Bởi vì trưởng công chúa được Thánh Thượng yêu quý xuất giá, toàn bộ dân chúng đều được miễn thuế giống như một ngày lễ lớn của đất nước, cả kinh đô dưới chân thiên tử vô cùng náo nhiệt.
Mà Bạch Mạt người sắp một bước tiến vào trong cung, bởi vì Thánh Thượng thích Bạch Mạt, cũng biết Bạch Mạt không có trưởng bối, liền hạ lệnh người cùng Bạch Mạt xử lý, sau đó Bạch Mạt bị bọn họ đùa nghịch, bọn họ đến tặng quà nhưng tiền lại tính cho nàng khiến Bạch Mạt chỉ biết khóc rống lên, ngay cả tiểu nha đầu Tử Hề này cũng không biết đang làm cái gì, nửa tháng cũng chỉ gặp có vài lần, chỉ cần thấy mặt là lại đòi tiền hơn nữa số tiền cũng không phải là nhỏ. Khiến một người vốn dĩ lười nhác như Bạch Mạt chính là thân mệt tâm càng mệt.
Cuối cùng, hôm nay khi trời còn chưa sáng Bạch Mạt đã bị gọi dậy, mơ mơ màng màng mặc hỷ phục, được kéo vào thắp hương cầu phúc, lại còn kéo đến một lão nhân không biết từ đâu đến đứng lên phát biểu, cứ như vậy bận rộn đến tận bữa sáng! Sau đó cái gì cũng chưa kịp ăn, đội hoa đỏ, đám người tới rước dâu sớm đã được chuẩn bị trước gióng trống khua chiêng vang trời, cùng với Bạch Mạt bắt đầu đi vòng quanh phố! Ngoại trừ khuôn mặt tươi cười trông còn khó coi hơn khóc, Bạch Mạt còn chưa tỉnh ngủ đã phải chịu đói bụng, cả ngày giống như con rối gỗ để mặc người ta điều khiển suốt một ngày cũng không đếm được trên đường tiến vào hoàng cung đón Vận Linh rốt cuộc đã phải cúi chào bao nhiêu người, mời nhiều hay ít tổ tiên phù hộ, cũng trải qua nhiều cảm xúc…
Cho đến khi … Hai chân run rẩy đưa Vận Linh ra khỏi hoàng cung, bế nàng tiến vào phủ công chúa bên ngoài thành vào trong phòng tân hôn rồi đóng cửa lại. Bạch Mạt đặt Vận Linh xuống, cũng không để ý tới chuyện kéo khăn voan trên đầu nàng xuống cả người mỏi nhừ không ngừng than thở nói, “A…. Nói thật với ngươi… Thật sự…. Quá mệt mỏi… A…”
Sau đó lau hết nước mắt nước mũi lên người Vận Linh, nhưng nữ nhân này ngay cả một chút phản ứng cũng không có, Bạch Mạt đột nhiên cảm thấy rằng nàng có thể đã thành thân với một Vận Linh giả, nếu không chính là … Mình bị nữ nhân tên Vận Linh này đùa giỡn, nàng căn bản không phải trưởng công chúa! Vừa mới có ý nghĩ này, Bạch Mạt cả ngày không ăn một hạt cơm sắp ngất xỉu, lập tức bật người đứng dậy, “Vận … khụ khụ … Để ta giúp trưởng công chúa ngồi đi…” Nói xong liền thật cẩn thận đỡ trưởng công chúa ngồi xuống mép giường.
