Bạch Mạt lên xe ngựa, chiếc xe ngựa này coi như rộng rãi, chỗ ngồi đều trải chăn bông thật dày, thật sự vô cùng mềm mại, chỉ A Đại dọc theo đường tùy ý đuổi một lát liền rẽ vào trong rừng, đánh giá lộ trình, để A Đại dừng lại chờ mình, liền cầm túi xách bỏ quần áo vào sâu trong rừng.
Không bao lâu, Bạch Mạt đã đến nơi, lên xe, Vận Linh nữ nhân này thật sự là bình tĩnh như trong dự liệu, bị thương không thể động đậy, chính mình tự nhiên cứ như vậy biến mất một buổi chiều nàng vẫn bình thản , mở túi quần áo chọn bộ áo choàng tối màu, sau đó đem bộ còn lại trong túi cho Vận Linh ngồi bên cạnh đang nhìn mình, tự mình thay đổi quần áo dính máu trên người. Bộ đồ mới này có chút điểm khác biệtt với bộ Vận Linh mặc trước đó, mặc như thế nào cũng đều lỏng lẻo, đai lưng lúc lỏng lúc chặt, chỉ có cổ áo không rũ xuống.
“Bên trái… thắt lưng…”, giọng nói dễ nghe cắt đứt động tác của Bạch Mạt, Bạch Mạt ngẩng đầu, Vận Linh trước sau như một bộ dáng trêu chọc, cũng không động đến bọc mình ném cho nàng.
Bạch Mạt quả nhiên tìm được bên trong quần áo tìm được thắt lưng nhỏ bên trái, đảo mắt, lại buộc chặt từng cái một, lần này cổ áo cuối cùng cũng nhìn qua thoải mái, cuối cùng đeo giày chỉnh sửa tóc. Thu dọn đồ đạc trên trên xe, đem toàn bộ tất cả mọi thứ nghĩ có thể dùng được nhét vào chiếc túi lớn, ngay cả túi xách của mình cũng nhét vào, sau đó xách đồ đi ra ngoài một đoạn đường ngắn, lớn tiếng kêu A Đại chất đồ lên xe trước, sau đó chính mình lại quay lại tìm Vận Linh, lần này mình rõ ràng cũng không nói với nàng một tiếng, cầm đồ đi, nữ nhân này vẫn không có một chút phản ứng, mở cửa xe ghế lái phụ liền mở miệng nói: “Ngươi nữ nhân không tim không phổi này. Ngươi không sợ ta bỏ đi một mình?”
Nhẹ nhàng nhíu mày đẹp, “Ngươi sẽ không.”, Bạch Mạt thay đổi một bộ nam trang sạch sẽ, ngược lại nhìn rất tuấn tú.
“Hừ”, Bạch Mạt nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó trực tiếp nghiêng người, một tay ôm Vận Linh, một tay kia lấy ra một bộ quần áo nam khác trong túi, có kinh nghiệm luyện tập trên người mình vài lần, lúc này thành thạo rất nhiều, cẩn thận tránh khỏi nơi bị thương trên vai nàng mặc quần áo mới, đương nhiên toàn bộ quá trình bỏ qua tầm mắt nóng rực trên người mình.
Sau đó dùng sức, trực tiếp ôm Vận Linh kiểu công chúa ra khỏi ghế lái phụ, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật sự rất nhẹ, sau đó nhìn bả vai nàng bị thương , vội vàng lại thả Vận Linh xuống, dựa vào chính mình, đoán chừng cõng cũng có thể đụng phải vết thương, hay là quyết định đổi phương hướng tiếp tục ôm, lại vừa vặn liếc nhìn nữ nhân này lại nhíu mày, Bạch Mạt trong lòng lại trở nên khó chịu , “Sao ngươi lại nặng như vậy!” Nói xong đổi một bên lần nữa ôm lấy Vận Linh, “ Choàng vào ta” Kỳ thật ôm lên một chút không tốn sức, kết quả Vận Linh thật đúng là nhẹ nhàng đặt tay lên cổ mình, lúc này, Bạch Mạt ngược lại xấu hổ, tư thế này… Khuôn mặt cũng bắt đầu có một chút nóng … Nhưng Bạch Mạt không nhìn thấy bàn tay Vận Linh đặt lên cổ mình nhẹ nhàng …
Trên cây có một người lặng lẽ đẩy lại thanh kiếm đã rút khỏi vỏ vào…
. . .
