Thánh Thượng liền như vậy mà đi rồi, văn cử đứng nhất cũng không kiểm tra nữa, quả là lãnh đạo nha.
Sau khi công công lớn giọng đọc sắc phong chức quan trong thánh chỉ , ở trước mặt bao người hô lớn với Bạch Mạt, “Chúc mừng, chúc mừng ~ Từ nay về sau … Mong Bạch công tử chiếu cố nhiều hơn…”
Bởi vì phải đội nón, ở cách xa, bây giờ nhìn kỹ lại, tuổi tác của vị công công này cũng không kém Thánh Thượng là bao, trong điểm của quốc gia là mày kiếm cũng xấu hổ làm ra vẻ ta đây không đáp.
Vừa rồi cũng đã nói với Thánh Thượng, chính mình cũng không nghĩ tới chuyện vào trong triều làm quan, hơn nữa còn là người thân cận nhất với Thánh Thượng nói mong được chiếu cố, “Công công, sao ngài lại nói như vậy, nếu như có thời gian có thể đến tửu lâu tự phục vụ của ta, tại hạ nhất định sẽ sắp xếp chu đáo, chi phí cứ tính hết cho tại hạ… ”
“Bạch Mạt, ngươi chắc chắn rồi chứ, cho tới bây giờ một văn tiền của ta ngươi cũng thu không thiếu!” Hoa lão kích động ngắt lời.
“Bạch nhãn lang!” Hoa lão nàng ăn không ít cơm trắng, hôm nay còn hãm hại mình như vậy.
“Hì hì … Hôm khác ta sẽ đến bái phỏng công công, chuyện này… phải nhờ công công rồi. Thánh Thượng còn phải phê duyệt tấu chương, ngài cũng mau đi phụng mệnh đi…”
Giọng điệu của lời nói này, Bạch Mạt thật sự không quen được, liền nhanh chóng đáp lại: “Công công đi thong thả.” Kết quả, công công vừa rời đi, liền có mấy người đi tới để chúc mừng nàng. Ngẫm lại cũng là bảo vật Thánh Thượng ban cho, đương nhiên nhóm người này cũng không nén nổi tò mò. Bạch Mạt khiêm tốn đáp lại từng người một, quên mất Hoa lão vừa mới làm gì, hơn nữa nàng cũng không để ý Vận Linh rời đi lúc nào, vốn dĩ có phải nên đi đến gặp nàng chào hỏi một tiếng, còn về những chuyện khác…. Nàng tin nhất định Vận Linh sẽ không nói ra với người khác.
Trên đường trở về, nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Hoa lão, dùng chân để nghĩ cũng biết hôm nay lão có chút không yên lòng, “Hoa lão, có phải ngài biết bảo vật mà Thánh Thượng muốn ban cho ta đúng không?”
“Đại… Đại khái biết được…”
“Nó thực sự là một bảo vật‘ nặng ’sao?” Nàng còn cố ý nhấn mạnh trong điểm.
Hoa lão vội vàng gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn Bạch Mạt.
Với ánh mắt này, cùng bộ dáng suốt dọc đường muốn nói lại thôi, Bạch Mạt lập tức hỏi: “Ngươi muốn?” Nhìn thấy lão nhân gia lập tức nắm chặt cằm lắc đầu, Bạch Mạt tiếp tục nghịch ngợm nói: “Có muốn cũng không cho ngài! Đem bảo vật quý giá này để trong tửu lâu, bất kể gia tộc lớn thế nào, chỉ cần dám gây chuyện, tới một người ta liền ném ra ngoài một người! Hahaha … “Nói xong, liếc nhìn bộ dạng run rẩy của Hoa lão thì không khỏi đắc ý nói: “Vì hôm nay kiếm được không nhỏ, cũng không so đo với ngài nữa, nhớ lần sau mang bạc tới ăn cơm!” Sau đó cũng không đợi Hoa lão kịp phản ứng, khi xe ngựa vừa dừng lại nhanh như chớp liền nhảy xuống, chỉ nghe thấy, trong xe truyền đến một tiếng hô to: “Bạch Mạt! Ngươi thấy lợi liền phụ nghĩa…” Bạch Mạt để lại tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc sau đó nhàn nhã rời đi.
**********
Ngày thứ hai, Bạch Mạt sớm đến tửu lâu, ồn ào chỉnh đốn đám công nhân trong tửu lâu, ngay cả Tử Hề cũng gọi tới để hỗ trợ. Sau khi sắp xếp xong người giăng đèn kết hoa, mời đoàn nhạc công tới, tập hợp tất cả các nhân viên bảo vệ trong cửa hàng để huấn luyện khẩn cấp các nghi thức và biện pháp phòng ngừa, nói không chừng đến lúc Thánh Thượng mang bảo vật “nặng “ tới còn muốn bọn họ phải điều động tất cả, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, chứ đừng nói là đùa cợt. Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều khách đến, đặc biệt còn có những vị quan có mặt trong yến hội ngày hôm qua, Bạch Mạt không còn cách nào khác ngoài nhiệt tình chào hỏi một hồi. Thất vất vả lắm mới xong, liền nhìn thấy ở đầu đường công công cùng một tốp lính nhỏ đang tiến lại đây. Không cần kiểm tra xem họ có mang theo gì không, vội đi xuống cầu thang để chào đón họ, và nhân tiện sắp xếp mọi người vào vị trí.
