☆ Chương 9:
Chương 8 bị lỗi tác giả không viết nhé mọi người
Cổ nhân dựa vào nhìn, người thời nay lại có chút bất đồng, Phó Tử Ngọc mới chỉ cho một ngón tay tiến vào, đã có thể chạm đến lớp màng kia, chỉ là mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, Phó Tử Ngọc kiểu gì cũng sẽ nhớ tới một người. Cho nên đối với A Tích, Phó Tử Ngọc cũng không có làm gì. Ngón tay thon dài sau khi đụng tới lập tức rút ra khỏi một chút, cũng may nước đủ nhiều, cùng với một lần thủy triều trước đó, điểm G của A Tích đã sớm nhô lên, Phó Tử Ngọc chỉ lấy ngón tay xoa bóp vài cái, A Tích liền chịu không nổi.
“A…a…” Rốt cuộc vẫn là một cô gái chưa trải sự đời, cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào dục vọng trong cơ thể lao nhanh, dựa vào lực lượng nguyên thủy nhất để phát tiết.
Ngón cái ma sát chỗ nhô ra bên ngoài, ngón trỏ ma sát chỗ nhô ra bên trong, dưới hai tầng kích thích, A Tích cô nương làm sao chịu được như vậy, hai ba cái liền văng xuân thủy khắp nơi, tê liệt ngã xuống giường.
Phó Tử Ngọc dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua A Tích, rút khăn giấy trên tủ đầu giường ra lau tay, không dừng lại thêm chút nào nữa, đứng lên. Trải nghiệm như vậy đối với Phó Tử Ngọc mà nói, bất quá chỉ là một nét bút trong lịch sử dài dòng của cô. Nhưng đối với A Tích mà nói, cảnh ngộ lần này tựa hồ là để lại một nét mực đậm màu cho tình sử sau này của cô.
Phó Tử Ngọc kỳ thật là một người rất nhát gan, nhìn cô đối với A Tích như vậy, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi A Tích sẽ dính lấy cô, cho nên sáng sớm hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, cô đã trả phòng rồi nhanh chóng rời đi.
Phó Tử Ngọc dụi dụi đôi mắt có chút mông lung, đáy lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình, đều là tạo cái nghiệt gì vậy. Đến nơi này mới vài ngày, đã cùng hai cô gái phát sinh quan hệ.
Sáng sớm ở Geneva, thời tiết có chút lạnh, Phó Tử Ngọc dùng chiếc áo khoác không mấy dày dặn bọc lại cơ thể mình, kéo vali, chạy tới khách sạn kế tiếp.
Trong lòng thầm mặc niệm không dưới một trăm lần, “Gặp được cô gái khác thì giả bộ mù mắt”. Về sau, “bụp” một tiếng, Phó Tử Ngọc chỉ lo suy nghĩ trong lòng, lại không nghĩ tới sẽ đụng phải một người. Ngẩng đầu nhìn lên, là một cô gái, trong nháy mắt, Phó Tử Ngọc có loại ý tứ muốn hóa thân thành Ninja rùa.
“Sorry” Phó Tử Ngọc vội vàng ngồi xổm xuống, kéo người phụ nữ đang ngã trên mặt đất lên.
Vừa rồi bởi vì vấn đề góc độ, hơn nữa người phụ nữ này lại có tóc dài, vừa ngã xuống, tóc dài liền che khuất cả khuôn mặt, hiện tại đứng lên, Phó Tử Ngọc mới phát hiện, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt là có khuôn mặt của người châu Á.
“Cô là người Trung Quốc?” Người phụ nữ xinh đẹp bị đụng trúng này nói tiếng phổ thông so với Phó Tử Ngọc còn tiêu chuẩn hơn, khiến Phó Tử Ngọc thật sự có xúc động muốn đâm đầu chết.
“Làm sao cô biết được?” Phó Tử Ngọc có chút kinh ngạc, bình thường chính mình bị người khác nói là người Nhật Bản nhiều nhất, làm sao người phụ nữ xinh đẹp này vừa nhìn thấy liền nhận định mình là người Trung Quốc.
Người phụ nữ xinh đẹp nổi giận bĩu môi, lúc này Phó Tử Ngọc mới phát hiện trên vali của mình dán một tấm keo dán quốc kỳ Trung Quốc thật lớn. Có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, trong nháy mắt Phó Tử Ngọc cúi đầu xuống, lại phát hiện người phụ nữ xinh đẹp này đánh rơi một túi đồ vật ở trên mặt đất.
Xuất phát từ áy náy, Phó Tử Ngọc cúi người nhặt túi giấy rơi trên mặt đất lên, không biết là chất lượng túi giấy kém, hay là đồ vật bên trong nặng, ngay khi Phó Tử Ngọc mang theo đồ vật đến giữa không trung, thì “Rầm” một tiếng, túi giấy từ phía dưới rách ra, đồ vật bên trong “Binh binh bang bang bang” toàn bộ rơi trên mặt đất.
