☆ Chương 5
So với Phó Tử Ngọc không biết giữ mồm giữ miệng, A Tích vẫn tương đối nội liễm, tuy rằng dùng đồ dùng tình thú hiện tại cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bị người khác phát hiện, luôn cảm thấy không được tự nhiên như vậy. Hiện tại A Tích chỉ muốn đem đồ trong tay giấu đi, bất đắc dĩ, một tay của mình lại bị Phó Tử Ngọc nắm chặt ở trong tay.
“Đây là điều khiển sao? Điều khiển từ xa ở chỗ nào?” Phó Tử Ngọc tựa hồ đối với vật kia, so với A Tích còn để ý hơn.
“Hỗn đản, hỗn đản, cô thế mà lại hỏi vấn đề như vậy.” A Tích có chút tức giận, hận mình không chịu thua kém.
“Cái này thì có gì mà hỗn đản chứ?” Nói xong, Phó Tử Ngọc tách tay A Tích ra, cầm lấy quả trứng rung trong tay A Tích, “Thì ra không cần phải có điều khiển từ xa, trực tiếp mở công tắc là có thể sử dụng. Rốt cuộc vẫn là hàng cao cấp, chính là không giống nhau.”
“Cô…… Trả lại cho tôi.”
“Để cho tôi nghiên cứu một chút, loại này tôi còn chưa từng thấy qua, bỏ vào là được sao, hình dáng này có vẻ rất lớn thì phải?” Giờ phút này Phó Tử Ngọc giống như là một học sinh hiếu học, mà A Tích chính là giáo viên không có tiết tháo.
“Hả.” A Tích lần đầu tiên cảm thấy, nếu như mình cùng đồng loại với chuột chũi, có một cái động thì tốt biết bao.
“Cô có thể dùng cho tôi xem được không?” Phó Tử Ngọc rất có bộ dáng chưa từ bỏ ý định, chỉ là cô không chú ý tới ánh mắt A Tích lúc này, “Này này.” A Tích đoạt lấy đồ vật nằm trong tay Phó Tử Ngọc, “Cô thôi đi, đủ rồi đấy.”
“Được được được.” Phó Tử Ngọc cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có chút không ổn, “Không làm mẫu thì không làm mẫu, sao lại tức giận như vậy, cẩn thận bị bệnh trĩ.”
“Cô, ôi…… “A Tích đi đến dẫm lên chân Phó Tử Ngọc, mở tủ đầu giường ra, bỏ trứng rung vào.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm một chút, những thứ kia vẫn là ít dùng thôi. Tôi đi đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Phó Tử Ngọc đứng lên, vỗ vỗ bả vai A Tích.
“Được.” Nghe được Phó Tử Ngọc muốn đi, A Tích có chút mâu thuẫn, nhưng lại nghĩ đến Phó Tử Ngọc không biết giữ mồm giữ miệng, A Tích vẫn thuận theo mở cửa cho Phó Tử Ngọc.
Thời gian đã đến ban đêm, nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài khách sạn, Phó Tử Ngọc bắt đầu hoài niệm về đế đô. Cùng một thời gian, đế đô hẳn là ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt. Nhưng cuộc sống của người châu Âu lại tương đối quy luật, lúc đi làm thì đi làm, lúc nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Đừng nói lúc này, có khi vào thời điểm sáu giờ tối đã không có người nào ra đường.
Cũng may trước khi về khách sạn Phó Tử Ngọc đã mua rất nhiều đồ ăn đồ uống, hiện tại cô cũng không thiếu những thứ này.
Đài truyền hình công cộng của Thụy Sĩ đang phát sóng các tiết mục, hiện tại tin tức tiếng Pháp đang phát sóng, Phó Tử Ngọc lấy vài lon bia cùng với một ít thịt ra để ăn, nửa nằm ở trên chiếc ghế sô pha không lớn không nhỏ bắt đầu nhàn nhã ăn uống. Đối với loại ngôn ngữ tiếng Pháp này, Phó Tử Ngọc cho tới bây giờ cũng không có cảm thấy nó có gì ưu mỹ, tuy rằng toàn thế giới đều ca ngợi tiếng Pháp ưu mỹ, nhưng Phó Tử Ngọc tự nhận khi mình chỉ nói nhiều hai câu ở đầu lưỡi, đã có thể kết luận ngôn ngữ này thật sự không thích hợp với cô.
