☆ Chương 7
“Ha ha.” Tiếng cười bỉ ổi vạn năm không thay đổi của Phó Tử Ngọc lại vang lên một lần nữa ở trong căn phòng, “Tốt, quần lót sexy, mặc vào cái này là vì muốn tới câu dẫn tôi sao?”
“A, cô, cái tên lưu manh chết tiệt này, cô muốn làm gì hả?”A Tích nổi giận, thật sự là nổi giận, thế nhưng cô lại hoàn toàn quên mất, một phút đồng hồ trước đó cô cũng làm hành vi đùa bỡn Phó Tử Ngọc như vậy.
“Tôi có lưu manh sao, A Tích?” Phó Tử Ngọc hỏi ngược lại.
“Khụ khụ, cái kia, tôi muốn nói là, bây giờ chúng ta cứ oan oan tương báo như vậy. Không bằng làm như vậy, chúng ta hòa giải đi!”
“Hoà giải?” Phó Tử Ngọc cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, lấy ngón trỏ ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tôi đây là đang nghe nhầm sao?”
“Cô…” A Tích nhịn xuống cảm giác muốn bộc phát tức giận, dùng ngôn từ tốt đẹp để nói: “Đúng, là tôi không đúng, tôi không nên đoạt điện thoại di động của cô, nhưng mà, nhưng mà cô cũng không nên đối xử với tôi như vậy, có phải hay không?”
“Tôi đối xử với cô như thế nào?” Phó Tử Ngọc lắc lắc quả trứng rung trong tay, “Như vậy sao? Tôi còn chưa có làm gì, A Tích đã bắt đầu lo lắng. Thế nhưng vừa rồi A Tích chơi rất vui vẻ mà, tôi còn tưởng rằng A Tích rất thích việc làm này đấy.”
“Coi như tôi cầu xin cô, có thể chứ?”
“Cầu xin tôi sao? Không thể nha, độc giả Hoa Trên Mây đều nói A Tích nghĩ thoáng một chút, muốn A Tích dạy cho mọi người cách sử dụng loại hàng cao cấp này.”
“Để độc giả đi chết đi.”
“A, A Tích thật tàn nhẫn mà, cho dù một nhóm độc giả này chết đi, cũng sẽ có một nhóm độc giả khác đứng lên, cô đang nằm mơ sao, không bằng cố gắng hưởng thụ trọn bộ gói phục vụ này, khiến cho các độc giả ghen tị còn hơn!”
A Tích âm thầm nguyền rủa một nhóm độc giả ở trong lòng, nhìn trứng rung đang nằm trong tay Phó Tử Ngọc, hận không thể để cho trứng trung bị rò rỉ điện làm Phó Tử Ngọc bị điện giật chết đi, chỉ là dòng điện yếu ớt như thế, ngoại trừ có thể làm cho bao hoa bên ngoài tiểu hoa bị giật giật ra, thì chẳng thể làm gì Phó Tử Ngọc quá lớn con.
Phó Tử Ngọc đưa tay kéo mấy sợi lông nhỏ lộ ra bên ngoài quần lót, “A, cô làm gì vậy?”
“Làm gì?” Phó Tử Ngọc ngẩng đầu lên trả lời: “ Không có, nhìn thấy mấy cọng lông này nghịch ngợm quá, phải giáo dục chúng cho thật tốt.”
“Cô… cô đi chết đi…” A Tích kẹp chặt hai chân lại, nhưng động tác này ở trong mắt Phó Tử Ngọc lại càng thêm dâm mỹ và mê người. Không hề bị lời nói khiêu khích của A Tích làm mất hứng, Phó Tử Ngọc dùng sức kéo một cái, “Tê” quần lót bị xé rách tạo ra một cái lỗ thật lớn, bờ mông bên phải bị bại lộ hoàn toàn ở trong không khí.
Trứng rung mang theo chất lỏng trơn trượt, chạm vào bờ mông trơn bóng của A Tích, nó hơi chấn động làm cho cả người A Tích cũng rung lên theo, “Cô……”
“Trước hết để cho A Tích thích ứng một chút ” Lúc nói chuyện Phó Tử Ngọc luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, chỉ là ý cười như vậy ở trong ánh mắt A Tích lại lộ ra vẻ hèn mọn vô cùng.
A Tích không biết cái quần lót rách kia làm sao lại bị rơi trên mặt đất, rõ ràng mình đã kẹp rất chặt, vì cái gì, vì cái gì mà quần lót vẫn còn đang ở dưới mí mắt mình lại bị lột xuống một cách nhanh chóng như vậy chứ? Hạ thân bị bại lộ ở trong không khí, nhìn cái quần lót rách nát kia, cùng cảm giác ẩm ướt trên mông, A Tích có chút khóc không ra nước mắt.
“Tích Tích ngoan, đợi một chút nữa cô sẽ không còn khẩn trương như vậy. Ngoan ngoãn mở chân của cô ra, đừng để chị gái phải sử dụng bạo lực nha.” Phó Tử Ngọc nói dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự uy hiếp rõ ràng. Giữa việc bị uy hiếp và ngượng ngùng, A Tích không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt trong lòng. Mở hay không mở, đó là một vấn đề.
