“Hả? Trông ngươi không lớn tuổi lắm, con của ngươi đã có thể đưa cơm sao?” Không dám hỏi quá kỹ, ngược lại Bạch Mạt lôi kéo vào chuyện nhà.
“Đại gia, tiểu nhân nay hai mươi sáu, sao không thể nhờ con làm việc được.”
“Con của ngươi bao tuổi rồi?”
“Đứa lớn chín tuổi, ta còn có một nha đầu bảy tuổi và đứa con trai út bốn tuổi.” Ông chủ vui vẻ nói: “Bọn nhỏ đều biết phụ giúp trong nhà làm chút công việc vặt rồi.”
“Tất cả đều có thể làm được sao? Đứa con trai út của ngươi mới bốn tuổi mà đã phụ giúp công việc trong nhà hả?”
“Đại gia, cũng không còn cách nào nữa, con nhà nghèo đều phải như thế mà.”
Đang nói thì nơi xa có một bóng dáng nho nhỏ gánh một cái đòn gánh thật dài, hai đầu của đòn gánh còn buộc hai cái rổ lớn. Bóng dáng đó đang chậm rãi đi về phía này với những bước chân mạnh mẽ: “Đó có phải là con trai lớn của ông không?” Bạch Mạt quay đầu nói với ông chủ.
“À. Đó chính là A Đại nhà ta đó.” Sau đó, ông ta hô to: “A Đại! Đi nhanh chút!”
Bóng dáng phía xa phản ứng lanh lẹ, sau đó bước chân cũng nhanh theo, rất nhanh đã đến gần: “Cha!” Thấy Bạch Mạt ngồi bên cạnh cũng gọi một tiếng: “Chào Đại gia!”
Thực sự rất chu đáo, xem ra hay đến đây đưa cơm. Sau đó, đứa nhỏ thuần thục gỡ rổ xuống rồi xốc vải bông trong rổ lên làm lộ ra một màn thầu nóng hổi. Cậu bé phấn khích lấy từ góc giữa ra một túi vải bạt: “Cha, nhìn xem, hôm nay mẹ cho thêm đồ ăn đó!”
“Để đó đi, để đó đi.” Ông chủ đặt đồ ăn trong tay A Đại sang một bên rồi lôi hắn qua chỗ Bạch Mạt. A Đại vẫn không ngừng nói: “Cha à, nghe nói trong thành có một tiểu thần tiên đến khám, tiểu thần tiên này chỉ mới bằng tuổi con, mà còn trị bệnh cho nhiều người nữa. Nhưng lợi hại thật đó, những đại phu khác đều chạy đến đó hết.” A Đại bị túm đến trước Bạch Mạt, mắt vừa thấy: “Đại gia, ngài lớn lên trông đẹp quá.”
Ông chủ vội vàng trừng mắt nhìn A Đại nhưng lại thấy Bạch Mạt cũng cười nên mới yên lòng, không tức giận: “Đại gia, ngài xem có chuyện gì thì phân phó đi.”
“Được! Hai bộ nam trang, từ trên ngã xuống, đệ đệ ta còn bị thương nữa, bây giờ không đi được. Làm thế nào để đưa được hắn vào thành đây?”
A Đại nói: “Xe ngựa to? Hay là cỗ kiệu to?”
Vì muốn che giấu những phương tiện giao thông không xác định được ở nơi này nên Bạch Mạt cố ý hỏi nhiều: “Cỗ kiệu thì quá rầm rộ, xe ngựa thì sợ có thể làm ngã đệ ấy không?” Xem ra cách xưng hô mấy đồ vật này cũng không khác nhau mấy.
“Đại gia, Nhị gia thực sự bị thương rất nặng sao? Vậy dùng xe ngựa bốn bánh, bên trong lót nhiều chăn bông, chạy chậm chậm là được.” Ông chủ đưa ra ý kiến.
Bạch Mạt đặt hai thỏi vàng lên bàn rồi đẩy về phía trước: “Được! Vậy làm đi, không đủ cứ nói!”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Vậy là dư rồi!”
“Làm tốt việc đó là được, dư các ngươi cứ cầm. A Đại, ngươi nhớ làm tốt chuyện này đấy!”’
“Đại gia yên tâm, A Đại không còn nhỏ nữa, hai năm nữa là có thể được chấp thuận làm gia đinh cho nhà giàu có trong thành rồi!”
“Có thể tranh thủ trở về trong hôm nay chứ?” Quả nhiên con cái nhà nghèo còn nhỏ đã có thể lo liệu việc nhà, vì để hỏi thêm được nhiều thông tin hữu ích, Bạch Mạt vẫn quyết định chọn để đứa trẻ này đi và để ông chủ ở lại.
