Chương 29.
Thánh Thượng mỉm cười dừng lại một chút, công công cũng là người vô cùng thông minh, mở tờ giấy ra, trực tiếp hô lớn: “Thi văn cử mạt, Diệp Thành…”
Triệu Vân và cùng Triệu đại tướng quân cùng vui về.
Một thư sinh dáng vẻ bình thường bước ra khỏi hàng, “Diệp Thành có.”
“Kiểm tra…”
“Tuân lệnh!”
Bạch Mạt nhìn Diệp Thành đi vào giữa sân, tò mò tự hỏi những người này sẽ thể hiện như thế nào đây…
“Thánh quân hiền được, phù hợp với sự thay đổi của tự nhiên, không làm bậy mà sử thiên hạ đắc chi trì …”
Bạch Mạt không khỏi xem thường, suy nghĩ nửa ngày, hóa ra là nịnh nọt tâng bốc một cái “thật kêu!”
“Hương thơm gì? Tại sao ta không ngửi thấy?”
Bỏ qua Hoa lão bên cạnh, tiếp tục nghe …
******************
Lúc này, trên ghế trong Đại sảnh Nhạc Tây của Hoàng thành, một nữ tử mặc một chiếc áo dài có hoa văn vàng, kiểu dáng tinh tế, dáng người nhu mì xinh đẹp, một tay vừa cầm sách vừa che mặt, một tay kia cầm chén trà, ngón trỏ còn khẽ giơ lên làm duyên, thỉnh thoảng nhấc lên lật trang sách. Còn cung nữ đứng bên cạnh Vân Linh là Hi Nhi, khi ấy trang phục trên người đã nghiêm chỉnh,kích động nói,: “Chủ nhân! Ngài thật sự không đi sao?”
“Ừm…” Giọng nói dịu dàng tốt đẹp ngắn gọn nhưng tự nhiên có sức lôi cuốn, người này không thể nghi ngờ chính là Vân Linh.
“Nhưng … kỳ thi võ công năm nay đứng đầu là Triệu Vân, cháu trai cả của Triệu tướng quân!”
“Ừm … Ta biết …” Câu trả lời của Vân Linh có vẻ lười biếng và thản nhiên.
“Võ công cao cường! Trẻ tuổi có triển vọng! Đẹp trai! Chủ nhân, ngươi còn không vội!”
Vân Linh đặt quyển sách xuống, xiêm y tinh xảo như vậy, khuôn mặt hồng hào, đường nét thanh tú hơi ửng hồng, thật đẹp!
“Vì sao lại lo lắng, Triệu Vân… Ta đã nhìn thấy mấy lần, nhưng không sao…”
“Mấy ngày trước, không phải Ảnh Tứ còn nói Thánh Thượng vì ngài nên mới cố ý xem xét lương quân, chuyện này… Chuyện này… Ngài không định tự mình nhìn xem sao?”
Vân Linh cười khẽ, “Ừm… Nhưng xem ra tiểu nha đầu nhà ngươi gấp muốn chết rồi.”
“Ồ! Không! Chủ nhân, tự mình đọc sách đi, ta sẽ đi kiểm tra tin tức.” Nói xong Hi Nhi thấy Vận Linh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thật sự tiếp tục cầm sách lên không để ý tới nàng,vội dập đầu, chân lo lắng, lại chạy ra ngoài.
************
“Là Cố Diệp Thành nghĩ đến, pháp lệnh phải giải quyết được tình hình trong nước, thay đổi được những suy nghĩ ,hành động không tốt đã ăn sâu vào tiềm thức của con người.”
Sau khi nghe xong Bạch Mạt liền vỗ tay, Bạch Mạt cảm thấy đây một bài phát biểu với nội dung kỹ càng. Ý tưởng này của Cố Diệp Thành rất phù hợp với nhận thức của người hiện đại như nàng. ‘Sự tụt hậu của pháp luật’, hóa ra một người ở thời đại phong kiến cũng có thể phát hiện ra, nhưng những người khác có thể không nghĩ như vậy, Bạch Mạt vỗ tay vô cùng nhiệt tình, gật đầu mỉm cười, đến khi phát hiện ra đã có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình…
Cố Diệp Thành kính cẩn nhìn về phía Thánh Thượng: “Diệp Thành không dám khinh thường Vương Pháp! Cũng không có ý mạo phạm Hoàng thượng!Thảo dân chỉ nói ra những lời tầm thường, cứ như thế đi đến nơi thanh nhã, mong Thánh Thượng thứ tội… ” Sau đó, hắn quỳ rạp xuống đất.
