“Nhìn kìa! Hai vị công tử kia thật tuấn tú!” Trên lầu cao đều là mấy cô nương trang điểm diễm lệ xinh đẹp, lả lơi đưa tình, cũng không biết là ai đang nói.
“Đâu rồi đâu rồi?”
“Đằng kia!” Một cô nương cầm khăn lụa hồng nhạt chỉ về phía một lớn một nhỏ đang đi dạo ở phía đằng xa.
“Vị công tử kia mới đẹp trai làm sao.” Một thân xám trắng trường bào làm nổi bật thân hình cao gầy, tò mò đánh giá náo nhiệt xung quanh, nhếch lên một nụ cười quyến rũ, tiểu công tử kế bên thì bộ dạng cũng vô cùng thông minh, nhanh nhẹn.
“Trước kia cũng chưa từng thấy qua, cũng không biết được hôm nay tuyển hoa khôi bọn họ có tới xem hay không… ”
“Giang Châu này quả thực phồn hoa, phố xá thật là náo nhiệt, còn có nhiều chuyện chưa thấy qua.” Tắm rửa xong liền ngủ một giấc đến trưa, Bạch Mạt quả thực tinh lực vô cùng dư thừa, tâm tình cũng rất tốt. Giang Châu cũng thực sự đông vui, chỉ cần nhìn qua cửa sổ Bạch Mạt cũng nhịn không được, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn vội vội vàng vàng kéo Tử Hề ra ngoài dạo phố.
“Ừm…”
“A, nhìn ngon lắm đấy, Tử Hề mau lại đây… Ông chủ, lấy cho ta cái này và cái này … Tử Hề, cái này cho ngươi.”
“Ừm…”
“Ăn ngon không?”
“Tử Hề đi thôi, chúng ta qua đó xem…”
“Ừm…”
“Tử Hề ngươi nhìn xem, ta lấy cây quạt này có đẹp hay không?”
“Ừm…”
……
“Tử Hề, cả buổi trưa ta đi cùng ngươi, ngươi cũng chỉ ‘ừm’ một tiếng, có thể nói cái khác được không?”
“Làm cha của ta đi!”
“Khụ khụ… Cái kia Tử Hề, ngươi xem, Giang Châu nhiều nhân tài, không chừng có thể tìm được một người thích hợp để làm cha của ngươi đấy, haha….”
“Ừm…” Lại là giọng điệu như cá chết này!
“……”
“Ừm……”
“Rốt cuộc là ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy!”
“Ngươi muốn như thế nào mới đồng ý làm cha của ta…”
Bạch Mạt giống như muốn ói máu, “Vậy ngươi cứ từ từ mà nghĩ đi… Trừ phi ngươi có y thuật cao có thể biến đổi giới tính cho ta!” Thật đúng là chấp nhất, bắt đầu từ ngày hôm qua cũng không có ý định dừng lại, hôm nay mở cửa liền nhìn thấy tiểu nha đầu này đứng ở ngoài cửa, khi nhìn thấy mẫu thân của nàng đứng ở ngoài cửa có bao nhiêu thông minh có bao nhiêu lợi hại, sau đó còn khiến cho chính mình trở thành phụ thân của hắn. Chỉ rời mắt đi một chút liền biến thành cục diện như hiện tại! Hơn nữa cũng đã là một buổi chiều…
“Đó thì nhằm nhò gì! Tốt! Ta sẽ chăm chỉ học y…”
“Dừng tay!” Bạch Mạt cảm thấy huyệt Thái Dương rốt cuộc chịu không được, đột nhiên nhảy dựng lên, hạ giọng nói, dùng sức nói: “Ngươi biết ta là nữ nhân mà!”
“Vậy thì sao?”
“…” Bạch Mạt xoa xoa Thái Dương, không phải là đã quên, mà là không quan tâm chút nào, “Quên đi, ngươi tiếp tục nghĩ đi…”
“Đi một vòng, sắp bắt đầu rồi…”
“Ừ, nhanh lên, nếu không thì không có chỗ tốt đâu.” Bạch Mạt thấy mấy người đằng trước hớt hả hớt hải, vội vàng chạy tới góp vui.
“Ồ! Vị thiếu gia này, bọn họ đi đâu vậy?”
