Thấy phản ứng của Hoa lão như vậy, còn tưởng rằng bởi vì ngọc, nhỏ giọng ghét bỏ nói: “Không phải chỉ lấy ngọc bội của cháu gái ngài sao, hơn nữa ta đây cũng đã cứu cháu gái của ngài một mạng đấy!” Trước đó, có một số người vô cùng kỳ lạ, trước kia cảm thấy nữ nhân tên Vận Linh này không phải chuyện gì tốt, nhưng không ngờ nữ nhân này lại xuất hiện. Hầu hết mọi người đều chú ý đến Vận Linh, ngay cả vẻ mặt của Liễu Tông Khê cũng tràn ngập si mê khi nhìn thấy nàng, Bạch Mạt càng khó chịu hơn, “Liễu công tử, nhất định phải cảm xúc như vậy không.”
Liễu Tông Khê không hài lòng với sự cắt ngang của Bạch Mạt, ánh mắt nhìn thêm một cái lưu luyến, nhưng đột nhiên nhận ra rằng đây không phải là lúc mình hành động, vì vậy hắn ta bày ra một tư thế vừa lòng, cố ý nói: “Ta là ngọn núi tráng lệ còn sông, lo trời phẫn nộ cho thiên tai. Thế gian trong gang tấc,se duyên. Nguyện sinh đề bút đấu quỷ linh, vào triều đường, hiện rõ ràng.” Sau nói xong, lại đón nhận ánh mặt ngưỡng mộ tán thưởng của mọi người, ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia. Liễu Tông Khê cảm thấy cả người vui sướng, còn muốn cảm tạ Bạch Mạt đã cho hắn một cơ hội hoàn mỹ để thể hiện.
“Khí nuốt núi sông, ưu quốc ưu dân, lui tới thánh hiền giai như thế. Đúng là thái độ làm người của Liễu công tử không tồi.” Nghe thế nào cũng là tán thưởng Liễu Tông Khê, “Nhân bất đắc, tắc phi kỳ thượng hĩ. bất đắc nhi phi kỳ thượng giả, phi dã; vi dân thượng nhi bất dữ dân đồng nhạc giả, diệc phi dã. nhạc dân chi nhạc giả, dân diệc nhạc kỳ nhạc; ưu dân chi ưu giả, dân diệc ưu kỳ ưu. nhạc dĩ thiên hạ, ưu dĩ thiên hạ.”
“Nói rất đúng!” Bạch Mạt nói xong, Hoa lão liền kích động lên tiếng. Sớm đã quên cấp bậc lễ nghĩa, về phần ở đây cũng có những người theo văn, làm sao không nghe ra ý trong lời nói của Bạch Mạt. Tất cả đều ngạc nhiên, lời nói đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa, tuổi còn trẻ mà có hiểu biết như vậy.
Bạch Mạt chỉ ghi nhớ những câu nói quen thuộc trong lòng, liên quan đến việc lo việc nước, an dân cho một cảnh, không hề để ý đã tình cờ chụp vỗ mông ngựa với Thánh Thượng, ‘Người không được không phải người ở trên. Không được thì không phải người ở trên’ làm Thánh Thượng quả thực cũng không dễ dàng gì.
“Đáng quý!” Thánh Thượng lúc này nói.
“Tạ ơn Thánh Thượng…” Chủ tịch hội sinh viên khi còn học đại học cũng không phải vô ích, thỉnh thoảng vẫn có thể lấy ra để ứng phó.
“Tốt! Tôn lệnh của ngươi thi với Liễu Tông Khê!” Nói xong còn bày ra bộ dáng muốn xem kịch vui.
Vị Thánh Thượng này nhất định không phải Thánh Thượng thật sự! Tại sao một hai phải làm nàng khó xử! Sau khi yếu ớt đáp một tiếng “Tuân lệnh…”, một bước … hai bước … Bạch Mạt từng bước giẫm lên bậc thang đi tới quỷ môn quan, chậm rãi đi về phía giữa! Nhìn kỹ hơn một chút, không hể nhớ nổi những chữ cái như gà bới là những chữ nào… Còn bài thơ “xuân phong lại lục Giang Nam ngạn” là một ví dụ điển hình, lập tức có một ý tưởng hiện lên trong đầu Bạch Mạt, “Ngô hệ tráng khoát sơn hà, tâm ưu thiên nộ dư họa. thốn thốn chỉ xích kim thiên hạ, nhập triêu đường, hiện chiêu chương. nhi lang tất đương phi dung từ, chung sinh huy mặc đấu quỷ hùng.”
