Những nụ hôn giống như một mảnh lông vũ, nhẹ nhàng, ôn nhu, nhè nhẹ rải ở phía sau lưng Ngải Lợi, cảm giác này khiến cô ấy không thể khống chế được, khiến cho thân thể của Ngải Lợi căng cứng thẳng tắp, lộ ra thắt lưng mê người.
Vòng trên no đủ bởi vì động tác này mà càng thêm đứng thẳng, Phó Tử Ngọc không phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không phải Liễu Hạ Huệ ôm phụ nữ trong lòng mà không động tâm kia, đôi chân dài thon dài co dãn từ phía sau một cái, đứng vững trước hạ thân của Ngải Lợi. Không biết là đau hay là thoải mái, dù sao tiếng ngâm dài này của Ngải Lợi càng thêm kích thích Phó Tử Ngọc.
Chân dài cắm vào từ phía sau, co rúm qua lại giữa khe hở, mỗi một lần co rúm như vậy, Phó Tử Ngọc lại cảm thấy hạ thân Ngải Lợi càng thêm tràn lan ướt át, thẳng đến khi trên đùi xuất hiện một vệt nước thẳng dài chảy xuống phía dưới , Phó Tử Ngọc mới từ phía sau thu hồi chân lại.
Hạ thân đột nhiên trống rỗng, địa phương vốn dĩ đang nóng bỏng đột nhiên không có độ ấm, khiến cho Ngải Lợi thập phần bất mãn, xoay người lại, để phần ngực ngạo nghễ no đủ đứng vững trong lòng ngực của Phó Tử Ngọc, “Phó, tôi muốn cô…”
Phó Tử Ngọc cúi đầu cười cười, “Ở đây?” Trong lúc nói chuyện ngón tay thon dài đã để ở lối ra của nguồn nước, rất nhanh sau đó, đầu ngón tay của cô bị những giọt nước trong suốt kia làm cho ướt đẫm. Chất lỏng trơn trượt, làm cho Phó Tử Ngọc tiến vào càng thuận lợi hơn. Nếp gấp trong hành lang giống như những cái râu của bạch tuộc, hút lấy ngón tay của Phó Tử Ngọc, thông đạo dịu dàng mà chặt chẽ khiến Phó Tử Ngọc lâm vào điên cuồng. Ngón tay co rút không khỏi nhanh hơn, “Oh……”
Tuy rằng đã có kinh nghiệm tình trường lâu năm, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với Ngải Lợi, Phó Tử Ngọc không khỏi cảm thấy rất hưng phấn. Không cần cô ấy nhăn nhó làm bộ, Phó Tử Ngọc đã sử dụng bản năng bú sữa, giống như một đứa trẻ sơ sinh lấy đầu lưỡi cuốn lại, có tiến sáp lại để mút, lại càng giống như người nghiện sữa bú thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Quầng vú của Ngải Lợi có màu hồng đào, ở giữa là nhụy hoa có màu đỏ sậm, sau khi bị chạm qua lộ ra ánh sáng như anh đào. Phó Tử Ngọc động thân một cái, đem Ngải Lợi đặt ở dưới thân, Ngải Lợi cắn môi một cái, ánh mắt có chút mê ly nhìn Phó Tử Ngọc.
Đầu lưỡi tiến vào, dọc theo ngực hướng lên trên, mãi cho đến xương quai xanh. Ngải Lợi co thẳng người lên, đầu ngửa ra sau. Hai bên xương quai xanh lõm xuống, không cần chần chừ mà nặng nề hôn lên.
Trong mái tóc đen nhánh dày đặc, ngón tay Ngải Lợi đang đi xuyên qua, cố gắng tìm kiếm điểm phóng thích, ngón tay dây dưa trong đêm tối càng thêm mẫn cảm.
Ánh đèn u ám, bóng người di động, thị giác trong bóng tối bị phai nhạt, nhưng xúc giác lại càng thêm nhạy bén. Trải qua giai đoạn hôn môi trước đó, toàn thân Ngải Lợi đã sớm không còn sức chống đỡ, mỗi một khớp xương đều thả lỏng xuống, hai chân quấn chặt lấy eo Phó Tử Ngọc, không ngừng dùng hạ thân ma sát bụng dưới của Phó Tử Ngọc, dùng cái này giảm bớt nhu cầu sinh ra trên thân thể.