“Đi xem Phương Lâu tuyển hoa khôi! Chuyện này ngươi cũng không biết!” Nói xong cũng không thèm để ý tới Bạch Mạt, nhanh chóng tranh cướp vị trí.
“Tuyển hoa khôi! Hóa ra nơi này còn có *thanh lâu!” Lúc trước sao bản thân lại không chú ý! Làm sao có thể bỏ sót loại chuyện này được! Tử Hề! Có đi xem không? Nếu không, ngươi tự mình quay về dịch quán…”
*Thanh lâu: lầu xanh
“Đừng rời xa ta!”
“……”
Vì mỗi năm một lần Phương Lâu sẽ có một đợt tuyển chọn hoa khôi nên quy mô vô cùng lớn, ở góc trang nhã sảnh tầng hai, một lớn một nhỏ, đôi mắt sáng ngời tò mò chợt lóe lên, nhìn xung quanh.
Tòa nhà thơm phức này quay mặt về hướng Nam, tầng hai có hình bán nguyệt, thiết kế nhiều phòng được ngăn với nhau bằng những tấm bình phong. Từ trên xuống dưới là bệ cao rộng rãi được dựng lên trên. Phía cực bắc của hành lang ở tầng dưới, nhìn từ trên cao còn có thể thấy được sân khấu, khoảng cách cũng không xa, tầm nhìn vừa vặn. Mà đài cao đằng trước cũng thiết kế thêm một phòng, ở đằng trước chính là vị trí ngồi được đặt trong đại sảnh.
Dưới lầu tiếng người ồn ào, xem ra có rất nhiều người vì nghe danh mà đến đây, hơn nữa phần lớn quần áo chỉnh tề, bộ dáng văn nhân mặc khách, đương nhiên đều là nam nhân, nhưng là Bạch Mạt có thể nhìn thấy ở phía đối diện lầu hai có một cô gái cũng giống như nàng nữ phẫn nam trang, hơn nữa dưới lầu liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy một hai người giống như mình, đại khái cũng là tìm tới để góp vui. Cũng lạ, ngoại trừ mạch đập, những người ở đây mắt đều mù rồi sao!
Nhiều cô gái trong thanh lâu nhanh nhẹn chen nhau vào giữa các bàn để phục vụ trà, trong hoàn cảnh như vậy, không ai dám ngang nhiên làm hành vi bẩn thỉu, chỉ có một số lo lắng lén ăn mấy miếng đậu phụ, những cô nương này cũng thật là láu cá, hờn dỗi một tiếng, trong một cái nháy mắt liền biến mất. Hầu hết những người ngồi ở đó đều chỉ đơn giản trang nhã uống trà, nhỏ giọng trao đổi hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng là đối nghịch với bầu không khí của *bàn bát tiên, chỉ có một hai mỹ nữ được mời đến để tiếp khách.
*Bàn bát tiên: bàn có hình 8 ông Tiên
Đã qua giờ Dậu, trên đài cao dưới lầu có hai hàng người trên tay cầm nhạc khí, sau đó tiến vào dưới đài cao, một lúc sau, tấm rèm màu hồng dưới đài bị kéo ra, một tầng sa mỏng nhẹ nhàng đong đưa, không làm ảnh hưởng chút nào tới mỹ quan trên đài, cũng có thể nhìn thấy các nhạc công phía bên trong. Khi tiếng nhạc vang lên, những tiếng người ồn ào cũng bắt đầu từ từ nhỏ dần sau đó biến mất hẳn.
“Chà, vui quá.” Bạch Mạt bóc đậu phộng, vừa ăn vừa vui vẻ nhìn.
Ngay lập tức, một mỹ nam tử thân mặc trường bào màu lam, từ phía sau tấm bình phong đi xuống, vòng tới chỗ đài cao.
“A, hóa ra phía sau còn có cầu thang, ừm, thiết kế cũng không tồi.” Sau đó tiếp tục ăn đậu phộng.
Nam tử đứng trên đài, sau đó lấy ra một đồ vật hình phễu, đặt lên miệng và hét lớn: “Xin chào các vị quan khách, cảm tạ các vị đã đại giá quang lâm tới Phương Lâu của chúng ta…”
“Ồ, cũng có loa phóng thanh, không tồi, không tồi!” Rồi tiếp tục “chèm chẹp”.