“Đúng thật là oanh liệt! Nhiệt huyết của tướng sĩ, chúng ta cũng đều có thể nghe ra.” Một tráng hán mặc áo giáp ngồi bên cạnh Triệu đại tướng quân lớn tiếng khen.
Không có gì để nói, ưu khuyết điểm đều rõ ràng, Liễu Tông Khê không khỏi sững sờ.
Thánh Thượng liếc mắt nhìn Bạch Mạt càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt, “Quốc tử đúng là người có nhãn lực, lại phát hiện có nhân tài như vậy…”
Bạch Mạt nhìn Thánh Thượng có chút xấu hổ, chợt thấy ông ấy quay đầu cười cười nhìn mình, vội vàng cúi đầu, chắp tay hành lễ.
“Bạch Mạt, ngươi sống ở đâu và bao nhiêu tuổi, xem đã có gia đình hay người mình thích chưa, đã từng nghĩ tới chuyện vào trong triều làm quan chưa?”
Nghe như thế nào cũng giống như đang điều tra hộ khẩu vậy, Bạch Mạt bỏ xuống lấy ra lời bịa đặt ra: “Bẩm Thánh Thượng, thảo dân cũng từng nghĩ đến chuyện này, từ nhỏ đã ở núi Thái Công. Thái Công mất, Bạch Mạt mới một mình rời núi, nghe theo lời gia huấn, vì kinh doanh nên tới kinh đô, chưa vợ cũng không có người thương.”
“Ồ? Kinh doanh ? Ngươi kinh doanh cái gì?” Hẳn là lần đầu tiên dùng từ thô tục như vậy để biểu đạt, nói thêm: “Là nói như vậy?”
“Bẩm Thánh Thượng, ở kinh đô thảo dân kinh doanh một tửu lâu nhỏ.” Bạch Mạt cơ trí phối hợp với Thánh Thượng, hắn nói kinh doanh thì là kinh doanh đi.
“Tửu lâu tự phục vụ… bọn họ đều nói nơi này có rất nhiều món ăn mới, hóa ra là như vậy! Hahaha … Rất tốt! Rất tốt!”
Cũng không biết rốt cuộc Thánh Thượng cảm thấy có gì tốt, không phải tất cả bọn họ đều cho rằng, thương nhân là những người hạ đẳng nhất sao, trong lúc vô tình liền liếc nhìn về phía góc thấy Vận Linh dường như đang suy tư điều gì đó. Không đợi Bạch Mạt suy nghĩ thêm, lúc này Thánh Thượng liền lên tiếng, “Rất tốt… Bạch Mạt, ban thưởng…”
“Thánh Thượng! Xin hãy suy nghĩ kỹ lại!” Triệu Vân ở bên cạnh đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó trực tiếp quỳ trên mặt đất, lo lắng nhìn Thánh Thượng. Bạch Mạt không hiểu, nhưng những lão già đó ở địa vị cao không biết thánh nhân của mình đang làm gì!
“Ồ?” Rõ ràng là bị cắt ngang, nhưng lại mỉm cười nhìn Triệu Vân.
“Thánh thượng, thần có một… không… thỉnh cầu, muốn cùng so tài với Bạch Mạt công tử một phen!”
Bạch Mạt trực tiếp “Hả?” một tiếng, vừa mới nãy còn khen hắn ta đẹp trai, hơn nữa toàn bộ quá trình thi khi nãy nàng đều nhìn thấy rõ, cùng hắn đánh nhau? Đây là chuyện đùa kiểu gì vậy!
Hoa lão cũng kỳ quái hỏi: “Ngươi lại nói ra những lời này, vậy rốt cuộc là so võ hay luận văn?”
Hi Nhi vẫn nói không ngừng bên tai chủ tử nhà mình, mới yên tĩnh được không bao lâu, nghe thấy vậy liền nhìn không được, “Định không phải luận văn, không nghĩ hắn lại làm như vậy với Triệu Vân, thật sự là nhìn lầm rồi, hừ!”
“Chỉ cần không luận văn, tùy hắn lựa chọn!”
Thánh Thương liền cười ồ lên, “Bạch Mạt, ta lệnh cho ngươi so tài với hắn, nếu như thắng, ta liền ban thưởng cho ngươi một bảo vật!”
Muốn bảo vật gì cũng được! Cầu xin buông tha có được không! Thả ta về nhà có được không! Nhưng sự thật chính là “quân lệnh khó trái”, “Tuân lệnh!” Nói xong Bạch Mạt cư nhiên lại đi về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn điểm tâm…
Hoa lão không khỏi lo lắng, nhỏ giọng mắng vào tai Bạch Mạt: “Bạch Mạt, ngươi làm sao vậy!”