Bạch Mạt vừa buông tay, ngoài cửa lại có tiếng gọi: “Phò mã gia, công chúa, nhóm nô tỳ có thể tiến vào…” Sau đó không đợi người bên trong trả lời cánh cửa liền mở ra, hai tỳ nữ tiến vào mang theo nến đỏ, phía sau còn có tỳ nữ mang theo đồ ăn tiến vào, sau khi bọn họ đặt thức ăn lên bàn bèn đứng sang một bên, bụng của Bạch Mạt vô cùng thức thời mà kêu lên một trận, khiến công chúa bên cạnh cùng tỳ nữ có mặt nhịn không được cúi đầu cười trộm, cũng may đây là do những tỳ nữ chuyên phục vụ tân hôn mang đến, Tử Hề mỉm cười vô cùng đáng yêu cư nhiên cũng theo sau, bê theo toàn đồ màu đỏ tiến vào. Bạch Mạt nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu, những nghi thức này vẫn còn chưa chấm dứt…
“Long chọn phượng, phượng cùng minh …” Hỉ bà đem mâm đẩy đến trước mặt Bạch Mạt, “Phò mã gia mời…”
Bạch Mạt khó khăn nắm lấy thanh cân nhỏ, cầm trong tay hít sâu một hơi, mới lo lắng chậm rãi đưa tới phía dưới khăn voan của công chúa, thầm cầu nguyện: “Ngàn vạn lần là Vận Linh, ngàn vạn lần là Vận Linh’ đồng thời, bàn tay có chút run rẩy kéo khăn voan hồng lên … đôi môi đỏ mọng… đôi má hồng đào … làn da như ngọc… Nàng khẽ quay đầu lại, mong chờ đôi mắt đẹp, khí chất như tiên nữ, nhịp tim của Bạch Mạt đột nhiên đập một cách điên cuồng dữ dội, ‘chẳng lẽ Vận Linh là thần nữ chuyển thế’, suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Bạch Mạt …
“Vừa lòng đẹp ý …” Hỉ bà mỉm cười đánh thức Bạch Mạt đang nhìn đến ngây người.
Bạch Mạt có chút xấu hổ mau chóng buông chiếc gậy nhỏ xuống.
“Chà là táo đỏ, long nhãn và canh hạt sen …” Hỉ bà đem những hộp trong tay Tử Hề lần lượt mở ra, đem những chén nhỏ bên trong đưa cho Bạch Mạt cùng Vận Linh, “Phú quý cát tường…”
Vừa mới nếm chút ngọt ngào liền bị tỳ nữ lấy mất, chỉ có thể chờ đợi.
“Rượu giao bôi …” Là hai chén rượu nhỏ được đưa tới, một chén hỉ bà đưa cho Vận Linh còn chén còn lại là Tử Hề đưa cho Bạch mạt, một đứng một ngồi khoác tay nhau uống hết chén rượu nhỏ.
“Cầm sắt cái hợp, hòa thuận cả đời…” Sau khi hỉ bà nói xong, hai tiểu nha đầu liền đem đèn lồng đỏ trong phòng thắp lên khiến cả căn phòng đều là một màu đỏ ấm áp, sau đó bọn họ đều đi ra ngoài.
“Kết thúc buổi lễ…” Sau khi Hỉ bà nói xong liền dẫn theo Tử Hề ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Ngay khi người vừa rời đi, Bạch Mạt trực tiếp đè cổ họng, kích động kêu lên: “Tại sao vừa rồi không nói gì! Ngươi có biết đã làm ta sợ chết khiếp rồi không!” Nữ nhân này cũng không thèm nhìn, Bạch Mạt chỉ có thể trừng mắt một cái đi đến bàn bên cạnh mà ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu xem nên ăn món nào trước, sau đó quay lại nhìn Vận Linh, nàng vẫn như trước không hề nhúc nhích, nữ trang bằng vàng ròng to nặng trên đỉnh đầu không biết nặng bao nhiêu. Trong lòng Bạch Mạt có chút băn khoăn, quyết định tiến đến bên cạnh Vận Linh giúp nàng tháo bớt những thứ trên đầu xuống, cũng không quan tâm biểu tình trên mặt nàng như thế nào, trực tiếp kéo nàng đến trước một bàn toàn đồ ăn, ” Nhanh lên một chút, nhất định cả ngày nay ngươi cũng không ăn gì rồi.” Sau đó liền bắt đầu tự mình ăn.