Chỉ là … người tính không bằng trời tính! Bạch Mạt tính không bằng Thánh Thượng tính!
Sau khi công công đọc xong thánh chỉ, mà nhóm thị vệ đứng bốn phía cầm roi, sau đó tiến lên dán thánh bảng, bảo vật “trọng” mà Thánh Thượng ngự ban khiến Bạch Mạt nghe xong liền xỉu ngay tại chỗ, mà đám bảo an sớm đã được an bài tốt, cũng biết điều cùng nhau đưa Bạch Mạt đang ngất xỉu về nhà! Ai cũng nói ông chủ của tửu lâu tự phục vụ bởi vì hạnh phúc quá mà ngất xỉu! Tất nhiên, đoàn nhạc công vẫn biểu diễn như bình thường,đám thủ hạ cũng đều vui mừng, người bên ngoài vô cùng ghen tỵ, chỉ có Tử Hề là khóc rống lên giống như cha chết mà chạy ra ngoài…
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Bạch Mạt, tài năng, xuất chúng, khôi ngô, được cử gả cho trưởng công chúa, chờ ngày lành tháng tốt thành thân, ngày hôm nay thông cáo với toàn thiên hạ. Khâm thử năm Túc Lịch ngày hai mươi một tháng tám.”
********
Thánh chỉ! Thành thân với một công chúa! Ta … không thể cử động? Nhưng sao lại có thể cảm giác được giống như có người đang ở trong phòng nhìn mình! Bị bóng đè! Đầu óc hoàn toàn tỉnh táo nhưng thân thể lại không thể cử động được. Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng Bạch Mạt cũng có thể ngồi dậy, nhanh chóng xoay người nhìn qua phía bàn bên kia ở trong phòng, quả nhiên Vận Linh đang rất thoải mái ngồi đó uống trà.
“Vận Linh!” Bạch Mạt nhanh chóng chạy qua, “Xong rồi xong rồi! Làm sao bây giờ!”
“Ừm?”
“Đại bảo bối mà Thánh Thượng nói chính là trưởng công chúa! Ngài ấy muốn ta thành thân với công chúa!” Bạch Mạt gấp đến độ không ngừng đi qua đi lại bên người Vân Linh.
“Ừm.”
“Nhưng chính là… Ngươi có biết! Ta! Ta! Ơ … sao ngươi lại ở trong phòng của ta.” Bạch Mạt vội vàng nghĩ đến vấn đề này. Vận Linh vẫn giống như hai năm trước, lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt đầy chán ghét. Bạch Mạt nhanh chóng nhìn quanh thì phát hiện đây hoàn toàn không phải phòng của nàng! “Đây là đâu”
“Là biệt viện trong phủ của ta…”
“A, tại sao ta lại ở chỗ này?”
“Dĩ nhiên là bị … trói tới…”
Nữ nhân này trên mặt tràn đầy tươi cười, Bạch Mạt lúc này trong lòng đang nóng như lửa đốt nào còn tâm trạng cùng nàng nói giỡn, “Ha ha ha cảm thấy buồn cười hả?” Sau khi nói xong Bạch Mạt bước tới cửa, nhưng vừa mở cửa phòng ra .. .
“Vụt!!!” Một thanh đao sáng láp lánh dừng lại ở trước cổ họng của Bạch Mạt, ngăn bóng dáng Bạch Mạt chuẩn bị đi ra ngoài.
“Rầm!” Vội vàng đóng cửa lại rồi xoay người dựa vào cửa, Bạch Mạt coi như không có chuyện gì xảy ra, vừa đi về phía Vận Linh vừa nói: “Nói đi, ngươi đưa ta tới đây để làm gì?” nói xong đang định ngồi xuống vừa lúc nhìn thấy miếng ngọc bội đang lắc lư bên hông, vì vậy cởi miếng ngọc bội ném tới trên bàn, “Trả lại cho ngươi!”
“Không cần đâu, hiện tại ngươi giữ đi … sau này sẽ dùng đến…”
“Sau này cái quỷ! Thánh Thượng muốn ta thành thân với công chúa! Đến lúc đó, đầu cũng không giữ được, đám người của ta đã sớm động thủ. Ngươi có thể không gây phiền phức một lát được sao!” Bạch Mạt thuận tay nhấc một tách trà khác lên ngửa đầu uống cạn, giống như muốn dùng nước cuốn trôi nhưng phiền muộn trong lòng.