“Lần sau đến nhớ báo rõ tục danh của tiểu nhân, nhất định sẽ cho các ngươi thêm hai phần điểm tâm! Hahahaha…. Ôi, ma ma ngài đừng trừng ta, ta đây không phải chỉ là nói giỡn thôi sao!” Dưới đài mọi người không ngừng cười rộ lên.
“Được rồi! Không nói nhiều nữa, cô nương số một và số hai trong thanh lâu của chúng ta mọi người cũng đều đã biết! Lần này, không chỉ làm phiền các vị tuyển chọn ra hoa khôi xuất chúng nhất đêm nay của thanh lâu… mà còn làm phiền các vị chọn ra tứ đại giai nhân!” Bỗng nhiên phía dưới đại sảnh không ngừng vang lên những tiếng thúc giục.
“Được rồi! Đệ nhất vị… Thanh Ti cô nương!” Nói xong, người chủ trì liền lùi sang một bên.
Vừa bước ra phía sau bức bình phong, vừa đàn vừa hát. Phong cách độc đáo này khiến Bạch Mạt nhìn với vẻ thích thú, đương nhiên, những món ăn ở đây cũng rất ngon. Chính là phản ứng phía dưới đại sảnh không được tốt lắm, ồn ào, không khác gì đang la hét.
Sau một vài màn biểu diễn nữa, người chủ trì bước ra giữa sân khấu. Bạch Mạt còn tưởng rằng đã sắp kết thúc, trong lòng thầm nghĩ không biết khi nào những chiếc bánh hấp dẫn hơn được đem ra, thì nghe người chủ trì nói: “Các vị gia muốn xem nữa… nhưng không phải các nàng ư?” Theo đó đằng sau bức bình phong lập tức xuất hiện bốn người, mỗi người một vẻ, Bạch Mạt nhìn thấy như vậy hai mặt không khỏi sáng ngời.
Bạch Mạt trong miệng nhét đầy điểm tâm không khỏi than nói: “Nghẹn chết nghẹn chết mất! Hóa ra còn có màn biểu diễn như vậy nữa.” Nhưng kết quả lại chỉ đổi lấy được vẻ mặt ghét bỏ của Tử Hề.
Lần này Bạch Mạt là được mở mang tầm mắt, các nàng dáng người múa may hấp dẫn, dáng điệu cân đối đầy đặn càng như muốn nói điều gì, đẹp không sao tả xiết, còn có hai người khác biểu diễn đàn tranh, một người thổi sáo. Một làn điệu, nhưng lại có vẻ vui đùa. Có thể kết hợp một lúc, phối khí liền mạch, khiến người nghe rất thoải mái, còn có một người vẽ tranh vô cùng lợi hại, vừa tĩnh vừa động giống như một người đang luyện kiếm. Tranh vẽ trên giấy cũng có vẻ giống như kiếm, có lẽ là quan niệm nghệ thuật trong truyền thuyết, phối hợp biểu diễn lại vô cùng hoàn mỹ, khiến Bạch Mạt cảm thấy đây là một buổi biểu diễn lớn. Cuối cùng, bọn họ đồng thời cùng kết thúc màn biểu diễn của mình khiến cho những người khác cùng Bạch Mạt cảm thấy không muốn kết thúc. Cũng không biết ai là người vỗ tay trước, một hồi lâu đám người bên dưới mới thoát khỏi thế giới của bốn giai nhân đồng loạt vỗ tay.
Ở thời hiện đại, họ đều ở trình độ bậc thầy, chưa kể đến nhan sắc kiều diễm như vậy, đáng tiếc là văn hóa thời đại này không có nhiều sự thừa nhận dành cho không gian nghệ thuật.
Quả nhiên chỉ một người giành được vị trí hoa khôi, và ba người còn lại phải chọn thêm người đẹp, sau khi so sánh, người đẹp cuối cùng đã không được chọn. Hoa khôi là nữ nhân đã trình diễn màn múa khi nãy, nhân dịp này, tư thế khiêu vũ quả thực càng thêm điêu đứng.