Rốt cục, sự kiên nhẫn vẫn bị mài sạch trong sự rối rắm của A Tích, Phó Tử Ngọc duỗi một chân ra, đè lên phía giữa hai chân A Tích. Quần vải đay, có chút thô, cứ như vậy dùng sức đẩy một cái, làm cho A Tích thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Không phải đau, không phải đau, mà là loại khoái cảm khi bị chinh phục này.
“Cô… cô làm gì?” A Tích nhận thấy ánh mắt của Phó Tử Ngọc có biến hóa, cái loại biến hóa trong nháy mắt này, từ lạnh nhạt cho đến nóng bỏng, A Tích không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết đó là cái gì.
“Xuỵt, đừng nói chuyện.” Phó Tử Ngọc hôn nhẹ lên khóe miệng của A Tích, “Lúc này nói chuyện sẽ giết chết phong cảnh….”
Lành lạnh, mang theo sự ướt át, trơn nhẵn, đây là cảm giác của A Tích.
Chặt, rất chặt, thật sự là quá chặt, đây là cảm giác của Phó Tử Ngọc.
“Cô là xử nữ?”
“Chuyện này liên quan gì đến cô chứ? “A Tích phát hỏa, vì cái gì mà mình là xử nữ cũng là sai lầm, nước mắt trong lòng thật sự là chảy tới bồn cầu cũng chảy không hết!
“Nếu như là xử nữ, như vậy thì khi dùng mấy thứ này vẫn cần phải cẩn thận một chút. Đừng tự phá mình, vậy không có lời.” Phó Tử Ngọc nhịn cười, sợ không cẩn thận sẽ làm mình vì cười mà chết.
“Cô…cô…” A Tích là thiếu nữ cao quý lãnh diễm (cái này là A Tích ép buộc quả nhân viết lên), đã bao giờ phải nghe qua lời đùa giỡn như thế chứ, hận không thể một ngụm liền đem Phó Tử Ngọc nuốt vào trong bụng.
“Tôi? Tôi làm sao hả? Có phải muốn đồ chơi trong tay tôi rồi hay không? Bình thường A Tích chơi cái này như thế nào? Đặt ở trong cơ thể hay là ở ngoài cơ thể?
“Đủ rồi, cô đủ rồi đấy, tôi tổng cộng mới chỉ dùng qua một lần, cô muốn thế nào?” A Tích vì phẫn nộ mang hết những lời nói thật trong lòng nói ra ngoài. Lời nói thật vừa được nói ra, ngược lại làm cho Phó Tử Ngọc cũng ngẩn ngơ, “Chỉ dùng qua một lần?”
“Ừ.”
“Cảm giác thế nào?” Cấp bậc bỉ ổi của Phó Tử Ngọc xem như được tăng lên cao, loại lời này cũng có thể hỏi ra khỏi miệng. Quả nhiên, mặt A Tích lại đỏ, “Cô…… tôi không biết dùng.”
“Ha ha, ha ha, cười chết tôi rồi, ha ha… ha ha…” Phó Tử Ngọc ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất cất lên tiếng cười to, “Không biết dùng thì cô mua nó làm gì chứ?” Phó Tử Ngọc có sức chịu đựng rất nhỏ, một mặt khó chịu hỏi A Tích.
“Hả…”A Tích bị Phó Tử Ngọc hỏi như vậy, mới nhớ tới, tại sao mình lại mua thứ này.
“Làm sao? Đang suy nghĩ cái gì? Mê mẩn như vậy?” Hồi lâu, Phó Tử Ngọc nhìn thấy A Tích không nói lời gì, hơn nữa ánh mắt mê ly, rất rõ ràng, A Tích đang thất thần.
“Không… không có…” A Tích cũng không thể nói với Phó Tử Ngọc, cô xem một bộ phim hoạt hình nào đó, có chút khó kìm lòng được mới nhất thời xúc động chạy đi mua thứ này!
“Xem phim?” Phó Tử Ngọc dán vào bên tai A Tích, hơi thở nhẹ nhàng rơi vào trong tai, khiến A Tích có chút khó chịu.
“Ừ” Hiếm khi A Tích phối hợp nói chuyện như vậy, Phó Tử Ngọc đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nói: “Xem phim không có gì đáng trách, nhưng…” Câu tiếp theo Phó Tử Ngọc không nói ra, “Ai.”
“Nhưng là cái gì?” A Tích thấy bộ dáng của Phó Tử Ngọc như vậy thì lại nghĩ rằng đây là đang cười nhạo cô, lập tức lại xù lông lên nói.
“Không có, ở tuổi này, có chút nhu cầu cũng là chuyện bình thường mà. Chị gái đến cho cô lĩnh hội một chút, cắm vào đến cùng để cao trào đi!”
“Cô…Cô muốn làm gì hả?”
“Ha ha, làm gì, cô nói thử xem?” Phó Tử Ngọc nắm lấy chiếc trứng rung trong tay, chậm rãi hướng tới khu vực đen trắng.