“Trưởng công chúa đó là ta …” “Phốc …” Vận Linh đặt chén trà trên tay xuống đứng dậy xoay người, dễ dàng tránh được ngụm nước đang phun ra của Bạch Mạt, thản nhiên đứng ở bên cạnh.
Bạch Mạt nhìn chằm chằm Vận Linh, sau đó ngẫm lại lại cảm thấy có gì đó không đúng, lau miệng cười khổ, “Ngươi cùng với trưởng công chúa kia có oán hận hay là có thù hận với ta! Ngươi rõ ràng là cháu gái của Hoa lão!” Sau đó, lại rót một chén ra, uống tiếp.
Vận Linh nhướng mày, vẫn đứng ở đó cầm trên tay một chén trà, “Đúng vậy là người nghe được trong miệng của tôn phụ Hoa lão.”
“Phốc …” ngụm trà thứ hai này cũng không nhịn được mà phun ra, “khụ khụ khụ … khụ khụ …” Bạch Mạt ở bên cạnh không ngừng ho khan, cũng không thể không nhìn đến gương mặt tinh tế của Vận Linh đang trưng ra biểu tình “đúng vậy”.
Vận Linh cầm lấy chén trà ngồi xuống một chỗ khác sạch sẽ.
“Ngươi đã không còn đường lui nữa rồi, trong lúc vô tình ta cũng không nguyện lấy ngươi, càng không muốn để ngươi leo lên hòn đá tảng thánh quyền này.”
“Nhưng…”
“Ta đã qua tuổi lập gia đình, tôn phụ có tâm tư muốn tìm cho ta một phu quân, ngươi lại đeo ngọc bội của ta xuất hiện, chính là ngươi muốn ám chỉ ngươi nhất định phải gả cho ta.”
“Cho nên…. ngươi liền ‘chủ động xin đi giết giặc’!”
“Cũng không phải đúng hoàn toàn, hôm qua ngươi như vậy, mặc dù không phải ta, cư nhiên sẽ có những công chúa khác.”
Chuyện này Bạch Mạt thật sự không phản đối, chính mình tự tìm đường chết còn có thể trách được ai!
“Chính là… Thật sự không còn cách nào khác?”
“Là ngươi vận nam trang, lại lấy thân phận nam nhân đứng trước mặt Thánh…”
“Ta … Ai nha, ngươi không hiểu … Bây giờ chỉ có thể như thế này …” Bạch Mạt mới bình tĩnh nhìn Vận Linh, nàng vẫn đẹp đến mức người và thần đều phẫn nộ, vẫn là bộ dáng vô cùng thản nhiên nhàn nhã, “Bây giờ với ngươi mà nói chính là có còn hơn không… Ngươi… Chính ngươi có từng hiểu rõ rồi chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cái kia …” Bạch Mạt nâng chén trà trong tay lên, “Hợp tác vui vẻ…” Nói xong liền lấy trà thay rượu một hơi uống cạn sạch. Thấy nữ nhân vẫn mím môi cười thầm không nói gì, Bạch Mạt cũng đã quen. Bây giờ sự việc đã kết thúc, Vận Linh không có phản ứng gì khác, Bạch Mạt lại đi về phía cửa, cẩn thận mở cửa, thấy đầu thương không còn xuất hiện nữa mới dám thăm dò bên ngoài, thị vệ chia thành hai hàng đứng ở cách đó một đoạn, Bạch Mạt vừa bước ra trong lòng không khỏi oán thầm, chợt nghe thấy thanh âm nhàn nhã êm tai của Vận Linh vang lên bên tai: “Khế ước hôn nhân đã định, ngươi phải quang minh chính đại cùng ta đi ra khỏi phủ công chúa?”
“Sau đó như thế nào…”
“Ảnh Tứ …” Vận Linh kêu lên một tiếng, bên cạnh người Bạch Mạt liền xuất hiện thân ảnh nam nhân, một thân hắc y…
Bạch Mạt không khỏi kinh sợ một hồi, sau đó lập tức nhận ra người này chính là kẻ đem nàng từ Giang Châu tới kinh đô!
“Là ngươi!”
“Đắc tội!” Giọng nam nhân lạnh lùng vừa lọt vào tai, Bạch Mạt đã cảm thấy cả người mình bị nhấc lên, chưa kịp hét lên thì cổ đã bị đánh mạnh một cái, kéo theo cả người cũng bị bay lên, muốn dùng sức thét chói tai, kết quả há to miệng nhưng vẫn không phát ra bất cứ thanh âm nào chỉ có ói ra khí! Đương nhiên, cũng không ai nghe thấy Bạch Mạt rống lên, “Vận Linh! Thì ra là ngươi! Đồ khốn kiếp! Dùng phương thức của ngươi ép ta ở lại kinh đô, mới có thể gặp được cữu công của ngươi! Còn phụ thân của ngươi! Còn có ngươi!…”
Vì thế… lần đầu tiên Bạch Mạt hiểu toàn bộ mọi chuyện, sợ tới mức trừng mắt thật to nhìn bản thân mình bị người ta khiêng đi…