Chương 27.
Mặc dù Bạch Mạt đã chuẩn bị thật tốt cho bản thân, nhưng nàng thực sự không muốn ngồi trên chiếc xe ngựa cũ kỹ của Hoa lão.
Hoa lão mỉm cười thò đầu ra khỏi cửa sổ nhỏ của xe ngựa, nhìn thấy y phục trên người Bạch Mạt, hai mắt chợt sáng lên, “Ai, tiểu lão đệ, có muốn lão ca xuống giúp ngươi không?”
Bạch Mạt lạnh cả sống lưng, nhanh chóng tự mình leo lên xe ngựa, sao nàng lại cảm thấy giống như những lời nói của hiệu trưởng vậy.
“Hừ… chỉ cần dựa vào tướng mạo của ngươi, hôm nay lão ca nhất định sẽ không bị giễu cợt.” Sau đó lão vuốt râu vui vẻ nói: “Về khí chất, về tài năng…”
“Đúng vậy, đừng tưởng rằng hôm nay ta sẽ so tài với người khác, hôm nay ta đảm bảo an phận cùng người đi một vòng mà thôi.” Bạch Mạt vừa nói vừa nghịch miếng ngọc bội đeo bên hông, “Hiện tại ngươi dừng xe ta xuống còn kịp.” Tự mình lựa chọn nửa ngày, thật sự là của Vận Linh vẫn là tốt nhất, hơn nữa khi chạm vào cũng rất thoải mái.
“Không ý kiến không có chuyện, tiểu lão nhân chỉ muốn trêu chọc người khác một chút thôi. Haha…”
“Tin ngươi là quỷ, nếu ngươi còn muốn vào tửu lâu tự phục vụ của ta, ngươi đừng cho ta là con thiêu thân.”
Hoa lão bực mình ngồi thẳng dậy, với dáng vẻ “Ta đúng là người ngay thẳng”, nhàn nhạt vuốt râu. Đương nhiên Bạch Mạt cũng không tiếp tục nói chủ đề đó nữa, “Vậy đến lúc đó ta nên lễ nghĩa cấp bậc như thế nào?”
“Đều là phép xã giao bình thường, tiểu lão đệ không cần căng thẳng. Thánh Thượng cũng rất hiền hòa.”
Sau khi nghe Hoa lão trả lời, Bạch Mạt muốn nắm lấy bộ râu của ông già này và hét vào mặt ông ta: Vấn đề là tôi không phải là một người bình thường làm sao có thể hiểu được cấp bậc lễ nghĩa tầm thường của mấy người! Nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh “ồ” lên một tiếng.
Trong truyền thuyết của hoàng cung, cửu ngũ chí tôn khiến Bạch Mạt rốt cuộc vẫn là tò mò. Cũng xem như không uống phí khoảng thời gian này. Về những chuyện khác, Bạch Mạt cũng đã nghĩ tới rồi: chỉ cần không nói chuyện, chỉ ăn không uống, chó cũng có thể là mèo, ngây ngô cười đáp lại, mấu chốt là hôm nay trước khi ra khỏi cửa còn quấn thêm hai vòng băng gạc quanh ngực, hơn nữa còn mặc đồ dày khiến cho người khác có cảm giác thân thể cường tráng. Ngoài ra, còn dùng bút nhẹ nhàng vẽ lên phần hầu kết trên cổ, tạo thành một màn ngụy trang hoàn hảo. Trước đó Bạch Mạt cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng một hồi trước gương, ngay cả bản thân mình một chút cũng không nhìn ra được, đừng nói đến mấy người cổ đại có cái nhìn không mấy tinh tường này.
Dường như xe ngựa đã tiến vào đường chính, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, gần đó cũng có một số toa xe với những đồ trang trí khác nhau. Họ đang hướng về kinh thành phía trước.
Bức tường thành cao ngất ở phía xa, cánh cổng dát vàng trang trọng, trước cửa còn có hai thị vệ kiên cường và dũng mãnh nhưng dường như khí thế này lại nhỏ bé so với cổng thành cao lớn kia. Chậm rãi tới gần, xe ngựa gần đó giảm tốc độ, hiển nhiên là cố ý khiêm nhường, muốn để cho xe ngựa của Hoa lão vào thành trước.
Bạch Mạt nhìn thấy Hoa lão nhướng mày.
Hoa lão lập tức thay đổi tư thế nghiêm nghị, vuốt râu đắc thắng, “Quốc tử ti nghiệp, ít phủ ít giam, Ngự sử cũng ít hơn năm cấp, hơn nữa Ngộ bản cũng kém hơn ba cấp, Thánh Thượng anh minh, ban thưởng cho Ngô Chính chức vị kém hơn ba cấp. So với tên trung y kia ta cao hơn ba cấp, hahaha … “Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Bạch Mạt, lão nhanh chóng quay trở lại chủ đề,”Khụ khụ, bọn họ không cần như vậy, họ chỉ chú ý đến phép xã giao mà thôi.”
“Ồ.”
