Vừa cảm thấy trên cổ truyền đến một trận ghê tởm, Bạch Mạt còn chưa kịp hét lên, liền cảm giác được tay của Hoàn Thư ở trên người nàng hoàn toàn mất hết sức lực, sau đó thân thể nặng nề đè chặt trên người Bạch Mạt, nhưng nàng cũng không có may mắn như vậy, chính mình cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt, cả người không có lực, “Xong rồi, ta nhất định là uống nhầm thuốc giải… giả…” Ngay sau đó liền mất đi tri giác…
****************
Đại não chuyển từ trạng thái không có ý thức dần dần nhận được tín hiệu đau nhức khắp nơi của cơ thể khiến Bạch Mạt hoàn toàn bừng tỉnh, đột ngột ngồi dậy, xác nhận quần áo vẫn như cũ, hình như cũng không cảm thấy có gì khác thường, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sao cả người lại đau nhức như vậy, nhìn bốn phía xung quanh, gánh nặng cũng nằm trên giường, cũng không phải là căn phòng lúc trước, cũng không còn ai nữa, “A, Tử Hề…” Bạch Mạt nhanh chóng xuống giường, khi đứng dậy, cảm giác đau nhức truyền đến khiến cho Bạch Mạt nhịn không được khẽ “hừ..” một tiếng, đến khi đỡ hơn một chút liền nhanh chóng bước ra phía cửa.
“Nàng không sao.” Một giọng nam trầm thấp truyền đến khiến Bạch Mạt vừa chạm tay vào cánh cửa liền có cảm giác như bị điện giật lập tức thu tay về, vừa xoay người lại, vị trí bên cạnh bàn ban nãy vẫn còn trống liền xuất hiện một nam nhân mặc đồ đen.
Vô thức lui về phía sau một bước, Bạch Mạt lo lắng hỏi: “Ngươi là ai? Đây là nơi nào?”
“Ảnh Tứ, Đế Đô.” Ngắn gọn và rõ ràng.
“Đế Đô! Tử Hề đâu!”
“Phòng.”
Nghe thấy Tử Hề cũng ở đây, Bạch Mạt lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, “Mục đích là gì? Vì sao lại đưa chúng ta tới Đế Đô?”
“Chủ nhân ra lệnh.”
Nói như vậy thì cũng bằng cái gì cũng chưa nói sao, ai biết chủ nhân của hắn là ai! “Ngươi…” Bạch Mạt đang định hỏi lại, người nọ chậm rãi đi về phía nàng, hành động này của đối phương khiến Bạch Mạt sợ tới mức chỉ có thể ngậm miệng rồi từ từ lùi lại, giữ khoảng cách với người không thể giải thích được này.
Ảnh Tứ bước từng bước một tới trước mặt Bạch Mạt hoàn toàn không xảy ra chuyện gì kia, vững vàng đi tớimở cửa ra, để lại một câu “Chủ nhân ra lệnh, nơi này giao cho ngươi, tùy ngươi sử dụng.” Sau đó liền bước ra ngoài.
“Này! Chủ nhân của ngươi là ai? Rốt cuộc các người đang muốn làm cái quái gì!” Bạch Mạt đuổi theo ra khỏi cửa, một lúc sau cũng không nhìn thấy bóng dáng của Ảnh Tứ đâu nữa rồi, không hiểu sao chỉ có thể tự nói với bản thân mình: “Quái lạ vậy! Còn có tên Hoàn Thư kia đâu? Rốt cuộc là như thế nào mà lại đem chúng ta tới đây, còn khiến cả người đều đau nhức…”
Bạch Mạt còn đang nói chuyện với chính mình, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Tử Hề vẻ mặt lo lắng chạy ra, nhìn quanh một lượt thấy Bạch Mạt vội vàng chạy tới, “Bạch Mạt! Ngươi không sao chứ, ta bị đánh ngất trên đường tỉnh lại phát hiện có người khiêng hai người chúng ta thi triển khinh công vô cùng nhanh, ta cũng biết mình không phải đối thủ của người này, chỉ một chiêu liền bị hắn đánh ngất lần nữa… ”
“Khó trách …” Trong đầu Bạch Mạt nhịn không được lập tức hiện lên hình ảnh nam nhân mặc đồ đen khiêng người… không ngừng lắc lư giữa không trung.
“Ngươi nói gì?”
“Chúng ta đã bị đưa tới kinh đô rồi.”
“A.”
“Ta vừa nhìn thấy người nọ mà ngươi nói, hắn nói là do chủ nhân của hắn phân phó, nơi này cũng tặng lại cho chúng ta, những chuyện khác ta cũng không biết…” Bạch Mạt nói xong, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tử Hề, nàng chỉ có thể cười khổ mà bổ sung thêm một câu: “Đừng nhìn ta, ta không biết chủ nhân của hắn là ai.” Tổng cộng không biết mấy người …
Hai người nhìn nhau cũng không nói thêm gì, đột nhiên trong không gian yên tĩnh có một âm thanh vang lên lập tức cắt ngang suy nghĩ của hai người.
“Ta đói rồi, ngươi thì sao?”
“Ừm……”
“Vậy trước tiên chúng ta tìm chút gì đó ăn đi.” Nói xong Bạch Mạt liền xem xét xung quanh một lượt nhưng không khỏi cau mày, nói với Tử Hề: “Ta không biết làm sao để ra ngoài, ngươi có thể thử dùng một chút khinh công xem sao?”
Tử Hề trực tiếp ném cho Bạch Mạt một cái nhìn khinh thường, “Ta đói quá nên mệt rồi!”
Xem ra nơi này khá lớn, Bạch Mạt chỉ có thể tùy ý nhấc chân đi về một hướng.
“Ngươi định làm gì?”
“Ngươi không muốn dùng khinh công thì ta chỉ có thể từ từ tìm.”