Mắt thấy những tờ giấy trong túi giấy theo gió bay múa lên cao, hai người đều dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía những tờ giấy bay loạn xạ kia. Một hồi lâu, mới đem toàn bộ những tờ giấy bay tứ tung gom lại rồi để chúng vào một chỗ, Phó Tử Ngọc từ trong vali hành lý của mình lấy ra một cái túi kẹp bằng nhựa, đem giấy vừa gom được bỏ vào thật kỹ. Thuận tay lấy túi giấy đã rách ra, nhìn xem bên trong còn có cái gì không. Chỉ là cái túi tựa hồ quá rách, một đồ vật còn lại duy nhất bên trong túi giấy cũng “Ba” một tiếng rơi trên mặt đường nhựa.
Một cái vật thể màu hồng phấn được cất ở bên trong một cái hộp nhựa trong suốt (kỳ thật hẳn là một cái hộp màu đen, nhưng mà quả nhân đã trộm đổi nó thành màu trong suốt, bằng không nữ chủ làm sao có thể phát hiện ra?), không cần suy nghĩ nhiều, Phó Tử Ngọc cũng biết đó là vật gì. Hiếm khi có chút xấu hổ, cô nhanh chóng nhặt đồ lên, bỏ vào trong túi áo khoác.
“Cho cô” Phó Tử Ngọc mặt già có chút đỏ, Phó Tử Ngọc cũng không biết tại sao. Đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, chẳng qua chỉ là một quả cầu Luna (quả nhân thật lòng cảm thấy đây là một bộ môn cần phổ cập khoa học), liền biến cô thành như vậy. Phó Tử Ngọc thật lòng cảm thấy mình hẳn là Ninja rùa, tùy thời tùy chỗ đều có thể đi chui vào trong nước để trốn.
Cầu Luna, tên tiếng Anh là Luna Beads, là một sản phẩm tình thú của thương hiệu đẳng cấp thế giới LELO.
Người phụ nữ đó thản nhiên hơn Phó Tử Ngọc, kết quả là lấy đồ vật trong tay Phó Tử Ngọc, sau đó khẽ gật đầu nói một tiếng “Tạm biệt”.
Sau khi Phó Tử Ngọc đưa mắt nhìn người phụ nữ đó rời đi, mới xách vali của mình tiếp tục đi về phía khách sạn mới đặt.
Là boss của một cửa hàng nhỏ, thu nhập của Phó Tử Ngọc cũng coi như không tệ, nhưng mà tính tình trời sinh của cô thích đi du lịch, cô cũng thích thỉnh thoảng viết một chút du ký, bởi vì nơi mà Phó Tử Ngọc đi đến không phải là một số quốc gia phổ biến có nền văn hoá du lịch đứng đầu, cho nên du ký cô viết nhận được sự yêu thích tương đối của một bộ phận thanh niên.
Hôm nay Phó Tử Ngọc mới vào ở khách sạn mới, một biên tập viên vẫn hay hẹn cô để lấy bản thảo đã gọi điện thoại tới, nói là tạp chí tiếng Trung nào đó của nước ngoài muốn cùng cô viết một bản thảo về Thụy Sĩ, mà giờ phút này Phó Tử Ngọc đang ở Thụy Sĩ nghe được điều này thì cảm thấy vô cùng vui mừng trong lòng, còn có cái gì có thể chân thật hơn so với việc vừa đi vừa viết đây?
Bởi vì ngày hôm sau phải hẹn gặp biên tập viên của tạp chí tiếng Trung của tòa soạn, hơn nữa đã bôn ba mấy ngày liền, vì vậy sau khi Phó Tử Ngọc ăn cơm tối xong liền lên giường đi ngủ. Có lẽ vì nguyên nhân mệt nhọc, một giấc này liền ngủ thẳng đến tám giờ ngày hôm sau. Phó Tử Ngọc thay một bộ trang phục chính thức một chút, sau khi rửa mặt chải đầu gọn gàng xong liền ra cửa.
Thế giới to lớn không gì không có, thế giới nhỏ bé không chỗ nào không gặp lại. Ngay tại thời điểm Phó Tử Ngọc rối rắm biên tập sẽ là người như thế nào, người cũng đã đứng ở trước mặt Phó Tử Ngọc.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng: “Hoá ra người đó lại là cô.” Phó Tử Ngọc tiến lên hào phóng bắt tay.
“Trì Chi!”
“Phó Tử Ngọc!”
Bởi vì đã quen biết vào một ngày trước, cho nên khi hai người nói chuyện với nhau rất nhanh đã hòa hợp ăn nhịp với nhau