Kiểm tra sơ bộ một phen là có thể được thông qua, xe ngựa đi vòng vèo trong hoàng thành, bốn phía đều là tường thành, Bạch Mạt có chút hoa mắt, chỉ có thể thu hồi tầm mắt, yên phận ngồi trong xe ngựa. Sau đó lắc lư một lúc lâu, cuối cùng cỗ xe dừng lại ở một vòm tròn to lớn và tao nhã, các bức tường xung quanh hai bên thiết kế chạm rỗng, mơ hồ có thể nhìn thấy hương thơm bên trong. Hoa lão xuống xe ngựa trước, Bạch Mạt cũng nhanh chóng theo sau.
Sau khi xe ngựa rời đi, nàng đi theo Hoa lão vào bên trong cổng vòm, Bạch Mạt không khỏi sửng sốt, “Oa …” Cảnh tượng hùng vĩ chưa từng có, phong cảnh, lầu các, kiều đình đều được thiết kế đẹp mắt, tràn ngập hoa mỹ đẹp không sao tả xiết.
“Ngự hoa viên.” Hoa lão nhẹ giọng nói, “Khu vườn lớn nhất trong kinh thành, bốn mùa đều có những cảnh đẹp khác nhau”.
“Chà! Thật sự không giống với bình thường.” Bạch Mạt cũng thấp giọng đáp lại, bản thân cũng là người học thiết kế, khi nhìn những cảnh vật ở đây, Bạch Mạt cũng có thể nhìn ra được dụng ý sáng tạo trong đó.
Yến tiệc có rất nhiều người tham dự, trong vườn ngự uyển này cũng có rất nhiều người ngắm cảnh, nhưng Bạch Mạt vẫn luôn đi theo phía sau lưng Hoa lão nhìn ngắm xung quanh, mấy ánh mắt hèn mọn của vương công quý tộc khiến nàng không khỏi chú ý tới, điều làm Bạch Mạt không khỏi kinh ngạc chính là không phải nữ tử cổ đại vẫn luôn phải tỏ ra e lệ dè dặt sao. Sao mấy người này lại nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực và thèm thuồng, khiến Bạch Mạt không khỏi sợ hãi mà tăng bước chân thiếu chút nữa đâm vào Hoa lão ở đằng trước.
Đi hết một quãng đường, bàn chân Bạch Mạt cũng cảm thấy bắt đầu có chút đau nhức, cuối cùng cũng đi hết một vòng ngự hoa viên, tới một nơi trống trải, phía trước có một chiếc ghế vàng vô cùng chói mắt, trên đó là những con chim phượng hoàng được điêu khắc vô cùng nổi bật. Hai bên là những chiếc ghế nhỏ bằng vàng cũng được chạm khắc tinh xảo, cách nhau một đoạn ngắn, có nhiều bàn thấp hơn cùng với nệm ngồi. Có một không gian mở hình tròn được bao quanh bởi những bức phù điêu hình nhẫn tinh xảo, cũng không được xem là nhỏ hơn nữa các nhạc cụ và nhạc công khác nhau được điêu khắc trên các bậc thang đúc bằng đá xung quanh vùng ngoại vi, những chạm khắc cùng bài trí này chỉ có thể dùng một chữ “Xa hoa!” để hình dung!
Vốn dĩ muốn đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoa lão, nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống lại bị Hoa lão chặn lại, “Đứng ở bên cạnh… Cấp bậc lễ nghĩa…”
Bạch Mạt trợn mắt đứng thẳng người, cố đè nén giọng nói: “Không nói sớm… Có đánh chết ta cũng không cùng ngươi đến!”
“Khụ khụ …” Hoa lão lúng túng ho khan một tiếng, làm bộ như không nghe thấy, khóe miệng khẽ nhúc nhích, “Tiểu lão đệ, cố chịu ủy khuất một chút, khai yến liền có thể ngồi xuống…”
Một lúc sau, người ở đó càng đông, xung quanh cũng dần trở nên huyên náo, Bạch Mạt không khỏi ngẩng đầu nhìn lên quả thực là ép người quá đáng, nhưng một tiếng hô của thái giám lập tức cắt ngang những suy nghĩ trong đầu nàng, “Thánh Thượng đến…” Bạch Mạt ngước mắt lên, phía sau “Long ỷ” bước ra một tên thái giám dẫn theo một vị đại thúc mặc áo choàng gấm màu vàng, xem ra tuổi tác cũng không lớn, trên người hẳn đều là huyết mạch của hoàng tộc.
Thánh Thượng khí độ tràn đầy ngồi lên “Long ỷ”, vừa mới ngồi xuống liền trực tiếp mở miệng: “Hôm nay không cần đa lễ.” Nói xong còn phất phất tay ra hiệu cho mọi người.
“Tạ ơn Thánh Thượng!” Bạch Mạt cũng cúi đầu, thấp giọng phụ họa, mới vừa liếc mắt nhìn trộm một cái, bộ dạng Thánh Thượng thực sự không thể không nói một chữ “Soái!”. Mặc dù đã năm mươi tuổi, đường nét tuấn tú, tràn đầy chính khí, nhưng lông mày của người này với Hoa lão thật sự có chút giống nhau, nhưng Hoa lão chính là đức hạnh… So với người này thì có chút không giống.
Sau đó Thánh Thượng vỗ vỗ tay, thái giám bên cạnh hiểu ý, cất cao giọng hô: “Ban thưởng ngồi… Bắt đầu khai yến…”