Trong nháy mắt bị đánh về cảm giác nguyên hình, khiến Bạch Mạt lập tức thay đổi chú ý, vội vàng gọi tiểu nhị đang muốn đi ra ngoài, “Tiểu ca!”
“ Gia còn có gì phân phó?
“Có… Nữ đại phu trong thành không?”
“Vốn là không có, bất quá hôm qua trong thành có một tiểu thần y Y Cốc…”
“A? Tiểu thần y này là tiểu cô nương?” Lúc trước nghe A Đại nói còn tưởng là một nam hài mười bốn mười lăm tuổi.
“Vâng, thưa gia.”
“Vậy, có thể gọi tiểu thần y đến khám không?”
“Chuyện này … Thường thấy họ đích thân đến chữa trị. Lần này là một vị thần nhỏ, nhỏ cũng không biết, nhưng trùng hợp ngẫu nhiên, tiểu thần y cũng sống ở đây. Nếu không, tiểu nhân cho người đi hỏi hộ ngài một chút đi?”
“Nàng ấy có ở đó không? Không cần hỏi, ngươi cứ trực tiếp đưa ta đến đó, ngươi chờ ta chút..” Nói xong Bạch Mạt cầm bát cơm trên bàn tùy ý gắp thức ăn, đặt lên tủ đầu giường Vận Linh, sau đó đưa tay ôm lấy Vận Linh ngồi dậy, sau đó thả lỏng 1 tay vén chăn ra sau, để cô có thể thoải mái ngồi dựa vào, sau đó rút ra một phần nhỏ góc đặt lên bụng cô mới mở miệng: “Này, ngươi đói tự ăn đi, ta sẽ đi gọi đại phu cho ngươi…” Bạch Mạt thật sự hoài nghi mình có phải đã lớn tuổi hay không, cho nên tình mẫu tử tràn ngập, cũng may Vận Linh động động khóe miệng như có như không cho mình một nụ cười, bằng không thật đúng là cảm thấy mình có chút đê tiện.
“Dẫn đường.”
“Ai!Gia, lối này…”
Đóng cửa lại, Bạch Mạt theo tiểu nhị rẽ vài khúc cua, dừng lại trước một căn phòng trên cùng một tầng.
“Gia, chính là nơi này…”
“Cảm ơn …”, đưa một ít tiền thừa nhận được sau khi ăn bữa tối, “Ngươi đi trước.”
“Gia cám ơn đại nhân Sau đó tiếp nhận đồng tiền tạ ơn rồi vui vẻ bỏ đi.
“Cộc cộc…” Bạch Mạt nhẹ nhàng gõ cửa, “Có ai không?”
“Không có ai!” một giọng nói thanh thúy vang lên từ trong phòng.
“Ồ…” Bạch Mạt đáp ứng, sau đó khẽ cười lại nhẹ nhàng gõ cửa, “cốc cốc” “… Có ai không?”
“Ta nói không có ai!” giọng nói thanh thúy rất thiếu kiên nhẫn trả lời.
“Ồ…” “Cốc cốc” “… Tiểu thần y có ở đây không?”
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, “Không phải nói không có ai sao, ngươi sao lại phiền như vậy.” Một cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp hai bàn tay nắm cửa, đứng ở cửa phòng lớn tiếng hét lên.
“Được rồi… Vậy thì ta sẽ đi…” Nhìn bộ dáng chỉ mới bảy tám tuổi, nhỏ như vậy, Bạch Mạt quyết định vẫn để cho tiểu nhị giúp đỡ tìm một người đáng tin cậy… Vì vậy, quay lại và đi.
“Dừng lại!” Cô bé tức giận vừa hét lên, vừa vòng qua Bạch Mạt đi về phía trước chặn đường, “Ngươi… Hả? Trán dốc thẳng, cung lông mày không nổi bật lắm, hốc mắt cao, vòng cung lớn, hàm dưới ngắn…” Lẩm bẩm xong đột nhiên ra tay…
Bạch Mạt hoàn toàn không nghe rõ cô nói cái gì, nhưng nhìn thấy thân thể động tác của cô theo bản năng né tránh, chỉ là còn chưa kịp động, cổ tay đã bị cô bé bắt lại, lập tức lại cảm giác ngón tay đối phương chạm vào mình nhẹ nhàng hai cái, sau đó buông tay, mà sau đó thân thể Bạch Mạt mới theo bản năng lùi lại một bước. Tốc độ nhanh quá!
Tiểu cô nương nhìn thấy phản ứng chậm chạp của Bạch Mạt liền đắc ý nhếch khóe miệng, sau đó lại rất kỳ quái hỏi: “Này, đại cô nương ngươi sao lại giả vờ là nam tử chạy loạn khắp nơi, rõ ràng là chỗ nào, tuổi này ngươi vì sao còn chưa từng lập gia đình?”