Trong ánh mắt cảm kích của Hoa lão, Bạch Mạt hối hận đến xanh ruột, thật là to gan! Tò mò, ngạc nhiên, ghen tị và khinh thường, loại ánh mắt nào cũng có, Bạch Mạt sợ tới mức co rúm lại, cúi đầu xuống, không dám dỏng tai lên nghe người khác bình luận về Cố Diệp Thành cùng bản thân nàng lớn mật làm bậy.
“Lời khanh nói cũng không phải không có lý, miễn tội, miễn lễ.” Thánh Thượng xua tay nói: “Tuy nhiên, việc thay đổi luật này vẫn cần phải được thảo luận kỹ lưỡng, sau này sẽ bàn thêm.” Sau đó Thánh Thượng nhìn về phía Bạch Mạt: “Quốc tử đại nhân…”
Bạch Mạt nhịn không được mà run lên một cái khi nghe Thánh Thượng gọi tên Hoa lão … giống như đã làm chuyện xấu ở trường mà bị gọi phụ huynh!
“Có thần.” Hoa lão đứng dậy hành lễ.
“Khó lắm mới thấy ngươi đưa người đến dự yến, vị anh tuấn này là…”
“Bẩm Thánh Thượng, hắn là Bạch Mạt, tài mạo song toàn, có khi hạ quan cũng cảm thấy không bằng, cho nên mới kết thân. Tuy nhiên, nể mặt hắn tâm tình ngay thẳng, thần chỉ có thể xem như bằng hữu mà đối đãi.”
Bạch Mạt sau khi nghe lời ông già nói gì thì cả người co rút lại, suýt nữa thì ngất xỉu, ông ta không phải là người gây chuyện, đang nói cái gì vậy! Nói những gì vậy! Cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác có thiên binh vạn mã đang chạy trong người mình! Đây thực sự là muốn đùa chết nàng rồi! Cảm thấy ánh mắt càng ngày càng thiêu đốt mình, Bạch Mạt quyết định thế này: Sau khi rời khỏi cửa thành, phải lập tức đoạn tuyệt bằng hữu với lão già này! Tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!
“Ồ ~ Còn có những chuyện như vậy, ngay cả quốc tử đại nhân cũng phải kính trọng vài phần …” Giọng Thánh Thượng vẫn rất ôn hòa.
Bạch Mạt cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Thánh Thượng để xem biểu tình hiện tại trên mặt người này là gì, chỉ có thể hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hoa lão ở bên cạnh, dùng ánh mắt biểu đạt nói: “Ta không thù không oán với ngài! Tại sao ngài tự mình đào hố cho ta nhảy xuống!’ Nhưng đáp lại Bạch Mạt chỉ là nụ cười ranh mãnh của Hoa lão, thấy đối phương sắp sửa mở miệng, Bạch Mạt sao dám để lão tiếp tục lên tiếng nhanh chóng đứng dạy, tiến lên trước một bước nhỏ, đá nhẹ vào chân lão, sau đó học bọn họ cung kính nói: “Thảo dân Bạch Mạt bái kiến Thánh Thượng …” Sau đó lại đá nhẹ vào chân đối phương một cái. Trước sự chứng kiến của rất nhiều người, mới dám lớn tiếng nói: “Bởi vì từ nhỏ thảo dân đã lớn lên trong nhà một trưởng bối, hành vi cùng lời nói đều có chỗ tương đồng với thảo dân, thảo dân cũng có chút tài nấu nướng vừa vặn hợp khẩu vị với đại nhân mới có được may mắn cùng đại nhân kết nghĩa huynh đệ, những lời vừa rồi của Quốc tử đại nhân khiến thảo dân cảm thấy sợ hãi…. Sợ hãi… ”
“Không sao, cho ngươi ngồi xuống …” Bạch Mạt không dám ngẩng đầu nhìn lên, cũng không nhìn thấy được tầm mắt của Thánh Thượng thoáng dừng lại trên người mình, sau đó lại xem như không có việc gì mà rời đi tiếp theo bình thản mở miệng. Đương nhiên cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của một vài người khi nhìn Bạch Mạt, không giống như trước đây.
“Văn cử tiếp theo, Liễu Tông Khê …” Công công kịp thời lên tiếng không chỉ cứu Bạch Mạt một mạng, mà còn cứu được bàn chân của Hoa lão dưới tay Bạch Mạt, chân của lão đều đã tê rần, sau khi ngồi lại vị trí cũ, hai tay gắt gao ôm chặt chân, vuốt râu rồi mới lên tiếng: “Không thể nhẹ chân một chút…”
“Hừ …” Bạch Mạt quay đầu lại ánh mắt ngầm ám chỉ “Bóp chết ngài!”
“E hèm …” Hoa lão chỉ có thể ho khan vài tiếng, sau đó im lặng tiếp tục xoa chân.
“Liễu Tông Khê có.”
