Bạch Mạt ngâm nga một điệu lắc lư ra bên ngoài phủ công chúa, một lúc sau thì bị Tử Hề chặn lại, bởi vì hành động quá đáng của mình, Bạch Mạt vẫn phớt lờ nàng, hỏi đông hỏi tây hoàn toàn không quan tâm đến nàng, bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của nàng thì sẽ né tránh thậm chí chọn đi sang một đường khác, hỉ bà nhét cho Bạch Mạt một quyển tập cùng một cái bình sứ, Bạch Mạt chưa kịp hỏi thì lấy khăn tay che miệng, nói rằng mình đang vội hơn nữa cũng chỉ là phụng mệnh, cười ha hả bỏ đi…
Unhidden Content – Enjoy The View!
“Đó là cái gì?” Tử Hề không nén nổi tò mò hỏi, rất tò mò không biết hỉ bà đã cho Bạch Mạt cái gì.
Khẽ xoay người qua Tử Hề, Bạch Mạt mở sách ra không có gì viết trên đó, trong sách chỉ có hình vẽ, Bạch Mạt vốn không hiểu lắm lại tiếp tục lật sang trang tiếp theo, kết quả sau khi lật thêm vang trang đã bị tranh vẽ trong quyển sách làm cho sợ ngây người, nàng nhanh chóng bước thêm vài bước kéo giãn khoảng cách với Tử Hề, vội vàng nhét vào trong áo, tránh để Tử Hề cướp mất rồi lại nhìn thấy những thứ không nên xem.
“Bạch Mạt!” Tử Hề thấy Bạch Mạt đề phòng mình như vậy, lập tức nổi giận, cũng không thèm để tâm tới chuyện mình còn muốn hỏi, hét lên một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tính tình của Tử Hề chính là như vậy, Bạch Mạt cong môi tiếp tục ngâm nga trong miệng rồi đi làm chuyện trước đó đang định làm …
Bạch Mạt chạy tới tửu lâu tự phục vụ của mình trước tiên , đập vào mắt chính là cả tòa nhà đều giăng đèn kết hoa, màu sắc sặc sỡ, đây đều là những thứ lúc trước tự tay nàng cho người chuẩn bị, Bạch Mạt có chút dở khóc dở cười. Tuy nhiên, khi bước vào lầu ba của tửu lâu, Bạch Mạt càng tin chắc rằng gần đây mình đã phạm phải thái tuế, vừa mới bước một chân vào, chưa kịp đứng vững thì bị một lực mạnh truyền đến đẩy mình ngã xuống đất, chính là ngã chổng vó không một chút hình tượng nào, “Ai nha…” Bạch Mạt chính là vô cùng bực mình…
“A! Phò mã! Hạ quan thật sự quá mức thất lễ…”
Bạch Mạt chống tay ngẩng đầu lên nhìn, người đánh nàng cư nhiên là xoay người thở dài, không có chút thành ý muốn giúp đỡ nào…
“Phò mã không sao …” Lúc này mới đưa tay ra giúp đỡ.
“Diệp… Diệp Thành!” Người này không phải là người cử văn có tư tưởng tiến bộ đây sao. Bạch Mạt đang định nắm lấy tay hắn đứng lên, nhưng nhận thấy động tác của đối phương dường như đông cứng lại, ánh mắt đảo qua dừng lại người bên cạnh trên mặt đất. Bạch Mạt khẽ nghiêng đầu, cuốn sách mà hỉ bà đưa cho nàng sớm đã rơi ra khỏi người lúc nàng ngã xuống, lúc này không những rơi ra ngoài hơn nữa còn được mở ra, hơn nữa trên đó là một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau động tác vô cùng khoa trương, khiến cho máu huyết khắp người Bạch Mạt sắp đông cứng lại… Xấu hổ! Nhanh chóng cầm nó lên đút lại vào trong người.
“A … phò mã, Diệp Thành sẽ giúp ngài đứng lên …”
“Khụ … không cần …” Bạch Mạt đứng dậy sửa soạn lại quần áo rồi mới lên tiếng, “Diệp … đại nhân …”, nói xong còn đưa tay sang bên cạnh nhưng rõ ràng trước cửa đều trống không, “Ngươi đây là …?”.