“Có thể được thưa Đại gia, A Đại đi rất nhanh, cả đi lẫn về cũng chỉ mất hơn bốn giờ thôi.” Xem ra ông chủ thực rất yên tâm để A Đại đi chạy việc vặt, ông ta cầm lấy một thỏi vàng nhỏ nhét vào trong lòng ngực A Đại rồi nói: “Cẩn thận một chút! Đi nhanh về nhanh đừng để Đại gia chờ lâu!”
“Vâng! Đại gia, A Đại bây giờ liền đi, cha à con đi đây.” Nói xong liền chạy đi.
Ông chủ dùng mâm đặt mấy cái màn thầu lên, lại xách theo một bình trà mới pha lên nói: “Đại gia bây giờ cũng trưa rồi, ngài hẳn chưa ăn gì, ăn trước chút thứ này… Nhị gia còn một mình chờ trong rừng sao?”
“Ừm, hắn ở bên kia rất an toàn.” Dù sao nữ nhân Vận Linh kia bình tĩnh như vậy, để một mình nàng ở kia một buổi trưa cũng không có vấn đề gì: “Ông chủ, muốn vào Tứ Phương Thành thì cần những chứng từ gì?”
“Chứng từ sao? Chưa từng nghe nói qua, chỉ cần không phải lúc đánh giặc thì đều có thể tùy ý thông hành, gần nhất thì nghe nói quan phủ đang truy nã một tên trọng phạm. Đại gia, chẳng lẽ ngài là…” Ông chủ chần chờ hỏi.
“Hai huynh đệ chúng ta chưa từng đi xa nhà bao giờ, một người văn một người võ đều muốn ra ngoài để trông thấy sự đời, cho nên lập tức lặng lẽ trốn đi, việc bên ngoài trước giờ chỉ được nghe trưởng bối kể lại, chúng ta đều không biết gì…” Bạch Mạt bắt đầu nghiền ngẫm suy nghĩ kể từng câu chữ, quả nhiên thấy bàn tay cầm ấm trà của ông chủ đã buông lỏng trở lại.
“Đại gia… Họ cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi, bây giờ ở bên ngoài rất loạn!”
“Đúng vậy… Không rời nhà thì không biết, nhưng khi đã rời đi mà lại không làm nên chút tên tuổi gì, thì làm sao có thể trở về được, đến lúc đó chỉ có thể trở thành trò cười thôi!” Thân thể Vận Linh như thế làm sao có thể giả bộ làm người lớn được.
“Đại gia, vậy ngài đi khảo thí đi?”
“Khảo thí?”
“Khảo thí ở Đế đô, nếu thi đỗ ngài có thể vào triều làm đại quan, vậy là ngài đã thành đại nhân vật rồi, đến lúc đó những kẻ như chúng tôi khi thấy ngài đều phải quỳ xuống dập đầu.”
“Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới, khi nào thì có thể khảo thí?” Bạch Mạt làm bộ như bừng tỉnh, đương nhiên bản thân sẽ không tham gia vào vũng nước đục đó, tuy nhiên tin tức này có thể rồi sẽ có chỗ hữu dụng…
“Nghe nói là ba năm một lần, lần sau… lần sau… Đại gia… Tiểu nhân cũng không biết…” Ông chủ có vẻ xấu hổ nói.
…
Cứ như vậy, nói qua nói lại một hồi, Bạch Mạt đã hỏi được rất nhiều tin tức, quả nhiên giống như những suy đoán tệ nhất của bản thân, đây chính là một nơi tách biệt khỏi lịch sử năm nghìn năm của Trung Quốc. Trong cái rủi lại có cái may là diện mạo hay văn hóa đều gần giống như của Trung Quốc cổ đại, gần như giống hệt nhau…
Buổi tán gẫu này đã hết cả một buổi chiều, trên đường còn gặp mấy thợ săn cầm những công cụ thô sơ trở về thành, bọn họ quen biết với ông chủ nên dùng một miếng thịt tươi để đổi một chén trà, ngồi một lúc rồi lại rời đi. Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà cho dù là trong mùa ế ẩm thì ông chủ vẫn sẽ mở quán trà.
Trong lúc Bạch Mạt đang suy nghĩ thì A Đại rốt cuộc cũng trở về cùng một chiếc xe ngựa xuất hiện, vóc dáng cậu nho nhỏ, nhìn A Đại cưỡi xe ngựa nhẹ nhàng trên đường mà trong lòng Bạch Mạt thế nhưng lại dâng trào nhiệt huyết, tựa như… Có một cậu bé đến nói cho nàng, cánh cửa của tân thế giới đã mở ra, chỉ chờ nàng đến thăm dò…