“Kiểm tra…”
“Tuân lệnh!”
*************************************
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Hi Nhi chạy nhanh đến trước mặt Vận Linh, lúc này không ngừng thở dốc, nhưng thấy sắc mặt chủ tử nhà mình vẫn không chút thay đổi cũng không biết phải làm sao đành lên tiếng nói: “Chủ nhân, ngươi một chút cũng không tò mò sao?”
“Ừm…” Sau khi lật xong một trang sách, Vân Linh dừng tay cho đến khi mép cốc từ từ di chuyển ngón trỏ qua lại.
Hi Nhi cũng không có cách nào khác, không thể không báo cáo: “Chủ nhân, ta nghe Phương Phương của ngự phòng nói yến hội hôm nay có một vị công tử vô cùng anh tuấn, so với Triệu Vân có vài phần hơn…” Hoàn toàn không chú ý tới Vân Linh đã buông sách xuống, động tác ngón tay cũng ngừng lại, “Phương Phương còn nói, khi công tử kia dùng điểm tâm cũng vô cùng anh tuấn, khiến bọn họ nhịn không được mà đưa thêm cho vị công tư ấy mấy phần điểm tâm, cuối cùng còn khiến cho Hỉ công công đến ngự phòng kiểm tra điểm tâm còn cho là có kẻ trộm, sợ tới mức phái một đám thị vệ đi tìm…”
“Hi Nhi…”
“Hả? Hả … Chủ nhân, ngài không đọc sách sao?”
“Vị công tử tuấn tú kia còn làm gì nữa?”
“A, còn có, khi đến lượt văn cử Cố Diệp Thành lên kiểm tra, hắn còn nói pháp lệnh còn có chỗ sai sót cần phải sửa chữa bổ sung thêm, những người khác đều kinh hãi, chỉ có vị công tử tuấn tú kia trực tiếp tán thưởng Cố Diệp Thành… ”
“Thánh Thượng có hỏi gì không?.” Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng Vận Linh lại dùng giọng điệu khẳng định, tốc độ nói vẫn rất ôn hòa.
“Ừm! Đúng vậy, Tôn công còn nói vị công tử này tài hoa hơn người, ngay cả tôn công cũng cảm thấy mình không bằng…. A? Chủ nhân, ngươi đi đâu vậy?” Vừa nói xong, nàng liền thấy chủ tử đứng dậy đi lướt qua người mình.
“Không phải vừa rồi Hi Nhi còn muốn ta đến đó nhìn sao?” Xoay người nở một nụ cười kinh diễm nhìn Hi Nhi rồi tiếp tục bước ra ngoài.
“Đúng vậy, a?” Mặc kệ muốn làm hay không muốn làm cũng đều khó hiểu, nàng vội vàng đuổi theo chủ tử “Chủ nhân, vì sao ngươi lại thay đổi chủ ý?” Chủ tử chính là chủ tử, khó mà đoán được…
***************************************
Đến chính giữa, Liễu Tông Khê bắt đầu trình bày thêm một số quan điểm khác của mình về đề thi …
Ban đầu, Bạch Mạt còn chống lại Hoa lão, không phải lấy trà thì cũng là điểm tâm của lão, Hoa lão thấy mình đuối lý càng không dám lên tiếng ngược lại Bạch Mạt không có ý buông tha, sau đó nghiêm túc xem xét quan điểm của Liễu Tông Khê, hơn nữa còn phát hiện ra nhiều vấn đề nhỏ, cuối cùng nhịn không được còn trực tiếp lắc đầu. Chờ sau khi Liễu Tông Khê nói xong, hắn còn xin nghiên mực, bắt đầu vẽ tranh làm thơ, Bạch Mạt cảm thấy tranh vẽ khá đẹp, nhưng đến khi hắn ta nhấc bút đề thơ. Nhìn thấy những người khác, ngay cả Hoa lão cũng có vẻ như đang vô cùng thưởng thức, Bạch Mạt không nén nổi tò mò, ngồi thẳng người, cẩn thận nhận ra chữ trên đó, nhưng như thế nào cũng xem không hiểu, cau mày cố gắng phát huy hết sức liên tưởng của chính mình, cuối cùng cũng tìm được mối liên hệ với những văn tự xiêu vẹo kia với chữ Hán.
Diện mạo khiến kẻ khác ghen tỵ, hơn nữa khi mình lên còn không ngừng lên tiếng, Liễu Tông Khê nhìn thế nào cũng thấy đối phương không thuận mắt! Hiện tại những người khác không ngừng khen ngợi tài làm thơ của hắn, biểu tình của người này lại khác với bọn họ, lúc này hắn liền lên tiếng: “Không biết Bạch Mạt công tử đối với bài thơ của tại hạ có gì dị nghị? Mong Bạch công tử có thể chỉ giáo một chút.” Bộ dáng ra vẻ khiêm tốn chấp nhận chỉ giáo, lấy tay che khóe miệng tự tin nhếch lên.