“Hi Nhi đã chuẩn bị bánh ngọt cho ta …” Vận Linh không động đậy đũa.
“Này ~ tại sao không ai nghĩ tới ta muốn ăn cái gì, đúng là phân biệt…”
“Phò mã gia chuẩn ăn điểm tâm rồi mới cưỡi ngựa cưới trưởng công chúa sao?”
“Khụ khụ khụ … Ta cảm thấy ngươi vẫn không nói lời nào thì tốt hơn…” Sau khi nói xong Bạch Mạt bưng cho Vận Linh một bát canh đặt trước mặt nàng, “Mặc kệ là một chút điểm tâm chỉ cần no là được, cố chịu một chút… ”Sau đó tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Tiếng thìa và bát khẽ chạm vào nhau, Vận Linh thực sự nghe lời chậm rãi uống.
Không biết tại sao, Bạch Mạt sau khi ăn xong lại cảm thấy hơi nóng, vì vậy nàng liền nới lỏng cổ áo của hỉ phục một chút rồi tiếp tục ăn, nhưng vẫn cảm thấy nóng như trước, Bạch Mạt cảm thấy dù sao cũng là ở trong phòng, liền trực tiếp cởi đai lưng của hỉ phục, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của Vận Linh mà tiếp tục cúi xuống ăn, nhưng cũng không hiểu sao Bạch Mạt lại cảm thấy sau khi cởi áo ngoài lại càng cảm thấy nóng, “Vận Linh, ngươi có cảm thấy phòng này có chút nóng hay không?” Nói xong Bạch Mạt còn không ngừng quan sát bốn phía xung quanh.
“Không.”
“A… Vì sao ta cảm thấy nóng như vậy… Cũng không có dùng lò sưởi mà.” Bạch Mạt nói xong đưa tay sờ sờ mặt mình, gò má nóng bừng trở nên dễ chịu hơn một chút vì bàn tay mát lạnh. “Mặt ta nóng bừng muốn chết, sao lại thế này…”
Lúc này động tác ăn canh của Vận Linh cũng ngừng lại, cẩn thận quan sát Bạch Mạt…
Chuyện này càng làm cho Bạch Mạt càng thêm khô nóng, nhấc ấm trà lên, “Sao nước này cũng nóng…” Bạch Mạt không để ý giọng nói của mình trở nên có chút khàn khàn.
“Vừa rồi mới mang tới cùng đồ ăn.”
“A… Khó trách, ai nha, Vận Linh… ngươi mau sờ trán ta xem, vì sao lại nóng như vậy? Chẳng lẽ là do ta mệt nên phát sốt?” Nói xong liền nắm lấy tay Vận Linh đưa lên trán. “Ừm … tay của ngươi thật là mát mẻ, thoải mái …” nói xong còn đem tay của Vận Linh áp lên khắp mặt, thoải mái đến nỗi nheo mắt lại, hơn nữa còn muốn nắm lấy tay còn lại của nàng.
Vận Linh cả người cứng đờ không khỏi đề cao cảnh giác, siết chặt cổ tay, ngón tay điểm nhẹ hai cái liền bắt đầu suy đoán, nhìn quanh bốn phía đồng thời hỏi: “Hôm nay ngươi đã thể ăn những gì?”
“Ăn … Ừ … Có… Ta ăn món này … Ta cũng ăn món này … Cái này … Cái này … Và cái này … Ừm … Tay của ngươi thật thoải mái, ta có thể ăn không…” A cũng ăn được không… ”Vừa nói, bàn tay chậm rãi hướng trên mặt Vận Linh di chuyển, đầu lưỡi thè ra, ngay sau khi lòng bàn tay của Vận Linh trượt xuống, liền khẽ hôn xuống.
Cả người Vận Linh trở nên cứng đờ trước hành động của Bạch Mạt, sau khi lau vết son trên mặt cũng không nhìn ra vẻ gì khác thường, bàn tay giống như rắn rút về.