Vào ban đêm, Bạch Mạt tìm một nơi tương đối an toàn để đến gần,có lẽ là do căng thẳng, nên không cảm thấy buồn ngủ chút nào, phát hiện ra một kho lưu trữ không hề nhỏ, có nhiều hàng rào gỗ xung quanh,nhưng điều khiến Bạch Mạt thấy kỳ lạ là những tên cướp này đều là những tên to con và hung hãn, nhưng lại không có người canh giữ trong kho, nửa đêm bên trong không có đèn, ban đêm ngay cả cổng cũng không có người trông coi.
Tay trói gà không chặt, Bạch Mạt như một con mèo lẻn vào trong kho, phát hiện gần đó có ống khói từ nhà bếp bốc lên, có lẽ bọn họ đang nấu một nồi cơm lớn, một ý tưởng nảy ra, Tử Hề từ sớm giống như trước kia đã tự gói đồ cho chính mình, nói là tự vệ,.. Bạch Mạt dứt khoát trèo lên ống khói, gấp khăn thành mảnh nhỏ bịt vào mũi và mở gói thuốc đã tìm thấy từ trước, miễn là đồ ăn hay thức uống, Bạch Mạt ta đều xông lên,quả nhiên không mất nhiều thời gian, Bạch Mạt đã trút hết toàn bộ thuốc vào nồi. Về phần cứu người, hoàn toàn không thấy dấu vết Tử Hề bị đưa đi đâu..
Làm xong việc, đêm cũng sắp qua rồi,Bạch Mạt chỉ có thể tìm chỗ trốn cách nhà bếp không xa, phát hiện thấy một chỗ trống không do dự liền trốn vào…
Mùi hôi thối khiến thần kinh của Bạch Mạt bắt đầu mơ hồ mê man, cũng không biết mất bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài, giật mình tỉnh dậy, từ trong khe nứt nhìn thấy trời bên ngoài còn chưa sáng.
Âm thanh ngày càng gần, hai chân vô thức sợ hãi, thân thể bỗng run lên, có cảm giác chân tay ngứa ngáy râm ran, Bạch Mạt che miệng không dám phát ra bất cứ tiếng động nào…
Tiếng lạch cạch từ phòng bên cạnh phát ra…mọi chuyện chưa dừng lại, một người nữa bước đến tiếp tục xả những quả rắm thốiiiii, mùi hôi nồng nặc khiến Bạch Mạt không còn cảm thấy sợ hãi như lúc đầu, ở trong lòng hung hăng chửi thầm Tử Hề một phen, đây là loại thuốc tự vệ nào!
Người đàn ông mở hai cánh cửa đóng chặt, lo lắng hét lên: “Ai ở bên trong! Mau ra! Ta không nhịn được nữa!”
Người bên cạnh Bạch Mạt lại sững sờ, khó khăn nói: “Đại Ca … aaa … Đừng , ta tiêu chảy…”
Bạch Mạt nghe không rõ nên ngạt thở vài tiếng như rắm, cố hết sức đè nén sợ hãi run lên, hạ giọng nói: “Ta…… cũng vậy…”
“Àiiiii aaaa… Ta không thể nhẫn nhịn được nữa! Các ngươi mau nhanh lên… Thay cho ta…”
“Tránh ra…” Bốp … “Dậy đi … ngươi nhanh lên … mau ra ngoài … ‘Phốc …’ Tìm chỗ giải quyết đi …” vừa nói vừa dùng sức lực.
“Nhất định là … tên tiểu tử ngày hôm qua chọc phá … nhãi ranh ! Ta sẽ đến … phòng củi dạy bảo nó … đi…”nói xong liền chạy ra, đằng sau còn vài người nhìn thấy thế cũng cùng đi ra hàng rào bên ngoài giải quyết.
Bạch Mạt sau khi nghe xong liền ảo não! Phòng chứa củi ở cạnh bếp, tối hôm qua đã rất gần với Tử Hề mà lỡ mất !