“Hả?” Bạch Mạt còn đang cố gắng nhận ra mặt chữ, vẫn chưa thể thích nghi được.
“Người được Quốc Tử đại nhân vừa mắt, chắc chắn không phải người tầm thường, mời Bạch Mạt công tử chỉ giáo!”
Lần này cuối cùng còn cố ý nói chậm lại, hắn lại muốn làm quỷ, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của những người ở đây, Bạch Mạt đúng là không còn đường trốn!
“Liễu công tử quá khen rồi, tại hạ…” Cũng không thể nói mình không biết chữ được! “Ta cảm thấy …” Thấy không thể tránh được, chỉ có thể cắn răng kiên trì, để kéo dài thời gian suy nghĩ, Bạch Mạt chậm rãi đứng lên, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng đang chờ xem kịch vui của Hoa lão ở bên cạnh, nhất thời nảy ra chủ ý, “Liễu công tử thấy Quốc Tử đại nhân là người như thế nào?”
Hoa lão không kìm được, “Chà?” một tiếng. Liễu Tông Khê và những người khác cũng không hiểu ý của Bạch Mạt.
“Giữa hàng trăm người có mặt sẽ có hàng trăm điểm giống và khác nhau?” Ngừng một lúc, nhận thấy có người đồng tình và có người thắc mắc chủ đề có liên quan gì đến thơ, Bạch Mạt tiếp tục nói, “Điều này cũng đúng với thơ của Liễu công tử, thơ cũng khó hiểu giống như con người vậy, ngôn ngữ bình thường, cảm xúc thay đổi câu ý tự nhiên cũng thay đổi, vẫn là do cảm xúc của người sáng tác nảy ra ý thơ, mang cho nó tình cảm, giống như Liễu công tử, tại hạ nói như vậy có đúng không?”
“Bài thơ này quả thực là cảm xúc của ta!” Vẻ mặt tự tin không nhận ra mình đã bị Bạch Mạt dắt mũi.
“Ừm.” Bạch Mạt nghiêng đầu làm động tác mời. Vòng đi vòng lại không phải vì bản thân mình ‘dốt đặc cán mai!” sao, không để hắn nói ra thì sao mà biết được hắn đang muốn viết cái gì! Sau đó mới có thể nói ra những suy nghĩ của mình được.
Không chỉ Liễu Tông Khê mà hầu như tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này đều đã rơi vào bẫy của Bạch Mạt. Hoa lão nhịn không được liền liếc mắt nhìn đối thủ một mất một còn của mình một cái, đáng tiếc ánh mắt này lại không lọt vào trong tầm mắt của đối phương, ánh mắt của lão già kia đang nhìn chằm chằm một bên sườn hông của Bạch Mạt, lão tò mò vươn cổ ra, liếc mắt một cái liền giật mình đứng dậy “xuy” một tiếng, làm cho Bạch Mạt không hỏi nhìn lão.
Hoa lão cũng đè giọng xuống thật thấp: “Bạch Mạt! Ở eo của ngươi là cái gì!”
“Là ngọc bội!”
“Đương nhiên ta biết đó là ngọc bội! Nó từ đâu mà có?”
Bạch Mạt đang định trả lời thì tình cờ nhìn thấy phía sau Hoa lão, lúc này có một mỹ nữ xinh đẹp vô cùng đi tới, dù đã gần hai năm sau, Bạch Mạt chỉ cần liếc mặt một cái có thể nhìn ra được nữ tử ăn mặc xinh đẹp đang chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế là Vận Linh! Nhiều người cũng đã chú ý đến Vận Linh, Liễu Tông Khê cũng ngừng lại mà chăm chú quan sát, đúng vậy sự xuất hiện của nàng đều khiến cho bốn phía xung quanh trở nên có màu sắc.
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Bạch Mạt, tùy ý nhìn về phía Vận Linh bĩu môi trả lời, “Này, là lấy ở chỗ nàng ấy…”
“Các ngươi thực sự quen biết! Còn lấy được ngọc bội của nàng!”
“Hmm? Nàng ấy là ai?”
“Cháu ngoại của ta!” Hoa lão không nhịn được mà vuốt râu một cái!
“Hả? Vậy tại sao nàng lại ngồi ở đó?” Bạch Mạt lúc này hoàn toàn bối rối.
Mà Hoa lão càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tên tiểu tử này cư nhiên lại giấu mình lâu như thế, “Ta không biết!” Nói xong vô cùng hung hăng ngồi xuống, quay lưng lại.