Đúng lúc mọi người đang tò mò nhìn Bạch Mạt, cũng vừa lúc Tử Hề tình cờ đi xuống lầu, nhìn thấy Bạch Mạt liền vui vẻ chạy tới, còn vừa chạy vừa nói: “Bạch Mạt! Bạch Mạt! Ta đã nghĩ tới rồi, mẫu thân y thuật rất cao, chắc chắn sẽ biết được thuật biến tính, đến lúc đó, ngươi là cha ta… Cha … “, khi Tử Hề đến gần thấy sắc mặt của Bạch Mạt khiến câu nói cuối cùng kia của nàng bị đứt quãng.
“Tử Hề, lên thu dọn đồ đạc đi! Chúng ta phải rời khỏi Giang Châu càng sớm càng tốt!” Bạch Mạt nói xong liền đứng dậy đi lên lầu.
Đã ở cùng Bạch Mạt lâu như thế, nàng chưa từng thấy sắc mặt của Bạch Mạt như vậy, đã xảy ra chuyện gì, Tử Hề không dám hỏi thêm, nhanh chóng đi theo bước chân của Bạch Mạt.
Ngay khi hai người xuống lầu lần nữa, Bạch Mạt nhìn thấy người ngồi trong đại sảnh mà nàng không muốn gặp nhất- Hoàn Thư.
“Hiền đệ vội vàng đi đâu vậy?” Đầu hắn quấn chẳng khác nào cái bánh chưng, thế nhưng mang theo một đám côn đồ đến để ngăn cản người. Những người khác trong đại sảnh đều không thấy đâu, chỉ còn mấy người vì không nhịn được tò mò mà đứng ở bên ngoài xem.
Bạch Mạt cố hết sức kìm nén cảm xúc của chính mình lại, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Ồ … Hoàn Thư huynh, thật là trùng hợp! Đây không phải là vì chuyện trưởng bối công đạo còn chưa thỏa đáng, tạm nghỉ một ngày tại Giang Châu, sau đó phải nhanh chóng tiếp tục lên đường… ”
“Nếu đã đến Giang Châu rồi, thì cũng nên đến quý phủ của ta ngồi một lát chứ.” Nói xong hắn ta liền gập quạt trên tay lại, vươn tay sờ lên đầu bị băng bó, lộ ra vẻ dữ tợn, sau đó nói: “Hiền đệ như thế làm vi huynh cảm thấy có chút không vui! ”
Chẳng lẽ lần này lành ít dữ nhiều?
“A… Hoàn Thư huynh sao lại nói như vậy, là tiểu đệ quá mức đường đột…”
“Không đường đột! Một chút cũng không đường đột! Người đâu! Mau đem hảo hiền đệ của ta mời lên xe ngựa.”
“Chờ đã! Khụ … Hoàn Thư huynh có thể chờ một lát được không, không bằng để cho ta thu dọn hành lý chút đã?”
“Không cần! Tối nay ta sẽ tiễn hai ngươi lên đường!”
Lời nói của Hoàn Thư nghe quá thẳng thắn .Không tìm ra cách đối phó, chỉ có thể nắm lấy tay Tử Hề đang không ngừng giãy dụa, “Tử Hề, đừng làm loạn, chúng ta cứ đến quý phủ của Hoàn Thư huynh làm phiền một lát” Không đợi đối phương động thủ, nàng khó khăn kéo Tử Hề trực tiếp lên xe ngựa của họ.
“Bạch Mạt, sao lại ôm ta! Buông ta ra, ta muốn đi xuống, dạy dỗ hắn thật tốt…”
“Đừng ồn ào! Phía dưới có nhiều người như vậy, có thể đánh vài cái, cho dù thắng, cha hắn là quan lớn ở đây, tùy tiện cho chúng ta một tội danh, ngươi cho rằng chúng ta có thể ra khỏi Giang Châu này sao?”
“Nhưng…”
“Bọn thổ phỉ đều là do bọn họ diệt khẩu!” Tử Hề nghe xong vô cùng kinh ngạc, “Chuyện này không đơn giản… Cho nên… Bọn họ vốn là không dễ dàng buông tha cho chúng ta!”
Tử Hề có trí thông minh hơn những người cùng lứa tuổi, nghe Bạch Mạt nói xong, trong đầu cũng đã nghĩ ra một số nguyên nhân, “Bạch Mạt, thực xin lỗi … đều tại ta! Nếu không phải ta…”
“Đừng bi quan như vậy, tuy rằng tình hình hiện tại rất tồi tệ, nhưng cuộc sống cũng có vô hạn khả năng!” Bạch Mạt nói, huống chi là đang an ủi Tử Hề, chỉ có thể nhìn cô gái nhỏ này cúi đầu ngồi ở một bên không nói một tiếng.