“Bùm”, tấm ván gỗ ở giữa nhà xí phát ra tiếng vang, Bạch Mạt suýt chút nữa nhảy dựng lên, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì khác, không có tiếng tiêu chảy cũng không có thanh âm mở cửa. Bạch Mạt tuy rằng rất lo sợ, nhưng cũng chỉ dám ở trong nhà tranh này.
Âm thanh càng ngày càng ồn ào, hình như có người ngất xỉu, những tên còn lại đều là hoảng sợ, chỉ có thể để mọi người tập trung lại trước, nhưng càng ngày càng nhiều người ngất xỉu….Bạch Mạt mở cửa căn phòng, không có ai gần đây, lại nhìn về phía nhà bếp cách đó không xa, nếu không đến gần sẽ không biết là ai, đến lúc đó lại có người hoài nghi Tử Hề làm trò quỷ thì xong đời, cũng không biết bọn họ có bao nhiêu người….
Nghiến răng nghiến lợi buộc vạt áo vào thắt lưng, tay cầm nắp thùng phân bằng gỗ ở phía sau giơ lên rồi chạy vào bếp, vị trí của phòng bếp này tương đối sâu, những tên bị tiêu chảy, ngất xỉu đều bị nhấc ra ngoài, cho nên ngoại trừ một hai người trên mặt đất chưa nhấc đi, Bạch Mạt đi vào không có chút nguy hiểm nào. Nhà bếp nhìn thoáng qua thấy một cánh cửa nhỏ có ổ khóa, vội vàng ném thứ ghê tởm trên tay, cầm lấy con dao làm bếp trên thớt, dùng hai tay nắm chặt rồi chém mạnh lên trên, sau một hồi,hai tay Bạch Mạt đã đỏ, một chút cảm giác cũng không có, không có ý dừng lại, cuối cùng Bạch Mạt mỉm cười vui vẻ, rũ bỏ con dao, kéo ổ khóa biến dạng trên đó ra, đạp mạnh cửa và nhìn thấy bao tải đang xoắn bên trong …
“Tử Hề !” Bạch Mạt vội vàng tiến lên, cởi bỏ sợi dây gai buộc trên bao tải, đồng thời đáp lại tiếng nức nở của Tử Hề , “Tử Hề đừng sợ… Ta ở đây… Ta đây đây … Đừng sợ …… “Kỳ thật, bản thân Bạch Mộ cũng rất sợ và căng thẳng …
Dây được cởi ra, Bạch Mạt mở túi vải, Tử Hề đầu tóc bù xù, mặt còn hoa khiến Bạch Mạt nhận không ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ sáng ngời ngời kia, nhìn chằm chằm, nước mắt không ngừng rơi đỏ cả mắt, thứ trong miệng nhanh chóng được bỏ ra.
“Bạch … Mạt … Bạch Mạt … Bạch Mạt…” Khóc gọi tên Bạch Mạt hết lần này đến lần khác, nước mắt chảy dài theo nước miếng.
Bạch Mạt cảm thấy Tử Hề không bẩn một chút nào, nắm lấy ống tay áo lau thật nhanh, ”Ta ở đây….ta tới cứu ngươi!”Nhìn này……ta nhút nhát và vô dụng, ta vẫn tới cứu ngươi, ta rất lợi hại phải không a!” Muốn Tử Hề cười một chút, nhưng xem ra nước mắt lại lăn dài trên khóe miệng đang khóc….
“Oa…oa…”Nghe Bạch Mạt nói xong Tử Hề càng khóc to hơn, nghẹn ngào nói tên cướp bắt gả nàng cho thiếu gia của bọn chúng ai thích bọn chúng thì phải thề, mệt chết đi được, chúng sẽ bán nàng một lần nữa … Bạch Mạt cảm thấy rõ ràng Tử Hề bây giờ đang sợ hãi như thế nào!
