☆ Chương 1
“A….a…a…”Cô gái tóc vàng không hề kìm nén cảm giác của mình, tiếng rên rỉ tràn ngập mỗi góc phòng. Phó Tử Ngọc ra sức co rút cánh tay của mình, tuy rằng cô gái tóc vàng đã nhiều lần ám chỉ, có thể cắn (chữ này có nghĩa như thế nào, mọi người tự hiểu nhé), nhưng Phó Tử Ngọc không có sở thích tiếp xúc thân mật với người xa lạ như vậy.
Sau khi có một dòng nước ấm phun lên ngón tay, Phó Tử Ngọc không hề lưu luyến dáng người yêu mị kia, đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn cô gái đang mê man trên giường do bị mình giày vò, Phó Tử Ngọc đeo ba lô nằm trên mặt đất lên vai và rời đi.
Geneva là thành phố lớn thứ hai của Thụy Sĩ, từ Bắc Kinh đi đến Thụy Sĩ không có chuyến bay thẳng, (lúc viết văn vẫn chưa có, hiện tại đã có chuyến bay từ Bắc Kinh đến Geneva, một tuần dường như là ba lần), phải đến sân bay Frankfurt trước, sau đó chuyển máy bay. Phải mất hai ngày trước và sau để đến sân bay quốc tế Kvantlan ở Geneva.
Sân bay quốc tế Kvantlan ở Geneva là một sân bay quốc tế dân sự ở Geneva, và đường băng nhựa của sân bay là đường băng dài nhất ở Thụy Sĩ. Sân bay quốc tế Kvantlan cách trung tâm thành phố khoảng năm km, có kết nối đường sắt và xe buýt, giao thông khá thuận tiện và nhanh chóng.
So với không khí ở đế đô, Geneva khiến Phó Tử Ngọc được sảng khoái từ tâm đến phổi. Phó Tử Ngọc lấy danh sách hành trình đã được in trước đó từ trong ba lô ra, gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến khách sạn đã sớm đặt trước trên mạng.
Quá trình nhận phòng vào ở rất thuận lợi, tuy rằng tiếng Anh của Phó Tử Ngọc cũng không được tốt lắm (ít nhất không tốt bằng ngực bự), nhưng loại đối thoại đơn giản này vẫn không làm khó được cô.
Khách sạn tựa hồ so với trong tưởng tượng thì tốt hơn, đủ lớn, đủ sáng sủa, đặc biệt là chiếc giường này, có hơi lớn quá mức. Phó Tử Ngọc nghĩ đến cái giường như vậy, hai người lăn thế nào cũng sẽ không ngã từ trên giường xuống được.
Phó Tử Ngọc lấy điện thoại ra nhìn, lúc này ở Bắc Kinh là bảy giờ tối, lập tức gọi một cuộc điện thoại qua đó.
“A lô!”
“Alo, là mẹ sao?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đã không còn non nớt nữa.
“Ừ, Gia Cường à, mẹ tới Thụy Sĩ rồi, bây giờ đang ở Geneva.” Phó Tử Ngọc vẫn giống như trước đây báo cáo hành trình với Phó Gia Cường, hai mẹ con đều lải nhải một hồi, Phó Tử Ngọc mới cúp điện thoại.
Sau khi sửa sang lại hành lý một chút, tắm rửa một cái, cả người đều tươi mát không ít. Phó Tử Ngọc đeo trên lưng một cái túi nhỏ rồi bắt đầu hành trình ở Geneva.
Geneva đối với Phó Tử Ngọc mà nói thì vừa xa lạ vừa quen thuộc, bởi vì người cô sùng bái đã sống ở Geneva rất nhiều năm, mỗi ngày đều có thể từ chút ít ỏi của người kia hiểu được từng chút từng chút một của Geneva, cho nên Phó Tử Ngọc mới lựa chọn đến Thụy Sĩ, Nhật Bản.
Hồ Lemon có màu nước xanh đậm trong vắt, với đài phun nước nhân tạo cao tới một trăm năm mươi mét được thúc đẩy bởi nguồn điện mạnh mẽ khiến hồ phun ra cột nước cao vài trượng. Phó Tử Ngọc lấy điện thoại di động trong túi ra, tiện tay ấn chụp mấy tấm, gửi đi.
Chỉ là lúc này, người kia đã không còn ở đây. Phó Tử Ngọc nhếch môi cười cười, nhân sinh chính là khổ bức như thế. Khi tôi không ở đó, thì cô ở đó. Khi tôi ở đó, thì cô lại không ở đó nữa. Cho dù thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau, Phó Tử Ngọc cũng cảm thấy rất mỹ mãn. Từ tình yêu thăng hoa thành tình thân, cũng giống như là một loại hạnh phúc khác.
Đem mấy tấm hình vừa chụp, sau đó gửi tin nhắn cho cô. Hồi lâu, điện thoại vẫn đen kịt như cũ, Phó Tử Ngọc ném điện thoại vào trong ba lô, mua một lon đồ uống ở bên cạnh đó, sau đó uống vào.
“Ai” Phó Tử Ngọc nặng nề thở dài, thân thể trẻ tuổi kia gần đây luôn xuất hiện ở trong đầu của mình, chẳng lẽ là dục vọng không có chỗ phát tiết? Không thể nào, mới chia tay với mỹ nữ tóc vàng, còn chưa đến bốn mươi tám giờ đồng hồ nữa. Hay là mình già rồi?
Phó Tử Ngọc lắc lắc đầu, đồng thời lúc này có một cô gái tóc nâu chậm rãi đi tới trước mặt cô.
“Hi!”
Phó Tử Ngọc bỏ qua cảm xúc lo lắng vừa rồi, nhiệt tình đáp lại. Rất nhanh, hai người liền thân thiết giống như một người. Trình độ tiếng Anh của Phó Tử Ngọc không được tốt lắm, nhưng điều này cũng không cản trở cô trao đổi với mỹ nữ, đặc biệt là về một ít chuyện riêng tư, Phó Tử Ngọc nắm giữ được được những chỗ tốt.
Buổi tối luôn đến nhanh như vậy, Phó Tử Ngọc từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy cô gái tự xưng là Ngải Lợi đã sớm nằm nghiêng trên giường. Từ góc độ của Phó Tử Ngọc mà nhìn thì trông đẹp đến mê người. Chỉ là Phó Tử Ngọc đã nhìn thấy vô số người con gái khác nhau nên không có gì khiến cô không cầm lòng được.
Vứt bỏ chiếc khăn lông dùng để lau tóc xuống, Phó Tử Ngọc từ phía sau ôm lấy Ngải Lợi, hai bàn tay không tính là rộng rãi, vừa vặn ôm lấy hai luồng mềm mại trước ngực. Không biết vì sao mà hai đỉnh nhịn đã thẳng đứng cả lên, nằm gọn trong lòng bàn tay của cô.
Những nụ hôn giống như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng, ôn nhu, nhè nhẹ rải ở phía sau lưng Ngải Lợi, cảm giác này khiến cô ấy không thể kiềm chế được, khiến cho thân thể Ngải Lợi căng cứng thẳng tắp, lộ ra một cái thắt lưng mê người.
Đêm dài đằng đẵng, chờ đợi Phó Tử Ngọc, chính là ôn nhu vô tận.