Bọn họ bị đưa đến một phủ đệ không tồi, Hoàn Thư này thật khiến cho người ta không hiểu, thật sự đã chuẩn bị rượu ngon cùng đồ ăn, gian phòng hai người bọn họ qua đêm được bố trí đàng hoàng.
Bạch Mạt và Tử Hề ở trong phòng cẩn thận suy nghĩ nửa ngày cũng chưa thể nghĩ ra được đáp án, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra một cách để phòng thân, dặn Tử Hề sau khi về phòng ngàn vạn lần không được ngủ. Sau đó đặt băng ghế ở cửa theo phương thức rồi rắc thuốc vào bát hương và trà, sau khi uống thuốc giải liền ngồi trên giường.
Không bao lâu, cánh cửa bị đẩy ra, chiếc ghế đẩu sau cánh cửa chuyển động phát ra tiếng “cạch …”.
Bạch Mạt ngẩng đầu lên, liền thấy trên đầu đối phương vẫn quấn băng trông chẳng khác nào bánh chưng, nhìn đến ghế đẩu bên cạnh liền vào phòng, đóng cửa lại, âm trầm cười một tiếng, “Ngươi tới đây làm gì!”
“Chậc chậc… Nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi đáng yêu cỡ nào” vừa nói vừa chậm rãi tiến lại gần, “Ngồi trên giường, là đang chờ ta sao… hahaha .. . ”.
Bạch Mạt đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, “Ta đang chờ ngươi, muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
“Ta có rất nhiều cách, chẳng phải ngươi thử thì sẽ biết sao… Nhất định muốn ngừng mà không được!” Hắn nói xong liền đi đến gần phía giường, sau đó thả người nhảy lên mép giường của Bạch Mạt.
Bạch Mạt nhanh chóng tránh sang một bên, trong lòng vẫn đang băn khoăn không biết hắn để ý đến từ khi nào! “Thì ra đây là tâm tư của ngươi!”
“Hahahahaha… tất cả mọi người ở Giang Châu đều biết, ta thích nhất chính là bộ dáng tuấn tú của tiểu công tử nhà ngươi!” Hoàn Thư không ngừng chặn đường né tránh của Bạch Mạt, biểu cảm trên gương mặt hắn còn biến hóa theo những lời hắn nói ra, không thể đoán trước được, “Lần đầu tiên gặp ngươi ở thôn Mai An bên ngoài thành, ta thật sự rất vui mừng, nhưng sau đó ta phát hiện ta với ngươi lại càng không giống nhau, cho dù người đánh ta thành bộ dạng như hiện tại! Ta vẫn luôn muốn có được ngươi, một chút cũng không muốn làm hại ngươi!”
“Bây giờ thì hay rồi!” Bạch Mạt thật sự muốn khóc, vốn dĩ nàng nữ phẫn nam trang không chỉ để thuận tiện cho việc đi lại mà còn để đảm bảo an toàn, nhưng ngàn vạn lần lại không nghĩ tới! “Chờ đã!” Nàng nhanh chóng vươn tay chặn hắn lại, hoàn toàn không nhìn…
“Còn chần chờ gì nữa! Ta đợi lâu không được!” Nói xong, hắn lại vội vàng đi về phía Bạch Mạt.
“Kỳ thật ta là …” Vừa định nói với hắn nàng là nữ, nhưng lời vừa định thốt ra, liền khống chế được chính mình, nói không chừng còn thảm hơn!
“Thực ra ngươi thế nào?”
“Thật ra … thật ra … ta có bệnh! Ta bị … AIDS! Bệnh giang mai! Bệnh đậu mùa!” Trời ơi, nơi này thì gọi như thế nào!
“Hahaha … Đừng nói nhảm … Đừng sợ! Ngươi sẽ rất thích!”
“Ngươi đừng … A!”
Trong phòng một đuổi một né, Bạch Mạt trực tiếp vấp phải cái ghế đẩu mà mình đặt sau cửa, Hoàn Thư ở phía sau mừng quá, hắn ta nhanh chóng vững vàng lao về phía trước, tự tay nắm lấy hai tay của Bạch Mạt, sau đó dùng chân để khống chế hai chân của Bạch Mạt, bàn tay mảnh khảnh trơn bóng kia khiến Hoàn Thư trực tiếp trở nên nóng bừng, nhìn Bạch Mạt gầy yếu, tuấn tú mà mình thèm muốn bấy lâu nay, hắn ta cúi đầu hưng phấn mà dùng đầu lưỡi vuốt ve hai má mềm mại trắng nõn của Bạch Mạt…
“Đừng! Đừng!” Không thể chống lại sức mạnh của một nam nhân trưởng thành, Bạch Mạt chỉ có thể ra sức giãy dụa để né tránh đầu lưỡi ghê tởm của hắn.
“Nhưng ta muốn!” Né tránh như vậy còn để lộ ra cần cổ trắng ngần, Hoàn Thư kích động cúi đầu nếm thử…