Ôm chặt Tử Hề từ phía sau muốn cho nàng dễ khóc nhưng có lẽ khóc đến không thở nổi, chỉ thấy sợi dây trói trên người vẫn chưa hết nên vội vàng cởi ra cho Tử Hề… sợi dây rất dày và buộc rất chặt, chưa kịp cởi ra hết, Bạch Mạt nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện….
“Còn đi theo ta làm gì!Ra ngoài gọi ngay cho ta một thầy thuốc về đây! Không nhìn thấy những thứ trên sàn nhà sao!” Sau đó chính là tiếng bước chân của bốn,năm người chạy đi, vừa khuất tiếng thì một tiếng bước chân nữa vang lên, đi đến căn phòng bếp….
Nhìn xung quanh, Tử Hề lo lắng nghĩ biện pháp sau đó đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt đầy hoảng loạn không muốn rời khỏi của Tử Hề , Bạch Mạt nhẹ nhàng đáp lại: “Đừng sợ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi… “Bạch Mạt bước nhanh về phía góc bếp, cầm cuốc và nấp sau cánh cửa …
“Để nhìn xem tiểu gia gia , lần này là thứ gì vậy … Haha …” “Bốp..” chưa kịp nói hết câu,người đã ngã lăn ra đất. Bạch Mạt lo lắng vặn tay cầm ,kiểm tra tên mình vừa đánh mềm nhũn dưới đất…quay sang liền thấy Tử Hề vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình,nhanh chóng ném cuốc đi tới chỗ kéo Tử Hề lên..
“Bạch Mạt …” Tử Hề đã ngừng khóc, nhưng sau khi hét lên, Bạch Mạt không thể không nghẹn ngào hai lần …
“Hử?”
“Ngươi dám đánh người ta mạnh như vậy…”
Bạch Mạt kéo Tử Hề ra khỏi bao tải, không khỏi trợn mắt, “Hắn thật may mắn! Là đã gặp được ta. Nếu là người khác, chỉ cần một cuốc thì đã phải trả giá bằng mạng rồi !” Ta còn tâm trạng nói cái này nữa sao! Nhìn đi nhìn lại, hỏi tiếp:” Còn đi được không? Trên người ngươi còn còn có tự vệ không? “Bạch Mạt chưa từng nghĩ thuốc có thể hữu dụng như vậy.
Tử Hề kiểm tra một chút, “Cũng không còn nhiều …” Bạch Mạt nhìn Tử Hề lấy ra mấy gói nữa, “Chắc đủ rồi! Tối hôm qua ta đã cho thuốc vào thức ăn và nước uống của bọn chúng, … bây giờ chỉ còn ít ta dùng ở bên ngoài!” Bạch Mạt kéo Tử Hề chạy ra ngoài.
Tử Hề bị kéo lạc giọng, nhìn lòng bàn tay trắng nõn đã nhuốm đầy máu, thấy bóng lưng gầy guộc nhưng rất ấm áp … Có lẽ mình đã tìm được người mình muốn tìm …
****
Ở Đế đô,trong phủ thư phòng nào đó, một cuội đối thoại lặng lẽ diễn ra.
“Hai người bọn họ sẽ có thể đến Giang Châu trong một ngày…”
“Đúng vậy, chủ nhân… tin tức sẽ cần một ngày, đáng lẽ bây giờ đã đến ranh giới Giang Châu…” ngập ngừng một lúc, “Sau trận chiến này, một người khác cũng đang thăm dò Bạch Mạt… ”
“Ân… Là Hoàn Sùng Minh…”
“Đúng……”
Vận Linh nhấc cây bút lông nhúng mực của Phác Xán Liệt, “Lần này bọn chúng sẽ bỏ ra quân cờ như thế nào đây …”
“Chủ nhân… đó là nơi thần thánh nào ?” Chủ nhân cau mày sau khi nhìn thấy tin tức của mình mấy lần!”
“ Ngày khác thì ngươi sẽ biết được …” Nói xong liền thu bút chìm dần vào suy tư