“Ồ ~ Đây là lần đầu tiên hạ quan đến tửu lâu tự phục vụ của ngài, chính là cảm thấy vô cùng kính nể phò mã. Mọi thứ ở đây đều rất mới lạ. Ngay cả cách trang trí trên tường cũng có thể khiến tại hạ kích động không thôi, cho nên… Liền nhịn không được lên đây nghiên cứu một lát, vừa rồi vô tình mạo phạm phò mã, mong ngài thứ tội. ”
Sau chuyện xấu hổ vừa rồi, Bạch Mạt thấy hắn nói chuyện đường hoàng như vậy mới lên tiếng nói: “Ừm… Tuổi tác của ta so với ngươi cũng tương đương, lại là người làm ăn cũng không phải xuất phát từ nhà quan lại, người tới đều là khách, ngươi không cần khách sáo.”.
“Hạ quan không dám, phò mã cứ gọi ta là Diệp Thành cũng…”
Để mình gọi thẳng tên hắn hơn nữa tùy ý mỉm cười, rõ ràng trong lòng không mấy tình nguyện, “Diệp Thành… ừm, chuyện kia… ngươi tiếp tục học đi …” Bạch Mạt nhướng mày, hất cằm hướng vào trong nói. : “Ta tùy tiện đi xem một chút.” Nói xong nhấc chân đi vào bên trong.
“Phò mã!” Diệp Thành vội vàng lên tiếng.
“Hả?” Bạch Mạt quay đầu lại.
“Diệp Thành có cơ hội được mời phò mã một chén chứ?” Hai tay hành lễ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Bạch Mạt nhìn Diệp Thành, cũng không thấy đối phương có ý dời đi, vẫn tự tin mỉm cười. Bạch Mạt nhếch khóe miệng lên, còn muốn xem hắn đang để ý cái gì, “Ở trong tửu lâu của ta mời rượu, còn trả tiền cho ta, có gì không thể?”
“Phò mã mời~” Diệp Thành giơ tay làm động tác mời.
“Đi thôi …” Xem ra nghiên cứu học hỏi là giả, cố tới tìm mình mới là thật, nhưng người kín như bưng này cũng không có gì xấu cũng không phải Thái Thượng Lão Quân,…
Đi theo hắn đến phòng riêng “Vãn cung bắn ngày” mà ngồi xuống.
Đối phương cũng không lên tiếng nói chuyện, Bạch Mạt đương nhiên sẽ không nói trước, cho dù bị đánh giá nhưng vẫn vững như núi Thái Sơn uống trà ăn điểm tâm, nhưng trong đầu đang không ngừng cân nhắc, hiện tại tên Diệp Thành làm như trước đó mình cùng với hắn có quen biết, mặc kệ như thế nào, thân phận phò mã cũng ở trước mặt, hắn cũng không hẳn…
“Phò mã …” Diệp Thành nâng chén làm động tác mời lúc sau nhấp một ngụm, thoải mái thở dài rồi nói tiếp, “Không biết ngày đó ngươi đối với chuyện ta sửa chữa pháp lệnh… Có thể giải thích được không?”
“Hả?” Khi người này mở miệng nói, ngay cả kính ngữ cũng bị lược bỏ, “A, cái kia sao, ý tưởng không tồi, tư tưởng của ngươi ta cũng thấy có tiến bộ, nhưng để sửa được thì có chút… khó khăn”. Thái độ của Bạch Mạt vẫn như trước bình thản ăn điểm tâm, đầu cũng không ngẩng lên mà nói, cũng không thể cứ đối mặt với hắn như vậy đi.
“Ồ? Khó khăn ở đâu?”
“Ở đâu? Haha … pháp luật là chuẩn mực, là phương thức để Thánh Thượng quản lý quốc gia, nói cách khác … luật chơi …” Bạch Mạt dường như không có chút cáu kỉnh nào, nhấp một ngụm đồ uống.
“Ngươi hình dung luật pháp như thế nào? Tội của hoàng đế cũng giống như tội của dân thường?” Vừa nói, vừa mạnh mẽ đặt chén uống xuống bàn, cùng với tác động, Bạch Mạt nghiêm nghị nói: “Hay là phản quốc?” Cũng đã nếm qua một lần, chút phương diện về giai cấp gì đó vẫn cần phải lưu ý.
“Hoàng thượng phạm pháp … tội cũng giống như thường dân…” Bạch Mạt nhận thấy ánh mắt của hắn đột nhiên mất tiêu điểm khi lặp lại câu nói này, nhưng ngay sau đó đã trở nên tỉnh táo, vội vàng lên tiếng, “Phò mã không cần phải như thế, cũng không phải người ngoài….” Nói xong cười xấu xa nhấp một ngụm rượu, nói tiếp:”Cách vách bên cạnh cư nhiên cũng không có người… ”
Bạch Mạt thay đổi vị trí ngồi, tiếp tục uống rượu coi như không có chuyện gì xảy ra, không nói chuyện …
“Từ góc độ này mà nói, sửa đổi sắc lệnh thật sự là cách hiện thực quá xa , nhưng mà… Phò mã cùng đồng tình không phải sao…” Ngừng một chút, hắn nói, “Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân… Chuyện này ta chưa từng nghĩ tới.”
