức ăn trên bàn, hơi đau lòng.
“Nếu không cũng đem về đi?” Quan Tự đề nghị.
“Được.”
“Vậy em ở đây đợi chút, tôi đi lấy túi.”
Quan Tự xuống lầu lấy bao nilon mang về, Tưởng Khinh Đường một mình trên lầu không gì làm, nhìn xung quanh, nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh đang cầm kem ốc quế, nàng không ăn chỉ ngây người.
Quan Tự nhanh chóng cầm bao nilon đi lên, thấy Tưởng Khinh Đường chăm chú nhìn kem trong tay người khác, cô cười bước đến, năm ngón tay quơ trước mặt Tưởng Khinh Đường: “Hoàn hồn, bé mèo ham ăn.”
“Hửm?” Tưởng Khinh Đường giật mình.
“Một cây kem thôi đã thèm thành vậy, không phải bé mèo ham ăn sao?” Quan Tự cười cho hamburger, cánh gà vào túi, chỉ chốc lát đã xong: “Mình đi xuống thôi.”
Khi đi ngang qua khu gọi món ở lầu một, Quan Tự dừng bước, kéo Tưởng Khinh Đường mua hai kem ốc quế.
“Cụng kem.” Quan Tự chạm kem của mình và Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường mỉm cười, cúi đầu liếm kem ốc quế, đầu lưỡi hồng nhạt gần với kem màu trắng làm tim Quan Tự thoáng loạn nhịp.
Bất chợt hoảng loạn, bước đi cũng hơi loạn, khi Quan Tự đi ra ngoài, không nhìn thấy bên chân có một cô bé nên đã vô ý làm bé ngã ngồi trên đất.
Cô bé khoảng bốn năm tuổi, sau khi bị ngã thì ngẩn người sau đó biết đã xảy ra chuyện gì, bàn tay bụ bẫm, nhỏ nhắn che hai mắt, khóc lớn, Quan Tự vội ngồi xổm an ủi bé: “Bạn nhỏ, con đừng khóc, dì xin lỗi con, dì bồi thường cho con một cây kem chịu không?”
Quan Tự đưa kem ốc quế mình vừa mua cho bé, bé con lập tức ngừng khóc, liếm kem, gương mặt nhỏ bụ bẫm dính kem.
“Ăn ngon không con?” Quan Tự cười hỏi.
“Dạ!” Cánh tay củ sen của cô bé cầm kem, ngồi dưới đất ăn rất vui vẻ.
Dáng vẻ làm người ta yêu thích.
Quan Tự mỉm cười, ôm bé lên, vỗ bụi trên mông bé, hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”
“Dạ ở đó.” Cô bé chỉ về chỗ gọi món.
Thì ra mẹ con bé đang gọi món nên để bé ở đây.
Một đứa nhỏ như vậy đứng một mình ở đây rất nguy hiểm, Quan Tự nghĩ bà mẹ này cũng thật bất cẩn, cô sợ cô bé bị người xấu bắt đi nên đã ở cùng bé đợi mẹ gọi món đến, mẹ bé liên tục cảm ơn Quan Tự.
“Không có gì.” Quan Tự hơi mỉm cười, kéo Tưởng Khinh Đường đang muốn đi, đột nhiên cảm thấy ống quần bị nắm, cô cúi đầu thì ra là bạn nhỏ bốn năm tuổi.
“Bé con, con còn có chuyện gì sao?” Quan Tự cười tủm tỉm cong lưng.
“Chị ơi, chị thật tốt, lớn lên em muốn cưới chị làm vợ.” Cô bé cười, hai mắt híp lại trong gương mặt bụ bẫm, nhìn vô cùng ngây thơ, chất phác.
Mẹ bé và người qua đường cùng Quan Tự nghe thấy buồn cười, chỉ có Tưởng Khinh Đường đứng sau Quan Tự là đen mặt, mắt đầy đề phòng và địch ý nhìn bé gái.
Quan Tự đang muốn đùa nói “được thôi”, kết quả Tưởng Khinh Đường giành trước một bước kéo cô ra.
“Quan tỷ tỷ là vợ của chị! Em không được đoạt!”