Bạch Mạt đầy mồm nói: “Ngài không nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, ta cũng không làm gì được hắn, ăn một chút điểm tâm cũng không được sao… ”
Nhạc công đã ngừng chơi nhạc từ lâu, hiện tại trong đại sảnh trở nên vắng lặng, người có võ công cao cường tự nhiên có thể dễ dàng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cũng không biết nên khóc hay nên cười. Vẻ mặt của Triệu Vân đó đột nhiên thay đổi rất khó xử, sau đó đơn giản nhắm mắt đứng yên chờ Bạch Mạt đề nghị hạng mục thi đấu.
“Hoa lão, ngài nghĩ bảo vật này là cái gì? Ta có thể không muốn được không?” Nói xong liền nhét thêm một miếng bánh vào miệng.
Nghe xong lời này, Hoa lão nhịn không được bèn nhìn xung quanh một lát, sau đó trực tiếp run lên, hai tay lập tức đưa lên che bộ râu quý giá của mình lại, lắp bắp nói: “Vớ vẩn … Thánh Thưởng ban cho … Vậy thì … Đây là phúc ! Ngươi đương nhiên phải nỗ lực mới có thể chiến thắng! ”
“Đứng nói chuyện không cũng đau thắt lưng! Hừ!” Nhét nốt miếng điểm tâm cuối cùng vào trong miệng, phát tiết một chút sau đó nuốt xuống. Triệu Vân cùng Bạch Mạt đứng dậy.
“Thánh Thượng có thể ban cho thảo dân một cái ghế được không?”
“Chuẩn!”
Sau một lúc chờ đợi một cái ghế được mang tới giữa sân, “Triệu công tử …” Bạch Mạt chậm rãi đi tới bên cạnh ghế, “Ngồi đi, ta sẽ lấy lòng bàn tay sờ trán của ngươi, hai người chúng ta dùng lực, nếu như ngươi có thể đứng dậy thì chính là thắng! Không biết ý của Triệu công tử như thế nào?”
“Ngươi xác định?” Như vậy xem ra Bạch Mạt không muốn bảo vật này.
Bạch Mạt nhướng mày chỉ vào chỗ ngồi, “Xin mời!”
Hoa lão đã lấy một tay che mắt, không thể nhìn lâu hơn được nữa. Đồng thời, thương tiếc bộ râu mà mình có thể không giữ được!
Triệu Vân ngồi xuống, Bạch Mạt nhìn xung quanh một hồi mới đưa tay ra, ngoại trừ nụ cười lãnh đạm của Thánh Thượng, nụ cười nhàn nhạt của Vận Linh, người đứng đầu của bên văn vẫn chưa gọi đến tên cúi đầu không lên tiếng, những người khác đều cảm thấy tiếc, như thế nào lại từ bỏ bảo vật được ban cho…
Sau khi chọn xong tư thế, “Bắt đầu đi …” Bạch Mạt thản nhiên nói.
Cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay, Bạch Mạt dễ dàng ổn định lại. Người thoải mái như Triệu Vân lúc này biến thành bất ngờ, tăng thêm sức muốn đứng dậy, nhưng Bạch Mạt lại dễ dàng đẩy trở lại ghế ngồi. Lúc này, Triệu Vân mới nhận ra Bạch Mạt này không phải người đơn giản, căn bản không có ý khiêm nhường!
Lão Hứa cũng mở ra lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Bạch Mạt cùng Triệu Vân qua khe hở ngón tay, quả thực không thể tin được.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Vân đã trở nên méo mó, hai bên tay gân xanh liền nổi lên rõ ràng, Bạch Mạt cũng không ngừng gia tăng sức lực, ngay lúc Bạch Mạt sắp không còn sức phản kháng, chỉ nghe “bốp!” Một tiếng, ghế dưới Triệu Vân không chịu nổi nữa mà gãy nát …
Âm thanh này cũng đánh thức một lượng lớn khán giả, hiện trường đột nhiên giống như một cái chảo nổ tung, kinh ngạc nghi ngờ, rõ ràng là châu chấu đá xe, nhưng tại sao lại như vậy!
Bạch Mạt lúc này mới thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng may là vừa rồi ăn no…” Vừa nói, liếc mắt nhìn vào một góc thấy Vận Linh nở một nụ cười rạng rỡ, nàng ấy có gì mà vui mừng như vậy? Dường như có thể nghe thấy tiềng lầm bầm của mình vậy…