Thuận lợi đem Vận Linh mang ra xe ngựa, nhưng nhìn xung quanh, tuy rằng đệm bông mình ngồi rất thoải mái, nhưng nằm xuống ngồi xuống lại không có đệm tựa gì đó, ngồi thẳng một chút vết thương nhất định sẽ đặc biệt đau… Vì thế liền ôm Vận Linh, không buông nàng ra mà trực tiếp ngồi xuống, để cho nàng nửa nằm trong lòng mình tránh xóc một chút.
“A Đại, đi thôi, đi thẳng vào thành tìm một chỗ ở…” Lúc bảo A Đại rời đi, cúi đầu vừa vặn nhìn thấy khóe miệng Vận Linh hơi nhếch lên, nhan sắc xinh đẹp, nhưng Bạch Mạt lại cảm thấy có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa không chú ý đến lời nói của A Đại.
“Ồ… A!” A đại vội vàng bày ra tư thế dựng lên xe ngựa, “Giá!” Trong lòng vẫn còn lẩm bẩm, cứ tưởng rằng đại gia là người đẹp nhất mình từng gặp, nhưng nhị gia càng đẹp mắt, so với gia còn đẹp hơn…” Gia, ngài đây là muốn ở dịch quán nào trong thành?”
“Dịch quán tốt nhất lớn nhất!” Như vậy khi mình đưa viên vàng nhỏ mới không đột ngột, cũng an toàn.
“Hiểu được, thưa gia…”
Vì vậy, A Đại nghiêm túc đuổi ngựa, mà trên xe ngựa hai người bày ra tư thế nhiệt tình, một đường đi nổi lên lại là bầu không khí lạ lùng,…
Trong phòng thượng đẳng của dịch quán lớn nhất thành Tứ Phương, Bạch Mạt đang hưởng thụ ngâm mình trong thùng tắm đầy cánh hoa tâm tình vẫn kích động như cũ…
Sau khi xe ngựa vào thành, tiếng ồn ào chậm rãi trở nên lớn hơn, ồn ào lại khiến người ta thoải mái, có lẽ bởi vì thoát ly đám đông quá lâu, đây cũng không tính là gì, nhưng trong nháy mắt Bạch Mạt vừa mới đến dịch quán đi xuống xe ngựa, cả người Bạch Mạt hoàn toàn sợ hãi. Những thành phố hiện đại giờ đây đã hoàn toàn thay đổi thành cổ đại đập vào mắt, vượt qua lịch sử, vượt qua thời gian, vượt qua không gian chuyển kiếp giống như liền trong nháy mắt! Mọi góc cảnh đều hoàn mỹ. So với cảnh phim tráng lệ trên điện ảnh và truyền hình, giả lẫn thật, những điều đó có thể định hình văn hóa, nhưng không thể tạo ra bầu không khí sống này, giờ phút này đang xâm nhập toàn thân Bạch Mạt, mang đến cho Bạch Mạt một loại rung động giống như thần hồn tước đi —— nhìn thấy hồng trần!
Sau đó, Bạch Mạt cả người nhẹ nhàng khoan khoái, xuống lầu tìm một chỗ ngồi, gọi mấy món thức ăn thưởng thức. Không có việc gì liền nhìn thực khách trong cửa hàng và những người đi bộ hối hả trên đường về nhà. Cuối cùng sắc trời tối đi, mới lưu luyến không nỡ để cho tiểu nhị chuẩn bị thêm chút đồ ăn, cùng nhau mang đến phòng Vận Linh bên cạnh mình. Nhưng khi nhìn thấy Vận Linh, Bạch Mạt liền cảm thấy mình bị một gậy đánh tỉnh… Yêu nghiệt gì vậy? Một ánh mắt, Bạch Mạt liền hoàn hồn, không có tâm tình lúc trước, mình đã nhìn thấy Hồng Trần, mà nàng lại nhìn mình!