“Sau đó?”
“Tại sao lại sau đó?”
Lời qua tiếng lại, Diệp Thành dường như không muốn thảo luận về chủ đề này nữa. Thấy hắn ta ung dung cầm ly rượu, Bạch Mạt sau khi ngồi vững cũng bắt đầu nhìn người nam nhân này, gương mặt hoàn hảo, vóc dáng cũng phải tầm 1m78, so với nàng thì cao hơn hẳn một cái đầu, bàn tay cũng rất đẹp, nếu như không nhìn lầm thì một số đốt ngón tay đều xuất hiện vết chai…
“Thức ăn trong tửu lâu của phò mã hương vị không tồi… chính là… Chưa từng nghe qua thương nhân có thể thành thân với công chúa bao giờ… Mọi người cũng không ngừng đồn đoán, phò mã với công chúa sớm đã biết nhau từ trước?”
“Đây quả thực là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ta thật may mắn có thể cùng trưởng công chúa gắn bó keo sơn …” Bạch Mạt uống một hơi cạn sạch nhưng trong lòng lại không ngừng chột dạ, “Ta chưa từng nghĩ nàng là công chúa!”
“Thân phận của các ngươi có khoảng cách lớn như vậy, ngươi định đối phó như thế nào?”
“Cái gì định đối phó? Phu thê trong lúc đó chẳng lẽ lại giống quân thần chi lễ sao?” Bạch Mạt không khỏi cảm thấy có chút tự hào, “Công chúa, nàng không phải là người thô tục…” Nàng có thể hiểu được lẽ phải …
“Ồ? Vậy phò mã sẽ toàn tâm toàn ý với công chúa?”
“Chuyện đó … đó là đương nhiên …” Bây giờ hai người là châu chấu trên cùng một sợi dây, hơn nữa Vận Linh có thể làm bạn, toàn tâm toàn ý đối với nàng là chuyện tất nhiên, “Ta thực sự có ý tứ này.” Hơn nữa nàng còn biết gốc gác của mình, “Cho nên, ngươi mới tới đây mời ta ăn uống, chính là muốn hỏi chuyện của ta với công chúa, Diệp đại nhân cũng thật là nhàn rỗi?”
“Ở đâu …” Diệp Thành cười nói rồi đột nhiên ngẩng mặt lên, “Chính là đến xem… Phò mã thật sự xứng đôi với công chúa!”
Bạch Mạt nghe xong lời này không khỏi nheo mắt lại, nhìn hắn sau khi nói xong thì vẫn bình tĩnh nhìn mình, lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn hắn: “Vậy thì Diệp đại nhân lấy thân phận gì để nghi ngờ tại hạ?”
“Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần đối xử tốt với nàng ấy là được, nếu như ngươi đối xử không tốt…Thì ta sẽ tới lấy đầu ngươi…” Diệp Thành đặt đũa xuống, tiếp tục nở một nụ cười xấu xa nói: “Cho nên… Phò mã vẫn nên quản đồ của mình cho tốt!”
Vốn là đối thoại vô cùng nghiêm túc, nhưng bởi vì nội dung câu nói vừa rồi của đối phương, Bạch Mạt lập tức bắt đầu diễn, “khụ khụ khụ …” Ngươi không phải có tật xấu đấy chứ! “Chuyện này không cần Diệp đại nhân nhọc công lo lắng, cho dù có muốn lấy đầu của ta… Cũng phải hỏi xem ý kiến của công chúa như thế nào chứ!” Quả thực khi nói ra những lời như vậy hắn không để thân phận phò mã của mình vào mắt, nói xong Bạch Mạt trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, cũng không còn chuyện gì để nói, bước đầu có thể đoán được người này cùng Triệu Vân giống nhau, thích Vận Linh, hiện tại sự tình đã thành kết cục như vậy chỉ có thể chạy tới đánh đòn phủ đầu để ra oai, nhưng biểu hiện của hắn có chút kỳ quái, bình thường không giận mà cũng không giống một cây cỏ gió chiều nào theo chiều nấy, tối nay vẫn là nên trở về cùng Vận Linh xác định xem người này rốt cuộc vì cái gì mới đến đây.