Trán Triệu Vân đỏ ửng, hai tay siết chặt, vẻ mặt đau khổ tức giận, quan văn thì không biết, những quan võ cũng không ai nhìn ra được một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt như Bạch Mạt! Bị nội lực đánh tan, quả thức khó tránh khỏi bị cười nhạo một phen.
Triệu tướng quân nhìn thấy cháu trai mình như vậy liền trực tiếp đứng dậy, “Bẩm Thánh Thượng thứ cho thần ngu dốt, không biết Bạch công tử có thể giải thích chuyện này được không?”
“Ta cũng đang có ý này. Bạch Mạt, ngươi có thể giải thích chuyện này được không.”
Nhìn những ánh mắt nghi hoặc của người khác, bọn họ cũng muốn nghe nàng giải thích, chỉ có thể bất đắc dĩ mà giải thích: “Bảm Thánh Thượng, thảo dân là người văn không giỏi càng không phải người có võ nghệ tuyệt thế, càng không có phép thuật gì cả…” Sau đó nhếch lên một nụ cười nghịch ngợm, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu tướng quân, rồi nói: “Xin hỏi Triệu tướng quân, người luyện võ như ngài hẳn là đã luyện qua trung bình tấn?”
“Đương nhiên, trung bình tấn là nền tảng cơ bản của võ công, nếu như luyện không xong thì đều phí công.”
“Bước một bước sang ngang dồn toàn bộ sức lực xuống dưới…” Triệu tướng quân thấy vậy gật đầu nói tiếp, “Sức mạnh dồn xuống chính là mấu chốt! Vừa rồi, hai người ở tư thế này, nếu như Triệu công tử tập trung toàn lực vào hai chân, nếu như không có lưng ghế ở phía sau ngăn cản chắc chắn sẽ ngã ra sau? Nếu Triệu công tử không muốn ngã ra sau tự nhiên sẽ đem toàn bộ sực lực tập trung xuống dưới chân thử hỏi một người võ nghê cao cường như Triệu công tử sao ta có thể chống đỡ được? Sức lực của một người đàn ông trưởng thành là rất lớn.” Chuyện này cũng khó trách Triệu Vân dùng toàn bộ sức lực khiến cho toàn bộ ghế vỡ vụn. Tất cả mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Bạch Mạt liền hăng hái tổng kết: “Đây chính là sức mạnh của tri thức!”
Mới vừa nói xong, mặc dù Triệu Vân hoàn toàn cật lực khắc chế nhưng vẫn quên mất cấp bậc lễ nghĩa, tức giận hét lên: “Ngươi là đồ lừa đảo!”
Bạch Mạt xoay người, khí lực toàn thân đều toát ra nhìn chằm chằm về phía Triệu Vân,
“Ồ? Ta đang lừa gạt? Là các hạ muốn cùng ta tỷ thí, không thể so văn chẳng lẽ muốn cùng ta so trù nghệ?” Rõ ràng còn thấp hơn Triệu Vân một cái đầu nhưng cũng không ai cảm thấy Bạch Mạt là kẻ yếu: “ Vì sao các hạ lại quyết ý muốn tỷ thí với ta như thế, tự nhiên luận về khí lực, ta chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe! Các hạ có thể nắm chắc phần thắng, có phải thế không?” Nói xong những lời này trong phút chốc tan biến,” Cách dùng binh, tấn công tâm là trên, vây là dưới; trái tim là đỉnh, và chiến tranh là đáy.” Sau khi nói xong, Bạch Mạt đã hoàn toàn nắm được tiết tấu của trò chơi, “Thánh Thượng đã phê chuẩn trọng thưởng bảo vật, chắp tay làm hay không làm cũng đều không thể, tỷ thí hay thi cử biến hai người chúng ta chẳng khác nào hai con hát mua vui.” Lời nói của Bạch Mạt, không biết nội tình bên trong nhưng cũng không hẳn là đồng ý tán thưởng, nếu như sớm biết nội tình bên trong thì chẳng phải dở khóc dở cười rồi sao đương nhiên Triệu Vân cũng vậy.
Bạch Mạt cũng đã nói ra toàn bộ sự tình, nhưng vẻ mặt của Triệu Vân vẫn còn rối rắm, lập tức tiếp tục dạy: “Văn võ vốn là không cần ganh đua cao thấp, có câu nói, võ định tứ phương, là phụ tá đắc lực cho Thánh Thượng thịnh bang hưng quốc, ai cũng có sở trường riêng thiếu một thức cũng không được, người nếu như bị mất đi một cánh tay nhất định sẽ không làm nên chuyện.” Bạch Mạt tập trung nói với Triệu Vân hoàn toàn không chú ý tới những lời nói của mình đã vô tình nói ra bệnh kín tồn tại nhiều năm trong triều đình, hơn nữa cũng khiến Thánh Thượng và những người khác ngồi ở đó không khỏi xôn xao một phen.
Tầm mắt của đám quan viên đều trộm nhìn Thánh Thượng, người luôn luôn mỉm cười từ đầu tới giờ lúc này hai mắt lập tức sáng lên. Xem ra Bạch Mạt này nhất định tiền đồ vô lượng.
“Biết nhìn xa trông rộng! Hahaha …” Những lời này của Thánh Thượng nói với Bạch Mạt liền lọt vào tai Hoa lão.
“Bạch Mạt!”
“Có thảo dân!”
“Ngươi là người thắng, đây là bảo vật trẫm thích nhất, hiện tại ngươi mau đi nhận thưởng!”
Nói một hồi lâu cũng không thấy chuyện tốt gì, Bạch Mạt không muốn làm chuyện này, đương nhiên nhanh chóng lễ phép nói: “Thảo dân có chút sợ hãi… Là vật mà Thánh Thượng yêu thích, thảo dân không dám nhận.”
“Này ~” Thánh nhân vung tay lên ngắt lời Bạch Mạt, “Trẫm cũng đã hứa rồi, lời đã ban ra, sao có thể xem như trò đùa!”
“Thảo dân không có ý này, mong Thánh Thượng thứ tội!”
“Không sao, cho phép ngươi, mau đi nhận nó đi…”
Ban thưởng vốn là chuyện tốt, dù sao cũng là bảo vật vua ban, nếu như giúp tửu lâu của nàng có một biển hiệu bằng vàng hay kim bài miễn tử có phải đã tranh thủ cơ hội quá rồi không! Nếu Thánh Thượng đã kiên trì như vậy, ta nào dám chối từ! “Tạ ơn Thánh ân, bảo vật quý giá như vậy, thảo dân nhất định sẽ trân trọng!” Sau khi khấu tạ Thánh ân, Bạch Mạt trộm liếc nhìn vài cái, nhưng vẫn không thấy sứ giả của thánh nữ lấy ra bảo vật quan trọng nào.
“Được rồi! Ngày mai chờ thánh chỉ đi.”
Bạch Mạt nghe xong lời nói, liền muốn ngất đi, lẽ nào không mang theo được bảo vật quý giá này, cho dù là cả người cứng đờ nhưng không thể không đáp ứng: “Tuân lệnh!”
“Không còn sớm, hôm nay tới đây thôi, tuyên chỉ…” Nói xong liền đứng dậy rời đi, không đợi công công đáp lời.
Mọi người cũng đứng lên đồng thanh hô, “Cung tiễn Thánh Thượng…”