Chương 6
Trứng rung tự động nằm ở trong tay A Tích, A Tích có chút đắc ý, lấy một chút dầu bôi trơn nhỏ xuống từ trứng rung, ở trên ngón tay xoa bóp, Phó Tử Ngọc để lộ ra một nụ cười cổ quái. A Tích chuyên chú vào động tác trên tay, vì vậy cũng không chú ý tới nụ cười của Phó Tử Ngọc.
“Ha ha, muốn thử một chút không? À đúng rồi, cho đến bây giờ tôi vẫn không biết tên của cô là gì, vạn nhất chúng ta đến tình huống đó, tôi cũng có thể gọi tên của cô. Ngoan, nói cho chị gái biết, em tên gì đi?”A Tích vươn ngón trỏ ra, nâng cằm Phó Tử Ngọc lên:” Kỳ thật cô rất xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của tôi.”
“Có đúng như vậy không? Tại sao trước đó không nói, nếu như nói ra rồi, có lẽ con chúng ta cũng đã có rồi đấy.”
“A” A Tích nhíu mày nói: “Tôi không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này đấy.”
“Ha ha” Phó Tử Ngọc cười có chút run rẩy, A Tích còn tưởng rằng Phó Tử Ngọc sợ hãi, hai tay phủ lên lông mao lộ ra bên ngoài của Phó Tử Ngọc, bồng bềnh, cũng không khó giải quyết, ngược lại mềm mại, có chút làm cho người ta yêu thích không buông tay.
“Đừng sợ, có dầu bôi trơn rồi nên đi vào rất nhanh. “A Tích nhấc chân Phó Tử Ngọc lên, Phó Tử Ngọc cũng không phản kháng, tùy ý để A Tích đẩy nơi đó ở hai chân của mình ra,” Ngoan, một chút là tốt rồi, cô sẽ sảng khoái đến nổ tung.”
Ngay tại thời điểm A Tích muốn lấy trứng rung nhét vào thân thể Phó Tử Ngọc, tình huống đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, A Tích chỉ cảm thấy cổ tay của mình bị siết chặt, lúc quay đầu nhìn lại, thì còng tay đã sớm còng ở trên tay mình, mà Phó Tử Ngọc đang đứng ở trước mặt mình, chậm rãi mặc vào chiếc quần đã sớm bị mình dùng một cước đá văng đi.
“Cô, cô, cô làm sao có thể làm được như vậy chứ?”A Tích còn chưa phát giác ra tình cảnh của mình lúc này, vẫn còn đang quan tâm Phó Tử Ngọc làm như thế nào để thoát khỏi trói buộc.
“Làm truyền nhân của rồng, biết cái này chẳng qua cũng chỉ là chút kỹ xảo nho nhỏ mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy.” Phó Tử Ngọc cài lại chiếc nút áo cuối cùng, cầm lấy quả trứng vẫn còn đang rung trong tay A Tích, “Chậc chậc, hàng cao cấp quả nhiên rất tốt.”
“Cô…cô…cô muốn làm gì hả?” Thời điểm nhìn thấy Phó Tử Ngọc nghiền ngẫm cười với mình, tâm A Tích trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, “Mẹ nó, cô ta muốn làm loạn cái gì đây?”
“A Tích, a, A Tích.” Phó Tử Ngọc tiến đến bên tai A Tích, thấp giọng hỏi: “Cô có ướt không? Làm lâu như vậy, cô có cảm giác gì?”
A Tích đỏ mặt, vốn dĩ không có cảm giác, nhưng khi bị Phó Tử Ngọc nói như vậy, A Tích rõ ràng cảm giác được những biến hóa trong cơ thể mình, cùng với hướng đi của dòng nước.
“Ha ha, nhìn biểu tình của A Tích, đây là…” Phó Tử Ngọc đưa một tay ra, trực tiếp sờ lên khu vực tư mật giữa hai chân cô. Cách lớp quần mỏng, như có như không, vẽ mấy vòng tròn ở nơi đó. A Tích chỉ cảm thấy thân thể của mình đang phát nhiệt, nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó từ bên trong chảy ra.
“A Tích thật đáng yêu, mặt đều đỏ cả lên rồi. Xấu hổ như vậy sao? Thời điểm vừa rồi cũng không cảm thấy A Tích xấu hổ nha!” Từng câu từng chữ Phó Tử Ngọc nói ra rót vào trong tai, khiến cho A Tích xấu hổ đến nỗi muốn một miếng cắn chết Phó Tử Ngọc.
“A Tích đã dùng qua cái này chưa? Ngày hôm qua? Ngày hôm trước? Hay là ngày hôm trước nữa? Hay là hàng đêm sênh ca?”
“Cút…… Đồ lưu manh.”
“Hả, lưu, lưu manh? A Tích nói chuyện như thế nào vậy chứ? Hình như là cô gạt tôi lại đây, cầm còng tay còng tôi lại, sau đó cầm vật này đến dâm loạn tôi, hiện tại như thế nào lại nhìn ra như đây là lỗi của tôi vậy chứ? “Phó Tử Ngọc nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt A Tích,”Thơm quá, là mùi của sữa.”