Bạch Mạt thiếu chút nữa một ngụm máu liền phun ra, tiểu quỷ nơi này đều là thần đồng a! Hai lần trên cổ tay, ngay cả những điều riêng tư như vậy cũng biết, vì vậy cười khổ nói: “Xem ra tiểu thiên tài người ta nói cũng không phải là giả … “ Suy nghĩ làm thế nào để mời cô ấy đến xem Vận Linh.
“Vì sao không trả lời ta?” Người nhỏ bé ngẩng đầu lên hỏi.
“Cái này… Nói rất dài dòng… Tiểu thần y, ta… Muội muội bị thương, có thể mời tiểu thần y đi xem không?” Khi Bạch Mạt đáp lại, chỉ thấy cô bé nhìn mình một cách cẩn thận, sau đó suy nghĩ về điều gì đó, tiếp tục nói: “Nàng ở trong phòng đằng kia, ngươi không cần phải chạy xa. Hơn nữa, tiền xem bệnh ta…”
Bạch Mạt còn chưa nói xong, đã bị cô bé cắt ngang, “Ta ngược lại có thể đi xem một chút, hơn nữa cũng không cần tiền xem bệnh, chỉ cần ngươi trả lời vài câu hỏi của ta…”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Tại sao ngươi đến đây?” Tiếp theo lại muốn đi đâu?”
Bạch Mạt cân nhắc một chút, trả lời: “Du ngoạn! Sau đó, đi khắp nơi để xem phong tục và con người, nếm thử các món ăn đặc sắc …”
“Được rồi! Đi thôi.”
“Ah? Đi đâu vậy?”
“Đi xem người bị thương.” Thật ngu ngốc, nhưng cũng tốt … Tiểu thần y đã thực hiện tính toán nhỏ của riêng mình.
“Ồ, lối này…” Cũng không biết cô bé này định làm gì, nhưng bản lãnh hẳn là có, trước tiên để cho nàng nhìn xem Vận Linh cũng tốt.
Đến phòng của Vận Linh, cơm đặt ở một bên vẫn là bộ dáng lúc đi ra ngoài, tư thế Vận Linh ngồi dựa và chiếc chăn bông che ở dưới bụng vẫn như cũ, nữ nhân này quả thực chính là một lão tăng. Chú ý tới Vận Linh nhìn thoáng qua tiểu thần y ngược lại lại nhíu mày với mình, giống như đang nói, ‘Đây chính là đại phu ngươi tìm!’, Bạch Mạt rất tự nhiên nhíu mày, ‘Tiểu cô nương này là được rồi!’ Mặc kệ nữ nhân kia có hiểu ý mình hay không, dù sao cũng là khiêu khích lẫn nhau.
“Tiểu thần y, ngươi xem một chút?”
“Ừm.” Tiểu cô nương đáp ứng xong, nhìn đi nhìn lại trên người Vận Linh, Còn rất chuẩn xác vén cổ áo lên liền nhìn thấy vết thương, kiểm tra một chút, sau đó chậm rãi đặt lên cổ tay Vận Linh, ngón tay khẽ động vài cái rồi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vận Linh, thấy Vận Linh cũng đang nhìn mình với nụ cười đầy thâm thúy. Tiểu thần y vội vàng cúi đầu xuống, sau đó không nhịn được len lén liếc bộ dáng Bạch Mạt nghiêm túc chờ đợi bên cạnh. Sau khi suy nghĩ một chút lại bắt đầu nhẹ nhẹ gõ, cảm thấy đã đủ, liền dừng tay đi ra ngoài.
Bạch Mạt vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ cũng may khi vào tiểu lâu đã gỡ băng gạc, bằng không lại không biết giải thích thế nào, đi theo tiểu thần y đi ra ngoài cửa cũng không thấy cô dừng lại, liền kỳ quái hỏi: “Thế nào?”
“Trúng độc!
“Cái gì! Trúng độc? !” Trúng độc là cái quỷ gì!
“Đúng vậy, bằng không nàng đã sớm sinh khí dồi dào!” Ngươi còn ngốc nghếch, người ta vốn lợi hại!
“Vậy làm sao bây giờ? Vết thương này của nàng muốn rắc thuốc gì hoặc là uống thuốc gì sao?”
“Tất nhiên là cần rồi.”
“Thuốc kia đâu?” Bạch Mạt buông tay, mình đây là không theo kịp logic của mấy đứa nhỏ này sao? Tại sao cảm thấy nói chuyện mệt mỏi như vậy chứ!
“Tại sao phải đưa cho ngươi, ngươi chẳng qua là kêu ta đến xem a, ta đã xem xong!”
Bạch Mạt dở khóc dở cười, vẻ mặt kinh ngạc của tiểu thần y có thể giả vờ giống một chút hay không…
“Cho ngươi thuốc cũng không phải là không thể. Chỉ cần ngươi… Lúc đi mang theo ta!” Ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bạch Mạt.
“Cái gì!”