Ngồi ăn uống, nghe vào trong tai những tin tức tiếng Pháp có mười phần thôi miên kia, bất giác có chút mơ hồ. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên thật lớn, làm cho Phó Tử Ngọc giật mình mất thăng bằng từ trên ghế sô pha lăn xuống, “Ai vậy, thật giống như quỷ đòi mạng mà.” Phó Tử Ngọc có chút buồn bực, ở Geneva cô cũng không có quen biết người nào, tại thời điểm này còn có ai tới tìm cô chứ.
Cửa phòng vừa mở ra, chỉ thấy A Tích tóc tai bù xù đứng ở ngoài cửa, “Không phải chứ, cô đây là muốn hù chết tôi sao?”
“Cái kia… trong phòng tôi có một con gián, cô có thể giúp tôi đến xem một chút hay không?” Phó Tử Ngọc không thể ngờ rằng còn có ngày mình nghe được câu chuyện cười như vậy, nhưng khi thấy sắc mặt A Tích có chút tái nhợt, cảm giác cũng không giống như là giả, vì thế cầm thẻ phòng của mình đi theo A Tích đến phòng của cô.
Ánh đèn u ám nên không thể phân biệt được tình huống trong phòng, khi Phó Tử Ngọc vừa bước vào phòng liền cảm giác có chút không đúng, nhưng khi muốn lui ra, thì đã không còn kịp nữa rồi.
“Cạch.” Chỉ nghe thấy một tiếng kim loại va chạm, Phó Tử Ngọc cảm thấy trên cổ tay mình có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một bộ còng tay đã còng ở trên tay mình, “Cô muốn làm gì?” Giọng nói của Phó Tử Ngọc có chút tức giận, làm cho A Tích vui vẻ cười ra tiếng, “Thì ra cũng có lúc cô sợ hãi, nhưng mà, đây mới chỉ là mở đầu mà thôi.” Nói xong, A Tích đem một nửa bên còng tay khác khóa vào trên tay cầm cửa.
“Cô xác định cô muốn làm như vậy sao?” Ánh mắt Phó Tử Ngọc có chút phức tạp nhìn A Tích, A Tích lại cho rằng Phó Tử Ngọc đang sợ hãi, lấn người tiến lên, bộ ngực no đủ tròn trịa ép chặt bộ ngực hơi nhỏ của Phó Tử Ngọc,” Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào? Cô còn cho rằng cô là Lưu Khiêm hay là David Copperfield sao?”
“Đều không phải.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nói xong, A Tích từ trong ngăn kéo lấy ra quả trứng rung đã bỏ vào trước đó, “Cô, có muốn chơi đùa cái này không? Nhìn bộ dáng của cô như vậy, hình như chưa từng chơi qua đúng không?”
“Ha ha, cô gái này, cô cũng đừng đùa với lửa chứ, đừng để đến lúc đó mới hối hận.” Phó Tử Ngọc làm sao không nghe ra sự nguy hiểm trong miệng A Tích chứ, nhưng mà đối với những thứ này, Phó Tử Ngọc có tính toán khác.
“Không nghĩ tới, cô vào lúc này vẫn còn ngông cuồng như vậy, tôi cũng muốn nhìn xem, cô còn có thể làm gì để cho tôi cảm thấy hối hận.” A Tích nói xong, liền lấy dầu bôi trơn trong tay đổ lên thân quả trứng rung, Phó Tử Ngọc híp mắt lại, khóe miệng co rút. Động tác như vậy, một chút cũng không thể không lọt vào trong mắt A Tích. Trong lòng A Tích cảm thấy buồn cười, “Cô cũng chỉ có chút can đảm này thôi sao?”
Mắt thấy quần bị cởi bỏ từng tấc từng tấc trong tay A Tích, Phó Tử Ngọc ngược lại không vội, nhìn chằm chằm vào quả trứng rung trong tay A Tích, ánh mắt trở nên thâm thúy.
“Ha ha, rất trấn tĩnh nha! Cô nhanh chóng nghĩ thử xem, thứ này đặt vào trong cơ thể của cô sẽ có hiệu quả như thế nào.” A Tích nói xong, buông lỏng quần đã bị cởi đến mắt cá chân, mở công tác mở trên quả trứng rung.
“Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được.” Phó Tử Ngọc nghiền ngẫm cười với A Tích, trong thoáng chốc A Tích cảm thấy đó là ảo giác, tại sao nụ cười kia lại khó nắm bắt như vậy chứ?
Hàng cao cấp chính là đồ tốt, cho dù A Tích đã đem công suất điều chỉnh đến cao nhất, cũng không có bao nhiêu tiếng vang, chỉ là trứng rung ở trong tay A Tích rung lên không có quy luật.