“Cút đi.” A Tích khóc không ra nước mắt, bản thân mình đã tạo ra cái nghiệp chướng gì vậy chứ, đụng phải một người như vậy? Ngàn vạn lần không không nên đi lừa cô gái này một cái điện thoại di động rách nát như vậy, điện thoại mới gọi chưa tới một phút, thế mà vì thiếu phí nên đã ngừng hoạt động. Bây giờ còn bị cô biến thành như vậy, thật sự là suy nghĩ muốn chết cũng có rồi.
“A, ý của A Tích là để cho tôi bỏ cái này vào trong cơ thể của cô, sau đó tôi rời đi sao? Nếu A Tích đã muốn như vậy, vậy cũng có thể nha. Nhưng mà, vấn đề là vạn nhất, vạn nhất nhân viên phục vụ đến dọn dẹp phòng, thấy bộ dáng này của A Tích, chậc chậc……”
“Chết đi, cô chết đi cho tôi.”Giọng A Tích mang theo tiếng khóc nức nở, cao giọng hô to: “Cô thả tôi ra……”
“Cô kêu đi, kêu đến rách cổ họng cũng không có người tới cứu cô đâu.”
A Tích nghe nói như thế ngay lập tức dừng lại, “Mẹ nó, lời thoại này, làm sao lại quen thuộc như vậy?”
“A Tích giống như ướt rồi.” Ngay tại thời điểm hồn A Tích bay bổng đi xa, tay Phó Tử Ngọc đã xuyên qua chiếc quần ngắn, thò vào trong quần lót. Có một nguồn nhiệt ngoài dự đoán xen lẫn một chút nước chảy ra, thấm ướt đầu ngón tay của Phó Tử Ngọc.
“Cô…” A Tích chưa bao giờ bị người khác làm như vậy, mặt trong nháy mắt từ đỏ, biến thành đỏ như máu, đỏ đến giống như chỉ cần bóp một cái là có thể nhỏ ra máu, “Cô muốn, muốn thế nào hả?”
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đến bây giờ A Tích bị người ta tuỳ ý xoa nắn thịt mềm như vậy, trước kia ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy xấu hổ không dám sờ, nếu không phải thời điểm sinh nhật Tiến Sĩ Pig đưa cái đồ chơi này, bản thân mình căn bản sẽ không chạm tới nơi đó.
Đều là lỗi của bác sĩ Pig, giờ phút này A Tích hận không thể để bác sĩ Pig chết trong phòng khám. Mẹ nó, không có chuyện gì lại đi tặng loại đồ vật này, hơn nữa người tặng cư nhiên cũng không biết đây là cái gì.
“Ha ha, A Tích lại đi vào cõi thần tiên, đang suy nghĩ cái gì vậy?” Phó Tử Ngọc nâng cằm A Tích lên, để cho cô nhìn thẳng vào mặt mình,” Là đang suy nghĩ đến cảm giác sau khi thứ này tiến vào trong cơ thể mình hả A Tích?
A Tích nhìn mặt Phó Tử Ngọc, rất đứng đắn, thậm chí có thể nói là có chút ngốc, nhưng người này thế mà lại tà ác như vậy, mắt của mình thật sự là mắt ngựa bị mù mà.
“Vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? “A Tích dùng vẻ mặt khóc tang nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười sung sướng của Phó Tử Ngọc,” Cô cảm thấy làm như vậy sẽ được chơi vui sao?”
Phó Tử Ngọc lắc đầu, lại gật đầu nói: “Nói như thế nào nhỉ, xem như ăn miếng trả miếng đi! Những thứ này đều không phải do A Tích ban tặng sao?”
“Tôi sai rồi, cầu xin cô buông tha cho tôi, được không?” Trong cuộc đời A tích, đây là lần đầu tiên cô cầu xin một người,” Tôi thật sự sai rồi, đừng làm như vậy nữa, có được không?”
“Sai? Tôi thấy cô không phải sai rồi mà là sai rồi lại sai thêm lần nữa thì có!” Phó Tử Ngọc nói xong liền trực tiếp kéo chiếc quần ngắn của A Tích xuống, lộ ra chiếc quần lót ren màu trắng. Vải vóc màu trắng không che đậy được vật thể màu đen kia, cũng không che đậy được những sợi lông nho nhỏ nghịch ngợm trốn ra từ khe hở của quần lót.
“A… “Trong nháy mắt, chiếc quần ngắn bị kéo xuống đất thì A Tích cũng kêu lên một tiếng, hai chân kẹp chặt lại, sợ bị lộ hàng. Thế nhưng, Phó Tử Ngọc lại có một ánh mắt vô cùng sắc bén, bất kể là nên nhìn hay không nên nhìn thấy, toàn bộ đều thấy được.