Ngoài ý muốn có thể nhìn thấy một màn biểu diễn như vậy, Bạch Mạt vốn đang tâm trạng vui vẻ rồi nhưng thực sự người chủ trì lại bắt đầu khuấy động trở lại, hoa khôi muốn đặt câu hỏi, ai có thể làm cho nàng vừa lòng, thì sẽ mời người này lên lầu cùng nhau thưởng trà bán nghệ chứ không bán thân, hơn nữa hôm nay còn đươc miễn phí toàn bộ! Và tất cả việc tiêu thụ hôm nay cũng đều miễn phí! Một người thích xem náo nhiệt như Bạch Mạt càng xem càng thêm cao hứng. Ngay cả Tử Hề dường như đã quên chuyện thuyết phục Bạch Mạt một hồi, vui vẻ nhìn.
Dưới đài lại một lần nữa trở nên an tĩnh, hoa khôi chậm rãi tiến lên, một giọng nói quyến rũ có chút lười biếng vang lên, “Tiểu nữ tử Khuynh Nhược Vũ, cũng xem như có chút tài mọn không biết phía dưới có vị công tử nào có thể cho tiểu nữ được vinh hạnh đối từ?” Dứt lời, phía dưới đài từng người một đứng dậy, có người đọc thơ của thi nhân đời trước, có người tự làm thơ, mà hoa khôi Khuynh Nhược Vũ trên miệng vẫn luôn duy trì một nụ cười.
Bạch Mạt đang uống trà, vốn đang một mực rối rắm, sao lại cảm thấy nữ nhân này có chút giống Vận Linh, chính mình cũng không nghĩ ra vì sao, nghe nàng nói như vậy, trong đầu không ngừng nghĩ tới màn biểu diễn của nàng lúc trước, không có tiếng đàn tranh cùng tiếng tiêu trong đầu nên Bạch Mạt lại từ từ hành xứng khúc Khuynh Tẫn Thiên Hạ của Hà Đồ, “Tối thị vô hà, phong lưu bất giả, họa lâu tây bạn phản đạn tỳ bà, noãn phong xử xử, thùy tâm viên ý mã, sắc thụ hồn dữ điên đảo dung hoa, ngột tự bất khẳng tương đối chiếu chá, thuyết ái chiết hoa, bất ái thanh mai trúc mã, đáo đầu lai toán đích na nhất quái, chung thị vi nhĩ, phúc liễu thiên hạ.”
(Dịch nghĩa: Đệ nhất phong lưu không sao sánh bằng, Họa Lầu hướng Tây vang vọng tiếng tỳ bà, gió ấm nơi nơi ai tâm tư bất định, thần sắc nhập hồn điên đảo trước dung hoa, vẫn không thể bên nhau dưới ánh đèn, thà yêu hoa tàn không yêu thanh mai trúc mã, rốt cuộc vẫn không tránh được quẻ này, cuối cùng vì nàng mà đánh đổ thiên hạ.)
Hà Đồ xướng càng khiến người ta không khỏi vỗ tay khen ngợi, Bạch Mạt nhếch khóe miệng thích thú, kết quả khi nàng vừa mở mắt cả người liền sững sờ, ánh mắt kinh ngạc của Tử Hề, còn có ánh mắt sáng ngời quyến rũ của hoa khôi Khuynh Nhược Vũ đều dán lên người nàng, có rất nhiều người cũng đang nhìn về hướng này, vừa thăm dò, Bạch Mạt co người lại vì xấu hổ, không phải vừa rồi nàng đã bất cẩn mà thốt lên sao…
“Cảm tạ vị công tử đã vì tiểu nữ mà xứng từ, tiểu nữ rất vui mừng, mạo muội mong công tử dừng bước, có thể cho tiểu nử mời công từ một chén trà.”
“Cái này …” Nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi Tử Hề: “Làm sao bây giờ!”
“Làm sao ta biết được!”
“Ngươi nói xem nếu ta từ chối nàng có thể bị người dưới lầu đánh chết không!”
“Thuốc mang trên người không đủ.” Tử Hề uống trà.
Khi nghe xong những lời này, Bạch Mạt thật sự muốn khóc, đây là một trò đùa sao! A! A! A!
“Làm phiền hoa khôi cô nương!” Bạch Mạt nói sau đó nhanh chóng đứng dậy, kéo Tử Hề bên cạnh vẫn còn đang làm ra vẻ, để cho mấy con rùa gần đó nhanh chóng dẫn đường, rời khỏi nơi khiến người ta sởn tóc gáy.
“Công tử bên này mời…”
“Được, làm phiền rồi.”