Bên trong dục niệm cao vút vuốt ve, hôn môi, không có trở ngại, âm đạo đã đủ trơn mượt để Phó Tử Ngọc có thể thoải mái tiến vào. Quanh đi quẩn lại, Phó Từ Ngọc đột nhiên tiến vào khiến Ngải Lợi lập tức kêu lên, thanh âm cao vút khiến lỗ tai Phó Tử Ngọc có chút đau, so sánh ra Phó Tử Ngọc vẫn thích tiếng kêu ẩn nhẫn của phụ nữ châu Á hơn.
Nghĩ đến việc ẩn nhẫn, Phó Tử Ngọc trượt tay ra khỏi đó, ngón tay theo dòng nước trơn trượt đi ra ngoài. Vệt nước thật sâu rơi ra trên giường, Phó Tử Ngọc nhìn thấy mà đau mắt. Trước mắt mơ hồ xuất hiện đoàn máu đỏ kia, đâm thật sâu vào tim Phó Tử Ngọc.
“Phó…..” Ngải Lợi có chút bất mãn gọi tên Phó Tử Ngọc, Phó Tử Ngọc cười tự giễu, nhanh chóng đưa hai ngón tay vào trong, co rúm lại, nhưng không còn hứng thú như trước nữa.
Một đêm cơ hồ không ngủ được, trước mắt tới tới lui lui đều là màu đỏ thẫm kia, sáng sớm Phó Tử Ngọc với hai cái vành mắt thâm quầng thức dậy đi ra khỏi giường. Bức tranh hoa mai bên trong điện thoại di động xẹt qua đầu ngón tay, trong lòng Phó Tử Ngọc bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, bàn tay phải siết chặt lại thành nắm đấm, bị móng tay chọc vào có chút nhói đau.
Thu dọn hành lý xong, Phó Tử Ngọc gần như không có gì lưu luyến, viết một tờ giấy rồi đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó đi đến quầy lễ tân trả phòng.
Geneva là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng của Thụy Sĩ, trong thành phố có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Có nhà thờ Saint-Pierre nổi tiếng, di tích tôn giáo quốc tế được cải cách, bảo tàng nghệ thuật và lịch sử, nhà hát lớn, Đại học Geneva, mỗi năm có khoảng 2 triệu du khách ghé thăm.
Cho nên rất nhanh sau đó Phó Tử Ngọc đã tìm được một chỗ ở có phong cảnh hợp lòng người ở một địa phương khác.
Sắp xếp ổn thỏa cho bản thân, Phó Tử Ngọc lấy danh sách hành trình ra nhìn một chút, tìm được mấy nơi mình muốn đi, đeo một cái ba lô nhỏ lên rồi lập tức xuất phát.
Thành phố nhỏ có một lịch sử huy hoàng đã phát triển thành một đô thị hiện đại hóa quốc tế, kiến trúc của khu thành phố cũ trên gò núi cao kết nối với những ngôi nhà hiện đại thời thượng của khu thành phố mới.
Vào buổi trưa, Phó Tử Ngọc ăn chút gì đó trong một nhà hàng đặc sắc của Thụy Sĩ trong nội thành, sau đó cô lại đón xe đi hồ Lai Mông. Từ ven hồ nhìn ra xa có thể nhìn thấy đỉnh núi Alps bao quanh thành phố này và những đỉnh núi được phủ tuyết trắng xóa của dãy núi Jura – đỉnh núi Blanc.
Cột nước màu bạc cao 145 mét giống như một thanh trường kiếm lấp lánh xông thẳng lên trời, đây chính là đài phun nước nhân tạo nổi tiếng thế giới và có lịch sử trăm năm ở Geneva. Trên mặt hồ rộng lớn tràn ngập thuyền buồm và du thuyền. Các loài chim muông hoang dã trong hồ chơi đùa, tràn đầy sức sống. Hai bên bờ hồ Lai Mông có hàng chục công viên, như công viên nước Living, công viên Hoa Hồng, công viên Anh Ngữ, công viên Ngọc trai, vườn bách thảo…Những cây cổ thụ trong công viên cao chót vót, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc.
Điện thoại di động trong tay không ngừng ghi lại những thước phim ngắn ở Geneva, thỉnh thoảng đăng mấy tấm lên weibo của mình. Phó Tử Ngọc có thói quen như vậy là bởi vì Phó Gia Cường, bởi vì Phó Gia Cường vẫn luôn lo lắng sợ mẹ mình một mình du ngoạn bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì đó, vì vậy một phần lớn chi phí du lịch của Phó Tử Ngọc trước khi ra nước ngoài được dùng để chi tiêu vào phí tiền điện thoại. Kể từ khi có phương tiện liên lạc mới là Weibo, chi phí này đã được giảm đi rất nhiều.